Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 177: Vì sao không quay lại



Trong phòng bệnh.

Tiêu Cảnh Nam vừa đóng lại liền buông Mặc Tinh ra, anh nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cái ghế dựa, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, tiếng hít thở hơi có vẻ dồn dập, anh ngồi xuống.

Mặc Tinh đứng sát cửa, khuôn mặt vô cảm nhìn máu tươi đang theo lòng bàn tay của anh chảy tí tách xuống sàn nhà, từng chút chất lỏng màu đỏ thấm ướt quần áo bệnh nhân của anh, anh không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi của Tiêu Cảnh Nam âm u hơn. Anh mím môi, ấn cái nút cấp cứu ở trước giường bệnh.

Không bao lâu sau, bác sĩ Tiền đã đưa hai y tá chạy vội đến.

Khi nhìn thấy Mặc Tinh hoàn hảo không tổn hao gì ngồi trên giường bệnh, sắc mặt bác sĩ Tiền đã khó coi hơn vài phần, sau đó bác sĩ Tiền tức giận hỏi cô: "Sao lại là cô nữa vậy?"

"Không phải cô ấy, là tôi." Tiêu Cảnh Nam ôm miệng vết thương ở bụng, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Mặc Tinh ở phòng này, cho nên bác sĩ Tiền theo phản ứng bản năng cho rằng cô là người đã xảy ra chuyện, lúc này Tiêu Cảnh Nam lên tiếng, anh ta mới phát hiện ra trên quần áo bệnh nhân của Tiêu Cảnh Nam đã dính rất nhiều máu, trên sàn còn có một bãi máu, nhìn thấy mà giật mình.

"Ngoại thương à?" Bác sĩ Tiền hỏi.

Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng: "Đã khâu lại rồi, có khả năng là đã bị nứt ra."

"Thế sao anh không ấn nút cấp cứu ở phòng bệnh kia của anh? Một người phù phổi cộng thêm tật ở chân, một người là ngoại thương, bác sĩ cấp cứu có thể giống nhau được sao? Thật đúng là hồ nháo!" Bác sĩ Tiền giận dữ, mắng Tiêu Cảnh Nam xối xả.

Lúc này, đến cả sắc môi của Tiêu Cảnh Nam cũng đã tái nhợt, nhưng lúc nói chuyện thì lại vẫn như không có việc gì: "Không chết được."

"!" Bác sĩ Tiền cảm thấy ngày nào cũng có chuyện phiền lòng, hôm nay còn đặc biệt nhiều, anh ta ngẩng đầu quát hai y tá đằng sau: "Mau gọi điện cho bác sĩ Chu, bảo anh ấy mau sang đây!"

Y tá đáp một tiếng, rồi vội vàng đi gọi điện thoại.

Một bác sĩ khác thì nhìn điện thoại rồi nói với bác sĩ Tiền: "Bác sĩ Tiền, bên phía phòng 612 xảy ra chút việc, cần anh qua đó một chuyến."

"Thế còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi!" Bác sĩ Tiền đẩy gọng kính, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam với Mặc Tinh một cái đã vội vàng đi luôn.

Đám bác sĩ Tiền chân trước vừa đi, bác sĩ Chu đã tức giận chạy tới rồi. Anh ta bảo y tá đằng sau mở hòm thuốc ra, vừa cầm lấy thuốc mê, sau đó lại thả trở lại: "Tổng giám đốc Tiêu không... không dùng cái... cái này đúng không?"

"Dùng." Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn Mặc Tinh đang cụp mắt không biết đang nghĩ cái gì, anh nói: "Đau quá rồi, không chịu được nữa."

Như thế liền có lý do ở lại chỗ cô lâu thêm một lúc rồi.

Bác sĩ Chu đành phải lấy thuốc mê ra thêm một lần nữa, sau đó cởi áo anh ra, xử lý miệng viết thương cho anh.

Mặc Tinh ngồi trên giường bệnh, cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, chỗ bụng anh đã khâu vài mũi, lúc này máu thịt lẫn lộn, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

Cô nhíu mày, nhưng mà không phải là lo lắng cho vết thương của anh, mà là lo cho anh trai cô. Vết thương sâu như vậy, trông rất nghiêm trọng, không biết liệu Tiêu Cảnh Nam có vì thế rồi làm khó anh trai cô không...

"Tổng giám đốc Tieeu, tôi nhớ là tôi đã nhắc nhở anh rồi mà, vết thương của anh rất sâu, rất nghiêm trọng, phải nằm trên giường bệnh dưỡng thương, đừng lộn xộn, sao anh cứ không nghe cơ chứ?"

"Vết thương ở lòng bàn tay anh là va chạm với bề mặt của vật sắc nhọn đúng không? Nếu không thì cũng không bị thương thành thế này! Còn có vết thương ở phần bụng anh nữa, tôi nói anh nghe này, anh đừng có mà coi thường, nếu miệng vết thương rách ra, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!"

Khi sắp khâu xong miệng vết thương, bác sĩ Chu cằn nhằn.

Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, anh chỉ liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái, khi trông thấy thái độ không sao cả trên mặt cô, nơi lồng ngực có hơi buồn bực, lại có chút đau.

"Bác sĩ Chu, cảm phiền hỏi một chút, lúc anh tới đây, có ai ở cửa không?" Tiêu Cảnh Nam thường xuyên đảo mắt qua đây làm cho Mặc Tinh cảm thấy không thoải mái, cô nhìn bác sĩ Chu rồi hỏi.

Bác sĩ Chu: "Hành lang bệnh viện thường xuyên có người mà, cô muốn hỏi người nào?"

"Có một người phụ nữ ngồi xe lăn không?" Mặc Tinh hỏi.

Bác sĩ Chu lắc đầu: "Chưa nhìn thấy."

Mặc Tinh bảo vâng, sau đó cô đứng dậy, vịn tường, bước đi hơi gian nan đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Tiêu Cảnh Nam nhíu mày hỏi.

Mặc Tinh quay đầu lại nhìn anh một cái, cô nhếch môi, tiếp tục đi về phía ngoài: "Tôi thuận miệng nói một câu chúng ta đã ở bên nhau, anh sẽ không coi là thật đấy chứ?"

Đề cập dến chuyện riêng tư của hai người, hơn nữa còn là chuyện riêng tư không vui vẻ, bác sĩ Chu và hai y tá có hơi xấu hổ, bọn họ cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

"Ở lại đây với tôi, chuyện anh em đâm tôi bị thương, tôi có thể không so đo với anh ta." Tiêu Cảnh Nam nói.

Mặc Tinh đã đi đến cửa rồi, nhưng nghe thấy câu này, cô dừng lại, sau đó lại vịn tường, ghế, sắc mặt khó coi quay lại trên giường bệnh.

Ở trước mặt Tiêu Cảnh Nam, hình như cô luôn không có đường trả đòn.

Bầu không có trong phòng bệnh thật sự không được tính là tốt, thậm chí còn có chút áp lực và căng thẳng. Đợi sau khi xử lý vết thương xong, bác sĩ Chu không có ở lại nữa, anh ta lại dặn dò những việc cần chú ý, sau đó dẫn hai y tá nhanh chóng đi ra ngoài.

Rừ

Rừ

Vào khoảng khắc cánh cửa đóng lại, tiếng điện thoại rung cũng vang lên theo.

Mặc Tinh nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô nhận điện thoại.

Giọng nói của Lâm Hiểu vang lên từ đầu dây bên kia: "Cô vẫn ở phòng bệnh lúc đầu đó chứ? Tôi đã hầm ít canh mang đến cho cô."

"Ừ." Mặc Tinh cúp điện thoại, có Lâm Hiểu ở đây, dù sao vẫn tốt hơn so với việc cô và Tiêu Cảnh Nam đơn độc ở cùng một chỗ.

Bốn năm phút sau, Lâm Hiểu gõ cửa rồi đi vào trong, cô ấy gọi Mặc Tinh, hưng phấn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang nằm trên giường bên kia, lời nói đã đến cổ họng của cô ấy lại nuốt trở về.

"Chào tổng giám đốc Tiêu." Lâm Hiểu dè dặt chào.

Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng.

Trong phòng bệnh lại lâm vào im lặng, bầu không khí như đang dần kết băng, đóng băng người ở trong phòng, bất kể là hô hấp hay là có động tác gì đều cực kỳ khó khăn.

"Mấy hôm nay Trình Vũ toàn đến tìm tôi đòi quay lại, tôi chỉ lo trốn anh ta thôi, hôm nay mới đến thăm cô được, cô không trách tôi chứ?" Bầu không khí quá yên lặng khiến cho tế bào cả người Lâm Hiểu đều buộc chặt, cô ấy bất chấp khó khăn, nhỏ giọng đánh vỡ sự trầm lặng.

"Không trách." Mặc Tinh dừng một lát, cố gắng coi Tiêu Cảnh Nam đang nằm ở bên cạnh là người vô hình: "Cô... có định quay lại với anh ta không?"

Nếu thật sự đã hết tình cảm với người đàn ông đó, thì trực tiếp bảo mấy bảo vệ ở câu lạc bộ Dream đuổi Trình Vũ đi là được, không cần thiết phải trốn qua trốn lại.

Lâm Hiểu cười tự giễu, cô ấy sát lại trước mặt Mặc Tinh, nói rất nhỏ: "Có khả năng là tôi khá không có tự trọng đi, tôi vẫn không quên được anh ta, nhưng quay lại thì không thể nào, cả đời này cũng không có khả năng nữa đâu.

"Nếu đã không quên được anh ta, tại sao không quay lại?" Cơ thể Tiêu Cảnh Nam không thể động đậy, nhưng có thể nói chuyện.

Anh bất ngờ lên tiếng, Lâm Hiểu giật cả mình, qua một lúc mới run run nói: "Anh ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, tôi.. tôi không muốn quay lại với anh ta nữa."

"Không quay lại, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh ta, sẽ không buồn ư?" Tiêu Cảnh Nam hỏi là hỏi Lâm Hiểu, nhưng nhìn thì lại nhìn Mặc Tinh.