Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 174: Bà ấy thật sự không biết mình đã làm sai cái gì



"Về nhà ư?" Sau khi Mặc Tinh trông thấy mẹ cô, vẻ mặt liền bắt đầu trở nên khó coi: "Nơi nào là nhà tôi? Nhà họ Mặc sao?"

Cô cười giễu một tiếng, nhấn mạnh: "Đó là nhà của bà, không phải nhà của tôi."

Vu Tĩnh Vận lặng đi một lát, hốc mắt đỏ ửng nói: "Tinh Tinh, con vẫn trách mẹ sao? Nhưng vụ tai nạn xe cộ năm đó cũng là do con gây ra, bố con sợ người khác nói nhà chúng ta bao che một kẻ sát nhân, nên mới lựa chọn vì đại nghĩa bỏ người nhà! Ông ấy cũng khổ tâm mà!"

Mặc Tinh mím chặt môi, mắt lạnh nhìn bà ấy, cô không có lên tiếng, cô chỉ cảm thấy trái tim đau đớn.

Vì đại nghĩa bỏ người nhà ư?

Thật nực cười.

"Con cứ ở làm việc ở cái nơi như câu lạc bộ Dream, chẳng ra thể thống gì cả." Sự lạnh nhạt của cô khiến cho Vu Tĩnh Vận khó chịu: "Tinh Tinh, con cứ về đi, mẹ bảo bố con bố trí một vị trí cho con ở trong tập đoàn, đừng đến câu lạc bộ Dream nữa."

Bà ấy vươn tay ra muốn kéo Mặc Tinh.

Mặc Tinh để tay sang bên cạnh, tránh được sự tiếp xúc của bà ấy, cô lạnh lùng nói: "Nói đủ chưa?"

A, đây chính là mẹ ruột của cô, luôn mồm bảo là vì tốt cho cô, nhưng lại chưa bao giờ tin cô một lần!

"Tinh Tinh, con..." Hốc mắt Vu Tĩnh Vận đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống.

Trước đây, Mặc Tinh không muốn trông thấy nhất là dáng vẻ mẹ cô khóc, cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng giờ nhìn thấy, cô lại cảm thấy đáng thương nực cười đáng buồn.

"Bà Mặc lau nước mắt đi." Lục Ngôn Sầm lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho Vu Tĩnh Vận.

Vu Tĩnh Vận nhận tờ khăn giấy rồi lau nước mắt: "Cảm ơn bác sĩ."

"Đừng khách khí." Lục Ngôn Sầm thoáng thở dài, hai mẹ con ngoại trừ tướng mạo có vài phần giống nhau ra thì tính cách thật chả giống nhau tẹo nào.

Vu Tĩnh Vận lại khuyên Mặc Tinh một lúc, bảo Mặc Tinh về nhà với bà ấy, nhưng mà khuyên thế nào cũng vô dụng.

Bà ấy đã quen tính xin người khác giúp đỡ: "Bác sĩ, cậu xem cậu có thể khuyên con gái tôi giúp tôi được không? Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được bố con bé đồng ý cho con bé về nhà, nhưng đứa nhỏ này không nghe lời...." Bà ấy nghẹn ngào một chút: "Tôi thật sự hết cách rồi."

Mặc Tinh nhíu mày, cô đang định bảo mẹ cô đi về đi, nhưng mà còn chưa kịp nói thì Lục Ngôn Sầm ở bên cạnh đã giành trước một bước: "Vậy tôi mạo muội hỏi trước một câu, bà Mặc hy vọng cô Mặc sống vui? Hay là muốn cô ấy sống không vui vẻ đây?"

Thấy Lục Ngôn Sầm không có giúp mẹ khuyên nhủ mình, Mặc Tinh móm môi, im lặng đứng một bên.

Vu Tĩnh Vận ngẩn ngơ: "Tôi là một người làm mẹ, tất nhiên là tôi hy vọng con gái mình sống vui rồi."

Bà ấy muốn cho chồng con trai và con gái đều sống vui vẻ hòa thuận, nhưng ai cũng không hiểu bà ấy, trái lại còn trách bà ấy, bà ấy thật sự không biết mình đã làm sai cái gì.

Nghe thấy vậy, Mặc Tinh cười châm chọc, ánh mắt một mảnh âm u.

"Nếu bác mong cô Mặc sống vui, vậy thì tôi đề nghị bác đừng ép buộc cô Mặc về nhà họ Mặc nữa." Lục Ngôn Sầm thật thà thật dạ nói.

Vu Tĩnh Vận vừa nghe được lời này, hai mắt kinh ngạc trợn tròn lên: "Tại sao bác sĩ Lục lại nói như vậy? Sau khi Tinh Tinh ra tù, con bé đã vào bệnh viện cấp cứu mấy lần rồi, tất cả đều vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc con bé, nếu con bé về nhà họ Mặc..."

"Nế cô ấy về nhà họ Mặc, có một người mẹ không hiểu tình hình như bác, với cả một người bố máu lạnh vô tình lợi ích là tối thượng như tổng giám đốc Mặc, thì cuộc sống của cô ấy chẳng những sẽ không tốt hơn mà trái lại còn không bằng bây giờ." Lục Ngôn Sầm cười thật dịu dàng, nhưng lúc nói chuyện thì lại chẳng lưu tình tí nào.

Nghe vậy, lúc này Mặc Tinh mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt bồi thêm một câu: "Bác sĩ Lục tổng kết rất đúng chỗ."

Vu Tĩnh Vận bị lời này kích động cho đỏ bừng mặt, bà ấy há miệng cả nửa ngày vẫn không nói nên lời. Bà ấy nhìn lướt qua Lục Ngôn Sầm, rồi lại nhìn Mặc Tinh, ánh mắt tràn ngập sự khó tin, thất vọng và đau khổ.

"Nếu bà Mặc tốt với tôi thật sự, thì sau này bà đừng đến nữa, tôi vô cùng cảm kích." Mặc Tinh lạnh nhạt chỉ cào cửa, cô không hề động lòng vì nước mắt của bà ấy: "Cửa ở kia, đi thong thả không tiễn."

Vu Tĩnh Vận lau nước mắt trên mặt, sau đó khóc thút thít nhìn Mặc Tinh một lúc, lần này bà ấy không dây dưa nữa: "Vậy con...vậy con nghỉ ngơi... nghỉ ngơi cho tốt, nhất định phải... phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Bà ấy nở một nụ cười khó coi đến cực điểm, sau đó che miệng, chạy ra ngoài.

Lục Ngôn Sầm nhìn theo bóng lưng của bà ấy, anh ấy hỏi Mặc Tinh: "Không cần đi an ủi à?"

"... Không cần." Mặc Tinh cụp mắt nhìn kim châm chi chít trên chân, im lặng một lúc mới lên tiếng.

Lục Ngôn Sầm bảo được rồi đi đóng cửa lại, sau đó anh rút châm cho cô: "Bây giờ cô còn nhỏ, cô không sợ đoạn tuyệt quan hệ với người nhà rồi sau này sẽ hối hận à?"

"Đúng như lời bác sĩ Lục nói, một người mẹ không hiểu tình hình, một người bố máu lạnh vô tình, tôi nhận bọn họ thì chỉ càng sống không thoải mái hơn thôi." Mặc Tinh nói với vẻ mặt vô cảm.

Lục Ngôn Sầm tập trung rút châm: "Không nhận bố cô thì không có gì tiếc nuối, nhưng mẹ cô..."

Anh ấy đã rút xong cái châm này, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Không giống như là không có tình cảm với cô, bà ấy thật lòng suy nghĩ cho cô, quan tâm cô."

Mặc Tinh cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy ga giường, nhất thời chưa đáp lại.

Lục Ngôn Sầm thu hết những động tác nhỏ của cô vào mắt, mỉm cười một tiếng, tiếp tục rút châm: "Xin lỗi, câu hỏi này hỏi quá giới hạn rồi."

"Nhưng bà ấy cũng thật sự đặt trái tim tôi xuống đất rồi giẫm, bà ấy tình nguyện tin bất kỳ ai khác, chứ không tin tôi." Mặc Tinh cười tự giễu, giọng nói có hơi khàn.

Nghe thấy vậy, Lục Ngôn Sầm thở dài.

Lúc này, điện thoại của anh ấy rung lên, anh ấy lấy ra xem rồi nói: "Xin lỗi, có một bệnh nhân cần tôi xử lý, tôi sẽ tìm người qua rút châm."

"Làm phiền bác sĩ Lục rồi." Mặc Tinh day day mi tâm, trên vầng trán lộ vẻ mệt mỏi.

Một lúc sau, một bác sĩ thực tập nữ chạy sang, rút hết châm cho cô, sau đó vội vàng rời đi.

Không gian phòng bệnh đóng kín và mùi nước khử trùng nồng nặc làm Mặc Tinh bực dọc, cô xuống giường đi ra ngoài cửa, đứng ở bên cửa sổ hành lang hít thở không khí trong lành.

Chân phải vừa mới châm cứu xong, bủn rủn không có sức lực gì, cô chỉ có thể đi sát vách tường, lấy cái này để duy trì tư thế đứng thẳng.

"Mặc Tinh? Thật trùng hợp." Một trận tiếng bánh xe vang lên ở phía sau, giọng nói của An Sơ Tuyết vang lên ở phía sau Mặc Tinh.

Mặc Tinh quay đầu lại, thấy An Sơ Tuyết đang ngồi trên xe lăn cười dịu dàng nhìn cô, còn An Thiếu Sâm thì đứng sau xe lăn, lúc này anh ta cũng đang nhìn cô.

Nghĩ đến những chuyện mà An Sơ Tuyết đã tính kế cô, cô nắm chặt nắm tay, hận không thể giết An Sơ Tuyết.

Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm u ám, anh ta đi từ đằng sau xe lăn đến chắn trước mặt An Sơ Tuyết, sau đó chất vấn Mặc Tinh: "Cô muốn làm cái gì?"

Mặc Tinh nhìn thấy vẻ mặt công chính lẫm liệt của anh, cô càng cảm thấy ghê tởm, cô xì một tiếng, chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn xuống phía dưới bệnh viện, không thèm để ý đến hai người họ.

Cô vẫn luôn là một người rất thực tế, sau khi cô biết Tiêu Cảnh Nam không thích An Sơ Tuyết, cũng sẽ không nâng đỡ anh em nhà họ Giang, cô cũng lười duy trì vẻ khách sáo trên gương mặt.

"Mặc Tinh, đây là thái độ đối xử với người bị hại của cô à?" Sự thờ ơ và coi thường của cô khiến cho An Thiếu Sâm cảm thấy tức giận, người làm sai là cô, nhưng hai năm trôi qua, cô lại chẳng có lòng hối cải gì cả!