Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 194: Hóa ra là cháu đã hiểu nhầm



Nụ cười trên gương mặt Tiêu lão tam cứng một chút: "Cảnh Nam à, cháu chưa hiểu ý của chú rồi, ý chú không phải là cho cháu tiền hoa hồng, là..."

"Cháu tưởng chú bảo chú xấu hổ, là muốn khao cháu cho cháu ít tiền hoa hồng, hóa ra là cháu đã hiểu nhầm." Tiêu Cảnh Nam cắt ngang lời ông ta: "Nếu chú không định cho cháu tiền, sau này chú đừng bảo xấu hổ gì gì đó nữa, sẽ làm người ta hiểu lầm đó."

Người nhà họ Tiêu đang ở cạnh đó nghe được cuộc đối thoại của hai người, đa số là ánh mắt khinh thường và khinh bỉ.

Cả nhà Tiêu lão tam lấy được nhiều lợi ích từ nhà họ Tiêu nhất, nhưng cả nhà này cũng là gia đình keo kiệt nhất nhà họ Tiêu.

Đừng thấy việc lớn không hiểu gì, còn thích chỗ nào cũng nhúng tay vào, chuyện nhỏ thì tính toán kinh nhất, là chỗ nào mình cũng thiệt, muốn móc ra ít tiền từ mồm bọn họ, còn khó hơn cả nhổ râu lão hổ.

Nhiều người đang nhìn như thế này, Tiêu lão Tam thân là một trưởng bối thì có hơi sượng mặt: "Chú cũng không có nói là không cho cháu tiền, vậy thì cháu bảo trợ lý Lý gửi số tài khoản ngân hàng cho chú, mấy hôm nữa chú gửi cho cháu ít tiền hoa hồng."

"Chú chuẩn bị cho cháu bao nhiêu tiền?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.

Sắc mặt Tiêu lão tam biến ảo, cuối cùng ông ta nói: "Mười vạn."

Tiêu Cảnh Nam cười nhạo một tiếng, những người khác cũng cười vang.

"Thế thì hai mươi vạn? Hai mươi vạn thật sự không ít đâu, thêm nữa thì chú hết rồi đó!" Tiêu lão tam đau lòng như thể bị người ta cắt thịt vậy.

Tiêu Cảnh Nam cười: "Chú chỉ đùa chú mà thôi, sao cháu có thể đòi tiền của chú chứ?"

Nghe thấy vậy, Tiêu lão tam vội nói: "Là tự cháu không cần đấy nhá, không phải là chú không cho cháu!"

Người xung quanh lại khinh thường một trận nữa, nhưng mà dưới sự khinh thường, lại ẩn chứa ghen tị và không cam lòng. Cũng không biết ông cụ Tiêu nhìn trúng loại người nhu nhược như Tiêu Lão Tam ở điểm nào, lại đi nâng niu cả nhà bọn họ như bảo bối!

"Cảnh Nam à, thật ra chú tìm cháu là muốn bàn với cháu một chuyện." Tiêu lão tam nói: "Cháu xem cháu làm chủ tịch, bỏ ra nhiều công sức cho công ty như vậy, mà cũng chẳng lấy được bao nhiêu tiền, chú cảm thấy rất..."

Ông ta đã sinh ra bóng ma tâm lý đối với mấy chữ 'xấu hổ', thế là ông ta sửa lời: "Chú cảm thấy rất áy náy."

"Hửm?" Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày.

Tiêu lão tam nuốt ngụm nước miếng rồi nói: "Cháu xem, hay là để cho em họ cháu đảm nhiệm chức chủ tịch này đi? Như thế thì cháu cũng không cần hao tâm tổn trí quản lý công ty nữa, mỗi năm còn có thể lấy được rất nhiều tiền chia lợi nhuận."

"Chuyện này, cháu không quyết định được." Tiêu Cảnh Nam khó xử nói: "Chi bằng chú đi nói với ông nội?"

Tiêu lão tam vừa nghĩ tới chuyện mấy lần trước ông ta nói chuyện này với ông cụ, sau đó ông cụ đã nổi giận đùng đùng, ông ta ngượng ngập nói: "Chú chỉ hỏi cháu một chút thôi, cháu không quyết định được, thì thôi vậy."

Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.

Lúc này, bà Lục đi cùng đám cấp dưới đã đi tới đây, sau khi nói những câu hình thức với mọi người, lúc này bà ta mới nói: "Ông Tiêu nhiễm bệnh ung thư phổi, tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc, suy nghĩ đến chuyện các vị muốn ở đây bầu bạn chăm sóc ông cụ hàng đêm, bệnh viện chúng tôi đã thu dọn ra vài phòng bệnh trống..."

Thật ra có một hai người ở lại đây bồi ông cụ cũng được, chỉ là ông cụ Tiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối, ông ấy không còn nhiều thời gian, tất cả mọi người đều hy vọng để lại ấn tượng tốt trước mặt ông cụ, để được chia thêm một ít tài sản nữa.

Bà Lục làm việc rất thỏa đáng, một lúc sau đã sắp xếp xong chỗ ở cho mọi người nhà họ Tiêu rồi.

"Tổng giám đốc Tiêu định ở phòng bệnh nào?" Bà Lục đi qua hỏi.

Tiêu Cảnh Nam bình thản nói: "Có nhiều người ở lại bầu bạn với ông bội như này, không thiếu một người như tôi."

"Tổng giám đốc Tiêu làm tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy." Bà Lục nói.

Hai người hàn huyên một lúc, sau đó bà Lục mới dẫn các cấp dưới dời đi.

Cuối cùng hàng lang đã được thông thoáng.

Ông bố Tiêu đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam, nhìn thấy vết thương ở khóe mắt anh, ông ta nghiêm giọng nói: "Đã đến cái lúc này rồi, con còn chọc ông nội con tức giận à?"

"Lúc này gì?" Tiêu Cảnh Nam châm chọc nhếch môi: "Cho dù con không làm ông nội tức giận, tài sản mà ông chia cho bố cũng sẽ không tăng thêm đâu."

Ông bố Tiêu nhíu mày, sắc mặt khó coi hỏi: "Có phải ông nội con đã hỏi chuyện của con với Mặc Tinh, đúng không? Con trả lời không làm ông hài lòng nên ông mới tức giận?"

"Nếu bố tò mò con đã nói gì với ông nội như vậy thì tại sao bố khoog tự đi hỏi ông nội đi?" Tiêu Cảnh Nam cười như không cười.

"Con cãi bướng với bố thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu." Ông bố Tiêu nói: "Con tự suy nghĩ đi, nếu con làm cho ông nội con mất hứng, ông ấy không để lại cho con một đồng nào, sau đó lấy lại vị trí chủ tịch của con nữa, con lấy cái gì để nuôi sống con và Mặc Tinh đây?"

"Cho dù con có năng lực, có thể đến công ty khác làm việc, con nghĩ mấy đứa như Bùi Ngọc Tùng, Tiêu Nhuận Trạch mà con đã đắc tội có thể để cho con và Mặc Tinh sống yên sao?"

"Đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Đến lúc đó, đừng nói là Bùi Ngọc Tùng và Tiêu Nhuận Trạch, chỉ riêng Sơ Tuyết thôi cũng đủ để con ăn đủ rồi! Nếu con là mất tất cả thật, cô ta ra tay với Mặc Tinh, con có thể ngăn được sao?"

Tiêu Nhuận Trạch là con trai của Tiêu lão tam, anh ta khác hoàn toàn với người cha hèn nhát của anh ta, anh ta là một người có năng lực, chỉ là không giỏi bằng Tiêu Cảnh Nam thôi.

Nắm tay của Tiêu Cảnh Nam dần siết chặt, nhưng vẻ mặt anh vẫn như thường: "Chuyện của con, không cần bố bận tâm."

"Bố đã nói rõ hết với con rồi, làm như thế nào là việc của con." Ông bố Tiêu nâng tay lên xem đồng hồ, sau đó đi về phía thang máy.

Tiêu Cảnh Nam mím môi, sống lưng căng thẳng. Anh biết rõ, những gì bố anh nói là sự thực.

Anh nhíu mày, cởi hai viên cúc áo sơ mi ra, nhưng nỗi muộn phiền nơi lồng ngực lại chẳng giảm đi tí nào, trái lại còn tăng thêm.

Khóe mắt bị cốc đập vào có hơi đau, thậm chí trong nháy mắt còn không nhìn rõ đồ vật. Anh nhíu chặt mày hơn, sau đó anh đã đi đến khoa mắt gặp bác sĩ, sau khi xác nhận là không có gì đáng ngại, anh mới đi đến công ty.

Trúc Hiền Trang.

Tiêu Cảnh Nam đi không bao lâu, Trương Hàn liền dẫn Hứa Thư Di tới.

Mặc Tinh vốn đang cảm thấy buồn chán, nhưng có Hứa Thư Di cứ líu ríu ở bên cạnh, phần buồn chán kia đã bớt đi nhiều rồi. Thỉnh thoảng Hứa Thư Di kể một số chuyện cười, cô cũng sẽ phối hợp cười lên.

"Cảnh Nam sợ cô ở đây một mình buồn chán, nên bảo tôi dẫn cô nhóc tới chơi với cô." Trương Hàn đẩy gọng kính tơ vàng.

Hứa Thư Di chậc chậc: "Không nhìn ra, đại băng sơn còn có lúc săn sóc như vậy!"

Nói xong, cô ấy vỗ đầu, trừng to đôi mắt đen lúng liếng rồi nói: "Ay ya, không đúng! Đại băng sơn tốt với Mặc Tinh như vậy từ khi nào?"

Trương Hàn cũng có chút hăng hái chờ Mặc Tinh trả lời.

"Đám cưới của ông cụ Lâm, hôm đó tôi không đi cùng cô được rồi." Mặc Tinh cố gắng chuyển đề tài: "Hôm đó tôi muốn làm một số chuyện, nếu mà đi cùng cô, có thể sẽ làm liên lụy đến cô."

Hứa Thư Di lập tức quên luôn vấn đề trước, mà hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Mặc Tinh không trả lời.

"Cô muốn đi đánh Tưởng Na Na một trận à? Nhân lúc ông cụ Lâm ngủ, lén cắt râu của ông ta?" Hứa Thư Di đoán lung tinh mấy cái, cuối cùng cô ấy nháy mắt với vẻ đen tối, đè thấp giọng nói: "Mặc Tinh, có phải buổi tối cô định đi nhìn lén ông cụ Lâm và Tưởng Na Na gì gì kia đúng không?"

Nghe thấy cái suy đoán cuối cùng, Trương Hàn to cả đầu.