Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 16



...---------------...

Sau hơn 4 tháng làm việc hết công suất, cuối cùng nhóm của Hà Thanh cũng hoàn thành xong bài dự thi của mình và nộp đúng hạn. Để chúc mừng cho sự thành công này tối hôm đó mọi người đã hẹn nhau đi ăn.

'' Bài dự thi cuối cùng cũng xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ sự tiến triển sau một năm nữa thôi.'' Lâm Khả vui vẻ vươn vai như thể trút hết những mệt nhọc của thời gian qua.

'' Để chúc mừng cho sự khởi đầu thành công, tối nay chúng ta đi ăn đi.'' Lâm Khả ánh mắt sáng lên đột nhiên đưa ra ý kiến rồi cô quay qua nhìn mọi người với vẻ mặt mong chờ.

Cô nàng Lâm Khả này như một liều thuốc tinh thần của cả nhóm vậy, dù trong lúc bế tắc hay khó khăn nhất cô ấy vẫn luôn nở nụ cười trên môi, luôn luôn lạc quan, lúc nào cũng cổ vũ khích lệ tinh thần của cả nhóm, ở đâu có cô ấy thì ở đó có niềm vui.

Hà Thanh nhìn vẻ mặt hào hứng của Lâm Khả thì không nhịn được mà cảm thán:

'' Khả Khả, trong đầu cậu chỉ có thức ăn hay sao vậy.'' Hà Thanh mỉm cười trêu chọc Lâm Khả.

Lâm Khả bĩu môi nói.

'' Còn không phải vì dạo này lao lực quá sao. Cậu xem đi có phải dạo này mình gầy đi rồi không?'' Lâm Khả vẻ mặt uỷ khuất nhìn Hà Thanh mà nói.

Hà Thanh thấy dáng vẻ đáng yêu này của Lâm Khả thì không nhịn được mà bật cười. Cô đưa hai tay lên xoa xoa má Lâm Khả, ánh mắt Hà Thanh nhìn Lâm Khả đầy sự dịu dàng, cô nói với giọng điệu đầy cưng chiều:

'' Đúng là gầy đi rồi. Hai má bánh bao này của mình hình như nhỏ đi nhiều rồi. Xem ra phải tẩm bổ thêm cho Tiểu Khả nhà ta mới được.'' Hà Thanh mỉm cười nói với Lâm Khả.

'' Chỉ có Tiểu Thanh nhà ta là đáng yêu nhất.'' Lâm Khả cười tươi ôm lấy cách tay Hà Thanh nũng nịu.

'' Đủ rồi đó!'' Giọng nói Cố Tiêu Thành mang đầy sát khí nặng nề vang lên.

Cả Hà Thanh và Lâm Khả đột nhiên đều cảm thấy lạnh sống lưng, quay sang nhìn thì đã thấy Cố Tiêu Thành ngồi đối diện mặt đã đen lại từ lúc nào không hay, giọng nói cũng trở nên nặng nề, lạnh lùng hơn. Chỉ thấy Cố Tiêu Thành ngồi đối diện một chân vắt chéo lên đùi, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh tanh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai cô gái nhỏ. Dáng vẻ hiện tại của anh chẳng khác nào mấy tổng tài bá đạo trong phim ngôn tình.

'' Thanh Thanh, hình như trước giờ em chưa từng đối xử với tôi như thế nhỉ?'' Cố Tiêu Thành ngữ khí lạnh lùng, mỗi một chữ anh nói ra đều như muốn giết chết đôi phương một cách triệt để nhất.

Ánh mắt Cố Tiêu Thành u ám nhìn Hà Thanh chờ đợi câu trả lời từ cô.

Hà Thanh hơi bất ngờ trước phản ứng của Cố Tiêu Thành, rõ ràng cô chỉ nói chuyện với bạn thân cô thôi mà “ Sao cứ có cảm giác như mình đang bị bắt gian ngoại tình vậy nè, không khí này sao mà khó thở đến thế.” Trong đầu Hà Thanh hiện lên hàng loạt những dòng suy nghĩ. Hà Thanh lúc này chỉ biết nở một nụ cười thân thiện với Cố Tiêu Thành “ Sao mình phải sợ chứ, mình có làm gì sai đâu.” Nội tâm Hà Thanh đang hỗn loạn, cô vừa tức vừa sợ. Rõ ràng cô không làm gì sai mà lại bị nói, đã thế lại còn không thể cãi lại, nhìn cái biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Cố Tiêu Thành làm Hà Thanh im lặng không dám phản bác.

'' Mùi giấm, nồng quá!'' Bỗng nhiên giọng nói Bắc Tư Thành vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Bắc Tư Đình nhếch mép cười, một tay đưa lên đẩy gọng kính, tay kia gấp lại quyển sách đang đọc, Bắc Tư Đình vừa nói vừa quay lại dùng giọng điệu trâm chọc và ánh mắt như nhìn thấu hồng trần của anh để nhìn Cố Tiêu Thành.

Cố Tiêu Thành đang tức giận thì Bắc Tư Đình lại chọc vào anh nữa khiến cơn thịnh nộ của anh bùng nổ hẳn. Cố Tiêu Thành quay lại nhìn Bắc Tư Đình với ánh mắt đầy sát khí.

'' Có phải cậu cảm thấy sống trên đời này quá nhàm chán rồi không?'' Mỗi câu, chữ Cố Tiêu Thành nói ra đều lạnh lẽo vô cùng, cứ mỗi lần anh lên tiếng là Hà Thanh lại cảm nhận được rõ rệt cái lạnh chạy qua sống lưng cô.

Bắc Tư Đình mỉm cười xua tay.

'' Chưa chán, mình vẫn yêu cuộc sống này lắm.''

Nghe Bắc Tư Đình nói xong Cố Tiêu Thành liền quay lại nhìn về phía Hà Thanh và Lâm Khả. Hai cô gái nhỏ bị ánh mắt đầy lạnh lùng kia nhìn chằm chằm khiến hai cô nàng lo sợ.

'' Lâm Khả, em ăn uống gì chứ! Không thấy bản thân sắp biến thành lão trư luôn rồi à.'' Giọng điệu Cố Tiêu Thành vẫn lạnh lùng nhưng đã dịu bớt đi được sự tức giận trong anh.

'' Cố, Tiêu, Thành...anh...anh...em...'' Lâm Khả bị chê mập tức tối quá mà không nói lại được Cố Tiêu Thành. Cô tức giận phụng phịu quay mặt đi chỗ khác.

'' Không mập, Tiểu Khả nhà ta là xinh đẹp nhất. Ngoan!'' Bắc Tư Đình một tay chống cằm, một tay xoa đầu Lâm Khả mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu như chỉ dành cho mình Lâm Khả.

Từ sau khi được Cố Tiêu Thành cung cấp thông tin về Bắc Tư Đình, Lâm Khả dần dần chiếm được thiện cảm của thiếu gia nhà họ Bắc. Mặc dù chưa công khai hẹn hò nhưng mối quan hệ hiệt tại của hai người lại chẳng khác nào những cặp tình nhân đang yêu nhau cả, ngọt đến sâu răng luôn rồi.

'' Hừ...'' Cố Tiêu Thành hừ một cái tâm trạng anh đã tốt hơn rồi.

'' Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.'' Cố Tiêu Thành quay lại nhìn Hà Thanh, anh định dùng giọng điệu lạnh lùng như ban nãy để hỏi cô nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng kia anh lại không nỡ làm cô sợ hãi. Ngữ khí của anh đã giảm bớt đi rất nhiều tuy nhiên anh vẫn không để Hà Thanh phát hiện ra.

'' Em....em....'' Hà Thanh lắp ba lắp bắp mãi không nói được nên câu. Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Cố Tiêu Thành mặc dù đã không hung dữ như lúc nãy nhưng cô vẫn sợ anh.

'' Hey, mọi người cũng ở đây à! Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy.'' Lục Nhôn từ đâu chạy tới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa Hà Thanh và Cố Tiêu Thành.

'' Aaaaaa.....anh Lục Ngôn. Anh ở đây làm gì vậy.'' Lâm Khả ánh mắt hồn nhiên nhìn Lục Ngôn mỉm cười mà nói.

'' Anh đi uống cafe với bạn, đi qua thì thấy mọi người đang ngồi đây nên đến chào hỏi chút.'' Lục Ngôn mỉm cười vui vẻ lấy tay xoa đầu Lâm Khả.

Lúc này chỉ thấy khuân mặt Bắc Tư Đình đang từ vẻ điềm đạm bình tĩnh đã trở nên u ám chẳng khác nào Cố Tiêu Thành ban nãy. “ sao cậu ta dám xoa đầu Tiểu Khả, chỉ có mình mới được làm như thế. Cậu ta là cái thá gì chứ.” Bắc Tư Đình trong lòng hậm hực, hận lúc này không thể đánh chết Lục Ngôn kia.

Cố Tiêu Thành thấy vẻ mẳt ghen tuông của Bắc Tư Đình thì thấy vui vẻ hẳn lên, lúc nãy thì trêu chọc anh bây giờ đến bản thân được thử cảm giác này “ Bắc Tư Đình, cậu cũng thử cảm giác của tôi cho biết mùi vị, dám trêu chọc tôi à.” Cố Tiêu Thành suy nghĩ trong đầu mà khoé môi anh khẽ cong lên.

Hà Thanh thấy Cố Tiêu Thành đã thay đổi sắc mặt, không còn vẻ mặt khó coi như lúc nãy nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.