Xin Lỗi, Em Không Thể Yêu Anh

Chương 6: Đúng! Tôi thích cậu



Mặc dù bị Hà Phương từ chối, có lẽ vì mọi thứ quá đường đột và bất ngờ, vì vậy Đức Huy đã rút kinh nghiệm cho lần tỏ tình tiếp theo, cậu lên kế hoạch kỹ càng và chu đáo hơn. Cậu mời cô đi chơi, khó khăn lắm Hà Phương mới đồng ý, trong lúc hai người đang dạo phố, khi dòng người bắt đầu thưa dần, Đức Huy muốn nắm tay Hà Phương nhưng cậu do dự, cố tình để ngón tay của mình chạm vào tay cô, Hà Phương giật mình và cố gắng bước đi nhanh hơn cậu vài bước, cô nhận ra rằng cậu đang có ý gì đó với mình. Thời tiết ban đêm gió thổi nhè nhẹ và se lạnh, Hà Phương mặc váy và quên không mang theo áo khoác, hai bàn tay cô xoa xoa vào nhau vì thấy lạnh. Đức Huy tinh ý cởi áo và khoác cho Hà Phương, ban đầu có chút cự tuyệt nhưng sau cùng cô vẫn để cậu khoác áo cho mình. Hà Phương bỗng cảm thấy chút rung động bởi những cử chỉ nhỏ nhặt và chu đáo từ cậu. Hai người tản bộ và nói chuyện, đột nhiên Đức Huy dừng lại, chỉ tay vào những ngôi sao trên bầu trời đêm và hỏi:

"Chị có nghĩ rằng việc hái sao trên trời là một điều không thể không?"

Hà Phương dõng dạc tuyên bố như điều đó là một sự thật hiển nhiên:

"Tất nhiên rồi. Cậu bị khờ à mà hỏi vậy."

"Chị có biết chuyện khó khăn nhất đối với em là gì không?"

"Làm sao tôi biết được." không suy nghĩ nhiều, cô vô tư trả lời.

Đức Huy ấp úng, lần nay cậu mạnh dạn nắm lấy bàn tay Hà Phương và nói:

"Đó chính là được nghe câu đồng ý từ chị."

Hà Phương giật mình, cố gắng rụt tay lại nhưng Đức Huy nắm thật chặt để chắc rằng cô không buông ra, giọng cô trở nên lo lắng và bối rối:

"Đồng ý chuyện gì."

"Làm bạn gái em nhé."

Hà Phương thực sự sững sốt, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cố gắng trấn tĩnh bản thân:

"Cậu buông tay tôi ra được không. Tôi cảm thấy hơi đau."

Lúc này Đức Huy mới sực tỉnh nhận ra rằng anh vô tình nắm tay cô quá chặt, dần buông tay cô ra. Hà Phương xoa nhẹ hai bàn tay rồi từ từ nhìn vào ánh mắt đầy trông mong của Đức Huy, cô nhẹ nhàng nói:

"Không phải chúng ta đã nói rõ ràng từ lần trước rồi sao. Nếu cậu cứ như thế này, tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau nữa."

Đức Huy thắc mắc lí do tại sao cô từ chối anh như vậy:

"Chị có thể giải thích lí do tại sao em và chị không thể bên nhau được. Nếu lí do đó là chính đáng, em sẽ từ bỏ, được không ạ."

Hà Phương đắn đo suy nghĩ có nên nói cho cậu biết bí mật bấy lâu nay cô vẫn giữ kín không. Cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào, sốc và bỏ đi hay không tin vào lời cô nói. Nhưng cô không muốn cậu ấy bỏ lỡ quá nhiều thời gian chỉ để theo đuổi mình, điều đó sẽ ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của cậu ấy. Hà Phương hỏi Đức Huy nhưng giọng cô có vẻ trầm lắng man mác chút buồn:

"Cậu có biết gì về người chuyển giới không?"

Đức Huy hoàn toàn kinh ngạc khi cô đề cập một vấn đề như vậy:

"Em có biết một chút khi đọc thông tin trên mạng. Nhưng sao chị lại hỏi em chuyện này ạ."

"Cậu thấy họ là người như thế nào, có phải là những kẻ dị hợm, ghê tởm và bệnh hoạn như mọi người vẫn nói phải không?"

Giọng cậu ngập ngừng và đôi lúc ngắt quãng:

"Em cũng không rõ nữa vì em chưa từng tiếp xúc với họ, nhưng em nghĩ họ có quyền sống đúng với những gì họ muốn."

Hà Phương nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt cô chất chứa bao nỗi buồn và đang cố dồn nén những cảm xúc hiện tại vào trong:

"Vậy nếu tôi là một cô gái chuyển giới, cậu có muốn yêu tôi không?"

Đức Huy nghĩ rằng cô đang đùa cậu, chắc cô chỉ muốn từ chối cậu nên mới nói như vậy, nhưng trong lòng cậu cũng bồn chồn và bối rối. Nếu những lời Hà Phương nói ra là sự thật thì sao. Thật sự cậu chưa bao giờ nghĩ đến rằng một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ quen một người chuyển giới, suy nghĩ đó chưa một lần xuất hiện trong tâm trí của cậu. Hà Phương cảm nhận thấy sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của cậu, lông mày của cậu nhíu lên, bờ môi đang cắn chặt vào nhau, cô không muốn giấu diếm cậu thêm nữa, đã đến lúc phải nói ra, cô tự nhủ trong lòng:

"Tôi là một cô gái chuyển giới. Đó là sự thật. Tôi đã giữ bí mật này vì không muốn chuyện này đi quá xa và ảnh hưởng tới công việc cũng như danh tiếng của bệnh viện. Tôi đã muốn nói rõ cho cậu biết từ lần đầu cậu tỏ tình nhưng tôi nghĩ rằng cậu chỉ muốn chơi đùa cùng tôi mà thôi. Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu rung động trước những cử chỉ và sự quan tâm của cậu. Tôi không muốn cậu cảm giác rằng mình bị lừa dối trong chuyện này nên tôi nghĩ cậu nên biết điều này."

Hà Phương lặng lẽ rời đi, cô không chạy trốn như lần trước, Đức Huy hoàn trống rỗng, anh đứng một mình và không chút cử động. Mọi thứ đến quá nhanh và cũng mới lạ với một chàng trai như cậu. Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi chợt nhận ra Hà Phương đã không còn ở đây. Cậu chạy đi tìm cô nhưng mọi thứ trở nên vô vọng. Cô đã quay trở về phòng, đóng cửa. Cô từ từ ngồi xuống, tựa lưng vào cánh cửa, cảm xúc của cô lúc này rất tệ, muốn khóc thật to nhưng không hiểu sao nước mắt không thể nào rơi. Có lẽ cô đã quá quen với những chuyện này, dù cho nó có tổn thương đến trái tim yếu mềm này như thế nào đi nữa. Không quá mong chờ vào chuyện tình cảm nên cô cũng không đặt quá nhiều áp lực lên trên đôi vai mình dẫu nó đã gánh biết bao nhiêu khó khăn của cuộc đời. Chỉ cần nhắm mắt đi ngủ, ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại, cô nghĩ như vậy.

Trên đường về nhà, Đức Huy có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt cậu không còn giữ được nét tinh nghịch vui vẻ như ngày thường, thay vào đó là bộ mặt trầm ngâm, đầy suy tư. Cậu suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra, về người con gái đặc biệt ấy. Cậu sẽ cư xử với Hà Phương như thế nào đây. Tình cảm của cậu dành cho cô có thay đổi sau bí mật đó hay không, cậu không thể hiểu rõ cảm xúc của chính bản thân mình. Cậu cần thời gian để tĩnh tâm và suy nghĩ thấu đáo.

Đức Huy đã xin phép nghỉ vài ngày vì vậy cậu và Hà Phương sẽ không trở nên khó xử khi gặp cậu ở bệnh viện. Ngày mới đến, Hà Phương đi làm như mọi hôm, tất cả mọi chuyện như chưa xảy ra. Cô bận rộn với công việc khám chữa bệnh và nghiên cứu ở bệnh viện nên thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác trống trãi khi cô không còn nghe thấy tiếng cậu nói bên tai mỗi ngày. Hình ảnh cậu bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô lúc nào cũng không hay nhưng cô thấy nhớ cậu, điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cố gắng dập tắt đi hình ảnh của cậu để trái tim cô không dễ dàng bị dao động nhưng thật ra, nó đã bị lệch nhịp từ khi nào. Nhưng có những rào cản vô hình cô không dám bước qua vì lo sợ làm tổn thương chính mình và những người xung quanh. Đã hai ngày trôi qua, không một hồi âm từ cậu, có lẽ Hà Phương cũng biết rõ kết quả như thế nào vì cô chính là người từ chối cậu, cô thấy nhói đau trong lòng khi mà hình bóng cậu đã bắt đầu chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cô.

Một buổi tối chủ nhật trời đổ cơn mưa rào, không gian có chút u buồn, có tiếng gõ cữa. Hà Phương bước tới, cô hoàn toàn bất ngờ khi trước mặt mình là Đức Huy toàn thân ướt đẫm, có lẽ cậu đã chạy bộ từ bến xe vào nhà trọ để gặp cô khi cơn mưa vừa ập đến. Hà Phương kéo tay Đức Huy vào nhà, cô vội vàng chạy vào tủ quần áo, lấy một chiếc khăn tắm màu trắng để cậu lau khô người, cô cũng không quên quát lên:

"Cậu có bị điên không mà đi bộ dưới trời mưa vậy hả. Lỡ bị cảm lạnh thì sao. Cậu sắp trở thành bác sĩ đó."

Đức Huy vẫn im lặng, cậu lau khô người và tóc nhưng quần áo đã bị ướt nhẹp, thật may Hà Phương có vài bộ piyama cậu có thể mặc tạm, cô lục lọi tủ đồ tìm bộ nào rộng nhất, to nhất cho cậu thay. Ban đầu, cậu có vẻ ngại ngùng nhưng vì quần áo đã ướt nên cậu bắt buộc phải thay. Cậu nhìn thật trẻ con và đáng yêu trong bộ đồ đó, Hà Phương bật cười. Đức Huy thấy vậy bèn lên tiếng:

"Sao chị lại cười."

"Nhìn cậu hơi ngố ngố." cô vừa nói vừa che miệng cười.

"Hôm nay sao cậu lại tới đây."

Đức Huy ngập ngừng:

"Em chỉ muốn nói.. Xin lỗi chị vì ngày hôm đó."

Hà Phương mỉm cười nhưng có chút buồn khi nhớ về ngày hôm đó:

"Chuyện đó tôi cũng đã sớm biết sẽ như thế nào, cậu không cần phải day dứt đâu."

Đức Huy tiếp tục nói:

"Em xin lỗi vì không gọi điện lại cho chị ạ, em đã quá bất ngờ và cần thời gian để suy nghĩ về những chuyện xảy ra."

"Không sao đâu. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Cậu cảm thấy thất vọng sau khi nghe Hà Phương trả lời, hôm nay cậu đến đây không chỉ để nói lời xin lỗi hay nghe những câu nói quen thuộc "Chúng ta hãy coi như chưa có gì xảy ra", cậu tiến lại gần Hà Phương khiến cô giật mình và có chút sợ hãi, căn phòng trống chỉ có hai người, không gian xung quanh tĩnh lặng. Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ. Đức Huy tiến đến gần cô hơn nữa, cậu nắm lấy tay Hà Phương, giọng nói trầm ấm đó một lần nữa vang lên:

"Em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chị nói, em cũng không bồng bột khi đưa ra quyết định này. Em biết rằng đối với chị, thật khó để quên đi những ki ức đó dù hiện tại mọi thứ đã thay đổi thì nó vẫn là một phần trong cuộc sống và không thể tách rời. Tuy nhiên, có một điều em không thể chối bỏ đó là tình cảm em dành cho chị, đó là sự thật. Em yêu con người chị, cách chị cười, cách chị đối xử với bệnh nhân và mọi người trong bệnh viện, em yêu chị đơn giản vì đó chính là chị. Chị có thể cho em một cơ hội để nắm lấy tay chị, là bờ vai để chị dựa vào mỗi khi mỏi mệt, là người trò chuyện mỗi ngàyvà cùng chị đi đến những nơi mà chị từng mơ ước."

Những giọt nước mắt như sắp trực trào ra khỏi khóe mi, Hà Phương cảm thấy cô thật may mắn khi có được một người yêu mình như cậu, nhưng cô là một người luôn suy nghĩ thấu đáo trước mọi chuyện. Cô băn khoăn và sợ rằng bản thân sẽ mang đến nhiều rắc rối và tổn thương đến cậu cho nên dù đứng trước cậu trong giây phút này, được nhìn thấy rõ từng đường nét ấy, cô muốn đặt tay mình lên chạm vào khuôn mặt ấy nhưng chần chừ, cô muốn nói đồng ý nhưng dường như cổ họng đã khép chặt. Cô bị giằng xé giữa lý trí và con tim thì bỗng nhiên cô cảm nhận thấy một điều gì đó, Đức Huy nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mọi cảm xúc lúc này như tan chảy ra. Cô giật mình và lùi lại phía sau, đó là nụ hôn đầu tiên của Hà Phương, cô không biết nên nói gì, cảm giác như có một luồng điện chạy qua toàn bộ cơ thể cô khiến nó tê liệt trong giây lát. Cuối cùng, cô cũng lấy lại được bình tĩnh, đẩy Đức Huy ra:

"Sao cậu lại.. làm thế."

Đức Huy hỏi lại cô một lần nữa:

"Chị có thích em không?"

Hà Phương lúng túng không biết làm thế nào để nói ra đây, trong không gian này chỉ có hai người, cô nhìn cậu ngập ngừng không nói nên câu.

Đức Huy ngầm hiểu rằng cô từ chối cậu, mặt cậu trĩu xuống, hiện rõ nỗi buồn và thất vọng, cầm quần áo theo và bước ra khỏi căn phòng mặc dù ngoài trời mưa vẫn chưa ngừng rơi.

Hà Phương cảm thấy lo lắng, cô lúng túng, lo sợ khi thấy cậu rời đi, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của cô, nhớ tới những gì Đài Trang đã nói "Đừng lấy quá khứ làm lí do để mà đánh mất đi hạnh phúc của mình", Đức Huy đã gần bước ra đến cánh cửa, Hà Phương hét to:

"Đúng. Tôi thích cậu."

Đức Huy ngạc nhiên, cậu quay lại nhìn cô, bỏ quần áo ướt xuống sàn nhà, cậu chạy nhanh về phía cô, không tin vào những gì nghe thấy, cậu nắm lấy tay cô, kích động và cười như một đứa trẻ:

"Có phải chị nói thích em đúng không, đúng không?"

Nhìn thấy cậu trong bộ dạng như vậy, cô không thể từ chối cậu:

"Đúng vậy."

Cậu ôm chầm lấy cô, cậu ôm cô thật chặt, sợ rằng nếu cậu buông tay ra, tất cả những gì vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mơ. Cậu không dám đối mặt với sự thật đó. Hà Phương cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cậu và bắt đầu nóng dần, nó như lan truyền sang cơ thể cô, không còn chần chừ cô nhẹ nhàng đưa tay lên xoa nhẹ bờ vai cậu. Hai người đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, Hà Phương không nghĩ rằng mình sẽ yêu ai đó thêm lần nữa sau những tổn thương cũng như vụn vỡ trong lòng. Có thể đây chính là sự đền đáp lớn nhất mà ông trời gửi đến cho cô sau những đắng cay trong đời.

Ngày mới bắt đầu, ánh nắng của mùa hạ xuyên qua khe cửa sổ nơi ban công, tiếng loa phát thanh gần nhà và tiếng nguời nói chuyện sớm mai thật náo nhiệt, tiếng chuông điện thoại bíp bíp, Hà Phương vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ, mơ màng tìm chiếc điện thoại, hai mắt vẫn đang díu lại vì buồn ngủ, cô cố gắng mở mắt to nhất có thể để nhìn xem thông báo đến là gì, cô dụi mắt để nhìn rõ hơn và rồi nụ cười chợt bừng sáng trên khuôn mặt còn ngái ngủ, tin nhắn chào buổi sáng từ Đức Huy với dòng chữ: "Chào buổi sáng" cùng một loạt biểu tượng hình trái tim. Cô cảm thấy thật lạ lẫm và không quen thuộc với cách xưng hô như vậy, có lẽ vì bao lâu nay, chưa từng có một ai gọi cô như vậy.

Nhẹ nhàng bước xuống giường, Hà Phương vươn vai và hít một hơi thật sâu, cảm giác thật khó tả, vừa bay bổng và cũng mơ hồ. Đây chính là thứ mà mọi người gọi là tình yêu sao. Cô vội vàng thay đồ và ăn tạm chiếc bánh mì để kịp bắt xe buýt, đêm qua cô không thể nào chợp mắt được vì những cảm xúc đó thôi khiến cô thoát khỏi sự mộng mị của tình yêu. Hà Phương bắt gặp ánh mắt của Đức Huy tại bệnh viện, một chút gượng gạo sau lời tỏ tình ngày hôm qua, cô mỉm cười chào cậu cũng như các đồng nghiệp khác. Đáp lại cô, Gia Huy nháy mắt và cười để lộ ra hàm răng trắng và nó thực sự tỏa ra ánh hào quang sáng ngời bởi khuôn mặt đẹp trai của cậu. Cô và mọi người bước vào văn phòng và chuẩn bị họp cho ngày đầu tuần. Hà Phương sẽ tiếp tục hướng dẫn Đức Huy trong thời gian cậu học tập và làm việc tại bệnh viện, sau khi tan họp, cô gặp riêng cậu để nói chuyện. Vì không muốn mọi thứ trở nên rắc rối cũng như trở thành đề tài bàn tán, Hà Phương muốn hai người thống nhất với nhau rằng sẽ không tiết lộ chuyện tình cảm trong thời điểm này, cô không muốn giấu nhưng hiện tại có thể chưa phải là thời điểm phù hợp. Đức Huy nhận thấy rằng Hà Phương có lý do riêng của mình vì vậy cậu có chút miễn cưỡng đồng ý. Cô cảm thấy rằng bản thân mình thật ích kỷ khi đưa ra yêu cầu với cậu, đáng lẽ cô nên trân trọng tình cảm mà cậu dành cho cô.

Đức Huy muốn kỉ niệm ngày đầu tiên hai người quen nhau, cậu háo hức lên kế hoạch cho buổi hẹn hò, tìm kiếm các địa điểm mà các cặp đôi thường hay đến, những món ăn.. Cậu chăm chú tập trung vì muốn tạo ra những kỉ niệm đẹp cho Hà Phương. Cậu nhắn tin hẹn cô sau khi tan làm hai người sẽ đi chơi. Buổi hẹn hò đầu tiên của đôi tình nhân trẻ cứ như thế bắt đầu.

Mọi người đều nhận thấy Hà Phương hôm nay thật khác lạ, thi thoảng họ bắt gặp cô đang cười khi đọc tin nhắn từ ai đó. Điều mà hiếm khi được nhìn thấy trước đây. Tình yêu là vậy, thật diệu kỳ, nó còn hơn cả một liều thuốc chữa bệnh, đến và xoa dịu đi những nỗi đau mà cô đã trải qua, bấy lâu nay cô không dám mơ ước có một tình yêu vì cô biết điều đó quá xa vời, thậm chí cô không dám tưởng tượng về nó vì cô biết rằng cô chỉ đang ảo tưởng và làm cho bản thân tổn thương hơn mà thôi. Nhưng giờ đây, Đức Huy mang lại cho cô cảm giác được che chở, được yêu thương. Cô thấy được sự chân thành từ chàng trai này, đó không phải là sự hời hợt hay trêu đùa, cô cảm nhận được từ những cử chỉ, ánh mắt của cậu. Cô tin vào mách bảo của con tim.

Tan làm, Đức Huy chờ cậu trước cổng bệnh viện, trong cốp xe máy của cậu luôn có sẵn một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng, không biết là sự vô tình hay có chủ ý, cậu vẫy tay ra hiệu cho cô, Hà Phương mỉm cười vẫy tay lại nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ở bệnh viện, thận trọng đi về phía cậu:

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Từ giờ em sẽ chở chị đi làm về."

"Cậu điên rồi à, cậu không nhớ chúng ta đã thỏa thuận với nhau điều gì à."

"Tất nhiên là em nhớ chứ. Nhưng bây giờ có phải là bệnh viện đâu, đã tan làm và giờ chúng ta là một cặp đôi bình thường mà. Em có làm sai quy định đâu."

Hà Phương cũng không thể nói thêm điều gì với lý do không thể chối cãi của cậu, cô chỉ biết bật cười khi nghe hai từ "cặp đôi":

"Cậu thật là ranh mãnh."

Cậu mỉm cười, đưa tay đội mũ bảo hiểm cho cô, Hà Phương rối rít liếc nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy không, thật may là không có người quen nhận ra.

Ngồi lên chiếc xe ô tô phân khối lớn, Đức Huy vòng tay cô ôm lấy eo cậu, một là để cô có thể ngồi an toàn phía sau cậu, hai là cậu muốn cô ôm lấy cậu. Hà Phương ngượng ngùng, thật may là chiếc mũ bảo hiểm che toàn bộ khuôn mặt nên cũng không ai nhận ra cô đang bối rối như một thiếu nữ lần đầu được yêu. Cậu đi trên những con đường phố quen thuộc, lướt qua những ngõ ngách, Hà Phương ôm chặt lấy eo cậu, những người độc thân chắc hẳn có chút ghen tỵ với họ. Cuối cùng cũng đến trước của phòng trọ, Hà Phương cố gắng tháo chiếc mũ bảo hiểm nhưng bỡ ngỡ, cô đang loay hoay và rồi Đức Huy nhẹ nhàng giúp cô tháo chiếc mũ bảo hiểm, tóc tai cô có chút rối bời, cậu xoa nhẹ đầu cô và bảo:

"Em sẽ ghé qua đón chị tối nay nhé."

Cậu cười và rồi lái xe đi, cô nhìn theo bóng dáng ấy, cảm giác như là mơ, vì những gì cô vừa trải qua cô chỉ thấy nó trên phim và bây giờ cô chính là diễn viên trong bộ phim đó. Vừa về đến phòng, cô mở tủ ra để xem tối nay mình nên mặc gì cho phù hợp, loay hoay mãi, cô cũng không lựa được bộ nào ưng ý, cô liền gọi điện cho Đài Trang nhờ cô bạn thân tư vấn, cô kể lại mọi chuyện cho Đài Trang nghe, nó cười khúc khích vì đứa bạn ế của nó cũng đã biết yêu rồi. Nhưng có lẽ Đài Trang là người vui hơn hết vì cuối cùng Hà Phương cũng tìm được hạnh phúc. Hai người nói chuyện được một lúc và cũng tìm ra bộ váy ưng ý cho buổi hẹn hò đầu tiên, chiếc váy trắng với điểm nhấn là khoe bờ vai. Sau khi tắm và gội đầu xong, cô thay đồ và trang điểm nhẹ một chút, cô dùng son môi màu hồng phết nhẹ lên môi, mọi thứ có vẻ diễn ra tốt đẹp, cô cầm điện thoại và chụp một tấm selfie, gửi cho Đài Trang và ngay lập tức tin nhắn từ phía Đài Trang được phản hồi:

"Whoa. Tớ không nghĩ mình lại có một người bạn xinh đẹp đến như vậy."

Hà Phương cảm thấy nhẹ lòng, cô đi ra ngoài ban công để xem Đức Huy đã đến chưa, tuy nhiên vẫn còn chưa đến giờ hẹn, cô nhìn lên bầu trời đêm kia, trăng hôm nay thật đẹp và tô điểm xung quanh nó là những vì sao lấp lánh. Một chút gió thổi nhẹ, làn tóc cô bay bay trong gió, cảm giác thật thoải mái. Từ xa, cô nhìn thấy ánh đèn xe máy nơi phía đầu ngõ, chiếc xe máy phân khối lớn và tiếng động cơ rầm rừ, đó chính là cậu Đức Huy, cậu mặc chiếc quần jeans màu đen hơi bó sát, áo phông trắng bên trong và chiếc áo khoác da màu đen, từ trên xuống dưới một màu đen. Đứng trước cổng nhà Hà Phương, cậu cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm và vuốt nhẹ lại mái bóc đang rối, nhìn cậu lúc này thật sự quyến rũ làm sao. Hà Phương vẫy tay chào cậu, cậu mỉm cười và đáp lại, quay trở vào phòng, cô nhìn mình lại lần nữa trước gương và sẵn sàng cho buổi hẹn hò đầu tiên.

Đức Huy nhìn thấy cô từ từ di chuyển xuống cầu thang, cô trong chiếc váy trắng, mái tóc xõa bồng bềnh, bờ vai cô lấp ló khi đi xuống và đôi khi cô đưa tay lên để vén tóc khi có gió thổi qua. Hình ảnh ấy thật sự rất đẹp, cậu như muốn lưu giữ hình ảnh người con gái ấy, vội cầm điện thoai và chụp ảnh để lưu giữ khoảnh khắc này. Hai người nhìn nhau có chút ngại ngùng, và cũng không biết xưng hô như thế nào, Hà Phương bối rối lên tiếng:

"Chào anh, giờ chúng ta đi nhé."

Đức Huy sửng sốt và ngạc nhiên khi nghe một tiếng "anh" từ cô, bời vì trước đây Hà Phương chỉ xưng tôi với cậu, sự thay đổi nhỏ này cũng khiến cậu vui cả ngày vì dấu hiệu này cho thấy cô đã mở lòng hơn với cậu. Đức Huy ngây người đứng đó, một lúc sau cậu mới chào lại:

"Hôm nay em thật xinh đẹp."

Không gian lúc đó thật gượng gạo vì Hà Phương cũng hơn tuổi Đức Huy, màn chào hỏi cuối cùng đã qua, Đức Huy đội mũ bảo hiểm cho cô. Khi chuẩn bị bước lên xe, Hà Phương mới nhận ra mình đang mặc váy và xe của Đức Huy thì lại là xe phân khối lớn, rất khó để ngồi như khi mặc quần, vì vậy cô phải ngồi một bên và ôm chặt eo cậu để không bị ngã. Tuy nhiên khi đi được một đoạn, thì cô gặp một chút rắc rối khi chiếc váy bay trong gió khi di chuyển, Đức Huy cởi áo khoác và buộc xung quanh phần hông của Hà Phương, cô cảm thấy có chút áy náy vì sự bất tiện của mình nhưng cậu nói rằng không sao và cứ như thế hai người băng qua những con đường và đi đến địa điểm hẹn.

Đến nơi, Hà Phương cởi áo khoác và trả lại cho cậu, cô chờ cậu trước sảnh trong khi Đức Huy đi gửi xe, hai người ăn ở một nhà hàng sang trọng và nổi tiếng trong thành phố. Cậu chọn bàn ăn bên ngoài, ở tầng trên để có thể nhìn xung quanh thành phố. Cậu đã chuẩn bị rất kỹ càng, cậu nhờ nhân viên chuẩn bị một bó hoa hồng đỏ thắm tươi để tặng cô, những ngọn nến lung linh trên bàn cũng được thắp sáng. Hà Phương xúc động khi cậu cầm theo bó hoa và tặng cô trước mặt nhiều người. Có lẽ đây là khoảnh khắc đầu tiên và cũng sẽ là duy nhất trong cuộc đời của cô khi được một người đàn ông bày tỏ tình cảm. Cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, Hà Phương nhẹ nhàng ôm choàng lấy chàng trai này và khẽ nói: "Cảm ơn anh."

Hai người trò chuyện trong suốt bữa ăn, cười nói và nhìn nhau với ánh mắt đầy âu yếm. Kết thúc bữa ăn, Hà Phương muốn trả một phần tiền vì đây là một nhà hàng sang trọng nên tất nhiên giá thành cũng khá mắc. Hơn nữa, cậu cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp và mới bắt đầu làm việc. Vì vậy, cô nghĩ mình không nên để cậu trả hết bữa ăn ngày hôm nay. Tuy nhiên, Đức Huy khăng khăng đòi trả và bảo rằng nếu cô muốn có thể mời cậu lần tới, cậu nhất định sẽ không từ chối. Hai người rời khỏi nhà hàng, con đường ven sông bên cạnh nhà hàng thật đẹp, cô muốn đi dạo một lát trước khi quay trở về. Hai người đi bộ, nói chuyện với nhau trông thật lãng mạn. Buổi tối mùa hè thời tiết khá là mát nhưng vẫn có hơi chút se lạnh khi về khuya. Đức Huy khoác áo lên vai cô:

"Anh nghĩ em sẽ bị cảm lạnh đấy."

Cô ngước mặt lên nhìn cậu đầy trìu mến. Trong khi hai người đang lang thang dạo bước, những ngón tay của Đức Huy bắt đầu chuyển động, cậu muốn nắm lấy tay Hà Phương như những cặp đôi khác nhưng cứ chần chừ rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu cũng mạnh dạn nắm lấy bàn tay người con gái ấy, dù đã biết trước nhưng cũng hơi bất ngờ khiến cô có chút lúng túng và ngượng ngùng. Những ngón tay cậu đan vào tay cô, nắm thật chặt như lỡ không muốn buông ra. Đi được một đoạn đường, Hà Phương băn khoăn về chuyện tình cảm của hai người:

"Em thật sự rất vui và cảm thấy biết ơn vì điều mà anh đã làm cho em. Có đôi lúc, em sợ rằng rồi anh sẽ ra đi như những người khác. Hiện tại, có thể là dễ dàng cho cả hai nhưng tương lai chắc chắn có rất nhiều khó khăn, em không biết rằng liệu chúng ta có thể vượt qua được không?"

Cậu nhẹ nhàng buông bàn tay ra, anh đưa tay mình lên má cô và khẽ nói:

"Em không tin vào anh à."

Cô nhìn anh, ánh mắt chan chứa nhiều nỗi niềm và nước mắt như trực trào ra:

"Em tin anh nhưng.."

Cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô sau đó ôm chầm lấy cô và an ủi:

"Chỉ cần em tin và yêu anh. Với anh, thế là đủ. Những chuyện khác bên lề anh không muốn quan tâm."

Câu nói của cậu mang lại cảm giác bình yên cho tâm hồn mong manh của Hà Phương, cô có thêm tin tưởng và yêu thương chàng trai này hơn bao giờ hết. Cũng đã khá muộn, cậu lái xe trở Hà Phương về nhà, lúc này Hà Phương chủ động ôm lấy eo cậu, giờ đây cậu đã có một vị trí quan trọng trong cuộc đời của cô.

Đêm hôm đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô, cả căn phòng tràn ngập hạnh phúc, nó khiến cô không thể chợp mắt. Cô cầm điện thoại nhắn tin hỏi cậu đã về nhà an toàn chưa. Tin nhắn đang được trả lời, và rồi có một biểu tượng hình trái tim được gửi đến kèm lời nhắn: 'Anh về nhà rồi nhé."Hai người vừa nhắn tin vừa cười khúc khích, trong lúc đi dạo Hà Phương đã chụp trộm cậu từ phía sau và cô đã để bức ảnh đó làm hình nền điện thoại. Tình yêu khiến con người ta trở nên rối bời và có đôi chút điên loạn