Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 99



Những lời tâng bốc từ cung nhân cứ ở bên tai, Lạc Thần lại tâm tư hoảng hốt.

Nàng nghĩ đến những lời nói của mẫu thân với mình trước khi vào cung, nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt a tỷ vừa rồi – a tỷ vẫn dáng vẻ như trong ấn tượng mà nàng từng biết, tốt với mình, thân thiết với mình, chu đáo với mình, về sau còn gọi Đăng Nhi ra nữa.

Đăng Nhi là con trai của a tỷ, hiện giờ là thái tử, còn chưa đến ba tuổi mà đã thông minh lanh lợi, cứ dính lấy Lạc Thần không rời, gọi dì dì không ngớt, Lạc Thần rất thích cậu bé.

Trong cung hoàng hậu tràn ngập tiếng cười cùng với tiếng nói ngọng líu của trẻ nhỏ.

Lạc Thần vẫn luôn nở nụ cười, nhưng mà trong lòng nàng lại biết, những lời mẹ nói là thật cả, không hề sai chút nào.

Nàng không còn là con gái Cao thị phải dựa dẫm vào sự che chở của cha mẹ nữa.

A tỷ, cũng không phải là a tỷ từng dùng thân thể ngăn nguy hiểm cho nàng nữa.

Hai người, cuối cùng đã không còn như trước nữa.

Không biết vì sao, nhận thức này làm cho Lạc Thần cảm thấy vô cùng mất mát và thương cảm.

Ra đến ngoài, khóe miệng nàng đã tê dại cứng ngắc do phải duy trì nụ cười cả một ngày.

Nàng hơi hơi cúi đầu, yên lặng đi trên con đường trong cung bằng phẳng rộng rãi, trước khi ra khỏi cửa cung, ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy bóng dáng của Lý Mục.

Hắn mặc triều phục, đứng bên con trấn thú ở bên ngoài cửa cung không xa, hình như đã nhìn thấy nàng đi ra từ sớm đang lặng lẽ nhìn, thấy nàng nhìn thấy mình thì mỉm cười với nàng, bước nhanh tới.

Nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời rạng rỡ phá tan mây mù tiến về phía nàng.

Lạc Thần gọi lên “Lang quân ơi”, mừng rỡ không thôi.

Lý Mục dừng ở trước mặt nàng, cười nói:

– Ta tan triều đi ra ngoài vừa lúc gặp Cao Thất ở ngoài cửa cung mới biết nàng được hoàng hậu triệu vào cung, thế nên đứng đây chờ nàng. Đi thôi, ta đưa nàng về nhà.

Tất cả những mất mát và buồn bã trong lòng nàng như thể vì người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn ở đây chờ nàng đột nhiên biến mất.

Nàng cười nói được.

Lý Mục đỡ nàng lên xe, mình thì cưỡi ngựa đi bên cạnh bảo vệ, đoàn người rời khỏi hoàng cung đi về phía Cao gia.

Xe trâu đi không nhanh không chậm đi trên đường phố Kiến Khang, dọc đường đi Lý Mục được rất nhiều người nhận ra.

Người qua đường xì xào bàn tán không ngừng.

– Ngài ấy chính là Lý Mục Lý tướng quân đánh hạ được Trường An đấy hửm? Bảo sao nhìn oai phong lẫm liệt, đường hoàng đ ĩnh đạc ghê.

– Người Hồ nghe tên ngài ấy là sợ mất mật, đánh cũng không cần đánh tự mình chạy trước, chắp tay nhường luôn Trường An…

– Ông trời cuối cùng cũng mở mắt, mới có Lý tướng quân Võ Khúc Tinh chuyển thế. Người Nam Triều chúng ta nín thở nhiều năm như thế, hiện giờ xuất hiện một chiến thần thay tổ tiên người Hán chúng ta lấy lại đất đai đã bị mất…

– Nam Triều có hai cha con Cao Tướng công cùng Lý tướng quân, một chủ nội, một chủ ngoại, sau này không có gì phải sợ nữa.

– Đúng vậy đúng vậy! Lý tướng quân cùng con gái Cao thị đúng thật là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên…

Lạc Thần lặng lẽ vén rèm lên, nhìn lang quân của mình ở bên ngoài xe.

Sự ngưỡng mộ của dân chúng sau lưng vẫn không tạo nên bất cứ dấu vết gì ở trên người hắn. Hắn đi bên cạnh bảo vệ nàng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẫn không nhanh không chậm mà đi về phía trước.

Phía sau, đúng vào lúc này có một chiếc xe trâu khác đang dừng ở ngay ngã ba đường.

Một thanh niên trông giống con cháu sĩ tộc ngồi trong xe.

Xe ngựa phía trước rõ ràng đã đi qua, tiếng khen ngợi của người qua đường lại vẫn không ngừng bay vào tai gã.

Gã vén chiếc rèm ngăn tầm mắt của mình lên, nhìn chòng chọc vào chiếc xe trâu phía trước đang dần dần đi xa, ánh mắt lại rơi vào bóng dáng người đàn ông cưỡi ngựa đi bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Bỗng nhiên gã hạ lệnh cho xe mình dừng lại, từ trong xe bước xuống, kêu một tùy tùng cưỡi ngựa xuống ngựa, mình thì nhảy lên lưng ngựa quất một roi, thúc ngựa đuổi theo. Rất nhanh gã đã đuổi đi theo, khi tới gần rồi thì không những không giảm tốc độ ngựa mà ngược lại còn xông đến như đụng vào mấy tùy tùng Cao gia đi theo sau Lý Mục.

Tùy tùng không hề đề phòng suýt nữa bị đụng ngã xuống dưới đất, cả người lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại, giận giữ quay đầu lại, nhận ra người đụng phải mình lại là Lục Hoán Chi công tử Lục gia.

Bởi vì hai nhà từ trước có quan hệ thân thiết, Lục Hoán Chi cũng là người quen của Cao gia, cho nên không dám ai phát tác, chỉ đành nén giận mà nhịn xuống.

Cao Thất ép sự khó chịu trong lòng xuống, vội đi tới dùng giọng điệu đã khắc chế hết mức chất vấn:

– Lục nhị công tử, con đường này không hề hẹp gì, ngựa với xe nhà tôi càng không hề chiếm đường, ngài không đi thì thôi, vì sao đi lên lại cố tình đụng vào chúng tôi là sao?

Lục Hoán Chi liếc Lý Mục đi đằng trước đã dừng ngựa quay đầu nhìn lại đây, trên mặt nở nụ cười, vội vàng ôm quyền chắp tay thi lễ với Cao Thất:

– Thất thúc, cháu xin lỗi ạ, không phải cháu cố ý mà là do con súc sinh này thôi.

Gã làm bộ làm tịch đá vào bụng ngựa.

– Con vật này là mấy hôm trước có một Tư Mã tặng cho cháu, tính ngựa còn chưa thuần, không nhận cháu chỉ nhận Tư Mã. Vừa rồi chắc nó tưởng là nhìn thấy Tư Mã chân chính muốn nhận chủ nên không chịu tuân theo quản thúc của cháu cứ thế mà đuổi theo, cháu kêu dừng cũng không được, cho nên mới không cẩn thận đụng vào mọi người. Thất thúc, nếu như có ai bị nó đụng bị thương thì cứ nói với cháu, cháu xin đền bù ạ.

Cao Thất không khỏi tức giận.

Thằng nhóc nhà Lục gia này bản lĩnh chẳng có nhưng tính tình âm hiểm, giỏi nhất là chuyên đi cạnh khóe chế nhạo người khác. Lý lang quân lúc trước từng làm Biệt Bộ Tư Mã, những lời nói này của gã rõ ràng là chế nhạo xuất thân hèn mọn của ngài ấy đây mà.

Cao Thất vội nhìn nhanh về phía Lý Mục, lại thấy hắn rất bình thản, dường như không để trong lòng những lời nói kia của Lục Hoán Chỉ, chỉ hỏi:

– Người có bị sao không?

Mọi người nghe hắn hỏi han thì đều nói không có việc gì.

Lý Mục gật gật đầu:

– Không bị sao thì tốt. Đã khiến cho mấy huynh đệ bị hoảng sợ rồi, buổi tối nay ta mời rượu các vị. Chúng ta đi.

Tùy tùng nghe nói có rượu uống thì vui hẳn lên, cười ồn ào:

– Thôi thôi, nể mặt Lý lang quân chúng ta cứ coi như bị chó điên cắn. Ha ha ha ha.

Cao Thất thấy Lý Mục không so đo với Lục Hoán Chi, cũng nén cơn tức giận xuống, sai người lại một lần nữa lên đường.

Lục Hoán Chi đứng ở đó, thấy Lý Mục ngay cả nửa con mắt cũng không thèm nhìn mình, người qua đường thì chỉ trỏ với mình, nét mặt ai nấy cũng khinh thường bất mãn, lại đi theo mấy tùy tùng ồn ào kia, rồi nhìn chiếc xe trâu được Lý Mục bảo vệ, thấy rèm được đóng chặt, biết người ngồi bên trong là ai, không khỏi xấu hổ, cười lạnh:

– Chỉ một gã võ phu quê mùa thôi, chẳng qua là may mắn lừa lấy được Trường An về, cũng chẳng có gì phải thổi phồng như thế. Loại võ phu kiểu này ở Lục thị bá phủ ta có đầy, còn chẳng phải đều là chó làm việc cho ta hay sao. Chờ đại huynh ta lấy được Đông Đô, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là anh kiệt chân chính!

Lạc Thần ở trong xe bình thường tính tình nóng nảy được che giấu lúc này bộc phát ra rồi.

Vừa rồi thấy Lục Hoán Chi không biết ở đâu xông ra, cố ý đụng phải hạ nhân Cao gia, lại mở miệng châm chọc Lý Mục thì đã rất tức giận không nhẹ, nhưng thấy Lý Mục không so đo với gã, nàng mới cố mà nhịn xuống.

Đến lúc này nghe Lục Hoán Chi vẫn còn nói những lời nhảm nhí như thế, làm sao mà nhịn cho được, cách màn xe lên tiếng:

– Lục nhị huynh, huynh nói thế không sợ người khác chê cười à. Tôi chỉ nhìn thấy, nếu như không có những võ phu của Lục gia bá phủ ở trong miệng huynh là chó kia, đại huynh dù có năng lực đến mấy nhưng nếu chỉ dựa vào sức một mình huynh ấy liệu có thể giương cao lá cờ thế gia đánh bại Yết Địch, lấy được Đông Đô không?

Mọi người nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ tuổi đột nhiên vọng ra từ trong xe, giọng điệu cực kỳ dễ chịu nhưng lại giống như gõ vào băng, hàm ý tức giận, biết đó chắc chắn là phu nhân của Lý Mục, con gái Cao thị, tất cả đều sửng sốt, những tiếng xì xào bàn tán chợt ngưng hẳn xuống.

– Nam Triều nuôi dưỡng ra vô số con cháu thế gia từ lúc sinh ra đã đứng ở trên cao, có câu “kính hiền như đại tân, yêu dân như yêu trẻ”. Những người được gọi là con cháu thế gia chỉ biết nói bậy bạ, cả ngày bàn suông, tô son điểm phấn, thậm chí còn khoe sắc tranh kỳ với nữ tử, bản thân mình đã không làm được gì rồi, vậy tại sao không thể tỏ ra kính trọng nhiều hơn đối với những chiến sĩ tiền tuyến đang chiến đấu vì triều đình vì nhân dân Nam Triều, thậm chí còn đổ máu đến chết, mà không giữ lại chút khẩu đức cho mình? Huynh ở chỗ này lấy tên tuổi của Lục đại huynh ra để phất cờ, huynh đang muốn đại huynh bị mất thể diện có đúng không? Đại huynh phẩm tính thanh cao cao thượng, nếu mà biết được chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Nàng vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng, không biết là ai dẫn đầu, người qua đường đột nhiên hoan hô vang dội, mọi người đều bàn tán, xô đẩy lẫn nhau, đi về phía chiếc xe trâu kia, mong có thể được nhìn thấy dung mạo của con gái Cao thị vừa mới lên tiếng ở trong xe.

Ánh mắt của Lý Mục nhanh chóng rời khỏi chiếc xe buông rèm xuống, không phân biệt được tâm tình hay tức giận, chỉ bảo xa phu lên đường.

Người đánh xe ngựa nghe lệnh lập tức đánh xe đi.

Cao Thất nhìn Lục Hoán Chi đang thẫn thờ cả người, mặt lúc đỏ lúc trắng, bấy giờ mới thấy trút được cơn giận, hô to một tiếng, dẫn người đuổi theo xe nhà mình.

Chiếc xe trâu chở con gái Cao gia đi rồi, người qua đường vẫn còn ở đó nghị luận hăng say, không hề để ý đến Lục Hoán Chi.

Lục Hoán Chi mãi sau mới hồi phục lại được, nặng nề đá vào bụng ngựa, lại quất mạnh một roi, con ngựa bị đau hí lên thảm thiết, quay đầu lao đi thật nhanh.

Lý Mục quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Hoán Chi, hơi híp mắt lại, sau đó quay đầu trở lại tiếp tục đi.

Tới nhà rồi, cơn tức của Lạc Thần dần dần cũng tiêu tan gần hết.

Chỉ là không biết vì sao, nàng mơ hồ có loại cảm giác Lý Mục cùng nàng về nhà tâm tình không giống nhau, từ ngày hôm qua, thời điểm đặt chân đến Kiến Khang, nàng đã cảm nhận được cảm xúc con người của Lý Mục dần dần lộ ra chút tối tăm.

Đây là một loại trực giác rất khó diễn tả.

Ngay cả đêm qua khi ở trên giường, cảm giác của hắn dành cho nàng cũng khác hẳn lúc ở Nghĩa Thành, hắn thậm chí còn làm đau nàng.

Giờ phút này nàng càng lo lắng hơn.

Nghĩ đến một màn vừa nãy, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn càng thêm có ngăn cách với thế gia. Thấy hắn đưa mình về phòng, dặn nàng đi nghỉ ngơi, nói hắn còn có việc phải ra ngoài, nàng không kìm được gọi hắn lại, ôm lấy cánh tay hắn.

– Lang quân ơi, chàng đừng bao giờ để ý những người kia nhé. – Nàng giải thích, – Sĩ tộc, không phải tất cả cũng đều giống Lục Hoán Chi đâu. Như Lục đại huynh dó, hai người họ tuy là huynh đệ nhưng mà huynh ấy không phải là người ngang ngược vô lễ đâu. Chàng đừng để trong lòng, được không ạ?

Nàng nói xong, ngước lên nhìn hắn.

Lý Mục hơi cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp tràn ngập lo lắng của nàng nhìn mình, một lát sau, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

– Ta biết. A Di, vừa rồi ta còn phải cảm ơn nàng đã giải vây cho ta. Ta không sao, nàng yên tâm đi.

Hắn mỉm cười, giọng ôn hòa dịu dàng, khiến cho Lạc Thần cuối cùng cũng yên tâm.

Lý Mục ôm nàng âu yếm một lát, nói:

– Ta còn có việc ra ngoài một chút, lát ta về với nàng, có được không?

Đây là ngày thứ hai sau khi hắn trở về kinh, buổi sáng hắn vừa mới nhận phong thưởng, Lạc Thần biết hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm, vì thế gật đầu.

Lý Mục cười, hôn nàng, xoay người mà đi.

……

Trong tiếng chỉ trò của người qua đường, Lục Hoán Chi trốn lên xe trâu, buông màn chắn xuống, che kín không có một kẽ hở.

Tuy không nhìn thấy bên ngoài, nhưng gã lại như cảm thấy được rất nhiều ánh mắt chê cười giống như những thanh kiếm sắc phóng về phía mình, lập tức sai người đánh xe rời đi ngay.

Gã vừa hổ thẹn vừa bực bội vừa căm hận, lại mang theo chút xót xa trong lòng, không muốn quay về Lục gia, kêu hạ nhân ra khỏi thành. Tới ngoài thành rồi, mình thì một mình cưỡi ngựa chạy như điên một trận, tới một nơi hoang vắng không một bóng người, xuống ngựa, rút kiếm ra hai mắt đỏ hoe chém lung tung vào cỏ dại bên đường.

Gã không hận Lạc Thần, gã vẫn luôn âm thầm yêu mến cô gái này.

Gã chỉ hận Lý Mục. Chẳng những hắn cướp đi nàng, còn dùng những lời lẽ mê hoặc lòng người để lừa gạt nàng, khiến cho nàng lại có thể vì một người thấp hèn mà quên đi xuất thân của nàng, càng không nhớ đến tình nghĩa năm xưa với mình, làm cho gã trở thành trò cười trước mặt người qua đường, khiến cho gã bị khó xử.

Trong khoảng thời gian ngắn, những cây cỏ bị gã chém bay tán loạn, dường như biến thành bóng dáng người mà gã căm hận thấu xương kia.

Gã nghiến răng kèn kẹt, chém càng hăng say hơn, ngay cả mu bàn tay bị vụn gỗ sắc bén cắt quammáu tươi bắn lên mà cũng không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là không ngừng chém. Lúc đang chém điên cuồng, đột nhiên nghe được phía sau có người nói:

– Lục công tử, cậu chém lung tung như thế thì có tác dụng gì? Dù là cậu có chém hết toàn bộ cây cỏ ở đây cũng không hề khiến cho kẻ địch bị tổn thương gì, nếu như để người khác biết, lại càng bị người ta cười nhạo hơn thôi.

Lục Hoán Chi giật cả mình quay phắt lại, thấy Tân An vương Tiêu Đạo Thừa không biết từ lúc nào giống như một bóng ma xuất hiện ở phía sau mình, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, bên môi nhướng nụ cười, ánh mắt thì nhìn mình.

Lục gia cùng với Tiêu Đạo Thừa hầu như không có qua lại mấy.

Gã dừng lại, gườm gườm với Tiêu Đạo Thừa, thở hồng hộc, đột nhiên thu kiếm về bước nhanh bỏ đi.

– Lục công tử, ta biết người cậu hận là ai. Không giấu gì cậu, ta với người kia cũng có chút ân oán cá nhân. Tiếc là hắn có Cao Kiệu cùng với sự tin tưởng sủng ái của đế hậu, lại bởi vì có công giành lại được Trường An mà thế lực lên như diều gặp gió. Lục gia cậu nếu có thể đánh hạ Lạc Dương, sau khi trở về thì trở thành cây to đón gió, sẽ càng rước lấy sự nghi kỵ của hoàng đế mà thôi. Người nọ thì lại khác, nương nhờ vào đại thụ thừa lương Cao Kiệu, sau này chỉ sợ tất cả chúng ta đều bị hắn giẫm đạp dưới lòng bàn chân, không thể xoay người được.

Lục Hoán Chi dừng lại, một lát sau từ từ quay đầu lại, gằn giọng:

– Ngài có ý gì?

Tiêu Đạo Thừa đi tới gần gã.

– Huynh trưởng cậu đương nhiên là người xuất sắc nhất trong con cháu thế gia, nhưng ta vẫn cho rằng cậu cũng không hề kém. Cô vương bất tài, hiện giờ cũng coi như được bệ hạ tin dùng. Bản lĩnh khác không có, nhưng lúc quan trọng thì thông một tin tức thì vẫn được. Nếu như cậu xem trọng ta, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn sẽ càng tốt.

– Lục nhị công tử, ý của cậu thế nào?

Y nhìn thẳng vào Lục Hoán Chi, mỉm cười.

……

Đêm, để chúc mừng lấy được Trường An, hoàng đế đã tổ chức ngự yến tại Hoa Lâm viên. Công thần số một Lý Mục dĩ nhiên là ngồi cạnh, văn võ đại thần còn lại đều lần lượt ngồi ở vị trí tiếp theo, ca hát nhảy múa, quân thần đều vui hết mực. Ngày hôm sau, hoàng đế say rượu chưa tỉnh, triều hội tạm thời được nghỉ. Cao Kiệu dẫn đại thần đi nha thự Đài Thành làm việc. Tiêu Đạo Thừa mượn việc tu sửa mấy cung điện ở hậu cung xin gặp hoàng hậu để thương nghị việc cắt giảm chi phí.

Cao Ung Dung vẫn gặp y ở cung Thái Sơ lần trước. Nói xong chuyện tu sửa cung điện xong, người hầu lui ra hết.

– Hoàng hậu, nàng đoán xem ngày hôm qua ta đã gặp chuyện gì?

Không đợi Cao Ung Dung đáp, Tiêu Đạo Thừa lại gần đè thấp giọng kể lại.

Cao Ung Dung kinh ngạc:

– Cái gì? Trên tay Lục Hoán Chi có cầm phổ mà A Di từng gửi cho Lục Giản Chi á?

– Đúng vậy đó. Mà còn là tự tay cô ta viết sau khi đã gả cho Lý Mục rồi. – Tiêu Đạo Thừa mặt mày đắc ý.

– Hôm qua đúng lúc ta bắt gặp Lục Hoán Chi ở trên đường sỉ nhục Lý Mục, lại bị em gái nàng trách móc lại. Ta thấy gã rất hận mà không làm gì được thế là đi theo. Ban đầu dự tính chỉ nhìn chút thôi, xem có gì có thể lợi dụng được không, không ngờ rằng lại bị ta câu được con cá. Lục Hoán Chi vốn kiêng kị huynh trưởng của mình, không dám tuỳ tiện hành sự, bị dăm ba câu của ta đã chọc giận, đáp ứng cho người phân tán lan truyền ra công khai rồi.

Y cười:

– Chờ xem đi, qua mấy ngày nữa người Kiến Khang đều sẽ may mắn được tận mắt nhìn thấy cầm khúc của thê tử Lý Mục viết tặng cho trưởng công tử Lục gia.

– Một Phiêu Kị Đại tướng quân bách chiến bách thắng vừa mới đoạt lại Tây Kinh thiên hạ không ai không biết, một công tử sĩ tộc phong lưu khoáng đạt đang công phạt Đông Đô. Nàng nói xem, có phải cực kỳ thú vị không?

Cao Ung Dung sắc mặt rất khó coi:

– Chàng lập tức ra cung đi nói cho Lục Hoán Chi, không để gã làm gì hết.

Tân An vương sửng sốt, nhìn chằm chằm Cao Ung Dung kinh ngạc nói:

– Nàng sao vậy? Lẽ nào bởi vì cô ta là em gái của nàng nên nàng không đành lòng ra tay à?

Cao Ung Tiêu Đạo Thừa cười.

– Nàng là người thông minh, vì sao ta sắp xếp như thế chẳng lẽ nàng không biết?

– Hoàng quyền không thịnh, Tiêu Thất ta từ lúc vượt lên phía Nam đến nay bị môn phiệt quản chế, điều khiển như con rối, loại khổ sở này lẽ nào nàng không muốn thoát khỏi hay sao? Bệ hạ đăng cơ, việc quan trọng nhất chính là diệt trừ môn phiệt, khiến cho bọn họ từ nay về sau không còn lực can thiệp triều chính nữa. Chỉ có trọng dụng người một nhà, đề bạt thượng vị những người dựa vào bệ hạ, mới có thể mang ơn đội nghĩa trung thành một lòng với bệ hạ, với hoàng hậu.

– Hoàng hậu nàng muốn mượn Cao gia chèn ép Hứa Lục trước. Hứa Tiết Lục Quang cũng chẳng phải kẻ ngồi yên chờ chết, hiện giờ liên quân Bắc phạt, thế đang mạnh mẽ, nhỡ đâu đánh hạ được Lạc Dương, bệ hạ chưa chắc đã có thể dời về Đông Đô khống chế cố thổ, nhưng thế của môn phiệt lại nhất định tái khởi, đến lúc đó, ai còn để nàng áp chế nữa? Trời cho cơ hội tốt như thế, chẳng những khiến cho Lục gia cùng Cao Kiệu, Lý Mục tăng thù hận lẫn nhau, càng có thể mượn cơ hội chèn ép Lý Mục. Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi. Nàng thật sự không muốn ư?

– Nàng chắc cũng biết, Lý Mục còn chưa về Kiến Khang mà dân chúng đã khen ngợi hắn rồi, Hôm nay, ta còn chính tai nghe được người ta đồn hắn là do trời cao phái tới, là Võ Khúc Tinh chuyển thế, muốn cứu Đại Ngu ta ra khỏi nước lửa. Dân chúng đã kính ngưỡng đến mức đó rồi, hoàng hậu không thấy sợ hay sao?

– Hoàng hậu tỷ muội tình thâm, coi như thần chưa nói. Thần tuân chỉ, lập tức đi kêu Lục Hoán Chi dừng mọi việc lại.

Y hạ bái với Cao Ung Dung rồi lui đi.

– Đứng lại!

Y đi được vài bước, lại nghe tiếng gọi giật lại của Cao Ung Dung phía sau, bèn dừng lại, quay đầu lại.

– Nếu như hoàng hậu cho phép, thần sẽ làm việc theo đúng kế hoạch.

Cao Ung Dung chậm rãi đi đến trước giá cắm nến hình hạc cao bằng người, nhìn chằm chằm vào cốc nến to bằng cánh tay luôn cháy cả một ngày, sau một lúc lâu giơ tay lên, lòng bàn tay đ è xuống, phụt một cái, ngọn nến tắt.

– Làm việc phải sạch sẽ một chút.

Tay chị ta bị lửa nén cùng dầu đuốc làm cho bỏng lên, từ từ xoay người lại nhìn thẳng vào Tiêu Đạo Thừa, lạnh lùng nói.

Hết chương 99