Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 91



Bạch hổ nhỏ lại một lần nữa bị nhốt vào trong lồng sắt, chiếc lồng sắt được khóa chặt bằng dây xích nên rất an toàn, đề phòng bất trắc còn bị mấy vệ binh tạm thời khiêng để vào trong một gian phòng trống trước phủ thứ sử.

Mấy vú già thị nữ lúc này mới đi ra khỏi phòng, bàn tán xôn xao, có người gan lớn còn chạy ra đằng trước để xem con bạch hổ bị nhốt.

Lạc Thần hỏi Lý Mục mới biết được ngọn nguồn sự việc ngoài ý muốn ngày hôm nay.

Thì ra Hầu Ly một lòng muốn bắt con bạch hổ này, cho nên ở lại nơi hoang dã, ngày đêm theo dõi khu rừng hoang dã cùng với linh khuyển, cuối cùng đã tìm được tung tích của nó.

Lúc đầu bởi vì nó còn nhỏ, không đáng sợ bằng hổ lớn nên đã khiến người ta không kiêng kị mấy, dẫn người đi vây bắt nó. Không ngờ con bạch hổ tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ hung hãn, không những không bắt được mà người còn bị nó làm cho bị thương. Mấy lần bắt đầu không thành công, vì thế mà anh ta lao tâm lao lực nghĩ biện pháp thiết lập các cạm bẫy, nhưng mà không ngờ được con bạch hổ này lại cực kỳ thông minh, tất cả các cạm bẫy mà anh ta từng sử dụng thế mà không một cái nào thành công, toàn bộ bị nó tránh được.

Cứ thế vài lần, con bạch hổ càng nhạy bén và trở nên cảnh giác hơn, lại như ghi hận trong lòng thậm chí còn có ý định trả thù, nó thường xuyên tấn công lều trại của Hầu Ly chẳng phân biệt ngày đêm, có khi là cố ý hù doạ, chờ Hầu Ly và tuỳ tùng của anh ta bày sẵn trận địa thì nó lại bỏ chạy. Một đêm cứ thế lặp đi lặp lại, làm cho mọi người không dám ngủ, mấy ngày sau đó ai nấy cũng đều mệt mỏi, sứt đầu mẻ trán, con bạch hổ kia dường như cũng tiêu tan cơn giận, không còn chủ động xuất hiện nữa.

Hầu Ly không thể làm gì khác ngoài việc phải từ bỏ. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp được một con thần thú thông minh như thế, nghĩ cứ thế mà từ bỏ thì lại không cam lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta lại nghĩ ra một kế sách, quyết định lấy thân mạo hiểm.

Trước tiên anh ta âm thầm bố trí một cái bẫy, kêu tuỳ tùng di tản ra xa không cần phải lo lắng cho mình, sau đó thì công khai đi qua đi lại gần nơi bạch hổ hở, làm đủ các loại động thái khiêu khích. Cứ thế hai ngày liền, cuối cùng bạch hổ bị chọc giận, tấn công anh ta, Hầu Ly không địch lại bị thương thì ra sức chạy trốn đến địa điểm đặt bẫy, mở cơ quan, một tấm lưới từ trên rơi xuống cuối cùng đã bắt được con bạch hổ này.

Bắt được nó rồi, Hầu Ly mừng như điên, nhốt vào trong lồng sắt đưa về. Ngày hôm nay đến Nghĩa Thành, anh ta tất nhiên là muốn gặp Lý Mục, vốn dĩ tính toán tạm thời để bạch hổ ở ngoài thành, nhưng mà có được thần thú giống như có được bảo vật hiếm có, nếu không để người khác nhìn thấy chẳng khác nào ban đêm mặc gấm đi dạo, minh châu đặt trong hộp, thật sự là không cam lòng. Huống chi anh ta lại là người thích khoe mẽ, ngay lập tức mang theo bạch hổ vào thành, dọc đường gây thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cực kỳ đắc ý cuối cùng đưa đến bãi đất trống ngay bên ngoài phủ thứ sử, đặt bạch hổ ở đó.

Cả chặng được nay, con bạch hổ nhỏ ngoài hai ngày đầu rất điên cuồng, cắn cào lồng sắt ra như có ý đồ chạy thoát thì về sau nó rất ngoan ngoãn, cho ăn thì ăn, không ăn thì nằm yên bên trong lồng. Hầu Ly thấy người tới vây xem, bạch hổ lại lười biếng nằm bất động ở trong lồng, nhắm mắt, anh ta rất muốn mọi người được nhìn thấy sự oai phong của nó, liền gia tăng k1ch thích, không ngờ nó vẫn cứ nằm im bất động. Hầu Ly tự thấy mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, có chút khó chịu, thấy cổ nó bị xích sắt trói chặt, cũng không sợ nó thoát được, liền cho người mở lồng sắt ra, tự mình thò tay vào để trêu chọc nó. Không ngờ rằng ngay vào lúc mở cửa lồng sắt, con hổ đang ngủ đột ngột mở mắt ra, từ trong lồng nhảy vút ra, mang theo toàn bộ lồng sắt nặng kéo trên mặt đất đi mấy trượng, còn bẻ gãy xích sắt ngay tại chỗ, móng sắt cũng làm Hầu Ly bị thương ở ngực bụng.

Lúc ấy cảnh tượng rất hỗn loạn, Hầu Ly bị thương ngã dưới đất, dân trong thành vây xem hối hả chạy trốn, Phàn Thành có ở đó vừa cho người nhanh chóng đi thông báo với Lý Mục, vừa dẫn người đi đuổi bắt. Bị bao vây rầm rộ, bị bắn tên, con bạch hổ hoảng loạn, phá vỡ vòng vây, nhảy qua tường và vào trong phủ thứ sử, và sau đó là cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi xảy ra.

Lạc Thần nghe xong thì kinh hãi, vội hỏi thương thế của Hầu Ly.

– Con thú này móng vuốt rất sắc bén, Hầu thế tử bị cào trúng vết thương rất sâu, máu chảy rất nhiều, nhưng cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng. Vết thương đã được xử lý rồi.

Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm.

Tuy là nghe thế và đã trải qua, nhưng trong lòng nàng rất không tán thành việc làm của Hầu Ly, nhưng mà dù sao cũng là khách của Lý Mục, trước đây còn hỗ trợ tham gia tìm kiếm mình, nếu anh ta xảy ra chuyện ở Nghĩa Thành, Lý Mục cũng khó mà ăn nói với Hầu Định. Nàng nghe nói vết thương của Hầu Ly không đáng ngại thì yên tâm rất nhiều, lại chuyển sang lo lắng cho con bạch hổ kia. Nàng nghĩ nó bị Hầu Lý bắt một cách không lý do, mông bị trúng tên, bị kinh hoảng chạy trốn, lại bị Lý Mục đánh một gậy gãy chân, cuối cùng khi bị bắt thì nhìn mình r3n rỉ không ngừng, móng vuốt cào lật cả đất lên, thì không khỏi lo lắng.

Lý Mục thấy nàng không nói gì, tưởng nàng vẫn còn đang còn hoảng sợ, bèn vỗ nhè nhẹ vào lưng an ủi nàng:

– Nàng đừng sợ. Nó không ra được đâu. Nàng thương xót cho nó, ta không đánh chết nó nữa. Lát ta hỏi Hầu Ly xem anh ta có thể thả nó về rừng không.

Lạc Thần túm lấy ống tay áo của hắn:

– Lang quân ơi, thiếp không sợ nó. Thiếp thấy chân nó đã bị chàng đánh gãy rồi, thấy đáng thương quá. Hay là chàng kêu Hầu Ly trấn an nó trước, trị thương cho nó nhé.

Lý Mục nhìn nàng, thấy đôi mắt đẹp kia mở to nhìn mình, đành phải nói:

– Được rồi, ta biết rồi.

Lạc Thần nghe hắn đồng ý, biết hắn sẽ không gạt mình, bấy giờ mới yên tâm, nở nụ cười.

Lý Mục vẫn lo lắng cho vết thương của Hầu Ly, nhưng cũng không tiện để con bạch hổ ở lại trong phủ thứ sử, ôm lấy thê tử đi trước.

Trong phủ thứ sử khôi phục lại yên bình, Lạc Thần cùng mọi người tiếp tục khâu vá, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ, tới buổi tối chờ Lý Mục trở về lập tức hỏi chuyện hắn, biết được bạch hổ đã được chuyển tới phụ cận quân doanh rồi, Hầu Ly cũng có thể đứng dậy được, cho người đi trị thương cho nó, lúc này mới yên tâm.

Nhưng mà không nghĩ được rằng ba ngày sau, khi nàng một lần nữa nhớ về con bạch hổ hỏi Lý Mục về nó thì mới biết được mọi việc rất không thuận lợi.

Con bạch hổ nhỏ kia từ sau khi lại bị nhốt vào trong lồng, đừng nói là cho phép Hầu Ly dẫn người tới trị thương cho nó, chỉ cần nhìn thấy anh ta là gầm gừ lên, giơ cao móng vuốt, cực kỳ phẫn nộ, còn đụng đầu vào lồng sắt liên tục, dù có chảy máu vỡ đầu cũng không dừng lại, càng không hề ăn uống, rất điên cuồng.

Lạc Thần lại nhớ đến ngày đó nó bị thủ vệ dùng xích sắt kéo đi quay đầu lại nhìn mình r3n rỉ không ngừng thì thấy khó chịu trong lòng, liền xin Lý Mục cho nàng qua đó xem.

Lý Mục ban đầu tất nhiên không chịu.

Con bạch hổ kia ở trong mắt hắn chỉ là một con vật, huống chi nó còn làm người khác bị thương, có chết cũng không có gì quan trọng. Nghĩ tình cảnh nguy hiểm ngày đó nó đuổi theo Lạc Thần, chỉ nghĩ đến thôi là thấy sợ rồi, cho nên nào đồng ý cho nàng đi xem, lập tức từ chối.

Lạc Thần túm ống tay áo của hắn, không cho hắn đi, vừa cầu xin vừa uy hiếp, cuối cùng còn ôm hắn nhón chân chủ động hôn hắn.

Lý Mục bị đánh cho tan tác, đành phải miễn cưỡng đồng ý, bảo sẽ đích thân đưa nàng qua đó, nói:

– Nói trước, nàng không được tới gần, phải đứng phía sau ta đấy.

Lạc Thần vội vàng gật đầu, thúc giục hắn đi luôn. Lý Mục không thể nào làm gì khác đành phải cho người đánh xe ngựa tới, Lạc Thần đi lên, hắn mang nàng ra khỏi thành, đi đến phụ cận quân doanh nơi nhốt con bạch hổ kia.

Lồng sắt được đặt ở trong một gian phòng. Lạc Thần vừa xuống ngựa, còn cách xa đã nghe được tiếng hổ gầm dài từ bên trong vọng ra.

Nàng nghe được bên trong tiếng gầm này như tràn ngập bi thương, nó khác hoàn toàn với ngày đó khi lần đầu gặp nó, nó nằm ở bên trong bãi cỏ, cả người toát lên khí thế vương giả khi nàng nghe được Lý Mục gọi mình.

Những người khác đều thờ ơ.

Nàng bước nhanh hơn, chốc lát đã bỏ lại Lý Mục ở phía sau.

Lý Mục nhìn theo nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo.

Thuần thú sư của Hầu Ly cũng có mặt ở đây. Biết được Lý Mục cùng phu nhân tới thì vội ra đón. Hầu Ly trước ngực và bụng bị quấn băng kín, nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt. Chào hỏi xong, nghe Lạc Thần nói muốn xem nó thì tự mình đi trước dẫn đường.

Càng đến gần tiếng hổ gầm cao thấp càng rõ ràng, ở giữa còn có tiếng va chạm của lồng sắt.

Một chiếc lồng sắt được cố định trên mặt đất ở góc tường, Lạc Thần nhìn bạch hổ bị nhốt ở bên trong đó, nó đang không ngừng đập đầu vào lồng sắt, máu trên trán nhuộm đỏ thẫm, nghe được tiếng động thì quay phắt đầu lại, cặp mắt kia đã trở nên đỏ ngầu, vừa thấy Hầu Ly đến, trong mắt b ắn ra tia hung hãn, từ trong lồng nhào về phía anh ta. Một chân nó bị Lý Mục đánh gãy lết dưới đất, một chân khác năm móng vuốt giương lên bắt lấy thanh sắt, lắc lồng sắt rung lắc dữ dội.

Lý Mục lập tức kéo Lạc Thần ra sau lưng mình.

Hầu Ly thấy thế thì tỏ vẻ xấu hổ, quay sang cười gượng với Lạc Thần:

– Con thú này bị điên rồi. Phu nhân nên cách xa một chút kẻo bị nó làm cho hoảng sợ.

Lạc Thần từ sau lưng Lý Mục thò đầu ra, nhìn con bạch hổ nhỏ trong lồng.

Con bạch hổ kia đột nhiên nhìn thấy nàng, cùng nàng nhìn nhau một lát, không ngờ lại ngừng gầm rú, tia hung hãn trong mắt rút đi, chậm chạp bò đi xuống, nghiêng cái đầu to dính máu mềm nhũn nằm xuống dưới đất, đè lên chân trước cuộn tròn của nó, hai mắt nhìn nàng đăm đăm. Chỉ có móng vuốt bị thương là rơi run rẩy lên.

Mấy người trong phòng bao gồm cả thuần thú sư đều bị sự biến hoá này mà ngẩn cả người.

Hầu Ly rất muốn thuần phục con bạch hổ này, hai ngày nay không màng đến vết thương trên người vẫn luôn ở chỗ này, dùng hết biện pháp nhưng cũng không thể nào làm cho con bạch hổ này bình tĩnh lại, càng không cần phải nói muốn trị thương cho nó.

Thật sự không nghĩ tới thứ sử phu nhân vừa xuất hiện, con thú này dường như thông linh, dáng vẻ như phục tùng.

– Phu nhân, nó chịu cho cô đến gần nó đấy. Hai ngày này nó không chịu ăn gì cả. Cô thử cho nó ăn thử xem.

Hầu Ly mừng rỡ hết mức, quên hẳn cả chuyện khác, liền buột miệng thốt ra.

Lạc Thần vội bước ra nhưng lại bị Lý Mục kéo lại phía sau mình, mỉm cười nói với Hầu Ly:

– Sợ là không ổn, nàng ấy chỉ đến xem…

Hầu Ly giật mình kịp phản ứng, xấu hổ gật đầu:

– Phải phải, tôi quên mất…

– Để tôi thử xem sao.

Lạc Thần ngước lên nhìn Lý Mục năn nỉ:

– Chàng không yên tâm thì ở bên cạnh thiếp đi.

– Lang quân ơi…

Một tiếng lang quân nũng nịu làm Hầu Ly nghe thấy mà tim đập mạnh tai nóng bừng, không dám ngước lên nhìn.

Lý Mục nhíu mày, nhìn con bạch hổ trong lòng, lại nhìn Lạc Thần đang năn nỉ mình, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý, mang theo nàng chậm rãi đi tới gần lồng sắt, cách khoảng cách một người rồi bảo nàng dừng lại.

Lạc Thần biết hắn muốn tốt cho mình, huống chi là thú tính khó dò, bèn nghe lời đứng lại, ngồi xổm xuống, cầm cây thiết xoa khều một miếng thịt thỏ hoang ngay đó, đưa qua cho nó, dịu dàng nói:

– Bé ngoan, em ăn đi.

Con bạch hổ nhìn nàng, chậm chạp ngẩng đầu, ngửi ngửi thịt, cuối cùng há mồm ngậm lấy nuốt xuống.

– Nó ăn rồi.

Hầu Ly mừng không tả được.

Lạc Thần cũng rất vui, lại móc một miếng thịt khác, tiếp tục bón cho nó.

Con bạch hổ nhỏ vẫn không ngừng ăn ngấu nghiến, bộ dạng vô cùng đói bụng, nó nhanh chóng ăn sạch toàn bộ thịt trong nồi, thè lưỡi li3m láp vết thương trên chân, mở to đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Lạc Thần, cổ họng phát ra một âm thanh r3n rỉ mềm mại.

Lạc Thần càng tự tin hơn, hỏi Hầu Ly làm cách nào chữa trị vết thương ở chân cho nó không. Nghe Hầu Ly nói xong, nàng nhìn sang Lý Mục làm nũng:

– Để thiếp thử một lần nhé, có được không?

Lý Mục nhìn con bạch hổ trong lồng, cuối cùng gật đầu.

Lạc Thần lại cầm trường xoa chế tác đặc biệt do Hầu Ly đưa cho, trên đầu xoa còn một cái vòng sắt di động có thể thu lớn nhỏ được. Nàng đưa trường xoa vào trong lồng sắt, thận trọng thò về phía cái chân bị thương của con hổ trắng nhỏ, chọc vài cái.

Dường như biết ý đồ của nàng, con bạch hổ khó khăn nhấc cái chân kia lên, để mặc Lạc Thần đặt vòng sắt vào đó.

Lạc Thần nhìn chăm chú vào nó, thu nhỏ vòng xoa, miệng dịu dàng nói:

– Bé ngoan, nghe lời nhé, lại đây chút nào.

Bạch hổ nhỏ để mặc nàng kéo mình, từ từ di chuyển đến mép lồng trên mặt đất, để nàng lấy móng vuốt của nó ra khỏi lồng.

Lạc Thần nghe theo lời Hầu Ly thử vài lần, cuối cùng cũng cố định được chân của nó.

Hầu Ly đã bội phục sát đất rồi, biết con bạch hổ này không thích mình tới gần, cho nên cũng không đi lên, chỉ kêu thú y bôi thuốc cố định chân cho nó.

Thú ý rất căng thẳng, lúc thao tác, Lạc Thần vẫn luôn ở bên cạnh dịu dàng trò chuyện với nó, con bạch hổ kia cũng trở nên rất ngoan ngoãn, không hề giơ móng vuốt lên, cũng không nhe răng gầm gừ.

Cuối cùng cũng xử lý xong, buông xoa ra, bảo nó thu chân về.

Hầu Ly thở hắt ra một hơi, cười tươi như được mùa, cứ liên tục cảm ơn Lạc Thần.

Lạc Thần mỉm cười nói:

– Thế tử, tôi muốn xin ngài một chuyện, không biết có mạo phạm ngài hay không?

– Xin phu nhân cứ nói. Chỉ cần Hầu Ly làm được, dù là bảo tôi hái sao trên trời xuống tôi cũng cố gắng để làm.

Hầu Ly mặt mày hớn hở nói không suy nghĩ, cũng mặc kệ Lý Mục nghe xong khẽ nhíu mày lại.

Lạc Thần nói:

– Cũng không phải bắt thế tử đi hái sao trên trời. Tôi đang nghĩ con hổ nhỏ này thiên tính rất yêu thích tự do, cho nên khi bị nhốt ở trong lồng nó mới tuyệt thực, tự làm hại bản thân. Thế tử có thể từ bỏ yêu thích của mình mà thả nó lại về rừng được không?

Hầu Ly sửng sốt, nhìn bạch hổ trong lồng, lại nhìn thứ sử phu nhân vẫn luôn cười dịu dàng, ngực nóng lên, lập tức gật đầu:

– Phu nhân đã lên tiếng rồi, tôi sao không đồng ý được chứ? Chờ nó khỏi vết thương rồi tôi sẽ thả nó về rừng, tuyệt đối không nuốt lời.

Lạc Thần nghe anh ta cam đoan như thế thì rất vui, cảm ơn liên tục:

– Tôi cảm ơn thế tử rất nhiều.

Hầu Ly hớn hở mặt mày nhìn Lạc Thần mà cười không khép được miệng.

Lý Mục bước lên mặt không biểu cảm chắn Lạc Thần ra sau lưng mình, hơi mỉm cười:

– Đã không có việc gì nữa, vậy thì ta đưa phu nhân trở về.

Hắn liếc băng vải trên người Hầu Ly.

– Thế tử đang bị thương, nên tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Hầu Ly có chút không muốn thứ sử phu nhân đi về ngay, chỉ thấy ở cùng nàng mình thấy rất vui vẻ, thậm chí còn thấy căn phòng xám xịt này cũng trở nên bừng sáng lên. Tuy rằng trong lòng rất không muốn, nhưng ngoài mặt lại không thể thể hiện ra, gật đầu, lại ân cần tiễn ra ngoài.

Mấy ngày sau đó, Lạc Thần khi nào rảnh rỗi lại để Lý Mục đi cùng, cứ ba ngày lại đến đó xem bạch hổ nhỏ.

Theo Hầu Ly nói, từ ngày hôm đó, bạch hổ rất ngoan ngoãn, không hề nổi điên lên nữa. Chỉ là nếu như ba ngày mà không thấy Lạc Thần đâu thì nó sẽ nôn nóng đi đi lại lại ở trong lồng sắt.

Lạc Thần thậm chí còn lo lắng hơn, bởi vì Lý Mục đã ra mệnh lệnh nghiêm ngặt, chỉ cho phép nàng đến đó mà khi có hắn đi cùng, bởi thế mà mỗi lần đi đều kéo hắn đi theo mình.

Con bạch hổ nhỏ mỗi lần thấy nàng tới thì nhảy nhót ở trong lồng. Lạc Thần gọi một tiếng “bé ngoan” với nó, nói chuyện với nó, nó liền nằm sát bên mép lồng, cực kỳ ngoan. Nhiều lần như thế càng quen thuộc hơn, Lạc Thần dần dần gan càng lớn, có một lần nhân lúc Lý Mục quay người đi không để ý đến mình đã thò tay vào trong lồng sắt chạm vào chân nó.

Bàn chân xù xì toàn lông, cực kỳ thích.

Mà nhắc đến cũng buồn cười, khi đó con bạch hổ dán tới gần, từ khe hở lồng sắt thè lưỡi ra liềm lên mu bàn tay của Lạc Thần. Đầu lưỡi vừa ướt lại vừa mềm, còn hơi gai gai, như thể mu bàn tay bị một chiếc bàn chải mềm có gai mềm cọ vào.

Lúc đó Lý Mục đang mải trò chuyện với Hầu Ly, nhìn thấy Hầu Ly có vẻ không mấy tập trung, hai mắt nhìn vào phía sau mình, như là nhìn gì đó thì quay lại, vừa trông thấy cảnh tượng kia thì gầm lên, làm con bạch hổ nhỏ giật mình run rẩy lên, nhanh chóng rụt lưỡi về, lăn đến một góc lồng sắt, rụt cổ vào, nằm bất động.

Nó có vẻ như rất sợ Lý Mục.

Sự việc này trôi qua mấy ngày rồi nhưng Lý Mục vẫn bị Lạc Thần trách móc. Lý Mục vẫn nén chịu đựng, cuối cùng nhẫn nhịn hơn nửa tháng sau, thú y nói bạch hổ nhỏ chỗ chân bị thương đã gần như khỏi hẳn, có thể tháo cố định ra là đi lại được, bèn gọi người khiêng lồng hổ lên xe, tự mình đưa nó đi chỗ xa rồi thả nó.

Ngày hôm đó, Lý Mục nói là rất nguy hiểm, không cho phép Lạc Thần đi theo. Cao Hoàn là người thích náo nhiệt, từ lâu đã nghe kể về con bạch hổ nhỏ, liền hồ hởi đi theo.

Lý Mục sợ thả nó gần quá nó sẽ quấy phá cư dân, cho nên sáng sớm tinh mơ đã xuất phát, đi hết một ngày ước chừng là đã xa hơn mấy trăm dặm rồi, đằng trước là một khu rừng rậm mới dừng lại, mở cửa lồng ra thả con bạch hổ nhỏ ra, mình cũng đi theo giữ khoảng cách với nó mấy chục bước.

Con bạch hổ chui ra khỏi lồng sắt nhưng không lập tức chạy đi ngay mà đứng bên lồng, bồi hồi mà nhìn quanh nơi Lý Mục, dáng vẻ như là không chịu đi

– Tỷ phu ơi, bé ngoan hình như có linh tính đó. Có phải nó không muốn đi mà muốn tìm a tỷ của đệ không?

Cao Hoàn nhìn nó, nói.

Lý Mục rất là không vui.

Con bạch hổ này chiếm quá nhiều sự chú ý của thê tử hắn, nói chuyện với hắn năm câu thì ba câu là nhắc đến nó, mà nó chỉ là một con thú mà thôi. Điều khiến cho hắn càng không thoải mái hơn cả chính là Hầu Ly. Vết thương của anh ta đã khỏi hẳn rồi, đã có thể đi rồi nhưng mà thời gian qua vẫn cứ luôn lấy lý do lo lắng cho con vật này mà cứ luôn ăn vạ không chịu đi.

Mỗi lần Lạc Thần muốn đi xem bạch hổ, anh ta sẽ đi theo kè kè ở bên cạnh, thái độ ân cần.

Thật là làm sao mà chịu cho được.

Lý Mục nhìn chằm chằm con hổ nhỏ vẫn cứ bồi hồi chưa chịu đi, không nói một lời đi đến một cái cây ngay đó, bẻ một cành tay to bằng cánh tay cầm lấy, bước lên vài bước giơ cành cây lên chỉ vào con bạch hổ nhỏ kia, quát to.

Con bạch hổ nhỏ hoảng sợ lui về sau, chạy về phía trước được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn lại con đường mà nó đi tới, gầm lên một tiếng dài, cuối cùng dang rộng hai chân, bóng dáng như tia chớp biến mất ở trong rừng rậm.

Ngày hôm sau trở về Cao Hoàn kể lại cảnh tượng lúc đó sinh động như thật cho a tỷ nghe. Lạc Thần nghe xong thì buồn bã rất lâu, trong lòng lại khó tránh khỏi trách Lý Mục nhẫn tâm không chịu cho mình đi cùng. Đêm đó hắn trở về thì giận hờn không thèm nhìn hắn.

Lý Mục lại thấy rất vui vẻ.

Đầu tiên là đuổi được con hổ nhỏ kia đi rồi, thứ hai là tiễn được Hầu Ly cuối cùng đã không tìm được lý do ăn vạ ở lại, trong vòng một ngay, hai thứ đồ chướng mắt khiến hắn cực kỳ không thích đều đã biến mất, trong lòng thoải mái cực kỳ. Biết vợ yêu giận mình, đêm đó ở trên giường ôm lấy nàng dốc hết kỹ năng lấy lòng hầu hạ nàng thỏa đáng, vào sáng sớm hôm sau, tiếng r3n rỉ tiếng gọi lang quân không ngừng của nàng tràn ngập gian phòng.

Qua nửa tháng, sáng sớm ngày hôm nay, Lạc Thần lại nhớ đến con bạch hổ nhỏ kia, cũng không biết hiện giờ nó thế nào rồi. Khi đang nghĩ đến nó, Cao Hoàn thở hồng hộc chạy vào, nói sáng sớm nay khi thành tốt mở cửa thành ra phát hiện trên mặt đất có một con gấu bị cắn chết nằm đó. Cũng không biết là chuyện gì, thu hút rất nhiều người đến xem. Cậu thấy náo nhiệt thì cũng đi xem, nhìn thấy trên mặt đất có hai hàng dấu chân thú, trông giống như dấu vết của hổ, cậu ngờ rằng con hổ trắng nhỏ được thả ra trước đó đã quay trở lại.

Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng vào sáng sớm, gần cửa thành luôn có con mồi, hoặc là nai, hoặc là cáo, và có lần là lợn rừng. Những thành tốt gác đêm bởi vì tò mò đã nhìn chằm chằm vào cổng thành phía dưới mấy ngày liền, cuối cùng vào nửa đêm nhìn thấy một bóng màu trắng xuất hiện ở cổng thành, muốn tiếp tục nhìn rõ hơn thì chỉ chớp mắt bóng trắng đó lại biến mất.

Bởi vì rất nhiều lần như thế, Lý Mục tất nhiên cũng nghe nói đến, hắn lo lắng nếu đó thật sự là con bạch hổ nhỏ cứ mãi quanh quẩn ở phụ cận Nghĩa Thành không chịu đi sẽ gây nên khủng hoảng trong thành, mà nhỡ đâu làm dân trong thành bị thương thì sao, vì thế đã tổ chức đoàn người đi tìm kiếm nó nhưng mà lại không có kết quả.

Không tìm thấy tung tích con hổ nhỏ, hắn cũng đành phải từ bỏ.

Mùa đã tiến vào cuối mùa thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Trên các cánh đồng canh tác, ngay sau vụ thu hoạch mùa thu năm nay, lúa mì mùa đông đã được trồng trở lại, bên Cừu Trì cũng liên tục đưa sợi gai tới, Lạc Thần tổ chức cho phụ nữ trong thành liên tục dệt vải, tích trữ quần áo và giày cho mùa đông, bận rộn rất nhiều, nhưng lúc rảnh rỗi nàng tranh thủ dùng da hươu may một đôi giày cho Lý Mục. Nhân tiện còn thừa nàng cũng làm một đôi cho A Ngư vẫn luôn áy náy buồn bực không vui trong thời gian này để an ủi cô bé, cũng để đôi chân của cô bé bình yên vượt qua mùa đông này.

Mà phía Lý Mục lúc này cũng không có tâm tư mà lại đi ghen tuông với một con hổ nhỏ hoặc là một người đàn ông yêu mến vợ mình.

Chiến loạn của phương Bắc đang trong thời điểm khí thế hừng hực.

Mà ở Nghĩa Thành phương Bắc, Tây Kim cùng với Bắc Hạ vì tranh đoạt Trường An mà đại chiến không ngừng nghỉ.

Không chỉ như vậy, phía Nam Bắc Hạ cũng dấy lên chiến hỏa.

Một đội quân Đại Ngu do Hứa thị cùng với Lục thị cùng liên kết nhân cơ hội này đã vượt qua Trường Giang, xuất phát từ Kinh Tương căn cơ nhiều năm của Hứa thị tiến thẳng về Nam Dương.

Quân đội của Hứa thị do tướng quân Dương Tuyên thống lĩnh, Lục thị là do Lục Giản Chi làm giám quân.

Bắc Hạ cả bụng và lưng đều đồng thời có địch, dốc toàn lực khổ sở chống cự hai tháng, đến tháng chạp năm nay, vẫn không đánh lại được liên quân Đại Ngu, bị mất Nam Dương.

Khi thấy quân đội Đại Ngu sắp xâm nhâm vào trung tâm Dự Châu uy hiếp Lạc Dương, mà một bên khác, quân đội Tây Kim thế càng hung mãnh hơn, liên tiếp đánh thắng trận, hoàng đế Bắc Hạ sau khi cân nhắc cuối cùng đã đưa ra quyết định từ bỏ Trường An, co rút lại binh lực đưa binh quay về Dự Châu, toàn lực đối phó với quân đội Đại Ngu có mưu đồ cướp lấy Lạc Dương.

Lý Mục vẫn luôn chú ý đến chiến sự hai tuyến kia. Mỗi ngày đều có trinh sát đưa tin mới nhất cưỡi ngựa ra vào cửa thành.

Những cuộc chiến tranh quy mô lớn đã tạo ra vô số người vô gia cư, lưu dân người Hán từ các phương hướng đổ xô về tòa thành thiên đường theo lời đồn đại. Hiện tại cư dân trong thành đã lên đến con số gần hai vạn. Mà quân đội của Lý Mục số lượng cũng đã lên đến con số bốn năm vạn.

Mùa đông năm nay, quân Nghĩa Thành ngoài việc luyện binh thì cũng không hề nhàn rỗi.

Người sợ tiếng mà lợn sợ mạnh, thành trì mấy vạn dân cư hiện giờ trở thành một miếng thịt béo bở ở phương Bắc, người nào cũng đều muốn cắn một miếng.

Vào cuối năm mùa đông lạnh giá, Lý Mục cùng với mấy chính quyền nhỏ người Hồ ở phụ cận nghe tiếng mà đến đánh mấy trận chiến nhỏ, lấy chiến nuôi quân, lấy chiến luyện binh, giữa những trận chiến liên tục đó, năm mới đã đến.

Vào đầu mùa xuân năm Thái Khang thứ nhất, tại vùng đất hoang dã bên ngoài thành Nghĩa Thành, mầm cỏ mùa xuân dưới băng tuyết vừa mọc lên, vào ngày hôm nay, một tin tức đã được đưa đến trước mặt Lý Mục.

Hoàng đế Tây Kim Cốc Hội Long chiếm lĩnh Trường An, chỉnh đốn binh lực, dự trữ lương thảo, không lâu sau đó sẽ điều mười vạn binh mã trong đó hùng dũng oai về tiến về phía Nam, muốn tới tấn công Nghĩa Thành, tiêu diệt Cừu Trì, rửa sạch mối nhục nhã lần trước sứ giả bị giết và quân tiền trạm bị diệt.

Quân đội Tây Kim rất mạnh.

Lần này tiến công xuống phía Nam, khí thế hoàn toàn khác với ba vạn quân tiền trạm lần trước. Huống chi là, họ lại vừa mới đánh bại Bắc Hạ, cướp đi Trường An mà Bắc Hạ đã kinh doanh nhiều năm, hoàn toàn chiếm lĩnh Lũng Tây, thế lực đang như mặt trời ban trưa.

Tin tức lan truyền ra, toàn thành lại khẩn trương lên.

Các tướng lĩnh cũ Tưởng Thao, Quách Chiêm, Đới Uyên, Tôn Phóng Chi đã đi theo hắn từ lúc còn ở Kinh Khẩu trong một năm này bởi vì thành tích chiến đấu xuất sắc mà lần lượt được đề bạt lên làm phó tướng, tất cả đều đã chủ động chạy tới phủ thứ sử ở bên ngoài chờ Lý Mục triệu gọi cùng thương thảo đối sách.

Lý Mục không triệu tập bọn họ.

Hắn cũng không ở bên Lạc Thần.

Trời tối, Lạc Thần vẫn luôn chờ hắn về ăn cơm nhưng không chờ được, nàng cho rằng hắn vẫn đang nghị sự với mọi người ở tiền đường. Bởi vì biết sự việc trọng đại mà nàng cũng không dám qua đó quấy rầy. Có điều đợi rất lâu rồi mà không thấy hắn trở về, nàng không kìm nén được đi đến tiền đường muốn xem xem đã có chuyện gì.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là tới đó rồi mới thấy tiền đường tối đen như mực. Chỉ có ánh trăng sáng và trong vắt soi bóng rồng xám đen trên mái hiên của hàng ngói trước bậc tam cấp và cây cột trụ sừng sững.

Nàng ngập ngừng chậm chạp bước lên bậc thang đi đến trước cánh cửa, tay chạm vào vòng cửa nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Bên trong không đốt đèn.

Đối diện với cửa, trên chiếc ghế dài mà hắn thường cùng mọi người bàn bạc, có một bóng người đang ngồi nghiêm nghị, trước mặt hắn là một thanh trường kiếm dài ba thước.

Nàng bước đi vào, chậm rãi đi đến trước mặt người đó rồi dừng lại.

Người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu lên.

Ánh trăng từ cửa sổ phía tây chiếu rọi vào, soi sáng khuôn mặt anh tuấn cương nghị của hắn, hai mắt u tối âm trầm của hắn.

Hắn từ sau án từ từ đứng lên.

– Ngày này năm ngoái, ở bên bờ sông, ta cùng với Cao tướng đã giao hẹn với nhau, ta sẽ lấy Trường An để làm sính lễ đón nàng.

– Giờ thì đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa hẹn đó.

– A Di ơi, vì nàng, ta sẽ đi lấy Trường An về.

Hắn nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ một.

Hết chương 91