Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Chương 28



Ngày đó Khuông Ngữ Điềm ngồi trong xe nghe Ninh Lẫm kể lại quãng thời gian trong suốt tám năm của mình.

Có lẽ anh còn giấu cô một vài chuyện, nhưng cô không có tâm tư nghĩ tới điều đó, cô lẳng lặng nghe anh kể từng câu từng từ. Sau khi nghe xong, cô đã rơi vào trạng thái hoảng hốt, thậm chí còn không biết mình về tới nhà bằng cách nào.

Thông qua lời kể của Ninh Lẫm, Khuông Ngữ Điềm đã hiểu được một vài chuyện, nhưng lại giống như không hiểu chuyện gì.

Cô nhớ tới sắc mặt tái nhợt của anh ở bệnh viện.

Một mình anh âm thầm chiến đấu trong bóng tối, là mặt trời rực rỡ tỏa sáng nhưng lại lựa chọn chìm xuống vũng lầy, như bèo dạt trôi theo dòng nước bẩn, không có ngày về, không có kết thúc. Nếu như anh chết, vậy sẽ phải chôn thây giữa chốn rừng thiêng nước độc, không bia đá, không mồ mả.

Cô biết có rất nhiều người nói với anh: Ninh Lẫm, cậu phải vững vàng, không thể dao động, cậu phải chiến đấu, tiếp tục đánh xong trận chiến này của Trình Ký Dư.

Vì Ninh Liệt, vì công lý, cậu phải kiên trì.

Nhưng Ninh Lẫm à, có ai từng nói với anh hãy tự hỏi bản thân mình muốn gì hay chưa?

Trở thành Trình Ký Dư có phải cuộc sống anh hằng mong muốn không?

Không phải đâu nhỉ.

Cuộc sống anh hằng muốn đơn giản lắm, đó là trở thành một cảnh sát tốt bình dị giữa đời, đó là có thể hát những bản tình ca vì Tiểu Bồ Đào anh yêu nhất.

Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.



Cuối cùng trước khi rời đi, Ninh Lẫm chỉ nói với Khuông Ngữ Điềm một câu: “Anh thấy mọi chuyện mình làm đều không sai, nhưng dường như chuyện gì cũng đều sai.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu thẳm, vẻ bi thương nồng đậm hằn vào đôi mắt.

Cơ thể anh mục nát như cây khô héo, nhưng niềm tin mới là thứ khiến anh hoàn toàn sụp đổ.

Và chuyện của Trình Ký Dư đã giúp anh hiểu rõ con người phải sống thì mới có hy vọng.

Anh chết, Khuông Ngữ Điềm có thể mất một khoảng thời gian để tưởng niệm anh, rồi lại thêm một khoảng thời gian để quên đi anh, sau đó cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

Khuông Ngữ Điềm sống tốt mới chính là chỗ dựa, là hy vọng sống duy nhất của anh.

Trong những năm tháng tối tăm không thấy ánh mặt trời, niềm tin của anh là phải sống để trở về bên cô.

Giống như một kẻ cuồng tín theo đuổi tín ngưỡng của mình, nhờ khao khát muốn sống, anh đã giành giật mạng mình không biết bao nhiêu lần từ cõi chết, anh nợ cô một mạng, muốn dùng quãng đời còn lại bù đắp cho cô.

Nhưng hiện tại niềm tin của anh đã không còn.

Khuông Ngữ Điềm nói cô không yêu anh.

Khuông Ngữ Điềm nói không yêu Ninh Lẫm.



Khuông Ngữ Điềm xin nghỉ ba ngày.

Cô cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, thực tế kể từ khi Ninh Lẫm xuất hiện, cô vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn loạn, thậm chí là bối rối.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần và tiêu hóa xong tất cả chuyện này thì cũng đã tới ngày nghỉ cuối cùng. Cô vẫn còn chút rối bời, nhưng ít nhiều cũng đã bình tĩnh hơn.

Sáng sớm tinh mơ hôm nay, Tôn Úc Khả vừa dậy đã thấy Khuông Ngữ Điềm ôm một túi giấy đứng cạnh cửa.

Túi giấy kia trông rất quen, ngay cả góc áo bị lộ ra ngoài cũng cực quen mắt.

Tôn Úc Khả: “Cậu lại muốn vứt đi à?”

Khuông Ngữ Điềm không trả lời, chỉ yên lặng khom người đi giày, động tác bình tĩnh, biểu cảm trên gương mặt cũng thực bình tĩnh.

“Tớ có việc ra ngoài một lát.”

Tôn Úc Khả đã quen với dáng vẻ điềm tĩnh của bạn mình, cô thuận miệng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Khuông Ngữ Điềm xách theo túi giấy, vừa mở cửa vừa trả lời: “Trả di vật.”

Tôn Úc Khả ngẩn người, “Cậu trả cái gì? Trả cho ai?”

“Di vật.”

“Ai chết vậy?”

Hỏi xong Tôn Úc Khả mới thấy có gì đó không đúng, cô nhớ người kia đã chết lâu rồi mà?

Khi nghe tin về cái chết của mối tình đầu, Khuông Ngữ Điềm như mất nửa cái mạng. Khoảng thời gian đó bạn cô suốt ngày nhốt mình trong phòng, cơm không buồn ăn, bài không màng học, cứ tỉnh là khóc, khóc mệt là ngủ, trong mộng cũng gọi tên “Ninh Lẫm”, cô cảm giác bạn mình có thể đi theo người kia bất cứ lúc nào.

Thời điểm ấy cô đến thăm Khuông Ngữ Điềm nhiều lần, nhưng ấn tượng sâu nhất là lần Khuông Ngữ Điềm ôm áo đồng phục ngồi bên bệ cửa sổ, cô bạn nhìn xuống phía dưới rồi lẩm bẩm nói với cô: “Tớ rất hối hận.”

Tôn Úc Khả hỏi, “Hối hận cái gì?”

Khuông Ngữ Điềm nhìn chằm chằm xuống dưới đất và nói: “Nếu tớ biết đó là lần cuối cùng được gặp anh, chắc chắn tớ sẽ không cãi nhau với anh, cũng không hờn dỗi nói anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ.”

Tôn Úc Khả an ủi bạn mình, “Đây không phải lỗi của cậu, cậu đừng tự trách…”

Khuông Ngữ Điềm vùi đầu vào gối, tiếp tục nói chuyện một mình giống như không nghe thấy Tôn Úc Khả nói gì.

“Đáng lẽ lúc đó tớ phải ôm anh, nói cho anh biết rằng tớ yêu anh nhiều lắm, anh không được rời xa tớ, cũng không được bỏ tớ lại một mình. Tớ xin lỗi anh rồi mà, sao anh còn làm vậy với tớ, sao anh có thể thực sự không xuất hiện nữa chứ?”

Khuông Ngữ Điềm càng nói, Tôn Úc Khả càng sợ hãi, cô bàng hoàng khi nhận ra ý định lóe lên trong mắt bạn mình.

Bạn cô khát khao nhìn bầu trời và mặt đất, trong đó bầu trời là người cô bạn yêu, còn mặt đất là nấc thang giúp cô bạn tới chỗ người đó, chỉ cần cô bạn buông mình nhảy xuống dưới, chớp mắt có thể hội ngộ với người yêu.

Nếu không phải vì mẹ Khuông và Khuông Tư Mẫn, có lẽ năm đó Khuông Ngữ Điềm đã sớm đi gặp người kia rồi.

Và khó khăn lắm bạn cô mới xây lại được tòa thành bảo vệ của chính mình và bắt đầu một cuộc sống mới.



Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, “Không chết.”

Tôn Úc Khả: “Không chết? Ai không chết? Di vật kia là gì vậy? Không phải, cậu mang di vật đi đâu…”

Khuông Ngữ Điềm chưa để cô nói xong đã trực tiếp rời đi, trên hành lang chỉ còn tiếng bước chân vang vọng.

Tôn Úc Khả đứng trơ trơ như trời trồng ở phòng khách, mất cả buổi vẫn không cách nào hiểu được chuyện quái quỷ đang xảy ra.

Rất lâu sau cô mới giật mình choàng tỉnh, ánh mắt từ nghi hoặc dần dần sáng tỏ, cốc nước trong tay rơi loảng xoảng trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Ôi trời!” Tôn Úc Khả há hốc miệng, biểu tình không thể tin, “Không chết thật?”

**

Khuông Ngữ Điềm ra khỏi tòa chung cư mới, đi tới tòa nhà cũ rồi lên tầng.

Mấy ngày hôm nay bị chuyện xưa lăn qua lộn lại, cô không biết bản thân mình đang làm gì nữa.

Cô chỉ biết mình muốn gặp Ninh Lẫm, nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cũng tìm được một cái cớ yểm trợ cho mình.

Vật về với chủ là chuyện nên làm.

Khuông Ngữ Điềm đứng trước cửa, cô vươn tay gõ cửa dồn dập, không cho mình thời gian để hối hận.

Bên trong nhanh chóng vang lên động tĩnh, như là lo lắng cô gây ồn ào, người phía sau cánh cửa nhìn qua mắt mèo rồi trực tiếp mở cửa.

Kẹtttt

Cánh cửa mở ra, người trong người ngoài đối diện nhìn nhau.

Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu, ngay khi nhìn rõ người trước mặt mình, vẻ mặt cô không có nửa phần dao động.

Cô bình thản nhìn người kia, thậm chí còn mỉm cười, “Tôi tìm Ninh Lẫm.”

Hạ Dao nghiêng người dựa vào cạnh cửa, ánh mắt lóe lên tia sáng khó nắm bắt, cô ta ôm một tay, còn một tay thì chống trán, nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa. Động tác đơn giản nhưng lại đem tới cảm giác quyến rũ khó nói thành lời, cô ta nhìn Khuông Ngữ Điềm và nói, “Anh ấy ngủ rồi.”

Khuông Ngữ Điềm dán mắt vào cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt phía sau lưng Hạ Dao, nơi đó cô từng vào rất nhiều lần, cô và anh đã làm hết tất cả những chuyện vui sướng giữa các cặp đôi trong chính căn phòng đó thời niên thiếu.

“Cô có thể đánh thức anh ấy.” Hạ Dao chăm chú nhìn đôi mắt Khuông Ngữ Điềm, cô ta tủm tỉm tiếp tục nói, “Nhưng khó khăn lắm anh ấy mới ngủ được, giấc ngủ của anh ấy rất nông, nếu tỉnh giấc thì khó có thể ngủ tiếp.”

Khuông Ngữ Điềm rũ mắt, Hạ Dao nói xong những lời này, mày cô cũng không buồn nhíu lấy một cái.

Nhìn lớp trang điểm trên mặt Hạ Dao, cùng dáng vẻ như nữ chủ nhân của cô nàng, ngược lại càng chứng minh lời giải thích của Ninh Lẫm —— Hạ Dao chỉ là đồng nghiệp, ngoài ra không có quan hệ gì khác.

Người đặc biệt thì không cần phô trương thanh thế.

Khuông Ngữ Điềm nói: “Cô để tôi vào trước đã.”

Hạ Dao nhún vai, “Tôi nói không được thì cô sẽ không vào phải không, vậy thì không được.”

“Tôi nói “để tôi vào trước”, chứ không phải “cho tôi vào”.” Khuông Ngữ Điềm lướt qua người Hạ Dao, đi thẳng vào bên trong, “Tôi không cần sự đồng ý của cô.”

Hạ Dao đi mấy bước mới đuổi kịp, cô ta nghiêng đầu dòm mặt Khuông Ngữ Điềm, “Ái chà, nhìn không ra cô rất có cá tính, nghe anh Lẫm kể chuyện, tôi còn tưởng cô hiền lành dịu dàng, hóa ra là giả vờ.”

Khuông Ngữ Điềm hơi dừng bước chân, “Anh ấy nhắc tới tôi?”

Hạ Dao mỉm cười gật đầu, mặt mày như hoa, xinh đẹp quyến rũ.

“Nói gì về tôi vậy?”

Hạ Dao hừ nhẹ, “Không nói cho cô biết.”

Không nói thì thôi!

Khuông Ngữ Điềm mặc kệ Hạ Dao, cô vươn tay cầm tay nắm, chuẩn bị mở cửa. Lúc này Hạ Dao lại duỗi tay ra, đè lên bàn tay cô, dùng sức cản lại động tác.

Giọng nói Hạ Dao trở nên lạnh lùng, “Cô nói không yêu Ninh Lẫm cơ mà, tại sao còn tới tìm anh ấy?”

Khuông Ngữ Điềm lẳng lặng nhìn Hạ Dao.

Hạ Dao cũng nhìn thẳng, cô ta được nghe kể rất nhiều về Khuông Ngữ Điềm, dựa theo miêu tả, cô ta có thể phác họa được tới bảy tám phần dáng vẻ của người phụ nữ này.

Hạ Dao luôn cảm thấy Khuông Ngữ Điềm giống như nữ chính trong truyện tranh thiếu nữ, sống trong tháp ngà, ngây thơ hồn nhiên. Thế nhưng trăm nghe không bằng một thấy, con người thật của Khuông Ngữ Điềm hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, tuy nhiên nếu hỏi là khác chỗ nào thì cô ta lại không nói ra được.

Hạ Dao dựa vào bức tường ngoài phòng ngủ, cách Khuông Ngữ Điềm chỉ vài bước chân.

“Nếu tôi để cô vào, chắc chắn tôi sẽ hối hận.”

Khuông Ngữ Điềm vẫn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Hạ Dao.

“Nhưng nếu không cho cô vào, chắc chắn Ninh Lẫm sẽ buồn. Giữa việc bản thân mình hối hận và việc anh ấy không vui, tôi lựa chọn để bản thân hối hận, dù sao tôi cũng đau lòng anh ấy hơn cô.”

Hạ Dao buông tay, lấy trong ngực ra một điếu thuốc rồi châm lửa, khói thuốc trắng lượn lờ ôm theo sườn mặt làm nổi bật đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng sứ, trông Hạ Dao lúc này giống hệt mỹ nhân sườn xám thời dân quốc.

“Cô có biết vì sao tôi lại biết cô không?”

Cuối cùng Khuông Ngữ Điềm cũng chịu mở miệng, “Cô muốn nói thì nói.”

Hạ Dao nhớ tới ngày đó lại thấy buồn cười, “Có một lần bọn tôi ngồi ăn cơm, một đám đàn ông toàn nói chuyện tục tĩu, vỏ rượu ngổn ngang dưới nền nhà, lão Kim uống quá chén lăn kềnh ra đất, chỉ có mỗi anh Lẫm là tỉnh táo nhất, cả đám say mèm, còn anh ấy ngồi bên cạnh yên lặng ăn nho.”

“Lão Kim là người đầu tiên phát hiện, ông ta bèn hỏi anh Lẫm, “Tiểu Ninh, cậu thích nho à?” Lúc ấy anh Lẫm gật đầu và nói, “Ừm, tôi thích nho nhất”. Khi đó anh ấy đã là nhân vật nòng cốt của tổ chức, rất nhiều kẻ muốn lấy lòng, có người nghe vậy liền đẩy cả đĩa nho tới trước mặt anh Lẫm, và tất nhiên anh ấy đã vui vẻ đón nhận.”

Hạ Dao nhả ra một hơi thuốc, biểu cảm buồn man mác mang theo chút mỉa mai, “Chết tiệt, bao năm qua tôi thật sự cho rằng anh Lẫm thích ăn nho.”

Hóa ra anh ấy không thích ăn nho, anh ấy chỉ yêu người phụ nữ có tên “Bồ Đào”. (*)

Anh ấy nói “Tôi thích nho nhất”, từng câu từng chữ tách rời đều gửi gắm hàm ý “anh yêu em” với người con gái phương xa.

Khuông Ngữ Điềm nghe xong cũng không hiểu Hạ Dao muốn bày tỏ điều gì, cô không nói lời nào, vươn tay dứt khoát đẩy cửa.

Hạ Dao ở sau lưng hút thuốc, cô ta nhìn Khuông Ngữ Điềm đứng như thần giữ cửa, một tia sáng len lỏi vào trong căn phòng, rèm cửa được kéo kín, điều hòa bật ở nhiệt độ thích hợp, trong phòng ngủ có một chiếc giường, phía trên giường là người đàn ông đang nằm ngủ, anh hơi cau mày, có vẻ ngủ không được yên giấc.

Hạ Dao yên lặng hút thuốc, đến khi điếu thuốc cháy gần hết, một chân Khuông Ngữ Điềm bước vào bên trong phòng, cô ta bỗng nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ.

“Hẳn là anh Lẫm không dám nói với cô anh ấy giết người.”

Cô ta nói, “Không chỉ giết một người.”

“…”

“Anh Lẫm từng hút thuốc phiện, tuy thời gian không dài nhưng không phải ngày một ngày hai. Nhiệm vụ kết thúc cũng khá sớm, vậy tại sao tám năm anh ấy mới đi tìm cô, chắc là cô không biết nhỉ?!” Hạ Dao nhếch khóe miệng, giọng điệu nghiêm túc hơn, “Anh ấy dành mấy năm tiếp đó trong trung tâm cai nghiện.”