Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 231: Anh đi theo tôi làm gì? 



Tiêu Cảnh Nam lại chẳng thèm nhìn đến phòng bệnh, anh tiếp tục kéo cô đi tìm bác sĩ, để bác sĩ xử lý vết thương trên mặt cho cô.

Sau khi xử lý xong, Tiêu Cảnh Nam im lặng nắm tay cô đi ra ngoài.

Nhưng Mặc Tinh lại nhíu mày, hất tay anh ra: "Anh làm như vậy, anh không biết hối hận à?"

"Vì sao phải hối hận?" Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn vết bàn tay hiện trên mặt cô, anh hỏi: "Người của ông nội đánh, hay là người của cậu Bùi đánh?"

Mặc Tinh nhíu mày, giọng nói nặng thêm một chút: "Anh không cần thiết phải làm như vậy."

Dừng một chút, cô lại nói: "Tôi không thể tha thứ cho anh."

"... Đi đi lại lại cả ngày rồi, em mệt rồi đúng không?" Trong mắt Tiêu Cảnh Nam lóe lên một tia ảm đạm, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường: "Đi thôi."

Anh đưa tay ra muốn nắm tay cô.

Mặc Tinh giấu tay ra sau, né tránh tiếp xúc của anh: "Tôi còn phải đi khám chân, anh về trước đi."

Nói xong, cô đi về phía hành lang khác.

Tiêu Cảnh Nam mím môi, lấy tay cào cào mái tóc rối tung vì chạy nhiều, sau đó anh đi theo sau lưng Mặc Tinh.

Mặc Tinh bảo là phải đi khám chân chỉ là lấy cớ thôi, cô không muốn đi cùng Tiêu Cảnh Nam.

Bây giờ anh cứ đi theo sau cô như thế, cô nhíu mày, cuối cùng vẫn không kìm được nói: "Anh đi theo tôi làm gì?"

"Đi cùng em." Trong con ngươi của Tiêu Cảnh Nam phản chiếu bóng hình của cô, ánh mắt anh sâu thẳm như vực sâu vô tận, muốn hút người ta vào.

Mặc Tinh không quen bị anh nhìn như thế, cô cụp mắt né tránh ánh mắt của anh, giọng nói đã ôn hòa hơn vừa rồi, nhưng cũng không tính là tốt: "Không cần. Anh về đi, đợi bác sĩ Lục kiểm tra cho tôi xong, tôi sẽ về."

Tiêu Cảnh Nam không nhúc nhích, ánh mắt vẫn khóa chặt lên người cô.

Thấy vậy, Mặc Tinh nhíu mày.

"Em hợp tác với ông nội cũng muốn rời khỏi tôi, làm sao tôi tin được lát nữa em sẽ về?" Tiêu Cảnh Nam cất lời, giọng nói hơi khàn khàn, trong mắt có tơ máu.

Mặc Tinh mím môi, trầm mặt không nói thêm gì, cô xoay người đi về phía ngược lại.

Tiêu Cảnh Nam đi sau cô, anh cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, còn chiếc áo sơ mi anh mặc bên trong gần như là đã ướt đẫm, dính chặt vào người anh.

Thấy cô muốn cởi ra, anh nói: "Nhiễm lạnh có thể sẽ dẫn tới tái phát bệnh phù phổi, em ghét tôi thì cũng không cần dày vò bản thân."

Mặc Tinh liếc mắt nhìn chiếc áo khoác được khoác lên người mình, rồi lại nhìn hai điểm đỏ có chút rõ ràng trước người anh, cô nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Hai người đi vào văn phòng của Lục Ngôn Sầm.

Trong văn phòng, ngoại trừ Lục Ngôn Sầm ra còn có một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo bệnh nhân. Mặc Tinh nhớ là cô đã từng gặp người phụ nữ xinh đẹp này, lúc đó bác sĩ Lục gọi cô ta là cô Phương, là một vũ công.

Trông thấy Mặc Tinh đi vào, Lục Ngôn Sầm gật đầu chào, chỉ vào cái ghế ở bên cạnh, ý bảo cô và Tiêu Cảnh Nam chờ một lát.

Tiêu Cảnh Nam lăn đi lăn lại cả nửa ngày, vả lại thần kinh toàn căng thẳng, lúc này thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, cô đi thẳng đến chỗ cái ghế rồi ngồi xuống.

Tiêu Cảnh Nam trông có vẻ tinh thần không tốt lắm, nhưng cũng không có ngồi xuống mà là đứng bên cạnh cô, ánh mắt dính chặt lên người cô.

Lúc anh đuổi đến địa điểm đâm xe, Mặc Tinh đã biến mất rồi, còn người đàn ông ngồi trên ghế phó lái thì vì mất máu quá nhiều, không chờ được xe cấp cứu tới đã chết rồi.

Anh thật sự không thể tượng tượng được, nếu như Mặc Tinh ngồi ở ghế lái phụ... anh siết chặt tay quyền, vẻ mặt liên tục thay đổi.

Mặc Tinh bị anh nhìn chằm chằm nên không thoải mái: "Bên cạnh có ghế, anh có ngồi đó."

Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cái ghế, sau đó chuyển cái ghế tới cạnh cô, ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn cô chăm chú.

"Bác sĩ Lục." Cô Phương tỏ vẻ thẹn thùng: "Lúc tôi nhảy không cẩn thận làm chân bị xước, anh xem tôi nhập viện mấy ngày thì tốt?"

Lục Ngôn Sầm thu hồi ánh mắt ở chỗ Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, anh ấy thở dài, nói: "May mà cô đến nhanh."

Nghe vậy, vẻ thẹn thùng trên mặt cô Phương lập tức biến thành kinh sợ: "Vết... vết thương của tôi thế nào rồi?"

"Nếu cô mà đến muộn tí nữa, miệng vết thương đã khép lại rồi." Lục Ngôn Sầm nói.

Cô Phương lập tức đỏ mặt, cô ta lúng túng nói nhỏ gì đó.

"Sau này cô Phương không có việc gì thì đừng tới bệnh viện nữa." Sắc mặt Lục Ngôn Sầm có hơi lạnh nhạt: "Hiện tại không biết bao nhiêu bệnh nhân đang xếp hàng chờ chữa bệnh, nhập viện, cô làm thế này là lãng phí tài nguyên dùng cho y học!"

Cô Phương cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi đầu thôi, nhìn mặt còn giống học sinh, bị anh giáo huấn như vậy thì ngượng đến nỗi hai mắt đỏ lên, nước mắt lăn xuống.

"Xin... xin lỗi." Cô ta chật vật nói câu xin lỗi, sau đó lau nước mắt rồi đi ra ngoài.

Mặc Tinh nhìn theo bóng lưng chạy đi của cô ta, đột nhiên nhớ tới hình ảnh trước đây cô suốt ngày bám sau lưng Tiêu Cảnh Nam. Có điều cô mặt dày, cuối cùng trên cơ bản toàn là Tiêu Cảnh Nam đen mặt đồng ý yêu cầu của cô, sau đó cảnh cáo cô đây là lần cuối cùng.

"Gần đây chân cô Mặc thế nào rồi?" Lục Ngôn Sầm đứng lên, đi đến trước người Mặc Tinh rồi ngồi xổm xuống, vén váy cô lên.

Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy động tác của anh ấy, anh hơi nhíu mày một chút, theo bản năng đứng dậy, sau đó dưới ánh mắt của Mặc Tinh và Lục Ngôn Sầm, anh lại ngồi xuống.

"Vẫn ổn." Nghĩ tới những lời Lục Ngôn Sầm vừa nói với cô Phương kia, Mặc Tinh nói: "Cách lần kiểm tra trước mới có năm ngày, tôi nhớ nhầm ngày rồi. Bác sĩ Lục tiếp bệnh nhân khác đi, ngày kia tôi lại tới sau."

Khi đó, lúc cô giả vờ tái phát bệnh phù phổi, bác sĩ điều trị chính của cô là bác sĩ Tiền với cả mấy y tá qua cấp cứu cho cô cũng rất tức giận, nói rằng cô lãng phí tài nguyên y dụng.

Mặc Tinh đứng dậy định đi, thì lại bị Lục Ngôn Sầm ấn xuống: "Cô Mặc đã tới rồi, hôm nay kiểm tra cũng được."

"Như thế liệu có làm đảo lộn lịch trình của bác sĩ Lục không?" Mặc Tinh hỏi.

Lục Ngôn Sầm ngẩng đầu mỉm cười với cô, má lúm đồng tiền sâu sâu: "Không đâu."

Tiêu Cảnh Nam thấy hai người nói nói cười cười, lông mi run rẩy mấy cái, hờ hững nói: "Bác sĩ Lục thấy chân của bạn gái tôi bình phục thế nào?"

Nhìn thấy tay của Lục Ngôn Sầm đang sờ qua sờ lại trên chân Mặc Tinh, ngón tay anh gõ xuống tay vịn ghế.

"Bây giờ chỉ mà kiểm tra bước đầu, vẫn chưa tới chỗ bình phục." Nói chuyện với anh, độ cong nơi khóe miệng Lục Ngôn Sầm đã nhỏ đi vài phần: "Tình huống chân của cô Mặc tốt hơn tôi nghĩ."

Nghe vậy, ánh mắt Mặc Tinh sáng lên, cô muốn hỏi Lục Ngôn Sầm là có phải nói như vậy nghĩ là chân của cô có thể khỏi hẳn không, nhưng cuối cùng cô chỉ há miệng, không nói gì hết.

Cô sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

"Thế chân của cô ấy có khỏi hẳn được không?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.

Lục Ngôn Sầm thả váy của Mặc Tinh xuống, anh ấy đứng lên, cúi đầu liếc anh một cái rồi nói: "Nếu lúc đó tổng giám đốc Tiêu nhẹ tay một chút, chắc chắn không vấn đề gì, nhưng bây giờ cái tình hình này thì tôi không dám bảo đảm."

Ánh sáng trong mắt Mặc Tinh đã tản đi vài phần.

"Anh vừa bảo tốt hơn anh nghĩ mà." Tiêu Cảnh Nam nhíu chặt chân mày.

Lục Ngôn Sầm đưa tay vuốt nếp uốn trên chiếc áo dài trắng: "Từ rất tệ biến thành tệ, cũng được tính là tốt hơn tôi nghĩ rồi chứ?"