Xóm Nghèo, Khu Biệt Thự, Và Bệnh Viện

Chương 1: Khu biệt thự



Khu biệt thự.

Anh ngồi trong phòng làm việc. Cửa sổ phòng nhìn ra khu xóm nghèo. Nơi mà anh đã lớn lên, đã học hành, đã có nhiều kỹ niệm của tuổi thơ, của tình yêu ngây dại.

Bên kia là cánh đồng, nơi anh cùng lũ bạn bắt dế, thả diều.

Có người khi thành đạt, muốn đi thật xa, đến nơi mà không ai biết thân phận nghèo hèn của họ trước đây. Anh có những người bạn như thế.

Với anh, anh sống thật với chính mình, không giấu giếm.

Buổi sáng thứ bảy thảnh thơi sau một tuần vất vả. Anh nhìn khu xóm nghèo, hồi tưởng về những năm tháng trước đây.

Điện thoại báo có cuộc gọi đến.

"A lô, Tân nghe"

"Chiều nay rảnh không, mình gặp ở nhà hàng Đông Phương nhé?" Hoàn, bạn anh gọi.

"OK, cậu."

"Có nhóc nào về nghỉ đông không? Cho đi luôn gặp mấy nhỏ con nhà tớ."

"Hai nhóc nhà tớ không về, tụi nhỏ có đi làm thêm nên ngại xin nghỉ."

"Để tớ gọi thêm Tánh, lâu rồi không gặp nó."

"OK, chiều gặp lại."

Tân, Hoàn, Tánh là bạn thân, cùng lớn lên với nhau ở xóm nghèo này.

Hoàn giờ là chủ một doanh nghiệp xuất nhập khẩu. Lấy vợ có gốc lớn nên phất lên rất nhanh. Có ba con, hai đứa lớn cho đi du học Anh. Đứa út đang học lớp hai. Hoàn gần như chưa về lại xóm nghèo đã hơn mười lăm năm. Có thể vì bận việc, có thể không có việc gì liên quan cần về.

Tánh thân với anh hơn. Hai vợ chồng đều là luật sư. Vợ chồng Tánh có hai con. Con trai lớn mười chín tuổi, đang ở Úc học ngành quản trị, đứa nhỏ lớp chín đang ở nhà với hai vợ chồng.

Tánh thỉnh thoảng qua anh chơi và đôi khi thăm vài người quen còn ở xóm nghèo.

Hồi này ít đưa đón con cái anh và Tánh thường gặp nhau, gần như hàng tháng.

So với bạn bè, anh nghèo nhất. Nhưng hai con cũng được đi du học ở Mỹ nhờ nổ lực lấy được học bổng.

Vợ chồng anh đều là giáo viên. Căn nhà của anh nằm trong khu biệt thự, nhưng nhỏ nhất và view xấu nhất, nên có giá mềm.

Ông Tuấn, chủ căn biệt thự đối diện nhà anh có diện tích gấp ba của anh, có sân vườn rộng, có hồ bơi, ao cá.

Thằng út Lãm con trai út bà tư Thoa đang dạy kèm thằng Bom con ông ấy. Hôm ông Tuấn đang uống cà phê với anh, vợ gọi chì chiết ". Ông về mà dạy thằng Bom con ông. Cô giáo gọi bán vốn tui. Lớp chín cuối cấp sắp thi tới nơi mà điểm văn ba bốn, toán hai ba thì làm sao?"

Ông kể "Hai vợ chồng ông cãi vã nhau suốt mấy tháng nay về việc thằng Bom."

"Ông đi suốt ngày đêm, tui không dạy nổi con ông".

"Thì tui đi làm kiếm tiền nuôi cái nhà này."

"Con người ta học giỏi, học trường chuyên này nọ, tự hào rôm rả khoe, tui ngồi im thin thít."

"Thế bà ở nhà, quản hai đứa nó."

"Không, thì tui cũng đi làm như ông. Ông ở nhà mà quản lấy, tui không quản nổi

Thằng Bom, tuổi dậy thì, ngang bướng như cua, ông ở nhà quản nó đi"

"Thế đó, anh muốn mệt mỏi với bà ấy. Bà ấy cũng cho thằng Bom học thêm suốt. Mấy năm lớp sáu, bảy, tám đều là học sinh xuất sắc. Đầu năm lớp chín, lại tuột dốc thê thảm như thế". Ông Tuấn hơn anh chừng ba bốn tuổi, làm ăn lớn, quen biết rộng.

Ông lấy vợ muộn. Vợ ông, bà Hoàng thua ông gần hai mươi tuổi. Bà trẻ trung, xinh đẹp, nhưng phải cái điệu đà, sửa soạn hơi quá. Bà tham gia hội tennis, hội nhảy đầm..

Anh cũng giới thiệu chị Hoa bên xóm nghèo, chồng mất vì đột quỵ, giúp việc cho nhà ông Tuấn. Anh là thầy giáo, có uy tín và tình cảm với cả bên xóm nghèo và cả bên khu biệt thự.

Từ hôm đó, anh giới thiệu thằng Lãm dạy thằng Bom.

Lãm con bà Thoa, nhà nghèo nhưng học rất giỏi. Đang học năm thứ nhất y khoa. Gia đình bà Thoa được cả xóm nghèo yêu thương và kính trọng.

Anh cũng giúp thằng Tùng, học kỹ thuật điện làm bảo trì trong khu biệt thự

Anh là cầu nối hai bên với nhau. Hai khu cách nhau chỉ một vách tường, và con đường đất nhỏ, nhưng cách biệt nhiều. Bên thì dư thừa, của ăn của để, nhà cửa sân vườn rộng rãi. Bên thì thiếu thốn, chật chội, cống rãnh hôi hám, chuột dán nhởn nhơ chạy nhảy. Nhưng cũng tựa vào nhau. Có những lúc, nhất là sau Tết, những osin về quê chưa trở lại, khu biệt thự như bấn loạn. Vợ chồng cãi vã, anh chị em nạnh nhau. Nhà cửa bộn bề. Áo quần chất đống.

Đàn ông đi làm, áo quần không được bảnh bao. Chị em phụ nữ ra ngoài không kịp chải chuốt. Mọi người nói vui, khu này mà không có osin như không khí thiếu o xy vậy. Nên những lúc đó anh cũng làm cầu tìm người giúp. Anh làm thầy giáo, lại lớn lên từ xóm nghèo, dạy ở đây cũng lâu. Anh biết nhiều người nghèo cần giúp. Anh cũng biết những người giàu cần người biết việc. Vì bây giờ tìm được người tin cậy đâu dễ. Thế là họ tựa vào nhau, giúp nhau.

Người giàu, kẻ nghèo cũng cần đến nhau. Dù có lúc phân biệt đối xử, chia tách đẳng cấp..

Hai bên cùng nhau nhìn chung một bầu trời, mưa cùng mưa, nắng cùng nắng!

Nhưng ở dưới mặt đất, trần gian của vạn vật này thì mưa nắng khác biệt nhau lắm.. Bên lầy lội, bên xanh sạch.

Bên trong lành, bên bụi mù sương..

Đang chìm đắm trong suy tư, điện thoại reo, lại là Hoàn, nhắc lại cuộc hẹn hay có thay đổi gì đây.

"A lô, Tân nghe."

Anh nghe âm thanh bên kia ồn ào. Giọng Hoàn lo lắng và gấp gáp "Tân quen bác sĩ ở bệnh viện Q không, bà nội tụi nhỏ khó thở và rất mệt, phải đi cấp cứu, bà rất nhiều bệnh".

"Cậu cứ cho đưa vô cấp cứu bênh viện Q, Tớ sẽ liên hệ cho, cứ bình tĩnh nhé!"

Chim vẫn hót, bầu trời vẫn xanh trong trên khu biệt thự này!..

(Còn nữa)