Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 302: Ổn đến nỗi bị người ta đuổi ra rồi à?



Rừ...

Rừ...

Tiếng điện thoại rung vang lên.

Mặc Tinh cầm điện thoại lên, cô nhận ra là Tiêu Cảnh Nam gọi tới: "Sao vậy?"

"Ở công ty thế nào?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.

Mặc Tinh cụp mắt: "... Vẫn ổn."

Có lẽ người mới đều như thế này.

"Vậy sao?" Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Nam mang theo ý cười cực nhạt: "Ổn đến nỗi bị người ta đuổi ra à?"

Mặc Tinh: "..."

Cô mím môi, cầm chặt điện thoại rồi nhìn sang xung quanh.

Đi...

Chiếc Bentley ở sau cô hơn mười mét vút tới với tốc độ cực nhanh, thấy cô xuất hiện, thì tít còi xe với cô. Mà đằng sau chiếc Bentley, vài người đi đường đang quang minh chính đại chụp ảnh hoặc là quay video.

Xem ra, chắc hẳn chiếc Bentley đã ở sau cô một lúc rồi, nếu không cũng sẽ không bị nhiều người vây quanh như vậy.

Chẳng qua là cô suy nghĩ quá nhập tâm, không chú ý được động tĩnh đằng sau.

Kinh! Hóa ra cao phú soái dỗ bạn gái như này!

Bentley chạy bên lề đường, chỉ vì xin bạn gái tha thứ

Mặc Tinh có thể nghĩ ra ngay, sau khi ảnh chụp và video bị tung lên mạng, truyền thông hóng hớt sẽ giật tít như thế nào.

Cô quay đầu lại, đi đến trước chiếc Bentley, mở cửa xe ra: "... Không chán à?"

"Trước đó tôi đã tít còi với em, chẳng qua em né sang bên cạnh, chưa quay đầu lại nhìn." Tiêu Cảnh Nam chuyển động vô lăng, sau khi chiếc xe hòa vào làn đường, anh dẫm chân ga.

Mặc Tinh: "..."

Cô tưởng mình đã khuất đến đường sau xe rồi.

Nhưng mà điều xấu hổ nhất là, cô bảo anh là ở công ty vẫn ổn, kết người bị người vạch trần ngay tại trận.

"Sao anh lại tới đây?" Mặc Tinh chuyển đề tài.

"Cũng không có xa lắm." Tiêu Cảnh Nam nói: "Cảm thấy em ở công ty sẽ không ổn lắm, nên tôi tới."

Chủ đề lại vòng về.

Mặc Tinh không có lên tiếng, trên thực tế, mặc kệ là trước kia hay bây giờ, cô đều ghét cái cảm giác bị người ta xem thường. Giờ Tiêu Cảnh Nam nói như vậy, thì càng giống như là anh không xem trọng cô ngay từ đầu rồi.

"Không phải là tôi không xem trọng em." Tiêu Cảnh Nam nói.

Không phải lần đầu tiên bị đối phương nhìn thấu tâm tư, nhưng mỗi lần bị nhìn thấy, trong lòng Mặc Tinh vẫn sẽ lộp bộp một chút, không nói ra được rốt cuộc là cảm giác gì... có khủng hoảng, nhưng cũng có một chút gì đó nói không rõ.

Tiêu Cảnh Nam tiếp tục nói: "Lý Mỹ Anh đối xử với em như vậy, không liên quan lắm tới năng lực của em, chủ yếu là nhằm vào thân phận của em."

"Thân phận?" Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn anh.

Lúc này ánh mặt trời vừa vặn, ánh sáng màu vàng xuyên qua ô cửa chiếu lên mặt anh, buộc vòng quanh ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng, giống như tác phẩm nghệ thuật tuyệt nhất là nhà nghệ thuật điêu khắc ra.

Cô chớp mi, di chuyển tầm mắt.

"Lý Mỹ Anh là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Mặc Thị, cũng là trợ thủ đắc lực của ông ngoại bà ngoại em. Bà ta và ông bà ngoại em giống nhau, đều không xem trọng bố em, sau khi bố em nhảy dù vào tập đoàn Mặc Thị, hơn nữa cuối cùng còn nắm được tập đoàn Mặc Thị, sự bất mãn mà bà ấy dành cho bố em đã lên đến cực đại.

"Hiện tại chứng minh bố em có năng lực nhất định, hai người đã giảm xung đột đi một ít, chí ít thì không thường xuyên cãi nhau nữa. Nhưng em là con gái của bố em, bây giờ em nhảy dù giống ông ta năm đó, tất nhiên là Lý Mỹ Anh bất mãn với em rồi." Tiêu Cảnh Nam nói.

Mặc Tinh hơi nhíu mày: "Nhân viên kỳ cựu ư?"

Nhưng thoạt nhìn giám đốc chỉ là một người phụ nữ trung niên, thế mà đã làm việc ở tập đoàn Mặc Thị lâu thế rồi sao?"

"Tính theo tuổi, năm nay chắc hẳn bà ta đã hơn năm mươi rồi, nhưng nghe người khác nói trông bà ta rất trẻ." Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên anh vươn tay ra, xoa đầu cô.

Mặc Sơ lùi về sau theo bản năng, rồi nhìn anh chằm chằm.