Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 310: Dù sao trước đây An Sơ Tuyết cũng là bạn tôi



"Cái này cũng mặt dày quá rồi đấy, hãm hại người ta lại còn bắt người ta cảm ơn cô ta! Tôi nhổ vào!"

"Trông đúng là dáng vẻ của bạch liên hoa, thật là ghê tởm!"

"Tôi ghét nhất là loại người ở sau lưng hãm hại người khác, đào góc tường của bạn thân thì cũng thôi đi, vậy mà còn vu oan hãm hại người ta nữa!"

Đối với loại chuyện bị bạn thân đào góc tường, phụ nữ lúc nào cũng để bụng hơn đàn ông.

An Sơ Tuyết nghe thấy rõ rành rành, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt, sắc mặt có hơi khó coi.

"Giá thị trường của tập đoàn An Thị đã ngâm nước gần hai mươi phần trăm, hơn nữa Cảnh Nam cũng đã chọn ở bên tôi rồi, tôi cũng không có chịu tổn thương mang tính thực chất gì."

"Dù sao thì trước đây An Sơ Tuyết cũng là bạn tôi, tôi cũng không muốn thấy cô ấy quá xấu mặt, các cô đừng nói cô ấy nữa." Mặc Tinh nói với mấy cô gái với vẻ mặt khó xử.

Một cô gái trong số đó làm một động tác giả nhổ nước bọt xuống đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi ghét nhất là loại bạch liên hoa thánh mẫu như cô đấy, rõ ràng bị người ta bắt nạt, còn phải đi tha thứ cho người ta, đúng là nhớ ăn không nhớ đánh."

"Cô bảo cô không chịu tổn thương mang tính thực chất gì hả, thế hai năm tù đó là tính thế nào đây? Tôi đã xem ảnh chụp rồi, trên người cô chỗ nào cũng là sẹo, chắc chắn trong tù cô đã bị đánh nhiều!"

Một cô gái khác tức giận tiếp lời: "Đúng thế, cô đừng bị người phụ nữ xấu xa này lừa gạt, cô phải để tâm một chút vào! Nếu cô ta thật sự biết lỗi rồi, thì phải chủ động xin đi tù hai năm, trải nghiệm nỗi khổ mà cô từng chịu!"

An Sơ Tuyết cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.

Mặc Tinh khẽ thở dài, chua sót nói: "Hay là thôi đi, dù sao thì trước đây cô ấy cũng là bạn tôi, tôi cũng không tiện yêu cầu cô ấy như vậy."

Bộp bộp!

Vừa dứt lời, An Sơ Tuyết chống tay lên xe lăn, vật lộn quỳ dưới đất, vẻ mặt chân thành: "Thật sao? Chỉ cần tôi đi tù hai năm, cô sẽ tha thứ cho tôi sao?"

Nghe cô ta nói như vậy, ba cô gái kia lập tức á khẩu, đưa mắt nhìn nhau.

An Sơ Tuyết nói với vẻ nghiêm túc lại chua sót: "Thật ra tôi đã từng bảo đi tù để bù đắp lại lỗi lầm, nhưng sức khỏe tôi không tốt, bố mẹ tôi không đồng ý cho lắm. Nếu tôi đi tù mà cô tha thứ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi!"

Một câu cuối cùng, nói như đinh đóng cột.

"Vậy sao?" Đáy mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia châm chọc, sau đó cô do dự nói: "Nhưng tôi cũng không thể nhìn cô ngồi tù như vậy."

An Sơ Tuyết cắn môi: "Tôi đi tù cũng không phải, không đi tù cũng không phải, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào nữa."

"Dù sao thì trước đây cô cũng là bạn tôi, tôi nhìn cô ngồi tù như vậy thì không nhân nghĩa. Huống hồ... huống hồ tôi cũng không biết có phải cô đang hãm hại tôi không, nếu cô vừa vào liền giả vờ tái phát bệnh nặng, sau đó nói tôi là một người xấu, ép cô làm như vậy, thế thì tôi có nghìn cái miệng cũng không giải thích rõ được." Mặc Tinh nói với vẻ mặt khó xử.

Lúc đầu, mấy cô gái trông thấy An Sơ Tuyết chân thành như vậy, trong lòng còn có chút dao động, nghĩ rằng có khả năng đối phương đã thật sự biết sai rồi, dù sao thì mười lăm tuổi cũng quá nhỏ, quả thật có thể là phạm sai lầm dưới cơn xúc động.

Nhưng lúc này nghe thấy Mặc Tinh nói như vậy, mấy người lại khôi phục sự khinh thường dành cho An Sơ Tuyết.

Đúng, ai biết lần này con mụ tâm cơ này có đang mưu tính hãm hại người ta không!

"Cô đứng lên đi, đừng quỳ nữa, nếu bị người ta hiểu lầm là tôi bắt nạt cô, tôi sẽ buồn đấy." Mặc Tinh tiến lên, định đỡ cô ta, nhưng cô đi đến trước mặt cô ta, cô lại lùi về.

Cô xin mấy cô gái giúp đỡ: "Sau khi tôi mang thai thì thường tứ chi vô lực, các cô có thể đỡ cô ấy dậy giúp tôi không?"

Bây giờ cô đã mang thai rồi, nếu mà bị An Sơ Tuyết đẩy thật, thì mất nhiều hơn được.

Mấy cô gái cũng nghe ra ý tứ trong câu nói của Mặc Tinh, lập tức có hai người đi qua, hỗ trợ đỡ An Sơ Tuyết lên xe lăn.

Mặc Tinh lên tiếng nói cảm ơn.

"Tôi đã biết lỗi rồi, cô cần gì phải xỉ nhục tôi như vậy?" An Sơ Tuyết cười khổ nói.

Mặc Tinh làm ra vẻ áy náy: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý xỉ nhục cô. Tôi cũng không ngờ, chuyện mà cô làm lại quá đáng đến nỗi người đi đường cũng có phản ứng lớn như vậy."

An Sơ Tuyết cứng đờ người.

"An Sơ Tuyết, cô đã biết lỗi rồi, thì sửa đi. Nếu không lần sau cô lại đi tính kế hãm hại người khác, nếu bị người ta phát hiện, thì không biết một người què như cô có thuận lợi chạy trốn được không đâu." Mặc Tinh lo lắng nói.

An Sơ Tuyết liếc mắt nhìn chân của Mặc Tinh với ánh mắt khó hiểu, nét mặt đã khôi phục như bình thường: "Chúng ta đều giống nhau, là một kẻ đáng thương, cần gì phải làm tổn thương lẫn nhau cơ chứ? Vả lại Mặc Tinh này, khi đó tôi mạo hiểm tính mạng đâm vào xe cô, cũng là vì tôi thấy hổ thẹn, tôi muốn dùng tổn thương trên người trừng phạt chính tôi."

"Thì ra là như thế à, thế thì vì làm thỏa mãn ác niệm của mình, cô đã trả giá quá lớn rồi, cô làm tôi cảm động rồi đấy." Mặc Tinh chớp mắt rồi nói: "Nhưng tôi không giống cô đâu, tôi không đáng thương."

Cô vỗ vỗ chân phải của mình: "Cô đã trở thành một người què và cũng không thể nhảy được nữa, nhưng chân tôi thì sắp chữa khỏi rồi đấy."

An Sơ Tuyết cứng người, bàn tay để trên đầu gối dần nắm chặt: "Cũng chưa chắc."

"Chưa chắc? Chưa chắc cái gì?" Trên gương mặt Mặc Tinh hiện lên vẻ châm chọc: "Là bởi vì chân của cô An đã khỏi từ lâu rồi, cho nên cũng không đáng thương sao?"

An Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: "Tôi thừa nhận, sau khi điều trị, tôi có thể đi được rồi. Nhưng... Mặc Tinh, chân của tôi cũng không hồi phục được giống như người bình thường."

"Vậy sao?" Mặc Tinh tiếc hận nói: "Vậy thì cô thật là quá đáng thương rồi, vì mưu tính hãm hại tôi cô đã mất đi một chân, kết quả trái lại còn đẩy Cảnh Nam đến bên cạnh tôi."

An Sơ Tuyết siết chặt bàn tay đến nỗi ngón tay trở nên trắng bệch, cô ta cau mày nói: "Mặc, Tinh!"

"Giận rồi à?" Mặc Tinh nhướng mày nói: "Tôi quen cô nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy cô tức giận đấy nhỉ? Bình thường cô sẽ không tức giận, hoặc là sau khi tức giận thì sẽ giả vờ cười nhỉ?"

An Sơ Tuyết cố gắng nhếch môi, buồn bã nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không có tức giận, chẳng qua tôi không muốn nhắc đến vụ tai nạn xe cộ hai năm trước mà thôi. Mỗi lần cô nhắc đến, trong lòng tôi sẽ buồn đi vài phần."

"Thì ra thì thế." Mặc Tinh có điều ngộ ra: "Dù sao trước đây cô cũng là bạn tôi, thế tôi tốt bụng nhắc cô một câu, sau này cô hãy chuẩn bị thêm thuốc bổ tim vào."

Cô mỉm cười tỏa sáng: "Nếu cô vì cái này mà chết, e là mọi người đều sẽ nói là cô gieo gió gặt bão, cô xuống đến địa ngục cũng không được yên ổn đâu."

"Tôi đã quyên góp bao nhiêu khoản cho tổ chức từ thiện như thế, tôi sẽ lên thiên đường." Nét mặt An Sơ Tuyết cứng đờ, nụ cười nhạt sửa đúng sự bối rối của cô ta.

"Cô là một người què, không tiện đi lại, tôi xới cơm giúp cô." Mặc Tinh đứng lên, vớt hết phổi lợn vào trong bát của An Sơ Tuyết.

Bình thường An Sơ Tuyết không ăn những thứ béo ngậy kinh như này, khi ngửi thấy mùi, cô ta đưa tay lên che ngực, nôn khan một chút.

"Nể tình cô từng là bạn tôi, tôi lại tốt bụng nhắc nhở một chút nhé." Mặc Tinh lại ngồi xuống một lần nữa, cô nhìn cô ta qua màn khói dày: "Tốt nhất là cô đừng nôn, nếu không có bản tin trước đó ở đây, e là mọi người sẽ cho rằng cô đang bắt nạt tôi, không tốt cho thanh danh của cô đâu."