Xuân Hạ Thu Đông

Chương 35: Thu Phân (2)



"Bà đừng tới đây ha, lại đến nữa tui phun bà a!"

Ở phía sau đình viện, tay áo T-shirt của Thi Hải xỏ vào quần đùi, cầm ống nước Đinh nữ sĩ đưa tưới nước cho dưa nhà trồng.

Lục Mễ Tuyết cách đó không xa hi hi cười, "Cậu đang tắm rửa cho chúng nó hả?"

"Mắc mớ gì đến bà?" Mặt Thi Hải âm trầm, bên trong tiểu thuyết của hắn mới tăng thêm một con khỉ đáng ghét, giống một con Tiểu Cường đánh mãi không chết, còn thích dính vào bên người nam chính, cư nhiên còn rất được độc giả hoan nghênh?

"A, không có chuyện gì." Lục Mễ Tuyết cười híp mắt.

Thi Hải trắng mắt nhìn nàng ta.

Đường Chu từ bên trong đi ra, "Mễ Tuyết, chị sửa xong văn em viết rồi."

"Đường tỷ tỷ, chị cảm thấy Thi Hải nhiều lúc thật sự rất đáng ghét hay không?" Mễ Tuyết gọi Đường Chu.

"..." Đường Chu không muốn tham dự cái đề tài này, chỉ cười cười.

"Cậu ta cũng chỉ là ỷ vào trưởng thành đẹp trai đúng không?" Mễ Tuyết nói.

"Dù sao cũng so với bà đẹp hơn!" Thi Hải nói.

"Ha ha, cái kia không chắc, tui cũng đẹp mà!" Mễ Tuyết cười ha ha.

Thi Hải lại nghĩ đến mắt trắng dã, tóc Lục Mễ Tuyết so với hắn còn ngắn hơn, ăn mặc quần đùi phóng khoáng, áo thun ngắn rộng, một chút hương vị con gái cũng không có. Hắn mới sẽ không nói rõ ra, vừa nói ra khỏi miệng liền muốn kéo nữ quyền ra – con gái thích mặc gì là quyền lợi của nàng. Vậy ta thích dáng dấp gì cũng là quyền lợi của ta đi!

Đường Chu phát hiện hai người này có một loại phương thức ở chung hài hòa quỷ dị, cũng coi như là tường an vô sự.

"Khí trời tốt như vậy, tui muốn cởi xe đạp." Mễ Tuyết nghĩ gì là làm đó, từ trong nhà kho dời một cái xe đạp đi ra, "Oa, bao lâu không ai cởi, nhiều bụi như vậy, cậu tới giúp tui rửa một chút."

"Sao bà phiền vậy a?" Thi Hải ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn cầm ống nước cọ rửa xe đạp, "Bà cũng không biết cởi xe đạp."

Mễ Tuyết nháy mắt mấy cái, "Tui học rồi a!"

Nàng nói là nói như vậy, đợi lát nữa ở trong viện thử lái lại xiêu xiêu vẹo vẹo, còn rít gào về phía Thi Hải cầu viện, "Đỡ tui, đỡ tui..."

"Oa! Thi Hải, Thi Hải, cứu mạng cứu mạng!" Một bên gọi một bên cười, Thi Hải bất đắc dĩ đỡ chỗ ngồi ở phía sau xe đạp, "Bà cũng quá phiền!"

Đường Chu nhìn tương tác của hai người bọn họ một hồi, hình như phát hiện một chút dấu hiệu gì.

"Làm sao vậy?" Thi Từ từ phía sau đi tới.

Đường Chu quay đầu cười cười với nàng.

Đây là một lần hiếm thấy, Đinh nữ sĩ mang theo Pudding đi ra ngoài xem mắt, trong nhà chỉ còn bốn người bọn họ. Thi Từ liếc nhìn hai người đang đùa giỡn, bất đắc dĩ cảm khái, "Cô cảm giác đang giữ trẻ ghê."

Lời này vừa mới nói xong, nàng phát hiện Đường Chu nhìn về phía nàng, ánh mắt không cần nói cũng biết.

"Đương nhiên, là chỉ hai người bọn họ." Thi Từ chỉ chỉ Thi Hải cùng Lục Mễ Tuyết.

Đường Chu cười lên. Thi Từ phát hiện số lần nàng nhìn thấy Đường Chu cười càng nhiều, lại càng nghĩ nhìn thêm mấy lần.

Đường Chu nói: "Bọn họ thật đáng yêu..."

Đơn giản, mang một chút tùy hứng muốn làm gì thì làm, một chút kế vặt của tuổi trẻ lại không ảnh hưởng toàn cục cùng do dự, đây mới thực sự là thanh xuân có sức sống của người trẻ tuổi đi, so với hai người bọn họ, tâm thái của cô quá già rồi.

"Ừ, cũng liền là như vậy đi..." Thi Từ miễn cưỡng trả lời.

"Có lúc..." Đường Chu dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Có lúc em rất hâm mộ bọn họ..."

Thi Từ nhìn cô chăm chú, chờ cô nói tiếp.

Ước số cảm xúc trong lời nói trong lòng Đường Chu có một hai giây muốn thả lỏng bên trong đầu óc mình, có thể chỉ mất công nói ra câu nói này, chúng nó liền ngừng chiến tranh, "..."

"Hâm mộ bọn chúng cái gì?" Thi Từ không muốn buông tha cơ hội lần này, "Bọn chúng cũng là trẻ tuổi đi, nhưng thứ tuổi tác này không thể cân nhắc hết mọi tiêu chuẩn, tuổi trẻ đúng là chứng minh tất cả đều có thể làm được, có thể rất nhiều người ở độ tuổi này của cô bắt đầu sẽ hâm mộ, sẽ đố kị..."

Thi Từ khẽ mỉm cười, "Nhưng cô sẽ không "

Đường Chu cười: "Cô đương nhiên sẽ không "

Cô ở trong tuổi này đều là ưu tú nhất, tự tin nhất, cũng là...

Đường Chu ngước mắt nhìn Thi Từ nghiêng mặt.

Đẹp nhất.

Sóng mắt Thi Từ ôn nhu dụ dỗ cô nói chuyện, "Em còn chưa nói hâm mộ bọn chúng cái gì đâu?"

Đường Chu: "Em..."

Thi Từ nhìn Thi Hải cùng Đường Chu, "Em cũng trẻ tuổi giống như bọn chúng, mà bọn chúng gộp lại cũng không có đẹp như em..."

Đường Chu sững sờ nhìn nàng, ánh mắt giống như đứa nhỏ đột nhiên bắt được kẹo lại không biết xử lý như thế nào, Thi Từ phảng phất dừng lại, lại phảng phất không có gì, nàng kết luận, "Cho nên không có gì hay để hâm mộ bọn chúng hết."

Đường Chu dời tầm mắt đi chỗ khác, cúi đầu nhìn giày của mình, mặt giày có vài tia nắng đang nhảy nhót, "Em hâm mộ bọn họ..." Không chỉ là tâm thái của bọn họ, cũng hâm mộ bọn họ có gia trưởng khoan dung tất cả hành vi tùy hứng, cô đã không còn có được.

Cô không thể nói, cô không có cách nào nói cái này.

"Em hâm mộ bọn họ có chị gái như cô."

Cái này cũng là thật sự, so sánh với nhau cái này càng dễ dàng nói ra khỏi miệng. Đường Chu hạ thấp gò má đang nóng bừng xuống, đặc biệt là sau khi cô nói xong, Thi Từ im lặng một lúc, nhiệt độ trên mặt cô càng ngày càng cao.

Không cẩn thận nói ra bí mật -- cô muốn trộm chị gái cùa người khác. Thời gian trầm mặc mất bao lâu? Cảm giác đủ lâu, Đường Chu lúng túng đến không biết có nên ngẩng đầu hay không.

Bấy giờ, làn gió thơm phất đến, khuôn mặt Thi Từ xuất hiện ở trước mắt của cô -- nàng khom người xuống nhìn cô,

Hô hấp của Đường Chu phảng phất đột nhiên ngừng lại, Thi Từ chậm rãi đứng thẳng, tầm mắt của Đường Chu do nhìn thẳng đã biến thành hơi ngẩng lên.

Ánh nắng mùa thu vẫn có một chút khô nóng, lúc này bị nụ cười nhu hòa quyến rũ của Thi Từ hoàn toàn pha loãng, "Nếu như em đồng ý, cô rất cao hứng làm chị của em."

Không khí ngừng lưu động, trái tim Đường Chu lại đột nhiên rầm rầm rầm nhảy dựng lên, cô không hiểu đây là cái tâm tình gì, vui sướng nguyện vọng trở thành sự thật, cũng có ngượng ngùng khi bị nhìn thấu, còn có một chút không nói rõ được cũng không tả rõ được...

Cô không nói ra được là cảm giác gì.

Cô bị động mà nhìn Thi Từ, con mắt Thi Từ trước sau nhìn cô.

Cô đánh mất năng lực ngôn ngữ.

"A, nếu không gọi một tiếng chị nghe thử một chút đi?" Thi Từ cười lên.

"... Không muốn." Đường Chu phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt vặn vẹo nóng lên, theo bản năng liền từ chối.

"Sao lại như vậy a?" Đường Chu nghe được Thi Từ đang trêu cô, bị ý cười trong giọng nói của nàng cổ vũ cùng lôi kéo, khóe miệng Đường Chu cũng không nhịn được nhếch lên.

Mễ Tuyết bên kia nhìn hai người bọn họ, tò mò hỏi Thi Hải: "Này, cậu có phát hiện không, cảm tình của chị cậu cùng chị Đường Chu cũng thật sự rất tốt."

Thi Hải không phản đối, "Bọn họ vẫn thường hay nói chuyện a."

"A..." Mễ Tuyết nhún nhún vai, "Chính là tui cảm thấy có chút... Kỳ quái."

Thi Hải dừng lại, ném một ánh mắt đi qua.

Hai người đứng chỗ cửa kia, đứng đến thật gần, chị hắn hơi hạ thấp thân thể xuống cùng Đường Chu trò chuyện. Mặt mày các nàng đều có mềm mại giống nhau như đúc, hai gò má sáng sủa, nụ cười không tự chủ biểu lộ.

Hình như là có một tí tẹo kỳ quái như thế?

Thi Hải lắc đầu một cái, rũ bỏ đi một ít hoài nghi không nên có.

Làm sao có thể chứ?

Thời điểm chạng vạng, Thi Từ lại trở về trường, trên đường mang Thi Hải cùng Đường Chu theo.

Thi Hải ngồi ở phía sau xe nhìn hai người phía trước một cái, Thi Từ lái xe, mắt nhìn phía trước, Đường Chu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn ngoài cửa sổ, hai người cũng không có trò chuyện, hắn liền cảm thấy không thể nào, đều do Lục Mễ Tuyết kia hại hắn suy nghĩ lung tung.

Thi Hải thanh tĩnh lại, đúng là nhớ tới một chuyện khác, "Đúng rồi, chị, quán bar của chị gọi là gì, hội sinh viên tụ hội bọn em có thể đi vào trong đó sao?"

"Có thể a." Thi Từ nói, "Các cậu mặc đồ nữ là được rồi."

"Em một lần cũng chưa qua đó, " Thi Hải không cam lòng nói, "Em là em trai a, không thể phá lệ một lần sao?"

Thi Từ nở nụ cười, nói: "Nếu cậu là em gái chị thì mới có thể."

Thi Hải: "..."

Thi Hải bĩu môi, "Hừ. Kỳ thị giới tính!"

Hắn suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: "Ý của chị là Đường Chu cùng Mễ Tuyết có thể đi, chỉ em không thể đi?" Không biết bọn họ đang thảo luận cái gì Đường Chu vốn là không có tham dự đối thoại, nghe được tên của cô liền nghiêng mặt sang.

Lúc này Thi Từ mới từ kính chiếu hậu nhìn Thi Hải một cái, "Mễ Tuyết còn chưa trưởng thành đâu."

Tiếp đó nhẹ giọng giải thích với Đường Chu, "Cô cùng bạn hợp tác mở một cái quán nhỏ, hoạt động buổi tối, chỉ chiêu đãi phụ nữ." Đường Chu gật đầu một cái, không phát biểu ý kiến.

"Chị không cho em đi thì thôi, em có thể đi hỏi Trần tỷ, nói không chừng chị ấy sẽ đồng ý." Thi Hải cố ý nói, "Em cũng rất lâu chưa thấy Trần tỷ."

Thi Từ vừa nhìn hắn một cái, nói với Đường Chu: " Trần tỷ trong miệng nó, chính là người bạn cùng cô hợp tác mở quán." Lại nhàn nhạt nói với Thi Hải: "Vậy em có thể đi hỏi cậu ấy xem."

Giọng điệu này...

Không thể dò xét được.

Thi Hải vốn còn muốn mang theo ngữ khí đố kị hỏi một câu -- vậy chị cùng Đường Chu tốt như vậy, chị có dẫn cậu ấy đi hay không a?

Hắn sờ sờ sau gáy, đúng lúc bảo vệ tính mệnh, tựa như giả ngu ha ha cười.

Trong buồng xe yên tĩnh lại, đến lúc đến trường học, cũng không có ai nói nữa.

Thi Từ trước tiên đem xe lái đến trước ký túc xá tòa nhà Hậu Đức của viện văn học, sau đó dừng lại.

Rõ ràng là tòa nhà Nghi Tu gần hơn!

Thi Hải bất đắc dĩ xuống xe, nhìn bóng xe tung bụi mà đi.

Xem ra, Đường Chu đối với chị hắn còn có rất nhiều chuyện không biết, hắn căn bản cũng không cần hoài nghi các nàng, quên đi, chớ suy nghĩ lung tung, phải trở về ký túc xá nhanh mới được.