Xin Lỗi, Anh Đến Trễ

Chương 27: Tôi đang ở cùng anh ấy



Ròng rã trực ở bệnh viện trong ba ngày liên tiếp khiến Hứa Kiến Tường mệt mỏi vô cùng. Anh nằm trên ghế sô pha ở văn phòng để nghỉ ngơi một chút thì đúng lúc Hạ An Hy bước vào, cô đặt ly cafe trên bàn, rồi nói.

“ Sư huynh uống chút cafe cho tỉnh táo”

Hứa Kiến Tường ngồi dậy, cầm ly cafe lên uống một ngụm. Hạ An Hy liền nói tiếp.

“ Trưởng khoa bảo anh về nhà nghỉ ngơi, trực ở bệnh viện ba ngày liên tiếp rồi”

Hứa Kiến Tường gật đầu.

“ Tôi biết rồi”

Nói rồi, Hạ An Hy rời đi. Hứa Kiến Tường cũng nhanh chóng đứng dậy, anh lại bàn làm việc thu dọn lại bệnh án rồi lấy cặp táp ra về.

Ở phía sảnh bệnh viện, Hứa Kiến Tường đúng lúc gặp được Từ Hân, anh đi lướt qua nhưng Từ Hân đã vội lên tiếng.

“ Bác sĩ Hứa, anh đi về à”

Hứa Kiến Tường chỉ “ừm” một cái rồi rời đi. Nào ngờ vừa bước thêm một bước nữa thì anh cảm thấy choáng váng, say sẫm rồi ngã xuống. Từ Hân vội lay anh dậy, cô ta sờ lên trán anh, quả nhiên, anh đang bị sốt. Thấy thế, các y tá và bác sĩ gần đó lấy băng ca đẩy anh vào phòng cấp cứu.

Không biết qua bao lâu, Hứa Kiến Tường đã nằm trên giường bệnh, anh vẫn còn đang ngủ. Từ Hân vẫn ở cạnh anh từ lúc đó tới bây giờ, đúng lúc, cô ta nghe thấy tiếng thông báo điện thoại vang lên phát ra từ trong cặp táp của anh. Từ Hân chần chừ nhưng sợ làm anh thức giấc nên nhanh chóng lấy điện thoại của anh rồi ra khỏi phòng bệnh.

Từ Hân nhìn thấy số điện thoại không lưu tên thì có chút khó chịu, cô ta bật điện thoại lên nghe.

“ Alo, ai vậy?”

Phương Nhi nghe giọng của một người phụ nữ vang lên thì có chút bối rối, giọng nói này không phải của bác sĩ Hạ, là ai chứ?

“ Cho hỏi cô là ai vậy? Tôi muốn gặp bác sĩ Hứa, phiền cô đưa máy cho anh ấy giúp tôi nhé”

Từ Hân cảm thấy có chút ghen ghét, cô ta nói.

“ Tôi là bạn gái của bác sĩ Hứa, cô cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại giúp cô”

Phương Nhi vẫn cố giữ bình tĩnh.

“ Nhưng tôi muốn gặp riêng bác sĩ Hứa”

Từ Hân trực tiếp tắt máy, cô ta đi vào trong, tiện thể lấy điện thoại chụp một bức hình rồi để lại điệ thoại vào trong túi của anh. Hứa Kiến Tường vừa tỉnh dậy, anh hỏi.

“ Cô lấy điện thoại của tôi làm gì?”

Từ Hân vội nói.

“ Có số điện thoại lạ gọi làm phiền cậu nên tôi đã chặn giúp cậu rồi”.

Hứa Kiến Tường cũng không muốn nói nữa, anh nhắm mắt lại rồi nói.

“ Cô đi ra ngoài đi, tôi không muốn người khác làm phiền”

Từ Hân bị anh trực tiếp đuổi đi thì có chút tức giận, cô ta kìm nén gáng nở một nụ cười thân thiện rồi đi ra ngoài.

Ở hành lang bệnh viện, Từ Hân vừa đi vừa nghĩ “ mình không để vụt mất cậu ấy một lần nào nữa, kể cả bất cứ ai…nhưng mà giọng cô gái lúc nãy nghe vẫn còn trẻ, đừng nói là bệnh nhân rồi thầm thích bác sĩ chữa trị cho mình đấy chứ, hứ…không bao giờ”. Từ Hân lộ vẻ mặt đắc ý.

Ở nước Pháp.

Phương Nhi chưa kịp nói xong đã bị cô gái kia tắt máy, sau đó còn gửi kèm một tấm hình với nội dung “Tôi đang ở cùng anh ấy, xin đừng làm phiền”. Đó là hình của cô ta đang ngồi ở mép giường, còn có cả Hứa Kiến Tường đang nằm ngủ ở đó. Phương Nhi sửng sờ, cô gần như bất động. Vốn lúc đầu, cô cứ tưởng Hạ An Hy trêu chọc mình, trước nay anh lại nói chưa yêu ai ngoại trừ cô thì nay lại đâu ra một cô bạn gái khác nữa chứ. Vừa nghĩ cô vừa khóc, cô bất giác nhớ lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau, dù khoảng thời gian ở cạnh nhau chỉ ba tháng, nhưng tình cảm cô dành cho anh là sự thật, là tình yêu đích thực của người con gái, cô đã nguyện trao trọn cuộc đời của mình cho anh chăm sóc.

Đột nhiên, một người đàn ông bước vào, anh ta nhìn cô nói.

“ Cô không sao chứ?”

Phương Nhi lắc đầu, cô lấy tay lau nước mắt, vờ như không có gì.

“ Trả anh điện thoại, cảm mơn anh”

Người đàn ông mỉm cười, ngại ngùng.

“ Không cần cảm ơn, dù sau tôi cũng là người có lỗi”.