Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Chương 7



Theo như lời Túc Ngô nói chơi game thay, cũng không phải ý nghĩa trên mặt chữ chơi game thay, huống hồ trò chơi này mỗi người đều phải sử dụng tài khoản của chính mình, sao có thể giúp mọi người chơi game thay được, bằng không về sau lại chết như thế nào cũng không biết.

Chơi game thay trong miệng anh thật ra chỉ là từ từ bán đi kinh nghiệm, bán khen thưởng, bán rương quà. Phải biết rằng phó bản trò chơi này cũng không phải dễ dàng qua như vậy được, nhưng nếu qua được phó bản đi nữa cũng chưa chắc gì lấy được giá trị kinh nghiệm.

Cái gọi là giá trị kinh nghiệm kia, ở phó bản sẽ tượng trưng cho hết thảy, cậu có thể dùng nó để thăng cấp, dùng nó để mua trang bị, dược phẩm, nhưng trên tiền đề điều kiện là người đó phải có vật phẩm đồng giá để trao đổi.

Ba người Túc Ngô không nóng vội đi thăng cấp chính là nguyên nhân này, bọn họ soát nhiều phó bản cấp thấp, hoàn thành phá vỡ kỷ lục phó bản, được kinh nghiệm cao lại không đi thăng cấp nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ đem phần lớn kinh nghiệm bán ra ngoài.

Đương nhiên, giá cả kinh nghiệm cũng không thấp, bọn họ có thể tiếp nhận điều kiện ngang nhau giống như với giá cả phó bản công lược, cốt truyện che giấu là điều kiện để mở ra, cũng như khen thưởng của hệ thống.

Phó bản công lược sao, chính là qua một ít phó bản người ở phó bản sẽ hoàn thành toàn quá trình, muốn kỹ càng tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, bản đồ phó bản, số lượng Boss....., giá trị kinh nghiệm cũng giống và ngang bằng như giá trị công lược.

Đương nhiên còn bao gồm khen thưởng của hệ thống, số lần tặng rương, cùng với trừng phạt đặc biệt gì đó của hệ thống.

Hoắc Tập nghe xong cũng hiểu sơ qua, ba người Túc Ngô không vội vàng đi thăng cấp, mà là không ngừng soát phó bản..... Để luyện thay? Hoắc Tập chỉ có thể hiểu ra được từ này, nhưng mục đích của ba người này là gì?

"Mục đích?" Túc Ngô nghe Hoắc Tập hỏi nhịn không được cười: "Cậu cho rằng cái phó bản này liền dễ dàng qua như vậy sao? Cậu có biết toàn bộ hệ thống trò chơi này người chơi trung cấp có bao nhiêu người không? Người chơi cao cấp có bao nhiêu người không? Cậu biết phó bản cấp trung chênh lệch bao nhiêu với phó bản cấp thấp không? Giống như cái phó bản chúng ta vừa chơi kia, đi vào hai mươi người, nhưng đi ra chỉ còn mười người. Cậu biết tỉ lệ tử vong của phó bản cấp trung là bao nhiêu sao? Càng đừng nói tới phó bản cao cấp, từ lúc tôi vừa mới tiến vào tới bây giờ còn chưa nghe nói có người đủ điểm lên cấp để ra ngoài."

"Bất quá chúng tôi ở phó bản tìm sự sống thôi, tìm một cái có thể hoàn thành phó bản cao cấp, đạt tới siêu cấp tư bản." Túc Ngô ném tàn thuốc xuống, nhìn Hoắc Tập nói: "Đây là mục đích của chúng tôi."

Trong lúc nhất thời Hoắc Tập không biết trả lời như thế nào, bất quá cậu chỉ là người mới vừa bị kéo vào chới thôi, đối với toàn bộ hệ thống trò chơi hiểu biết chẳng qua chỉ là da lông, hoặc nói là cậu vẫn luôn không đem trò chơi chết chóc này trong miệng người chơi là chết chóc thật sự, cậu thậm chí còn tin tưởng rằng có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ giống như lúc vừa mới vào vậy, đột nhiên có thể trở về.

Sau đó giống như trải qua một giấc mơ vậy.

Bọn họ đứng ở giao lộ nói chuyện phiếm, đường phố chung quanh bình đạm nhưng cũng không thể không được nói chuyện phiếm đúng không, lâu lâu sẽ có người từ đại sảnh hạch toán kinh nghiệm đi ra, nhưng cũng bước đi rất vội vàng, chỉ chốc lát liền biến mất ở cuối đường phố.

Bọn Túc Ngô đợi trong chốc lát, mới có một người từ phố đối diện đi qua.

"Ra ngoài rồi." Người tới mở miệng nói một câu hàn huyên, Túc Ngô lên tiếng.

Hoắc Tập nhìn người toàn thân màu đen, trên đầu đội mũ, biểu hiện ra cảm giác không dễ tiếp xúc.

"Quy tắc cũ, đây là đồ vật các cậu muốn." Tay người này mở ra trong không khí, xuất hiện một cái hộp nhỏ, Túc Ngô lật bàn tay thu cái hộp vào.

"8000." Túc Ngô đưa tay lại gần cổ tay đối phương một chút, một ánh sáng hồng nhỏ hiện lên, đối phương nhìn thoáng qua trị số trên cổ tay cười cười.

"Nghe nói các cậu gặp phải phó bản thăng cấp?" Người nọ nói, ánh mắt lướt qua những người ở đây, đến Hoắc Tập thì dừng lại một chút: "Vận may thật đúng là tốt."

"Vận may không ra gì, nhưng tin tức của các người cũng thật nhanh." Trên mặt Túc Ngô không biểu tình phản bác một chút.

"Cũng không phải tin tức của tôi nhanh, hệ thống đã treo tin tức của các cậu trên màn hình thế giới ít nhất 5 phút, muốn không thấy cũng không được." Người nọ cười nói: "Tôi còn sợ các người không ra được."

"Không phiền ngài quan tâm." Túc Ngô nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, người nọ duỗi tay ngăn cản anh.

"Có một vụ làm ăn tìm cậu làm, nguy hiểm hơi cao, nhưng thù lao không tồi. Cậu có muốn cân nhắc một chút không?"

Túc Ngô nhướng mày dừng động tác nói một câu: "Anh cũng biết tôi chào giá rất cao."

"Không phiền thì nghe một chút rồi lại quyết định?"

Hai người đi ra xa, trong chốc lát Túc Ngô liền đã trở lại, kết quả thấy Hoắc Tập còn ở đây thì không nhịn được hỏi cậu: "Sao cậu còn chưa đi?"

Hoắc Tập nhịn không được trợn trắng mắt: "Tôi cũng muốn đi, nhưng tôi không biết đi đâu cả."

"Lão đại, hắn là người mới, còn không có chứng thực." Mạo Tử ở bên cạnh nhịn không được nói một tiếng.

(*) Chứng thực: Chứng thực là việc cơ quan có thẩm quyền thực hiện việc xác nhận, chứng nhận một sự việc, giấy tờ, văn bản, chữ ký cá nhân, thông tin cá nhân,..

Hoạt động chứng thực không đề cập đến nội dung, chủ yếu chú trọng về mặt hình thức có thật.

Xét thấy ở trong phó bản Hoắc Tập cũng rất hòa hợp và phối hợp với bọn họ không tồi, Túc Ngô kêu Mạo Tử dẫn Hoắc Tập đến đại sảnh hạch toán kinh nghiệm làm chứng thực, anh cùng Chúc Lam Phong(Phong Phong) đi xử lý chuyện khác.

"Đi thôi! Tôi mang anh đi chứng thực." Mạo Tử mang theo Hoắc Tập vào đại sảnh.

Người chơi sơ cấp vừa mới tiến vào trò chơi sẽ bị tùy tiện phân phối đến một phó bản sơ cấp nào đó, sau khi hoàn thành phó bản sẽ yêu cầu đến đại sảnh hạch toán kinh nghiệm làm chứng thực thân phận. Nói cách khác phó bản đầu tiên mà người chơi mới tiến vào tương đương như một bài kiểm tra, nếu thông qua người chơi mới có tư cách làm qua vòng chơi mới, không thông qua cũng sẽ chỉ có thể bị đào thải.

"Chứng thực thân phận sẽ căn cứ vào biểu hiện của người chơi ở phó bản đầu tiên làm tiền đề phân tích, thứ đồ đó không nhiều người dùng, bất quá chính là cho anh một điểm biểu hiện mà thôi." Sau khi ra khỏi phó bản cây súng ngắm sau lưng Mạo Tử liền biến mất không thấy, phỏng chừng chắc là không thể mang ra ngoài.

"Vũ khí của các người có phải chỉ có thể sử dụng trong phó bản không?" Hoắc Tập hỏi một câu, cầm tờ thông tin đi theo Mạo Tử tìm quầy chứng thực.

"Ừ, thứ này giống trong võng du, mỗi người đều có một cái ba lô, ở trong phó bản sẽ hóa thành vật thật, ở ngoài phó bản thì sẽ bị che giấu." Mạo Tử đi hai vòng bên trong mới tìm được quầy chứng thực cho người mới, không nghĩ rằng nơi này còn một hàng rất dài.

Mạo Tử nhíu mày một chút: "Người chơi mới xuất hiện càng ngày càng nhiều."

"Có cái gì không đúng sao?" Hoắc Tập hỏi.

Mạo Tử khẽ lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy người mới thông qua phó bản đầu tiên càng ngày càng nhiều, cảm giác có chút không thích hợp thôi."

Mạo Tử không nói rõ, hai người xếp hàng đợi trong chốc lát, bất quá cũng rất nhanh, rất nhanh thì đã đến lượt Hoắc Tập.

[Yêu cầu người chơi đem tay đặt ở trên đài kiểm tra.]

Hoắc Tập đặt tay ở trên đài pha lê phía trước.

[Bắt đầu chứng thực.....]

[Người chơi Hoắc Tập -- Cấp bậc: Sơ cấp, đã thông qua phó bản "Tang thi sổ l*иg"., đạt được giá trị kinh nghiệm cùng khen thưởng: Giá trị kinh nghiệm: 8646, đạt được khen thưởng kỹ năng phụ trợ của hệ thống: TÙY PHONG TIỀM NHẬP DẠ, NHUẬN VẬT TẾ VÔ THANH. Đạt được khen thưởng hệ thống mở một lần bảo rương. Giá tị biểu hiện người chơi: Cam cấp.]

[Nơi ở người chơi: 7-3A7.]

[Chứng thực thành công.]

Hoắc Tập cảm giác trên cổ tay mình nhiều thêm một cái vòng, chỉ lóe lên một chút, liền biến mất không thấy.

"Đi thôi." Hoắc Tập chứng thực xong xoay người tìm Mạo Tử, lại bị ánh mắt của người xung quanh làm cho hoảng sợ, cậu cau mày hỏi Mạo Tử: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không, chỉ là bị kinh nghiệm cùng khen thưởng của tay mới là anh làm cho đả kích thôi." Mạo Tử nói.

Hoắc Tập tỏ vẻ không hiểu, ngại ánh mắt của nhiều người ở nơi này, cậu đành nhanh chóng tăng tốc độ rời khỏi đám người, nếu cậu nghe giá trị kinh nghiệm của những người sau thì có thể hiểu vì sao những người này lại dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn cậu.

[Người chơi XXX -- Cấp bậc: Sơ cấp, đã thông qua phó bản "XXXX", đạt được giá trị kinh nghiệm: 722, khen thưởng: không.....] Có chút thực lực đúng là tốt mà!

Ra khỏi đại sảnh Mạo Tử hỏi nơi ở của cậu được phân ở đâu, Hoắc Tập nói nơi ở vừa mới được hệ thống phân.

"Ách, nói không chừng thật đúng là có duyên phận." Mạo Tử cảm thán một tiếng: "Đi thôi, tiện đường dẫn cậu qua đó."

Mạo Tử nói tiện đường, sau khi tới nơi Hoắc Tập cảm thấy quả thật đúng là tiện đường, bởi vì ở đằng xa cậu nhìn thấy Túc Ngô và Chúc Lam Phong, lại ngẩng đầu nhìn tòa chung cư bên cạnh họ đánh số: 7-3A.

Thế giới đúng là nhỏ bé.

Hoắc Tập cảm thán trong lòng, đoán chừng đối phương cũng cảm thán như thế này đi.

Nơi ở của người chơi là được tùy tiện phân phát, mà kết quả trước mắt chỉ có thể dùng duyên phận mà giải thích, bằng không thật sự không giải thích được.

Còn tốt là không được phân đến cùng tầng lầu, bằng không Hoắc Tập hoài nghi cậu và bọn Túc Ngô đời trước có phải hay không là có quan hệ mà không thể cho ai biết.

Chung cư rất nhỏ, so với chung cư đơn còn có thể nhỏ hơn, nhưng một người ở cũng không tệ lắm. Bố trí bên trong rất đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế dựa. Còn lại không có gì!

Hoắc Tập nghĩ tới một từ: Nhà chỉ có bốn bức tường, cảm giác bản thân mình đang ngồi tù.

Cậu tìm được phòng tắm liền chạy vọt vào tắm một cái, lúc ra lại phát hiện mình không có quần áo, hơn nữa quần áo đã cởi ra tất cả đều là vết máu và bụi bẩn, cậu trần chuồng đứng trong phòng tắm cầm quần áo bẩn trên tay, rồi tự hỏi một lúc lâu thì cuối cùng vẫn dùng xà phòng giặt sạch rồi phơi bên trong phòng tắm, chính mình dứt khoát trần như nhộng nằm ở trên giường ngủ bù.

"Thật cmn quá mệt." Đem bản thân cuộn trong chăn, cảm giác mệt mỏi mới đột nhiên đánh úp tới, Hoắc tập còn không kịp tự hỏi liền mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ say.

7-3A5.

Túc Ngô vừa mới tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, đem quần áo dính đầy vết máu và bụi bẩn dưới chân thuận tay ném vào thùng rác, tóc ngắn còn nhiễu nước, anh dùng khăn lông tùy tiện lau lau một chút rồi tùy tiện quăng qua một bên.Anh lật tay lên, trong tay xuất hiện một cái hộp vuông vức lóe ánh sáng hồng, đây là bảo rương khen thưởng của phó bản, anh đưa tay mở cái nắp rương ra bên trong lại rỗng tuếch.

Đệt! Cái vận may cũng cứ như vậy.

Túc Ngô từ bỏ tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân vận may của mình sao lại kém đến như thế, trùm chăn ngủ. Bất quá đêm nay trong đầu đều không được yên ổn, tất cả đều không ngừng chạy đi chạy lại, buổi sáng tỉnh lại anh còn hoài nghi có phải bản thân có di chứng gì không.

Trở mình cảm giác thân thể mỏi mệt càng ngủ càng nghiêm trọng.

Sáng sớm tinh mơ Mạo Tử đã đến gõ cửa, Túc Ngô đi mở cửa. Mạo Tử miệng ngậm bánh mì đi vào: "Lão đại, mở cái rương chưa?" Mạo Tử hỏi anh.

"Mở rồi, trống không." Túc Ngô ngồi ở sô pha hút thuốc: " Vận may của tôi vẫn cứ như vậy, cô mở ra được cái gì?"

"Một cái gương." Mạo Tử móc từ trong túi ra một cái gương to bằng lòng bàn tay.

"Có cái gì đặc biệt không?" Túc Ngô lấy qua xem xét, lật qua lật lại cũng không thấy cái gì khác thường.

"Chính là không có gì đặc biệt nên mới tìm anh, rương khen thưởng của hệ thống đều luôn như vậy sao?" Mạo Tử dẩu miệng oán giận một câu: "Cái gương này cho tôi có lợi ích gì chứ?"

Túc Ngô cười một chút không nói chuyện, rương khen thưởng của hệ thống đều mở ra đồ vật bất kỳ, cái gì mà súng ống đạn dược, khen thưởng kinh nghiệm, bật lửa, sổ tay gì đó, lúc trước có một hai món còn có thể sử dung được, nhưng sau này chỉ toàn mấy cái phần thưởng lấy tư cách cổ vũ, rồi khen thưởng khuyến khích gì đó.

Bất quá còn có người đến khen thưởng khuyến khích cũng không có.

Chúc Lam Phong ngủ đến mặt đều sưng lên, ba người bọn họ ngồi nói chuyện lung tung chốc lát, Túc Ngô cùng bọn Mạo Tử mới nói đến chút chuyện người kia nói ngày hôm qua.

Người ngày hôm qua tên là Đỗ Đường, là một người chơi cấp trung, bọn họ tương tự là một tiểu đoàn thể ở trong trò chơi quét phó bản, nhưng tổng thể trình độ đội ngũ của bọn họ không cao, chỉ có một người chơi cấp trung, những người khác thì chỉ còn kém hai ba cấp, còn có một nữ sinh cơ hồ xem như là người mới."Bên bọn họ muốn tổ đội với chúng ta lúc quét phó bản, Đỗ Đường bọn họ đã tìm hai đội ngũ khác đã có mười một người." Túc Ngô nói: "Phó bản này cần mười lăm người, nhưng chúng ta chỉ có ba người còn thiếu một người."

Đỗ Đường này yêu cầu lựa chọn đồng đội rất cao, nên đây cũng là lý do hắn tới tìm bọn Túc Ngô, hắn có nói, không có thời gian dành cho người vô dụng. Cái hắn muốn là nếu là người vô dụng thì cũng phải có năng lực chấp hành nhiệm vụ cao thì mới có thể làm đồng đội, như vậy mới tồn tại đội ngũ tần suất cao.

"Từ từ." Chúc Lam Phong đưa tay chặn lại: "Phó bản có mười lăm người sao?"

"Phó bản phát sinh, độ khó gần bằng phó bản trung cấp." Túc Ngô nói: "Nhưng phần thưởng kinh nghiệm rất cao, khả năng nhận được kỹ năng ẩn giấu cũng rất lớn."

"Nhưng chúng ta đều là người chơi cấp thấp, nhưng không phải phó bản phát sinh cần ít nhất ba người chơi cấp trung thì mới có thể mang đội đi mở sao? Trong đội ngũ của Đỗ Đường bọn họ không phải chỉ có hắn là người chơi cấp trung sao?" Mạo Tử nhắc nhở một câu, ba người bọn họ vẫn luôn tận sức với việc bán kinh nghiệm, cấp bậc của chính mình lại không cao lắm, đều kém một hai cấp mới tới được. Hơn nữa vị lão đại hôm qua còn bán 8000 giá trị kinh nghiệm.

Bán 8000 giá trị kinh nghiệm đó!

Đại lão bán giá trị kinh nghiệm giá trị ngồi ở ghế sô pha phát ngốc.

"Buổi tối lại đi quét phó bản, thăng cấp." Túc Ngô nói.

Mạo Tử: "....." Đại ca! Nói dễ dàng quá, anh cho rằng soát phó bản là chơi đồ hàng sao? Tùy tùy tiện tiện là có thể qua sao? Nói thêm nữa giá trị kinh nghiệm dễ dàng có như vậy sao? Anh nghĩ nó là từ trên trời rơi xuống sao?

Cảm nhận được ánh mắt của Mạo Tử, Túc Ngô mở miệng: "Hôm qua Đỗ Đường cho tôi một công lược, miễn phí. Nhưng cần dẫn hai người mới của bọn họ."

Nói sớm quá đi! Mạo Tử ở trong lòng chửi thầm một câu, ngài đại lão này sau khi quyết định liền không cần nề hà gì hay thương lượng gì.

"Đi chuẩn bị đồ đi, buổi tối tiến vào phó bản." Túc Ngô đứng lên, khỏi động người hai cái rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc Chúc Lam Phong ra cửa thì thấy Hoắc Tập đang đứng ở trước cửa thang máy, chủ yếu là đối phương vẫn mặc bộ quần áo mà hôm qua hắn cho cậu, cho nên hắn mới có thể liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

"Lão đại, anh không phải nói đội ngũ soát phó bản phát sinh còn thiếu một người sao?" Chúc Lam Phong lấy tay xoa xoa cầm: "Mời người này đi."

- ---------------------------------------------------------------------

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.

P/s: cho tui xin một ⭐ bình chọn nha, cảm ơn mọi người nhiều.