Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 324: Thật sự muốn em



Mặc Tinh hôn một cái rồi định tách ra luôn, nhưng Tiêu Cảnh Nam đã giữ chặt eo cô, túm cô lại, hôn sâu nụ hôn này hơn.

Anh hôn sâu quá, gần như đến cả cổ họng, không khí trong phổi cô bị ép khô, cô khó chịu đẩy anh ra.

Tiêu Cảnh Nam không hôn cô nữa, nhưng cũng chưa buông ra. Anh ôm cô thật chặt như là muốn nhét cô vào trong cơ thể vậy: "Thật sự muốn em."

Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói khàn khàn khó nhịn, lúc nói câu này thì như là dã thú sắp săn mồi vậy.

"Con còn chưa được ba tháng, dễ động thai khí đấy."

Anh ôm thật sự quá chặt, hơn nữa trên người toàn là mồ hôi, hô hấp cũng nhanh hơn lúc thường rất nhiều. Mặc Tinh thật sự sợ anh sẽ làm thật, cô dùng tay đẩy anh ra.

Tiêu Cảnh Nam ôm chặt cô không buông, nhưng ngực thì đã giảm phập phồng rồi.

Mặc Tinh cảm nhận được dục vọng của anh, vẻ mặt cô thay đổi mấy lần, cuối cùng cô nói rất khẽ: "Vậy tôi... dùng tay giúp anh."

Hai người đều đã làm chuyện thân mật hơn rồi, dùng tay giúp anh chắc là không khó chịu như này nữa.

Tiêu Cảnh Nam nuốt lại câu 'đừng nhúc nhích, tôi ôm một lúc nữa sẽ buông', anh hơi thả cô ta: "Dùng tay... và miệng."

Mặc Tinh nhíu mày, không trả lời.

"Dùng tay..." Cũng được.

Tiêu Cảnh Nam còn chưa nói xong, đã bị Mặc Tinh ngắt lời: "Được."

...

Sau khi giúp anh thoải mái vài lần, lòng bàn tay Mặc Tinh đã đỏ bừng rồi, hai má và khóe môi cũng hơi xót, trong miệng còn có mùi tanh nữa.

Tiêu Cảnh Nam rút mấy tờ giấy ra, kéo tay cô lau cho cô. Cô hất ra, cầm lấy giấy tự lau.

Thấy tâm trạng cô không tốt lắm, anh họ nhẹ một chút: "Vừa nãy tôi thô lỗ quá."

Chỉ là lâu lắm rồi cô chưa chủ động với anh như vậy, hơn nữa cũng không có không tình nguyện như trước kia, anh không khống chế tốt bản thân, giữ lâu hơn bình thường một chút.

Mặc Tinh ném giấy lau đi, sau đó rót một cốc nước súc miệng.

"Lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn." Tiêu Cảnh Nam đi tới sau lưng cô, một tay vòng ở hông cô, một tay vuốt ve dấu cắn của anh trên cổ cô.

Mặc Tinh đẩy anh ra: "Không có lần sau nữa."

Vốn dĩ cô nghĩ bình thường phối hợp với anh ở trên giường đã đủ mệt rồi, không ngờ chỉ dùng tay và miệng thì càng mệt hơn. Vả lại anh quá to, làm đau miệng cô, tay cũng có chút không cầm được.

*

Ông cụ Tiêu làm việc tàn nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của Mặc Tinh, chỉ với thời gian một ngày, dưới sự trợ giúp của ông ấy, An Thiếu Sâm đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn An Thị, còn lấy được hai mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn An Thị, có địa vị ngang hàng với An Sơ Tuyết.

Ngoại trừ cái này ra, sau khi ông cụ Tiêu nghe ý kiến của Tiêu Cảnh Nam xong, thì tập hợp đại hội cổ đông, phân tích chỗ tốt của việc hợp tác với tập đoàn Mặc Thị ở thị trường đồ điện gia dụng, hơn nữa còn giao hết toàn bộ những dự án trước đây hợp tác với tập đoàn An Thị cho tập đoàn Mặc Thị.

Có tập đoàn Tiêu Thị ra mặt chèn ép, công ty khác cũng không dám có hợp tác gì với tập đoàn An Thị trên thị trường đồ điện gia dụng nữa, những sản phẩm đồ điện gia dụng mà tập đoàn An Thị sản xuất ra đều nát bét.

Chỉ một buổi chiều, số tiền mà tập đoàn An Thị kiếm được trên thị trường đồ điện gia dụng trong hai năm nay đã thua hết sạch, bọn họ còn vì chuyện này mà đắc tội ông cụ Tiêu nữa, mất nhiều hơn được.

Khi Mặc Tinh đến công ty, cô mới nhìn thấy tin tức, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì đáng vui mừng. Tập đoàn An Thị thất bại ngắn ngủi thì vẫn mạnh hơn tập đoàn Mặc Thị rất nhiều, vả lại dựa vào tính cách của An Sơ Tuyết, chắc chắn cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Chỉ là cô không ngờ, trưa hôm đó An Sơ Tuyết đã tới tìm cô rồi.

"Tiện thể cùng nhau ăn bữa cơm không?" Tầng một của tập đòan Mặc Thị, An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn rất tiều tụy.

Mặc Tinh nói với vẻ cực kỳ áy náy: "Ngại quá, không tiện."

"Là không tiện, hay là không dám?" An Sơ Tuyết gằn giọng, lần đầu tiên không khống chế tốt cảm xúc khi ở trước mặt Mặc Tinh.

Cô ta thật sự không ngờ, chỉ bằng IQ thế kia của Mặc Tinh, lại còn tới bẫy cô ta!

"Cô như thế này thật là đáng sợ, cô dọa tôi và con tôi rồi đấy." Mặc Tinh sợ hãi nói: "Cảnh Nam lo người như cô sẽ làm hại đến tôi và con, nên mới tới đón tôi đi ăn trưa vào mỗi buổi trưa."

An Sơ Tuyết hít thở sâu một hơi, cô ta cố gắng bình tĩnh lại: "Chỗ này chỉ có hai chúng ta, cô không cần diễn kịch, không ai xem đâu."

"Cô đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì vậy?" Mặc Tinh nói với vẻ vô tội: "Diễn kịch cái gì? Dáng vẻ vừa nãy của cô đáng sợ thật mà, dọa đến tôi rồi đấy."

Ân oái khúc mắc của hai người hầu như là đã đi đến trình độ mọi người đều biết, lúc này thấy hai người họ đứng cùng một chỗ, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Mặc Thị đã nhìn qua đây.

Có một số người là hóng hớt, còn có một số người là lo cho Mặc Tinh.

An Sơ Tuyết thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, lại cộng thêm Mặc Tinh làm trò trước mặt cô ta như này, cô ta siết chặt tay vịn xe lăn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

"Cô An, thôi cô cứ cười đi, tôi thấy cô cười lên trông xinh, cô như thế này trong khủng bố lắm." Mặc Tinh chớp mắt, chân thành đề nghị.

An Sơ Tuyết cố gắng nhếch môi, cơn giận chảy trong tứ chi bách hải nhất thời không thể dừng lại: "Tôi muốn biết, dấu hôn trên cổ cô ngày hôm qua là sao."

Cô ta không tin logic của Mặc Tinh sẽ kín đáo đến trình độ này, cô ta làm bạn với cô bao nhiêu năm như thế, cô ta rất rõ tác phong làm việc của cô!

"Có thể thế nào chứ, Cảnh Nam hôn đấy." Mặc Tinh xấu hổ nói.

An Sơ Tuyết cảm thấy vẻ xấu hổ trên mặt cô cực kỳ chướng mắt: "Thế hai người không lo cho đứa bé à?"

"Cô An không biết ngoại trừ lên súng ra trận thật ra, còn có thể dùng tay và miệng à?" Mặc Tinh che miệng, rồi nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng: "À, tôi quân mất cô An một lòng nhớ thương Cảnh Nam, chưa bao giờ kết giao với bạn nam, hiện tại vẫn là một bà xử nữ già, xin lỗi."

Ngoại trừ tình cảm ra, An Sơ Tuyết chưa bao giờ thua Mặc Tinh ở bất kỳ phương diện nào, lúc này bị gọi là bà xử nữ già, cơ hồ cô ta không thể kiềm chế cơn giận đang điên cuồng bùng nổ trong cơ thể: "Mặc, Tinh!"

Cô ta quát hơi to, rất nhiều người nhìn sang phía này.

Sau khi chuyện của Mặc Tinh và An Sơ Tuyết được lên báo, rất nhiều người đều rất đồng tình với Mặc Tinh, nhất là phụ nữ, phụ nữ trẻ.

Lúc này trông thấy Mặc Tinh bị quát, có mấy nhân viên nữ trẻ tuổi đi lại đây, nói chuyện hoàn toàn không khách khí.

"Cô An, nơi này là tập đoàn Mặc Thị đấy, không phải tập đoàn An Thị đâu, cô chạy đến đây bắt nạt cô Mặc, có phải là quá đáng quá rồi không hả?"

"Người đã tàn phế rồi, còn không chịu yên tĩnh, nếu mà không tàn phế, thì có phải cô còn hống hách hơn nữa không hả!"

"Thiệt thòi trước kia tôi còn rất thích cô, cô là cái đồ tâm địa rắn rết!"

Trước năm mười chín tuổi, An Sơ Tuyết chưa từng bị người ta chỉ trích như này, nhưng nhờ phúc của Mặc Tinh, năm nay cô ta hai mươi tuổi, cô ta đã bị rất nhiều người chửi.

Cô ta luôn là thiên chi kiêu nữ, bình thường cho dù có xảy ra tranh chấp thật, người khác cũng đứng về phía cô ta chỉ trích người khác, làm gì có chuyện cô ta bị người ta chỉ trích chứ?

Mặc Tinh nhìn vẻ mặt khó coi của An Sơ Tuyết, cô thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ lo lắng: "Cô An cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, nhiều nhất là quát tôi hai câu, uy hiếp đe dọa tôi, các cô đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy sẽ tổn thương đấy."