Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 127



Mới vừa được gặp nhau vội vàng thì hai người đã lại phải chia lìa.

Ngày hôm sau, Lý Mục dẫn quân rời Kiến Khang và tiến về phía Đông Nam, nơi hỗn loạn giáo đang hoành hành ngang ngược.

Danh hiệu Chiến thần của Lý Mục đã nổi khắp ở Nam Triều, không ai là không biết hành động vĩ đại giành lại được Trường An của hắn. Hiện tại đại quân Ứng Thiên Quân này quân dung chỉnh tề, quân kỷ nghiêm mình, trên đường đi chẳng những không mảy may tơ hào chút gì của dân chúng, hành quân một mạch đến Dương Tiện đã bị giáo loạn chiếm lĩnh, sau khi thu phục lại nơi đó, thấy đồng ruộng hoang phế, mương máng tắc nghẽn, binh lính từng khai hoang ở Nghĩa Thành còn trở giúp dân chúng cày ruộng dọn kênh mương, sau đó thì mới rời đi.

Trong những năm gần đây, Đại Ngu liên tục xảy ra nội loạn, dân chúng cũng khiếp sợ trước quân đội triều đình dưới nhiều cờ hiệu khác nhau, bất kể là nhà ai, kể cả là Quảng Lăng quân Cao thị cũng khó tránh khỏi xui xẻo, chỉ sợ gặp phải binh lính quấy nhiễu, vừa nghe nói có đại quân chuẩn bị đi qua, họ thường giấu tiền và lương thực ở nhà trước, sau đó đứng từ xa chờ xem, tránh cho quân đội đi ngang qua nhìn thấy lấy danh nghĩa mượn quân lương mà lấy đi, mà phải biết rằng một khi mượn rồi thì thường thường đều là có đi mà không có về.

Nhưng lần này, khi danh tiếng của Ứng Thiên Quân lan rộng, tình thế đã khác hẳn so với trước đây.

Mỗi khi Lý Mục đi đến một nơi nào đó, mọi người đều sẽ chào hỏi hắn, kể lể về sự thống khổ do loạn giáo gây ra. Mọi người nghiến răng nghiến lợi căm hận, không ít người chủ động làm thám báo, luôn báo cáo cho quân đội về động tĩnh của Thiên Sư Giáo binh, những hộ gia đình nào mà có chút lương thực, khi quân đội đóng quân không những không giấu đi mà còn đào hết lương thực lúc trước vì né tránh loạn giáo đã giấu xuống mang ra khao quân. Nếu như Lý Mục không thể từ chối được thì hắn cũng sẽ không lấy không mà đưa lại tiền cho họ.

Lý Mục biết rõ, loạn Thiên Sư Giáo kia sở dĩ suýt chút nữa lật đổ gần như một nửa triều đình, truy cứu nguyên nhân chủ yếu vẫn là do có quá nhiều tín đồ bị Ngô Thương lừa gạt và tuân theo mệnh lệnh của ông ta. Lấy đất Ngô làm ví dụ, theo ghi chép của quan phủ, gần như bên trong hai hộ thì có một hộ theo giáo. Từ sau khi Ngô Thương nổi loạn, số lượng giáo binh đi theo ông ta có ở khắp nơi, lúc nhân số nhiều nhất còn cao tới mấy chục vạn người, một con số cực kỳ kinh khủng. Thường thường chỗ này chưa diệt xong chỗ khác lại nổi lên, được cái này mất cái khác, diệt mãi không dứt, bấy giờ mới dẫn đến một trận biến loạn lớn như thế.

Để làm tan rã giáo binh, ngoại trừ đánh giặc, Lý Mục còn đặc biệt tuyển chọn một nhóm người có nghệ thuật nói chuyện, biết biểu diễn xiếc, đi đến những nơi náo nhiệt có nhiều dân chúng như chợ, đường phố biểu diễn các kỹ năng nuốt lửa, nuốt đao, đao thương bất nhập nhằm vạch trần thủ đoạn lừa bịp giáo chúng tin giáo của Ngô Thương. Biểu diễn xong, lại kêu gọi mọi người đi tuyên bố khắp nơi, giáo chúng bình thường vốn là bá tánh, bị che giấu bị lừa gạt, vốn dĩ là vô tội, phàm là người thoát giáo sau này sẽ không bị truy cứu tội phản loạn nữa. Ngoài ra, nếu như nếu như có thể đem về gia tài và lương thực mà lúc ban đầu tin giáo cung phụng lên thì quan phủ sẽ không lấy một xu mà toàn bộ quy về thuộc sở hữu của người đó.

Ngô Thương rất thông thạo nghệ thuật khống chế sử dụng người, lợi dụng tâm lý sợ quỷ thần, sùng bái mê tín dị đoan của dân chúng, sau khi nổi loạn đã giáo hoá dân chúng thành giáo binh, đối với giáo chúng tầng chót thì vừa nửa uy hiếp nửa dụ dỗ. Những giáo chúng đó lúc trước gia nhập vào trong giáo bởi vì tin vào cái gọi là dạy người một nhà, đều nhiệt tình quyên góp tài sản của gia đình, đưa cả gia đình theo giáo, của cải bị đào rỗng, cũng không phải số ít. Hiện giờ họ hoặc là bị chặt đứt đường lui, hoặc là bị cái gọi là lợi ích tương lai mà Ngô hứa hẹn làm cho mù quáng, lúc này mới để mặc cho ông ta tác loạn. Khi thấy tình thế không đúng, dù cho muốn rời khỏi nhưng cũng không còn đường để đi, chỉ đành phải cắn răng mà đi theo.

Lý Mục đã tuyên bố như thế, những người đang dao động kia ai mà không động lòng? Còn có lời đồn rằng một số ít giáo dân đã đòi lại được thuế ruộng lúc trước mình đã cung phụng cho hương chủ nơi đó, hiện giờ đã mang theo người nhà về quê trồng trọt, quan phủ quả nhiên đã bỏ qua chuyện cũ không truy cứu nữa.

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc, quân đội của Lý Mục đã tiến về Hội Kê. Khi quân đội còn chưa tới nơi, giáo binh trong thành nghe tin đại quân của Lý Mục sắp tới mà bản thân mình đã loạn lên trước, căn bản không có lòng chiến đấu, sôi sục đuổi theo đầu lĩnh ban đầu đã giới thiệu mình nhập giáo đòi lại đồ đã quyên cống, từng cấp từng cấp hỗn loạn lên. Những đầu lĩnh đó bị người ta đuổi theo đòi, thấy tình thế không ổn lập tức bỏ trốn ngay trong đêm, chờ Lý Mục tới nơi gần như không tốn chút sức lực nào đã lấy lại được quận lớn vùng Đông Nam này.

Cứ như thế, dựa vào sự ủng hộ của nhân chúng, sự phân hoá đối với giáo binh tầng thấp cùng với sự thiện chiến của binh lính, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, tới tháng Ba năm sau, Lý Mục đã lấy lại được đất Ngô, tiện đà lấy lại được mười mấy quận huyện gồm Đan Dương, Tân An, Tiền Đường…

Ngô Thương lúc này đã mất đi hầu hết các quận huyện rơi vào tay mình, thủ hạ giáo binh ngày càng giảm mạnh, giống như chó nhà có tang, bị buộc phải mang theo tiền tài của cải mà trước đó cướp đoạt được chạy trốn về phía Nam, cuối cùng rút lui đến quận Lâm Hải, tại đây không còn đường lui nữa, sau một trận bao vây, cuối cùng đã bị huynh đệ làm phản gi ết chết.

Đến đây, cuộc loạn giáo quy mô lớn bắt đầu từ mùa thu năm ngoái và kéo dài đến tháng 4 năm nay cuối cùng đã được bình ổn.

Các quận và huyện ở phía Đông Nam đã rơi vào tay của giáo loạn đều được triều đình lấy lại. Dân chúng càng thêm tôn kính và yêu mến Lý Mục, và ở một số nơi bị thiệt hại nhiều nhất thậm chí còn đề xuất xây đền thờ để ghi nhớ công lao của hắn. Khi bị Lý Mục biết được, hắn phái người qua đó bày tỏ lòng biết ơn của mình với họ, đồng thời lấy lý do hoàng đế mới băng hà không lâu để kiên quyết từ chối, bấy giờ dân chúng mới từ bỏ.

Đông Dương Vương Tiêu Mẫn làm hoàng đế chưa đến hai năm vốn thể chất yếu nhược, cộng thêm cuộc sống thường ngày thiếu tiết chế, cơ thể bị đào rỗng, vào năm ngoái khi mà Khúc A bị bao vây, bởi vì quá hoảng sợ tuy đã được Lý Mục cứu giá kịp thời, trên đường trở về lại bị cảm nhiễm phong hàn mà đổ bệnh nặng. Từ sau khi về cung, thái y đã kê nhiều đơn thuốc điều trị nhưng hoàng đế vẫn không khá lên một chút nào, vào tháng Giêng hoàng đế đã băng hà, thái tử 4 tuổi đăng cơ.

Khi đó Lý Mục vì chiến sự căng thẳng không thể thoát thân nên chỉ dâng tấu cúng tế cho triều đình chứ không thể về Kinh chịu tang.

Bây giờ ba tháng đã trôi qua, Đông Nam đã bình định xong, Lý Mục phái người đưa tin chiến sự cho triều đình, đang chuẩn bị hồi triều thì lại nhận được một tin tức.

Vào cuối năm ngoái, khi Lý Mục bắt đầu dẹp yên cuộc nổi loạn khó giải quyết ở Đông Nam, Cao Kiệu phái hai người một người là em trai thái thú Lư Giang đã chết trận mà Bùi Chân thái thú Dự Chương lĩnh binh đi truy kích quân bại trận của Hứa Tiết trốn về phía tây, muốn tiêu diệt toàn bộ thế lực còn sót lại của ông ta, không cho ông ta có cơ hội ngóc đầu trở lại.

Tương Dương mà Hứa Tiết luốn lấy làm tự hào trước đó tuy đã bị Lý Mục tiếp quản, nhưng ông ta am hiểu đạo lý thỏ khôn có ba hang, khi còn cai quản Kinh Châu, ngoài Tương Dương còn có Di Lăng xa hơn về phía thượng du gần với Hán Trung đất Thục, là một nơi mà mình có thể đi.

Sau khi trốn khỏi Kinh Châu, ông ta liền lui đến Di Lăng, ở đó trọng chỉnh nhân mã, lại lợi dụng địa hình địa phương phức tạp và thành trì phòng thủ kiên cố bắt đầu trận chiến giằng co với quân triều đình truy kích đến, chẳng những giữ được Di Lăng mà trước đó không lâu còn đoạt lại quyền kiểm soát con sông ở khu vực Di Lăng, tất cả thuyền bè qua lại đều phải nộp thuế cho ông ta, và bởi vì quê quán của ông ta thuộc về vùng đất của nhà Tống cổ đại mà dựng lên Tống quốc, tự xưng đế.

Kể từ khi phản quân Kinh Châu lui về thượng du, Lý Mục vẫn luôn chú ý đến tin tức chiến sư.

Tin tức mới nhất mà hắn nhận được chính là Cao Kiệu đã phái Cao Dận thương thế đã khỏi hẳn suất lĩnh quân đội đi Di Lăng để tiếp viện, cần phải mau chóng đánh hạ Di Lăng, tiêu diệt hoàn toàn phản quân Hứa Tiết.

Đêm hôm nay, tướng sĩ trong quân doanh cười nói vui vẻ, bị k1ch thích bởi rượu mừng, trong doanh trại vang vọng khắp nơi tiếng hát “Quân ngồi xe, ta mang nón, một ngày nào đó gặp mặt thì xuống xe và cúo chào nhau”, “Quân lên xe, ta lên ngựa, một ngày nào đó gặp nhau trên đường”.

Trong tiếng ca hát, Lý Mục không thể nào ngủ được.

Sở dĩ Hứa Tiết có được chỗ dựa hiện tại là nhờ vào thực lực của Dương Tuyên.

Chính là nhờ có Dương Tuyên mà lòng quân sĩ được quy tụ, cũng chính nhờ có Dương Tuyên mà Hứa Tiết mới có thể bảo vệ Di Lăng được nửa năm dưới áp lực nặng nề của quân triều đình, thậm chí đến bây giờ ông ta vẫn có thể đứng vững như vậy và hiện giờ đã xưng đế.

Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới khi còn là thiếu niên lần đầu tiên tòng quân, bị người ta ức hiếp, năm mười lăm tuổi ấy chính bởi vì được Dương Tuyên đang là phó tướng thưởng thức và đề bạt mà mình mới có tất cả sau này.

Hắn nhớ tới ngày đó, mình lấy 6000 binh lính đi đất Thục bình định loạn Lương Châu, Dương Tuyên bởi vì lo lắng cho mình mà nhân đêm khuya đã đi đường vòng xa xôi tới Kinh Khẩu nhắc nhở mình.

Lại nghĩ tới năm ngoái khi ở Nam Dương, Dương Tuyên đã bị lời nói của mình mà cãi lại Hứa Tiết, phối hợp phát binh đi giải cứu Lục Giản Chi đang bị bao vây trong thành.

Kết cục của Dương Tuyên ở kiếp trước không tốt.

Chính bởi vì như thế hắn đã mấy lần mở miệng nhắc nhở.

Khi ở Nam Dương, Lý Mục làm sao không nhìn ra không phải là Dương Tuyên không có suy nghĩ bỏ đi. Nhưng chung quy vẫn không đánh lại lão cáo già xảo quyệt Hứa Tiết, biết Dương Tuyên là người trọng tình trọng nghĩa, lấy một cái đầu của con trai đổi lấy một vị tướng tài giỏi, cuộc mua bán này thật sự là có lợi.

Hiện giờ Cao Kiệu lại phái Cao Dận đi tấn công Di Lăng.

Một là a huynh của thê tử, một là người bạn cũ có tình nghĩa, Lý Mục không thể nào đứng ngoài cuộc được.

Hắn mau chóng đưa ra quyết định. Hắn ra lệnh cho phó tướng tạm thời hạ trại tại đây, tiếp tục xử lý thế lực còn sót lại của Thiên sư giáo trốn vào núi sâu rừng già, mình thì vào sáng sớm ngày mai sẽ mang theo một đội hầu cận bước lên con đường đi về phía Tây.

Chặng đường đi này, hắn ngày đi đêm nghỉ, mưa gió không quản, cuối cùng nửa tháng sau đã tới Di Lăng.

Lúc mà hắn đuổi tới nơi, Cao Dận đã lĩnh quân ép tới ngoài thành, thiên quân vạn mã đang đứng giữa đồng hoang bát ngát, chỉ cách cửa thành Di Lăng vài mũi tên.

Kỳ lạ là, bất kể Cao Dận kêu chiến như thế nào thì bên trong thành không có chút phản ứng gì.

Cao Dận bao vây mấy ngày, đang thương thảo với bộ hạ quyết định cứng rắn tấn công thì đột nhiên được báo là Lý Mục tới, y vô cùng kinh ngạc, vội vàng giải tán cuộc họp trong trướng, mình thì sốt sắng chạy ra viên môn nghênh đón.

– Đại Tư Mã đường xa đến đây không biết là có việc gì?

Năm ngoái trước khi hoàng đế băng hà ở Khúc A đã phong Lý Mục làm Đại Tư Mã. Đại Tư Mã vị cao chức trọng, nó đã bị bỏ trống trong nhiều thập kỷ ở trong triều đình, không người nào có thể đảm đương được, trong lúc gấp rút quan viên Lễ Bộ không kịp chuẩn bị chương thụ, lại bởi vì tình hình chiến sự đang nguy cấp, nên chỉ do Lại Bộ lập hồ sơ mà vẫn chưa chính thức phong kim chương tím thụ, nói bình loạn xong khải hoàn về triều thì sẽ thêm sách phong.

Nhưng mà quan viên trong triều kể từ khi đó đều đổi xưng hô Lý Mục thành Đại Tư Mã.

Cao Dận cũng không ngoại lệ, xưng hô chức quan của hắn, giọng điệu vô cùng cung kính.

Y nhìn một cái là nhận ra Lý Mục tới rất vội vàng, bên mình chỉ mang theo bảy tám hộ vệ khoẻ mạnh, hiển nhiên không phải lấy danh triều đình đến đây, hơn nữa y cũng biết rõ quan hệ của hắn và Dương Tuyên, không khó mà không đoán được, nhưng vẫn hỏi ra.

Lý Mục nói:

– Cao tướng quân, trước khi động binh ta muốn gặp Dương Tuyên một lần.

Đại chiến sắp xảy ra, Lý Mục lại muốn âm thầm gặp riêng tướng bên địch không khỏi rất không ổn.

Lý Mục nói rất bình thản, không mang theo mệnh lệnh nhưng lại khiến người ta không thể phản đối.

Cao Dận chỉ do dự một giây là đồng ý.

Liên quan đến công thành, trước nay đều là dễ thủ khó công. Huống chi phòng thủ của Di Lăng rất vững chắc, lại có vị tướng Dương Tuyên canh giữ, nếu thật sự là cường công, dù là có thể đánh hạ được thì thương vong về binh lính chắc chắn cũng rất thê thảm.

Cao Dận hiểu rõ điểm này.

Lý Mục hơi mỉm cười, xoay người lên ngựa, một mình đi đến cửa thành.

Hắn một mình cưỡi ngựa, phi nước đại đến địa điểm có thể bắn tên ngoài cổng thành, xuống ngựa, dưới cái nhìn chằm chằm của vô số ánh mắt từ quân doanh phía sau và trên đầu tường thành, đi thẳng đến cửa thành đang đóng chặt kia.

Hết chương 127