chiếc xe đạp quen thuộc của Đu Đu dừng lại trước mặt tôi, khi tôi ngước lên, Đu Đu trông như 1 ông bụt, cậu ấy lặng lẽ ngồi cạnh và chìa chiếc khăn của mình,, chiếc khăn bẩn lấm lem như nó vẫn thường như thế.
“đừng khóc, Xu Xu.”
“cậu… sao cậu biết tớ..ở đây..hic..”
“thì tớ ở sau lưng cậu nãy giờ mà.”
“cậu đi theo tớ à?”
“uh…”
hóa ra Đu Đu đã nghe được chuyện tôi và mẹ nói với nhau…whew..
không biết cậu ấy có buồn không.
tôi mở gói xôi chia cho Đu Đu nhưng cậu ấy lắc đầu, chỉ ngồi vòng tay qua gối và nhìn tôi ăn..
có Đu Đu lúc này thật là tốt, tôi có thể thấy đỡ cô đơn và đỡ buồn hơn..
“giờ tớ chẳng biết làm gì nữa…”
“cậu ăn xong thì về nhà đi, chứ còn làm gì.”
“tớ không về đâu, tớ sẽ bỏ nhà ra đi!!” -___-
“đồ khờ, cậu làm sao mà bỏ nhà đi được.”
vừa nói, Đu Đu vừa cốc nhẹ vào đầu tôi, cười 1 chút nhưng rồi lại thở dài..
“mẹ cậu không thích ba tớ, không thích tớ, không phải vì ba tớ mất việc. cậu đừng nghĩ thế.”
“chứ vì sao??”
“…ba tớ…có bồ nhí… 1 người trong cơ quan… nên bị cách chức”
“….?..”
2 mắt tôi mở tròn xoe nhìn Đu Đu, cậu ấy nói bằng giọng ngại ngùng, xấu hổ… và dường như không dám nhìn tôi…