Xuân Hạ Thu Đông

Chương 61: Đại Tuyết (5)



Trước khi lên máy bay một đoạn thời gian, Thi Từ đi dạo phố. Rất tự nhiên, nàng xem qua một vài nhãn hiệu bán đồ dành cho người trẻ tuổi hơn một chút.

Điều kiện tiên quyết là phải tận lực khống chế bản thân mua quá nhiều, mua một cái áo khoác dày màu hồng nhạt phối với quần dài, nàng so sánh thử, rất thích hợp với chiều cao của Đường Chu, còn mua thêm một đôi boot da thấp đơn giản, nàng nhớ tới Đường Chu chỉ có một đôi giày vải thường mang từ mùa hè đến mùa đông, mùa đông ở Nam thành mưa tuyết không ngừng rơi, vừa ướt lại vừa lạnh. Nếu như không phải sợ cô từ chối, Thi Từ thật muốn mua thêm mấy đôi.

Trước khi đi bỗng nhìn thấy một đôi giày Mary đế bằng màu đen, đầu nhọn, trên thân giày ngay chỗ mu bàn chân điểm xuyến một vòng hạt cườm nhỏ tinh xảo, vừa tao nhã thanh tú lại có chút trẻ con.

Rất thích hợp với Đường Chu. Chờ đến xuân hạ năm sau, có thể mặc phối với váy.

Nàng không chút do dự liền mua.

Loại trải nghiệm mua sắm này rất tốt, nếu như bạn gái nhỏ của nàng có thể nhận tất cả những thứ mà nàng mua thì càng tốt hơn.

Thi Từ hơi thở dài. Cái con chim nhỏ ngốc nghếch kia quá có nguyên tắc. Cho tới bây giờ, cô chỉ đồng ý cầm khăn quàng cổ của nàng, và một cái chăn, còn có chút đồ ăn vặt.

Người thương nhau, nếu như năng lực kinh tế của một người tốt hơn người kia một chút, rất tự nhiên sẽ muốn gánh chịu nhiều hơn một ít, đặc biệt là Thi Từ, nàng đã quen với chuyện chăm sóc người yêu của mình.

Đường Chu là người nhỏ nhất mà nàng kết giao, cũng là người độc lập nhất.

Cô bé này khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là mâu thuẫn, bên ngoài mềm mại như hoa, tính tình cứng cỏi như cây. Khí chất tú tĩnh sơ nhạt, có chút thân cận lại rất ấm áp săn sóc. Rõ ràng tuổi rất nhỏ, xử sự lại rất thành thục, điều này có quan hệ với việc cô đã từng trải qua nhiều chuyện sinh ly tử biệt cùng tình người ấm lạnh.

Nếu cô có thể sinh hoạt giống như những cô gái khác cùng độ tuổi, làm nũng với nàng, đưa ra yêu cầu đối với nàng thì thật là tốt biết bao.

Nàng đã nói với Đường Chu rằng cô có thể tín nhiệm nàng, có thể làm nũng với nàng. Nhưng mà xem ra trước mắt, Đường Chu cũng chưa từng làm nũng với nàng, lần sinh bệnh kia đến nhà nàng không thể tính. Thi Từ biết Đường Chu thích mình, lúc hôn cô dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu, cô ngượng ngùng đáp lại, cô không kìm lòng được mờ ám, những chuyện này đều không lừa người được.

Sau khi về Nam thành Thi Từ bận thì bận, muốn dành ra chút thời gian gặp mặt Đường Chu, nhưng mà Đường Chu nói muốn tự mình chuẩn bị thi đấu, gần đây không có thời gian gặp mặt.

Thi Từ: "Vậy lúc nào chị mới có thể gặp em?"

"... Thi đấu xong..."

Thi Từ: "..."

Bạn gái không đủ dính mình thì phải làm sao?

Bạn gái không làm nũng với mình thì phải làm sao bây giờ?

Bạn gái quá chăm chỉ hiếu học lại phải làm sao?

Thi Từ xưa nay chưa hề nghĩ tới nàng sẽ khổ não những vấn đề này. Quá lạnh nhạt, quá không có cách nào dự đoán, cũng quá đau lòng. Đại khái là chuyện tình yêu trước đây luôn nằm trong dự tính, cho nên trời cao cũng không nhìn nổi, khiến cho nàng phải ăn đắng một hồi?

Thi đấu cấp tỉnh cử hành ở Nam đại, còn thời gian đến tận một tuần, thời gian lâu như vậy lại không thể gặp mặt?

Thi Từ thở dài, cũng chỉ có thể nghe theo, mỗi ngày có thể gọi điện thoại cũng được. Nhưng là bất ngờ luôn sẽ phát sinh, có một lần Đường Chu nhận điện thoại quá nhanh, di động rơi xuống đất hỏng mất, điện thoại không thể gọi đi, chỉ có thể nhận cuộc gọi đến, có lúc còn đứt quãng, màn hình đen.

Đường Chu nói để cô tìm thời gian đi sửa, nhưng vẫn không đề cập tới chuyện gặp mặt.

Thi Từ phi thường phiền muộn, một lần sửa này lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày, làm sao con chim nhỏ ngốc nghếch này có thể nhịn không liên hệ với mình trong thời gian dài như vậy?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục không nhịn được mua một chiếc điện thoại mới, tìm số điện thoại của Trương Tử Nam, may là lần trước nàng nhìn thấy dãy số của Trương Tử Nam, Thi Từ mẫn cảm với con số chỉ chốc lát liền nhớ kỹ, lưu lại trong điện thoại di động của chính mình, lần này có đất dụng võ. Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, nàng bỏ ra mấy phút nhờ Trương Tử Nam đem điện thoại di động đưa cho Đường Chu.

Trước đó chưa thương lượng với cô, chẳng qua là tình huống đặc biệt, Thi Từ nghĩ Đường Chu cũng sẽ nhận. Đáy lòng lại hiện lên mấy phần tự giễu, tặng quà đều phải nghĩ ra lý do để cô ấy có thể nhận...

Nàng tự nhận cả đời đều đối với cảm tình bằng phẳng, chưa bao giờ sợ hãi ánh mắt của người khác, vì Đường Chu mới chứa nhiều cố kỵ, cân nhắc, nhẫn nại, khắc chế...

Nàng đột nhiên ý thức được đây là một loại cảm giác ủy khuất tương tự với u oán. Quá xa lạ, đến nỗi vào thời điểm nàng ý thức được liền ngây ngẩn cả người rất lâu, tâm tình càng phức tạp.

Di động mới vừa đưa đi, buổi tối hôm đó Đường Chu đã tới.

Thi Từ nhìn cái hộp đóng gói trên bàn trà còn chưa mở ra, còn có thể không hiểu cái gì, trong khoảng thời gian ngắn nàng cư nhiên không tìm lại được giọng nói.

"Cái này quá mắc... Điện thoại di động của em đem đi sửa là được rồi." Đường Chu hạ tầm mắt xuống.

"Thu Thu, em cũng là bởi vì chuyện này mới tới gặp chị? Chị còn tưởng rằng em còn không rảnh được chút thời gian nào." Thi Từ nói, "Sớm biết chị đã..."

Đã sớm một chút đưa?

Thi Từ chưa nói xong, nhưng mà không cần nói cũng biết, hai người đều sửng sốt một chút, đặc biệt là Thi Từ, nàng không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra những lời mang theo ý tứ trào phúng với Đường Chu.

"... Điện thoại di động của em vẫn có thể dùng được." Qua vài giây, Đường Chu chậm rãi nói.

Thi Từ bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Chị cũng không mua quá đắt, so với mức giá cao nhất trong nhãn hiệu này thì tương đối thấp, chưa tới ba ngàn, chị chọn màu đen, cùng màu với điện thoại ban đầu của em, không nhìn kỹ có thể người khác sẽ không phát hiện ra em đổi di động mới đâu. "

Ngoại trừ u oán, ủy khuất, còn có loại cảm giác bị nghẹn lại.

Thi Từ không quá quen với loại tâm lý này, nàng hơi nhíu lông mày lại, dời mặt đi chỗ khác, lần đầu tiên nói chuyện mà không nhìn mặt Đường Chu, nàng cũng không thấy thời điểm Đường Chu nghe nàng nói, giương mắt lên nhìn về phía nàng, bên trong ánh mắt kia chợt lóe lên hoang mang cùng yếu đuối.

"..." Cô ý thức được trong ngữ khí của Thi Từ đều là không vui, cô đã quá quen thuộc với giọng nói của Thi Từ, trước đây khi nàng nói chuyện với mình, trước sau đều bao bọc theo ý cười mềm mại, mà lúc này, người phụ nữ này lại hiện ra một vẻ mặt khác, đường nét nghiêng của khuôn mặt tinh xảo thâm thúy, nhìn qua có chút ý tứ lãnh đạm.

Nàng không ngồi bên cạnh mình, nàng không giống như thường ngày ôm lấy mình.

Đường Chu nhất thời không biết làm sao, cô mới phát hiện ra rằng thời điểm Thi Từ lãnh đạm với cô, cái cảm giác đó là hỏng bét cỡ nào. Cô muốn giải thích, muốn phá tan bầu không khí không hòa hợp này, nhưng mà trong đầu cô lại chất chứa đầy tâm sự, giống như một con thú khốn cùng, gian nan cất bước.

Hai người đều không nói gì.

Một lúc sau, vẫn là Thi Từ thở dài một hơi trước hết, "Thu Thu, tùy em vậy, vậy em đưa di động cũ cho chị, chị đem đi sửa."

Đường Chu ngẩn người, chóp mũi có chút ửng hồng lên, cô thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Thi Từ cũng sửng sốt một chút, trong chớp nhoáng này trái tim như bị vũ khí lợi hại nào đó mạnh mẽ đánh tới một cái.

Tại sao, cho dù là yêu thích cũng sẽ cảm thấy đau lòng?

"Chị không phải muốn nghe em nói câu này, Thu Thu." Thi Từ sâu sắc thở dài, nhìn cô, "Tại sao em không để chị chăm sóc em? Tại sao cũng không muốn nhận một chút hảo ý của chị?"

"Chị biết có lẽ em cảm thấy giữa chúng ta có sự chênh lệch lớn, nhưng..." Thi Từ cau mày, trong lòng dâng lên một chút bất đắc dĩ khó có thể ức chế, không rõ ràng, và cả sự thương tâm, các loại tâm trạng trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó chịu, "Tuổi của chị lớn hơn em, kinh nghiệm của chị phong phú hơn em, năng lực kinh tế của chị tốt hơn em, những cái này không ảnh hưởng đến việc chị thích em, mà những cái này lại tạo ra con người chị, chị muốn chia sẻ với em, chị sai lầm rồi sao?"

"Em không phải..." Con mắt của Đường Chu đỏ lên, tàn nhẫn mà cắn môi, giọng nói cũng khàn khàn, "Em không phải có ý này, em..."

Trái tim của Thi Từ lại trở nên đau xót, vẻ mặt này của cô thật là muốn mệnh nàng. Nàng đi sang ngồi bên người Đường Chu, sờ sờ tóc của cô, chậm rãi nói: "Thu Thu, em không tin chị sao?"

Đường Chu cắn môi, trong tròng mắt mờ mịt hơi nước, cô dùng sức lắc đầu một cái, "Không phải."

"Là chị không làm tốt sao? Hay vẫn là em không thích chị..." Ngữ khí của Thi Từ nổi lên một điểm cay đắng.

"Không, không phải, Thi giáo sư..." Đường Chu dùng sức chớp chớp mắt, tầm nhìn nhất thời rõ ràng hơn, tay của Thi Từ đặt trên bờ vai của cô, nhưng mà đôi mắt của nàng lại nhìn sang nơi khác, nhìn thì có vẻ như sóng êm biển lặng, nhưng ở nơi sâu xa trong đôi mắt ấy lại ngầm có một tia ảm đạm, khiến cô hoảng hốt không ngớt, "Em, " Đường Chu kìm lòng không đặng vươn tay ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói: "Em thích chị."

Viền mắt của Đường Chu đau nhói, cả trái tim cũng vậy, làm sao có thể không thích nàng đây, nàng là ánh mặt trời của mình, nàng là người thân thiết nhất của mình. Nàng đối với cô quá tốt rồi, đến nỗi khiến cho những bất an đã tiềm tàng rất lâu trong lòng cô nổi lên, những cơn ác mộng đã trôi qua lại lần nữa như ảo ảnh mà ập đến, không biết phải đối mặt thế nào, càng không biết phải làm sao để thoát khỏi.

Nét mặt của Thi Từ chấn động, quay sang ôm lấy cô, Đường Chu vùi mặt vào sau gáy của nàng, thanh âm nhỏ xíu phảng phất như đang nghẹn ngào, "Quá hạnh phúc... Em sợ hãi..."

Cuống họng của Thi Từ bị mấy chữ này mãnh liệt siết chặt, nghẹn lại ở đâu đó, vừa bừng tỉnh vừa hối hận. Bừng tỉnh là vì hóa ra là nguyên nhân này, hối hận là vì không nên bức bách cô miễn cưỡng nói ra cảm nhận của mình, nàng nên càng thêm kiên trì, càng thêm ôn hòa một chút.

Nàng lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy.

Nhưng là cho dù đã đàm luận qua bao nhiêu lần luyến ái, ở trước mặt Đường Chu, nàng cũng không chắc chắn có phần thắng. Đường Chu không có cảm giác an toàn, nàng bức bách như thế làm sao có thể khiến cho cô cảm nhận được trọn vẹn cảm giác an toàn?

Nàng muốn Đường Chu làm nũng với nàng, nhưng mà nhìn lại thì hình như mỗi lần đều là bản thân mình làm nũng, cầu xin sự quan tâm?

Bên gáy truyền đến cảm giác ướt át, Thi Từ nắm lấy từng ngón tay mềm mại của Đường Chu đồ, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Cơ thể của cô gái trong lòng bỗng cứng đờ, từ từ ngẩng mặt lên nhìn nàng, nốt ruồi dưới khóe mắt được một giọt nước mắt bao bọc lấy trở nên óng ánh, "Chị không cần nói xin lỗi..."

"Chị muốn em biết, em có thể ỷ lại vào chị, có thể em còn chưa phát hiện ra, chị cũng ỷ lại vào em như vậy thôi..." Cái trán của Thi Từ dán vào trán cô, nàng thì thầm.

Đường Chu trợn tròn mắt, không dám nháy một cái, giọt nước mắt óng ánh chậm rãi trượt xuống. Thi Từ ôm lấy bờ vai của cô, môi dời xuống hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô, xuống chút nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó bế cô ngồi lên đầu gối của mình, ôm chặt lấy, Đường Chu kề sát cơ thể của nàng, nội tâm nhất thời sáng lên, tất cả mịt mờ u ám đều từ câu nói này của nàng mà tan biến mất.

"Em muốn nỗ lực một chút, tranh thủ được tư cách bảo nghiên. Em muốn học phiên dịch, muốn làm thông dịch viên, muốn học nhiều tri thức một chút, muốn đi nhiều nơi một chút, đây cũng là lý tưởng của ba em, em cũng hi vọng, có thể đứng ở bên cạnh chị..." Đường Chu cắn môi dưới, trái tim bởi vì kinh hoàng mà khuấy động, trong lòng cũng dần trở nên rõ ràng.

"Tên bài hát mà chị thích, Xuân Hạ Thu Đông, em cũng muốn cùng chị trải qua bốn mùa lưu chuyển..."

Tuy là học sinh khoa văn, nhưng thực sự đây cũng là lần đầu tiên yêu đương, không biết nói lời tình tứ, biểu đạt cũng sẽ không liền mạch.

Từ đây xuân hoa thu lá, hạ mưa đông tuyết, muốn cùng chị quan sát cùng nhau.

Dù cho tuổi tác không đồng nhất, nhưng lại giống nhau yêu đến Xuân Hạ Thu Đông.

Thi Từ hít một hơi, không nói gì, cúi đầu cắn lên bờ môi ngọt mềm của cô, chậm rãi trằn trọc thâm nhập. Thời gian như kim chỉ nam phảng phất chậm lại, trong không khí tràn đầy là tình ý đưa đẩy.