Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 187: Không cần phải cảm ơn tôi



"Khoảng thời gian này, việc điều trị của Mặc Tinh liền phiền bác sĩ Lục rồi." Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn phương hướng Mặc Tinh bỏ đi, anh ngoảnh lại nói với Lục Ngôn Sầm.

Độ cong nơi khóe miệng Lục Ngôn Sầm rất nhỏ: "Tôi nhận ủy thác của bác cả tôi chữa bệnh cho cô Mặc, tổng giám đốc Tiêu không cần phải cảm ơn tôi."

Tiêu Cảnh Nam nhìn Lục Ngôn Sầm, anh không nói thêm gì nữa, lễ phép nói lời chào, sau đó đi ra khỏi nhà họ Lục.

Trên hành lang, Mặc Tinh đang chờ thang máy, cô cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng xung quanh cô lại bao phủ một tầng khí tức cô đơn.

Con ngươi Tiêu Cảnh Nam ảm đạm, đi đến bên cạnh cô.

Thang máy đã tới, hai người đi vào thang máy, lúc ở trong thang máy, ai cũng không nói lời nào. Trên danh nghĩa là người yêu, nhưng quan hệ thì không bằng người lạ.

Lúc đi ra khỏi thang máy, Mặc Tinh mới ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm hỏi: "Tại sao đến tìm tôi? Sơ tôi mập mờ với bác sĩ Lục à?"

"Không phải." Chẳng qua là không thích nhìn thấy cô đi lại quá gần với người đàn ông khác mà thôi, mặc dù biết giữa bọn họ không có gì cả.

Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, sau một lúc lâu, cô cười nhạt một tiếng.

Thấy hai người tới, tài xế đã mở sẵn ghế sau, đứng đợi ở bên cạnh chiếc Bentley: "Tổng giám đốc Tiêu, cô Mặc."

Trong tay tài xế còn cầm một một gói khăn giấy, anh ta đang rối rắm xem có cần đưa cho Mặc Tinh hay không.

"Đưa cho tôi đi." Mặc Tinh cầm lấy hộp khăn giấy, sau đó rút ra vài tờ trải lên vị trí ngồi, rồi lại rút ra vài tờ, chuẩn bị trải phía dưới vị trí ngồi.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam u ám, anh kéo Mặc Tinh lại, để cô đứng đứng thẳng, sau đó nắm lấy đống khăn giấy mà cô vừa trải ra, vo thành một cục, rồi đưa cho tài xế ở bên cạnh: "Đi vứt đi."

"Vâng." Thấy sắc mặt của anh không tốt, tài xế tay chân mềm nhũn nhận lấy khăn giấy, sau đó đi về phía thùng rác ở gần đó.

Xung quanh bị hơi thở của Tiêu Cảnh Nam bao phủ, Mặc Tinh nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, đứng sang một bên, châm chọc nói: "Không chê tôi bẩn nữa à?"

Không biết là cố ý hay vô ý, cái đẩy vừa rồi của cô trùng hợp đẩy vào vết thương trên bụng Tiêu Cảnh Nam. Mồ hôi to như hạt đậu trên trán anh chảy xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng chốc trắng bệch: "Trước đây là tôi không đúng."

Khuôn mặt Mặc Tinh u ám, cô liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó mím môi lên xe.

Tài xế đi vứt giấy về, trùng hợp nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam ôm bụng, anh ta vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Cảnh Nam, anh ta la lên: "Tổng giám đốc Tiêu, anh sao rồi?"

"Không sao, đi thôi." Tiêu Cảnh Nam thản nhiên đáp một tiếng, đẩy tài xế ra, lên xe ngồi vào chỗ bên cạnh Mặc Tinh.

Một đường không nói chuyện.

Khi hai người đến bệnh viện, bác sĩ điều trị chính của Tiêu Cảnh Nam cùng với vài y tá vội vàng đi tìm người.

"Tổng giám đốc Tiêu, vết thương của anh rất sâu, anh hãy ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi tốt đi thì hơn! Anh chạy lung tung khắp nơi như thế, thì không biết khi nào mới khỏi được, khỏi chậm là chuyện nhỏ, nếu mà bị nhiễm trùng rồi chuyển biến xấu thì gay!" Bác sĩ đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, tận tình khuyên bảo.

Mặc Tinh hoàn toàn không có dừng lại, cô đi qua Tiêu Cảnh Nam và bác sĩ về phòng bệnh của mình, sau đó đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng khóa lại từ bên trong.

Tiêu Cảnh Nam thấy cô biến mất khỏi tầm mắt thì ánh mắt càng sâu thêm, sau đó anh thờ ơ ừm một tiếng với bác sĩ, rồi đi về phía phòng bệnh của Mặc Tinh.

Anh đứng ở cửa phòng bệnh một lúc, sau đó giơ tay lên, nhưng còn chưa rơi lên cửa thì đã đặt xuống, sau đó trở về phòng bệnh bên cạnh.

Bác sĩ thấy anh rời đi, anh ta thở dài, cảm khái nói: "Những người giàu có mà tôi từng điều trị, một đám sợ chết đến đòi mạng, sao đến chỗ tổng giám đốc Tiêu, thì lại chẳng coi mạng sống ra gì vậy?"

"Khụ." Một y tá nhìn mấy cái về hướng Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, sau đó đè thấp giọng nói: "Tôi nghe nói, chân của cô Mặc chính là bị tổng giám đốc Tiêu đánh gãy đấy, đây là một người ác độc!"

"Chẳng phải mọi người đều đang nói sao, hôm đó cậu Mặc cầm dao đâm tổng giám đốc Tiêu, anh ấy còn không thèm né đấy! Đây căn bản chính là đang chơi đùa với mạng sống á!"

"Người tàn nhẫn với người khác cũng không phải là ít, người cũng tàn nhẫn với bản thân mình như tổng giám đốc Tiêu... nói thật, người như thế có chút khủng bố."

Mấy người nói vài câu tán gẫu, rồi liền tản ra, ai nên làm gì thì đi làm việc ấy.

Mặc Tinh lại ở bệnh viện được một tuần rồi, bác sĩ Tiền, bác sĩ chữa trị chính của cô mới kê cho cô một đống thuốc, sau đó bảo cô là cô có thể ra viện rồi, chỉ là sau này phải uống thuốc, từ từ điều dưỡng cơ thể.

Còn Tiêu Cảnh Nam thì ngày hôm sau đã vội vàng xuất viện rồi, hình như là công ty có việc gấp phải xử lý. Nguyên nhân này là Mặc Tinh nghe được từ chỗ Vương Như, cô không có hứng thú với việc anh đang bận rộn cái gì.

"Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi." Lục Ngôn Sầm nói: "Khoảng thời gian này tôi bận đến nỗi chân không chạm đất, cũng không có thời gian đến thăm cô Mặc, thật xin lỗi."

Mặc Tinh bình thản nói: "Bác sĩ Lục khách khí quá rồi."

"Vừa khéo hôm nay tôi không có việc, tôi đưa cô Mặc về nhé." Lục Ngôn Sầm hỏi: "Cô Mặc sống ở đâu?"

Đáy mắt Mặc Tinh có một tia mờ mịt, nhà họ Mặc không về được, công việc ở câu lạc bộ Dream cũng không cần làm nữa... hình như đến cả một nơi có thể ở lại cô cũng không có.

"Khoảng thời gian trước, tôi đã mua một căn hộ ở chỗ đường vành đai ba, không lớn, chỉ có chín mươi mét vuông. Tôi vốn định sau này ở đó, nhưng mẹ tôi và bác cả không đồng ý. Bây giờ chỗ đó để trống cũng vô ích, chi bằng cô Mặc ở đó trước đã?" Lục Ngôn Sầm không hề đề cập đến chỗ quẫn bách của cô.

"Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lục, nhưng mà không cần đâu." Mặc Tinh nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra tìm công việc gì, đợi sau khi tìm được việc, tôi muốn thuê một phòng gần chỗ làm của tôi."

Chắc hẳn, viện trưởng Ứng rất để ý đến khoảng cách giữa cô và bác sĩ Lục.

Lục Ngôn Sầm cũng không cưỡng cầu nữa: "Như thế cũng được. Nhưng mà cô Hứa sống ở đâu thì phải nói với tôi một tiếng, chân cô cần phải trị liệu đúng giờ."

"Không cần phiền phức như vậy đâu. Bác sĩ Lục nói cho tôi biết bao lâu thì cần điều trị một lần, tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh." Mặc Tinh rất rõ ràng, bác sĩ Lục quan tâm cô như vậy, toàn là ý của thím Lưu, chắc chắc anh ấy đã vui lòng.

Lục Ngôn Sầm mỉm cười: "Trước đây toàn là con gái đi theo sau tôi muốn xin địa chỉ, tôi từ chối, lần này đổi lại thành tôi xin địa chỉ của cô Mặc và bị từ chối, cái này có tính là báo ứng không?"

"Coi như là tôi đòi lại chút công đạo cho các chị em đi." Mặc Tinh mỉm cười.

Hai người nói chuyện một lúc, Lục Ngôn Sầm bảo cô là một tuần đến bệnh viện tìm anh ấy một lần, rồi lại cho cô số điện thoại, sau đó liền vội vàng đi cùng y tá đến gọi anh ấy rồi.

Lúc Mặc Tinh tới cũng không mang bao nhiêu đồ, cô trực tiếp đeo một cái túi rồi đi vào thang máy. Chẳng qua cô không ngờ là, lúc xuống thang máy cô đã gặp Vân Mân, người tới đón cô ra viện.

Vân Mân giống như trước kia, mặc bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, chỉ là tướng mạo của cô ta quá xuất chúng, dáng người lại quá nóng bỏng nên đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, cô ta ở trong đám người to cao cũng là tồn tại rất cao vút.

"Mặc Tinh, chỗ này." Vân Mân mỉm cười với Mặc Tinh, trong đôi mắt hoa đào sóng nước mênh mông.

Mặc Tinh vốn định rời đi theo đoàn người, nhưng lại bị Vân Mân bất ngờ gọi lại, cô mím môi, sau đó đi qua.

Hình như Vân Mân không nhìn thấy sự không tình nguyện của cô, cô ấy xinh đẹp thướt tha đi cùng cô ra ngoài: "Tổng giám đốc Tiêu đã dặn tôi qua đây sớm, không ngờ mới sáng sớm câu lạc bộ đã có người gây rối, nên đã kéo dài thời gian."

Hai người đi ra ngoài bệnh viện, khi cô đang định lên xe thì bị người ta gọi lại.

"Tinh Tinh, đợi một lái!" Vu Tĩnh Vận chạy đến, thở hồng hộc nói: "Con không đến câu lạc bộ Dream làm việc nữa, con cũng chưa có chỗ ở, con theo mẹ về nhà đi."