Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 182: Đổi ý nhanh như vậy à?



Mặc Tinh ném quần áo bệnh nhân lên giường, sau đó đi đến bên giường anh, gần như là dán vào mặt anh, châm chọc: "Mới vừa nói là ngoại trừ tôi rời khỏi anh ra thì cái gì cũng có thể thỏa mãn tôi, anh đổi ý nhanh như vậy à?"

Thái độ kiêu căng hung hăng càn quấy của cô, trái lại có chút trùng khớp với cô của trước kia.

Hai người cách nhau gần đến nỗi hô hấp trộn vào nhau, trong mắt Tiêu Cảnh Nam phản chiếu bóng dáng của cô, đồng thời trong lòng cũng có vài phần chua sót, ý lạnh trên người đã tiêu tán đi vài phần.

Lần đầu tiên anh ý thức được rằng, củ cải nhỏ luôn đi sau lưng anh nói muốn gả cho anh đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

Chỉ là, cái vết sẹo ở đuôi mày kia có hơi gai mắt.

Ánh mắt của anh làm cho Mặc Tinh cảm thấy không thoải mái, cô châm chọc: "Không có gì nói thì..."

Đột nhiên trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp làm cô phải nuốt xuống những lời còn lại, đồng tử cô co rút, nhất thời ngơ ngác.

Tiêu Cảnh Nam, vừa nãy đã vươn đầu lưỡi ra liếm cô?

Bốp!

Phản ứng lại đã xảy ra cái gì, Mặc Tinh theo bản năng tát Tiêu Cảnh Nam một cái, cô lạnh lùng lùi về sau vài bước. Sau đó cô lau mạnh cánh môi đã bị anh chạm vào, rồi nhìn anh chằm chằm.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy tiếng động bên trong, Lục Ngôn Sầm đẩy cửa đi vào.

Mặc Tinh nhìn Tiêu Cảnh Nam với ánh mắt giận dữ, ngoại trừ sắc mặt không tốt lắm ra thì trông có vẻ không có vấn đề gì. Còn trên khuôn mặt anh tuấn của người sau đã hiện lên vết bàn tay rõ ràng, âm thanh vang dội vang lên khi nãy chắc là tiếng anh bị tát rồi.

"Không sao." Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Bạn gái cáu kỉnh mà thôi."

Lục Ngôn Sầm khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Mặc Tinh.

"Đi thôi." Mặc Tinh không nói thêm gì nữa, cô lau môi với vẻ mặt u ám, sau đó đi ra ngoài.

Lục Ngôn Sầm đi theo sau cô ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước thì đã bị Tiêu Cảnh Nam gọi lại: "Bạn gái giận dỗi, giọng điệu nói chuyện có thể sẽ không tốt lắm, bác sĩ Lục thông cảm."

"Tổng giám đốc Tiêu yên tâm, con người tôi chẳng có ưu điểm gì, chỉ có mỗi ưu điểm là tính tình tốt." Lục Ngôn Sầm mỉm cười, đi ra khỏi phòng bệnh.

Mặc Tinh đợi anh ấy ở cửa, thấy anh ấy đi ra rồi cô mới đi về phía thang máy.

"Nếu tâm trạng cô Mặc không tốt thì cô nói ra đi, nói ra sẽ tốt hơn đấy, cứ để trong lòng thể nào cũng có vấn đề." Lục Ngôn Sầm nói.

Mặc Tinh đang không tập trung: "Cảm ơn bác sĩ Lục quan tâm, tôi sẽ chú ý."

Thấy cô không có nghe vào, Lục Ngôn Sầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có vài người đứng trong đó rồi, Có vài bác sĩ và y tá cũng đang ở bên trong, thấy thế thì liền vừa cười vừa nói chào hỏi với Lục Ngôn Sầm.

Lục Ngôn Sầm mỉm cười đáp lại, tỏ ý Mặc Tinh đi vào trước, đợi sau khi cô đi vào, anh ấy mới đứng trước, ấn nút đóng cửa.

"Đây là bạn gái của bác sĩ Lục à?" Có người hỏi: "Xinh thật đấy!"

Không chờ Lục Ngôn Sầm trả lời, một người khác đã trêu: "Bác sĩ Lục và bạn gái có nhan giá trị cao thế này, tương lai con cái cũng vượt trội, hay là chúng ta làm một cái đính ước từ nhỏ cho các con đi?"

Lục Ngôn Sầm lo Mặc Tinh sẽ xấu hổ, anh vội vàng nói: "Nếu tôi mà có thể có cô bạn gái xin đẹp như cô Mặc, mẹ tôi nằm mơ cũng phải cười tỉnh!"

Mặc Tinh mỉm cười với mấy người đó: "Các mọi người, tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lục."

Lúc này, mấy người mới hiểu ra là bọn họ đã hiểu nhầm rồi, một người trong đó có tiếc: "Cô Mặc có đang độc thân không? Hai người đứng chung thế này thật sự là có tướng phu thê lắm đấy, hai người không cân nhắc ở bên nhau à?"

"Mấy hôm trước, cô Dương còn bảo tôi và cô Phương hợp nhau, bây giờ đã thay đổi rồi.. ay, phụ nữ đều hay thay đổi như vậy sao?" Lục Ngôn Sầm thở dài: "Hay là tôi đẹp trai quá, nên có vẻ ai cũng hợp?"

Chị Dương mỉm cười: "Tất nhiên là vì cậu đẹp trai rồi."

Mấy người lại nói chuyện tào lao một lúc, thang máy đến nơi, liền chia tay như vậy.

Mặc Tinh đi theo sau Lục Ngôn Sầm, lúc cô chuẩn bị lên xe anh ấy, trùng hợp gặp chị Dương, chị Dương nhìn cô cười mập mờ, sau đó lái xe rời đi.

"Hình như chị Dương hiểu nhầm rồi, khi nào tôi gặp chị ấy, tôi sẽ giải thích." Lục Ngôn Sầm trùng hợp nhìn thấy nụ cười mập mờ đó của chị Dương.

Mặc Tinh ừ một tiếng, ngồi vào ghế phó lái.

Khi Lục Ngôn Sầm đang định khởi động xe, điện thoại anh ấy reo lên. Mặc Tinh lơ đãng liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy chữ đầu tiên hiện lên trên ghi chú là Phương.

"Cô Phương, có chuyện gì không?" Lục Ngôn Sầm làm việc nói năng luôn cho người ta cảm giác không nhanh không chậm, nhưng sau khi nghe điện thoại, đốc độ nói của anh ấy nhanh hơn bình thường rất nhiều, nghe vào có cảm giác hơi gấp gáp.

Vừa nghe thấy là cô Phương, Mặc Tinh liền nhớ tới bệnh nhân nữ xinh đẹp trông có vẻ mỏng manh yếu đuối đó, hình như còn là một vũ công.

Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì, Lục Ngôn Sầm nói rất nhanh: "Xin lỗi cô Phương, tôi sắp phải thực hiện một ca phẫu thuật, không tiện đi ra ngoài ăn cơm!"

Anh ấy nháy mắt với Mặc Tinh: "Tiểu Lý, vừa nãy cô bảo gì?"

"...." Sao không gọi là Tiểu Lý Tử luôn đi? Mặc Tinh mím môi, hăng hái phối hợp: "Bác sĩ Lưu bảo anh mau qua, bệnh nhân sắp không được rồi!"

Lục Ngôn Sầm giơ ngón cái lên với cô: "Xin lỗi cô Phương, bây giờ tôi đang bận, tạm biệt!"

Anh ấy vội vàng nói xong, rồi thẳng tay cúp điện thoại.

Mặc Tinh cúi đầu nhìn chân phải, nếu chân của cô mà chữa khỏi, có phải cô cũng có thể giống cô Phương, lại một lần nữa làm vũ công đúng không?

"Thắt dây an toàn vào đi." Lục Ngôn Sầm nghiêng đầu nói với Mặc Tinh.

Thấy cô đang ngẩn ngơ, anh ấy trực tiếp nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe.

"Cảm ơn." Mặc Tinh nói.

Lục Ngôn Sầm bảo rằng không cần khách khí, đồng thời đánh vô lăng rồi nói: "Kỹ thuật diễn xuất của tôi tốt như vậy, tôi thấy tôi không vào giới giải trí, đúng là quá đáng tiếc!"

"Không có kỹ thuật diễn xuất cũng không sao, dựa vào khuôn mặt này, bác sĩ Lục cũng sẽ không chết đói." Mặc Tinh nói.

Má lúm đồng tiền ở hai má Lục Ngôn Sầm đã sâu hơn nhiều: "Cuối cùng cũng có người bảo tôi có thể dựa vào mặt ăn cơm rồi, mỗi lần tôi nói như vậy, bác cả tôi đều bảo là tôi quá tự luyến."

"Mẹ anh không nói sao?" Có lẽ là thái độ của anh ấy quá tùy ý, giống như đang đối xử với một người quen cũ, nên thần kinh của Mặc Tinh cũng thả lỏng hơn rất nhiều rồi.

Lục Ngôn Sầm chuyển động tay lái, nhập vào dòng xe: "Tôi bị nhà tôi đưa cho bác cả tôi nuôi rồi, một năm trước tôi mới về lại nhà tôi, mẹ tôi không quen thuộc với tôi lắm, không dám tùy tiện nói đùa với tôi."

Mặc Tinh không biết bên trong còn có chuyện như vậy, cô dừng một chút, nói: "Xin lỗi."

"Cũng không sao, cả nhà bác cả tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi chưa bao giờ ít hơn người khác cái gì." Lục Ngôn Sầm cười nói.

Mặc Tinh mím môi, không lên tiếng.

"Cô Mặc đã biết một bí mật của tôi, có phải tôi cũng có thể hỏi cô một chuyện bí mật không?" Lục Ngôn Sầm hỏi.

Đèn đỏ, xe dừng lại.

Gi ờ cao điểm buổi tối, trên đường rất đông xe, giống như là trước khi cơn mưa to ập đến, đàn kiến chi chít chì chịt chuyển nhà vậy, làm cho người ta cảm thấy bực bội.

Mặc Tinh mím môi, không nói chuyện.

"Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, cô Mặc không cần bối rối như vậy." Lục Ngôn Sầm nhìn cô một cái, sau đó thu lại tầm mắt.

Đèn xanh sáng lên, đoàn xe dài dài bắt đầu thong thả chuyển động.

"Một bí mật đổi một bí mật, rất công bằng." Mặc Tinh nói: "Bác sĩ Lục muốn hỏi cái gì"