Xuân Hương Thuyết

Chương 5



Trong đêm, tiếng ếch nhái kêu râm ran, Thanh môn bí mật nghênh đón khách quý.

Ánh nến yếu ớt trong thư phòng đã cũ nát.

"Xuân Hương công tử đang ở Thanh môn?" Tiếng nam nhân trầm thấp vang lên.

"Là ai nói.." Triệu Anh Phù lắp bắp, sau đó tức giận nói: "Nghĩ tới đệ tử Thanh môn vốn đơn thuần, được đại nhân để mắt tới, Xuân Hương công tử đúng là đang tĩnh dưỡng tại đây, nhưng hắn cùng đại nhân không quan hệ.."

"Như thế nào không quan hệ? Vân gia trang từng giao nộp danh sách Huyết Ưng, làm hại chúng ta mất bao công sức che dấu."

"Chẳng lẽ đại nhân muốn giết Xuân Hương công tử?"

"Muốn giết Phó Lâm Xuân, dễ vậy sao? Hai năm qua, một số tên Huyết ưng trong triều, đã bị chúng ta kiểm soát, công lao này chính là ta.." Những lời nói sau đó, giống như tự nói với chính mình. Một lát sau, nam nhân kia lại nói: "Mấy ngày nữa cỏ Kỳ Lân mới thu hoạch xong?"

"Phải hai ngày.."

"Tận hai ngày? Các ngươi làm việc kiểu gì đấy?"

Triệu Anh Phù có chút bất bình. "Kỳ Lân cỏ có độc, chúng ta có thể trong thời gian ngắn thu thập xong, mài thành bụi phấn, đã là phi thường khổ cực, đại nhân nên tăng giá mới phải!"

"Ha ha, nói cho cùng cũng chỉ vì tiền?" Bịch một tiếng, một túi nặng bị ném trên mặt đất. "Chỉ cần ngươi có thể khiến cho Phó Lâm Xuân giơ tay chịu trói, để ta truyền Huyết Ưng vào thân thể hắn, thì chỗ này sẽ thuộc về các ngươi!"

"Làm sao có thể? Hắn là chủ tử chính trực nhất của Vân gia trang trên giang hồ.."

"Sau khi hắn nhiễm huyết ưng, còn chính trực được sao? Vân gia trang dám đem danh sách Huyết Ưng giao ra, phải chấp nhận quả đắng này! Còn hai ngày.. ta sẽ điều động cao thủ hỗ trợ, Huyết Ưng trong bọn họ, có thể cùng tồn tại với Kỳ Lân cỏ, chúng sẽ bổ trợ lẫn nhau. Môn chủ nhà ngươi.."

"Ta không cho phép ngươi động đến nàng!"

"Ha ha, Triệu cô nương quả là đệ tử trung thành a! Môn chủ ngươi nhu nhược vô năng, nếu không nhờ vào ngươi chu toàn, Thanh môn đã sớm chỉ còn trong lịch sử. Hiện tại nàng đang ở đâu? Ta cũng nên chào hỏi nàng một tiếng a!"

".. Môn chủ đang ở cùng Xuân Hương công tử."

Nam nhân khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to:

"Hóa ra đây mới là mục đích của các ngươi! Lưu lại Phó Lâm Xuân, Thanh môn có chỗ dựa, khiến hắn trở thành tay sai của Huyết Ưng, chẳng phải chỗ dựa sẽ càng vững chắc sao? Chuyện này rất tốt, vô cùng tốt.." Đang cao hứng, khuỷu tay đụng vào vật gì đó.

Triệu Anh Phù thay hắn nhặt lên, nhẫn nhịn, nói: "Đại nhân làm rơi bức họa."

Nam nhân tiếp nhận, mở ra, thuận miệng nói:

"Thanh môn muốn có Vân gia trang làm chỗ dựa, lại không biết Vân gia trang cũng phải dựa vào mỏ vàng này, nhìn xem, các ngươi cùng là nữ nhân, nàng lại không giống, không những là Kim bàn tính, mà còn giảo hoạt như xà.."

"Đây không phải Lý đại phu sao?"

"Lý đại phu? Lý Kim Triêu? Nàng đang ở trong Thanh môn."

Bóng đêm che dấu thân ảnh Phó Lâm xuân, nghe lén được những lời vừa rồi, trong lòng biết không ổn, vô thanh vô tức dời đi cực nhanh.

Thanh môn dù sao tồn tại cũng đã lâu, diện tích khá lớn, hắn khinh công không bằng Công Tôn Hiển, nhưng hắn luyện võ công chính thống, theo thời gian cũng có bước nhảy vọt. Không lâu sau, hắn vô thanh vô tức đến trước một cánh cửa, gõ nhẹ:

"Kim Triêu?"

".. Ừ?" Âm thanh yếu ớt mơ hồ bên trong.

Hắn nghe thấy âm thanh, liền không khách khí đẩy cửa vào. Người trên giường đã ngồi dậy, hướng hắn nhìn.

Nữ nhân này, một đầu tóc sáng rối xù, còn đang ngái ngủ, mặt có chút sưng vù, nhưng chôn trong chăn lâu, hai má có chút đỏ ửng, không giống như sắc mặt tái nhợt dọa người mấy ngày nay hắn thấy.

Nàng gãi gãi mặt, hí mắt nhìn người tới, nhưng người tới ngược sáng, trong thời gian ngắn nàng chưa nhìn rõ

"Ai đó?"

"Ta."

"Lan Thanh?"

Nội tâm hắn có chút không vui, nhưng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: "Phó Lâm Xuân."

Nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh, cơn buồn ngủ bị đánh bay không thấy tăm hơi, nàng rất không nhã nhặn trượt khỏi giường, một chân còn đặt ở mép giường. "Nửa đêm, ngươi đến làm gì?" Nguy rồi, eo bị trật rồi.

"Tìm ngươi."

"Tìm ta, đương nhiên là tìm ta a.. Chẳng lẽ đến phòng ta để tìm người khác?" Nàng dùng sức lau mặt, chật vật đứng lên, lần mò tán loạn trên giường.

Y phục nàng đâu?

Nàng tuyệt không xuân tâm phơi phới, cho rằng hôm nay Phó Lâm Xuân tới là muốn ra tay trộm hoa.

Hơi thở ấm áp ở ngay sau lưng nàng, nàng hơi nhích người sang trái nghiêng mắt nhìn, Phó Lâm Xuân đang giúp nàng tìm y phục. Ơ, đúng là mặt trời mọc hướng tây, cô nam quả nữ, nữ nhân lại là nàng a, Phó Lâm Xuân đúng ra phải bài xích mới đúng? Nàng chỉ mặc trung y.. không thể là Phó Lâm Xuân phát xuân tâm, vậy nguyên nhân là------------

"Xảy ra chuyện gì?"

"Huyết Ưng tìm ngươi."

Mắt nàng trợn to. Mẹ nó! Chết chắc!

Phó Lâm Xuân tìm được một cái áo mùa hè, bèn khoác lên vai nàng, lập tức kéo cánh tay nàng, đi ra ngoài.

"Hiện tại mắt ngươi khôi phục mấy phần?"

"Nhất thanh nhị sở." (Nghĩa là rất rõ ràng)

Nhanh như vậy? "Nội thương kia.."

"Cũng đủ mang ngươi đi."

"Vì sao ngươi biết Huyết Ưng đến?"

"Có người ném môn chủ Thanh môn bị trói lên giường ta, cho ta ăn xuân dược, một đêm tiêu hồn, tổ chức Huyết Ưng trong đêm có đến, bất kể là môn chủ Thanh môn hay ta, sẽ không thể chú ý tới."

".. Xin hỏi Nhạc cô nương hiện tại.."

"Vẫn đang bị trói trên giường."

Lý Kim Triêu trợn mắt há mồm.

Mới ra đến nội viện, từ xa có tiếng bước chân chạy đến, Phó Lâm Xuân trầm mặc trong chốc lát, hướng nàng ôn nhu nói:

"Đi không được thì trốn trước. Ngươi không biết võ, khí tức loạn, dễ dàng bị phát hiện, ta điểm huyệt ngươi được chứ?"

Nàng còn chưa kịp nói ra chữ "được", đã bị điểm huyệt. Đây là đang tôn trọng nàng sao? Rõ ràng là đùa giỡn nàng? Nàng còn không kịp kháng nghị, Phó Lâm Xuân đã ôm eo nàng, nhảy thẳng lên cây.

Nàng tâm nhảy dựng, thầm khen phương pháp ẩn thân khá lắm, nào biết, hắn càng nhảy càng cao.

Cao một chút cũng tốt.. Loại cây cổ thụ này rất dễ ẩn thân

Lại nhảy.. Nàng rơi lệ. Nàng cả đời còn chưa bao giờ ở chỗ cao như vậy a! Có lầm hay không? Khi Phó Lâm xuân đứng ở chỗ cao nhất, nàng đã lệ rơi đầy mặt.

Bàn tay nam nhân che miệng nàng, tay kia nâng eo nàng, nhưng mà cành cây càng cao thì càng nhỏ, dễ lay động, hắn dễ dàng một tay ghìm chặt eo nàng ôm vào ngực, giống như đang ôm lấy một con búp bê vải.

Đôi chân đáng thương của nàng khẽ đung đưa trong không trung.

Nước mắt nàng rơi càng nhiều. Giết người a! Nàng sợ cao a! Cái này so với lầu mười hai trong thành còn cao hơn a!

"Làm sao ngươi lại lạnh như vậy?" Chắc chắn đã xảy ra chuyện! Nhiệt độ cơ thể nàng lạnh băng, hơi lạnh từ trong người tản tản ra ở phần lưng, mặc dù mới kéo nàng ra khỏi giường, trong thời tiết oi bức này, sao nháy mắt đã lại lạnh như băng?

Nàng rốt cuộc đã sinh bệnh gì? Tại sao màu tóc lại thay đổi? Sao lại tìm đại phu nhìn kỹ?

Hắn muốn mở miệng hỏi cho rõ, nhưng trong sân nhỏ đã có người chạy tới, hắn đánh giá trong chốc lát, liền bỏ qua nam nữ phân biệt, đem lưng nàng áp sát vào ngực hắn, khiến nàng có thể hấp thu được ít hơi ấm trên cơ thể hắn.

Đi đầu chính là Triệu Anh Phù thần sắc kinh hoàng, tiếp theo là ba gã cao thủ giang hồ, cuối cùng chính là tên quan viên kia.

"Lý đại phu đã trúng Huyết Ưng, không cần bức tử nàng.." Triệu Anh Phù bất an nói

"Hừ, nữ nhân này đã đùa giỡn ta nhiều lần, rõ ràng gần bắt được nàng, lại để nàng biến mất trong tầm tay, rõ ràng là tiện nhân kia cố tình chơi ta!"

Phó Lâm Xuân công lực đã khôi phục bảy tám phần, tai lại cực thính, dù có ở tận trên cao, vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện bên dưới sân.

Hắn vốn nghĩ đôi mắt nhỏ dài của nàng lại không an phận như trước kia, nào ngờ, khi hắn nhìn xuống bộ dáng người trong ngực thì thấy đôi mắt nàng đóng chặt, không dám nhìn xuống phía dưới.

Màu da nàng hơi trắng, dưới ánh trăng sáng trở nên nhu hòa mềm mại, đôi mắt vừa đen vừa dài, Phó Lâm Xuân nghiêng mắt sang bên cạnh, khẽ ho một tiếng, che dấu suy nghĩ trong lòng.

Cô nương ôm trong ngực, cô nương này họ Lý, gọi Kim Triêu, mười ba đến mười lăm tuổi gặp mặt, cùng hắn có tình cảm rất tốt.. Hôm nay, cô nương này đã trưởng thành.. Tình cảm cất giấu trong lòng dần dần phát ra, không phải hiện tại trong vòng tay hắn là một tiểu bạch vấn, không có gì lớn, lông mềm như nhung nướng lên ăn sẽ rất ngon.

"Không có?" Nam nhân kia cực kỳ tức giận "Ngươi đem nàng giấu ở đâu?"

"Ta.. ta không biết!"

Nam nhân nhìn nàng chằm chằm, chợt cười lạnh:

"Nói như vậy.. Có phải là ta lầm? Thanh môn nghèo đến nỗi không có cơm ăn, cho nữ nhân các ngươi chút thức ăn, các ngươi liền ngoan như chó quỳ rạp trên mặt đất, hiện tại các ngươi nổi lòng tham, cho rằng cùng Vân gia trang lớn mạnh liên thủ, diệt trừ Huyết Ưng, có thể dùng Vân gia trang làm chỗ dựa tốt? Thanh môn chẳng lẽ không nghĩ đến, hiện tại các ngươi cùng Huyết Ưng ngồi chung thuyền, mặc kệ ai rớt trước, người kia cũng không có kết cục tốt!" Nam nhân đưa tới ba gã cao thủ, quan sát bốn phía. "Hiện tại Xuân Hương công tử đang lẩn trốn, muốn một mẻ hốt trọn? Đáng tiếc, ngươi không biết Vân gia trang mạnh nhất là hộ sử Công Tôn Hiển, Phó Lâm Xuân chỉ ghi sử, hắn thừa hưởng võ công Nhàn Vân công tử, nhưng Nhàn Vân trời sinh tài năng hơn người, mới hai mươi đã đứng trong hàng ngũ cao thủ bậc nhất giang hồ, Phó Lâm Xuân sau làm Sổ tự công tử, chưa từng bộc lộ võ công, ngươi nói, hắn có thể tiếp ba người này được mấy chiêu? Ba người này cũng đều là các cao thủ bậc nhất giang hồ a!"

Phó Lâm Xuân nghe vậy, trên mặt không có nhiều biến hóa, ánh mắt hắn nhìn về phía khoảng tối ngoài đình viện, sau đó quay về trên gương mặt Lý Kim Triêu.

Nàng không biết võ, không nghe thấy những người dưới đất nói gì.. nhưng ở trên cây cao một lúc, nàng cảm thấy như đã chết, cả thân thể không còn chút sức lực mặc hắn ôm.

Bộ dạng nàng hiện tại giống như phó mặc tất cả

Nàng vụng trộm hé hé mắt, lông mi rung rung, đôi mắt trời sinh không an phận khẽ lưu chuyển.

Phó Lâm Xuân hơi nghiêng về trước, hơi thở của hắn phả lên mặt nàng, đôi mắt không an phận xoay tròn, cuối cùng lại nhắm mắt.

Người dưới mặt đất hiển nhiên chưa phát giác trên cây cao đang có người trốn, Triệu Anh Phù cắn răng nói:

"Chúng ta chưa hề cùng Vân gia trang cấu kết!"

"Hừ! Cho một con chó chén cơm, nó còn biết báo ơn, nữ nhân các ngươi ngoài việc bán chủ cầu vinh thì có thể làm được gì? Hủy Thanh môn quá dễ dàng!"

"Bán chủ cầu vinh cũng chẳng phải là quan hệ Thanh môn và Huyết Ưng." Âm thanh khàn khàn từ ngoài viện vang lên.

Những người dưới đất đều cả kinh, nhìn chằm chằm hướng phát ra giọng nói.

"Môn chủ!" Triệu Anh Phù sắc mặt đỏ bừng, nói: "Lam sao ngươi lại ra đây.."

Nhạc Quan Vũ chậm rãi đi đến, nói: "Anh Phù, chúng là đều là chó, lưng cũng đủ cong rồi."

Triệu Anh Phù vành mắt đỏ ửng. "Ta tới kiếm ăn là được rồi.."

"Ta đây cái môn chủ, thật là vô dụng, phải không?" Lưu hải dưới con mắt nhìn hướng nam nhân sau lưng các cao thủ giang hồ. "Đã như vậy, để cho Nhạc Quan Vũ ta tiếp các vị mấy chiêu a."

"Môn chủ!"

Một vị cao thủ cười lạnh: "Trong sách giang hồ Thanh môn trăm tên đầu bảng cũng không có mặt, ngươi có thể tiếp ta mấy chiêu?"

Nhạc Quan Vũ không để ý tới hắn, đem trường kiếm để trên mặt đất, rồi sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái, nói:

"Thanh kiếm này, Thanh môn truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đến thời sư phụ thì ít khi thấy, cơ hồ chưa từng cùng ngoại nhân tỉ thí, hôm nay, Quan Vũ cùng ngoại nhân tỉ thí, cũng là muốn chuộc tội. Anh Phù, ta có hỏi qua Xuân Hương công tử, Huyết Ưng sở tác sở vi, đã vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, ngươi nói, chúng ta vì miếng cơm, đã hại bao nhiêu người rồi?"

Triệu Anh Phù buông thõng cánh tay, cắn chặt răng.

Nam nhân cười nói: "Nhạc môn chủ, ngày thường không thấy bóng dáng, hôm nay nhìn thấy, mới biết Thanh môn thật có chí khí, đáng tiếc, năng lực thật kém a! Ngươi phản lại Huyết Ưng, không chỉ đơn giản là sau này không có miếng ăn đâu, với ba cao thủ này cũng đủ giết hết tất cả nữ nhân Thanh môn, ngươi có cam đảm khiêu chiến?"

Triệu Anh Phù nhìn Nhạc Quan Vũ, yên lặng đến sau lưng nàng.

Nhạc Quan Vũ cầm kiếm đứng dậy, nói:

"Ta mà chết, đệ tử Thanh môn không được để bốn tên này bước ra khỏi cổng, nghe rõ chưa?"

"Dạ!" Chúng đệ tử đồng thanh nói

Nam nhân khẽ giật mình, cao thủ giang hồ sau lưng thấp giọng nói: "Sân nhỏ đã bị những nữ nhân kia vây quanh rồi."

"Có đánh được không?" Nam nhân có chút hoảng

"Đại nhân chớ sợ, Thanh môn bảy mươi năm trước trên thứ hạng võ lâm không lọt vào danh sách một trăm, Nhạc Quan Vũ cùng lắm liều mạng vài chục chiêu, đệ tử Thanh môn không ra giang hồ đã lâu, không đáng để lo."

Nam nhân nghe vậy, nhẹ thời phào.

Nhạc Quan Vũ không quay đầu lại, nói: "Đây là lần đầu tiên ta cùng người bên ngoài tỉ thí, có thể học được gì hãy cố gắng học, đệ tử Thanh môn tuyệt không sử dụng ám chiêu!"

"Dạ!"

Khi các đệ tử đồng thanh hô "Dạ", Lý Kim Triêu tuy đang ở vị trí cao, nhưng là.. vẫn có thể nhìn thấy tên quan đứng sau lưng ba cao thủ giang hồ thầm hạ chiêu.

Miệng nàng bị bịt kín, không thể kịp thời nhắc nhở, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên vô liêm sỉ kia, tiên hạ thủ vi cường. Nàng xuất thân phố phường, thỉnh thoảng cũng có sử dụng thủ đoạn thấp kém, nhưng cũng chưa bao giờ đối phó với người vô tội..

Trong bóng đem, "xoạt" một tiếng, một đường máu phun tới, bắn lên mọi phía trong viện.

Đôi mắt nhỏ dài như muốn nổ tung.

Tiếp đó, có người che đi cặp mắt nàng, để nàng không nhìn thấy cảnh máu tanh.

"Mời, mời, mời.." thanh âm trong treo vang lên lần nữa liền trở nên lắp bắp

"Môn chủ?"

"Xuống, xuống.."

"Hắn đã xuống địa ngục rồi." Triệu Anh Phù vẫn còn chút hoảng hốt.

Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì?

"Xuống, xuống ngay.." Nhạc Quan Vũ đi đến bên cạnh cây cổ thụ, hướng nó tiếp tục cà lăm

"Phó mỗ xuống ngay đây." Thanh âm kia, như vang lên bên tai mỗi người.

Đệ tử Thanh môn cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vòng hạch sắc từ chỗ cao bay xuống, hạnh sắc đẹp như vậy, chỉ thấy qua trên một người. Tay áo bồng bềnh, như những cánh hoa rơi xuống, uyển chuyển, không giống cao thủ thông thường như ưng lao xuống. Khinh công, lúc chậm lúc nhanh, nhưng ở trên người này lại khác biệt, trong ngực hắn như đang ôm một con búp bê vải, y phục có điểm không chỉnh tề, làm phá hư cảnh sắc, khiến cho chúng nữ nhân có phần tiếc nuối.

Thẳng đến khi Phó Lâm Xuân chạm xuống đất, đệ tử Thanh môn mới thầm kêu lên một tiếng. Nguyên lai búp bê vải là Lý đại phu, Lý đại phu không biết võ, tự nhiên không thể chịu nổi việc rơi từ độ cao kia xuống.

"Xuân Hương công tử vẫn trốn trên đó?" Triệu Anh Phù trừng mắt.

"Đúng vậy."

"Đều nhìn thấy hết?"

"Ừ, đều thấy." Phó Lâm Xuân phát giác búp bê vải trong ngực hai chân dính chặt trên đất, cố gắng lắc đầu, nhưng bàn tay hắn vẫn còn đang che đi đôi mắt nàng.

Nàng không từ bỏ ý định, liều mạng lắc đầu, như quả dưa đang quay tròn vậy, hắn thấy thú vị, liền cười khẽ, kiên quyết che đi đôi mắt nàng để nàng không nhìn thấy mặt đất toàn máu tanh.

"Phó mỗ thật không ngờ môn chủ Thanh môn lại có một thân công phu tuyệt hảo như vậy."

"Đúng, đúng.."

"Vậy sao?" Triệu Anh Phù kích động, nói: "Xuân Hương công tử ngươi kiến thức rộng rãi, môn chủ nhà ta, công phu rất cao sao?"

"Đúng vậy." Phó Lâm Xuân thuận tiện nói: "Có thể trong mười chiêu liền.. liền đả thương bốn người, trong đó ba người là cao thủ bậc nhất giang hồ, đây rõ ràng là công phu trong tốp mười.

" Ngươi cứ nói thẳng là giết chết bốn người a, làm gì phải hàm súc? "Lý Kim Triêu thấp giọng nói. Cho dù bị hắn che mắt, nàng cũng biết kiếm pháp Nhạc Quan Vũ nhanh như vậy, tuyệt đối người thường không đùa giỡn được.

Mẹ nó, so với đao của Lan Thanh còn nhanh hơn! Khi đệ tử Thanh môn hoan hô ở bên trong, Triệu Anh Phù miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, run rẩy hỏi:

" Trong, trong mười? Xuân hương công tử, ngươi có nhầm hay không? Trong một trăm a? Một trăm với mười khác nhau nhiều a.. "Nàng cũng trở nên lắp bắp rồi.

Phó Lâm Xuân trầm tư trong chốc lát, chậm rãi nói:

" Cái này.. có lẽ ta lầm. "Liền bị Thanh môn trừng mắt, hắn cũng thức thời đổi giọng." Nhưng hơn nửa là không sai được, sang năm Nhạc môn chủ có thể ra ngoài giang hồ một chuyến, Vân gia trang sẽ có người ghi lại thứ hạng của ngươi. "

" Chính là lộ phí.. "

" Vân gia trang coi trọng nhân tài, sẽ sẵn sàng hỗ trợ lộ phí cho Nhạc môn chủ. "

Lý Kim Triêu khóe miệng co rút. Tán tài đồng tử, trước mặt Phó Lâm Xuân vui vẻ làm tán tài đồng tử, còn sau lưng Kim bàn tính nàng nghẹn ngào kêu khóc, nàng đọc sách dễ bị đau đầu ạ, nhưng hàng năm vẫn phải đáo qua một lần, mỗi năm Vân gia trang tiêu tốn rất nhiều bạc a, bạc này đi đâu không biết, tựa như cái động không đáy, hóa ra đều để kiến tạo thanh danh Vân gia trang, hôm nay nàng triệt để minh bạch a!

" Vậy thì quá tốt! "Triệu Anh Phù cảm kích khóc thành tiếng, nhìn một thân y phục đầy máu của Nhạc Quan Vũ, lại nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt khẽ biến, nhớ tới thân phận Phó Lâm Xuân, bèn nói:" Môn chủ từ đầu đến cuối đều không biết việc Huyết Ưng, là ta, là ta làm.. "

" Ta không nhìn thấy gì. "

" Sao? ".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Phó Lâm Xuân không quan tâm nói:" Cao quá, ta không nhìn thấy. "

Hơn mười đôi mắt xung quanh như muốn lồi ra, rõ ràng trong sách Vân gia trang có viết, dễ nói chuyện là Tôn tiên sinh, Xuân Hương công tử xuất thân danh môn chính phái, huyết thống thuần khiết so với hoàng kim còn cao hơn, nói chuyện dễ dàng như vậy? Gạt người a?

Lý Kim Triêu cũng thầm giật mình, Phó Lâm Xuân không phải muốn Thanh môn xuất đầu lộ diện để người ta tìm đến tiêu diệt chứ sao?

" Nếu Kỳ lân cỏ có thể biến mất bên trong Thanh môn, việc hôm nay ta chẳng những không biết, Vân gia trang cũng nguyện ý lo liệu hết thảy hậu quả, không để Thanh môn bị liên lụy.

Nói là hắn đang trao đổi điều kiện, không bằng nói hắn như đang nói chuyện trong nhà, đệ tử Thanh môn không nhân cơ hội chiếm tiện nghi thật có lỗi với Phó Lâm Xuân.

Chúng đệ tử nhất trí gật đầu đồng ý, Phó Lâm Xuân tự động lấy pháo hoa ở bên hông Lý Kim Triêu ra, hướng trên trời phóng.

"..."

Lý Kim Triêu nhận ra.

Triệu Anh Phù thấy thế, sắc mặt trắng bệch. Pháo hoa ngày từ đầu không phóng, mà phải chờ đến tận bây giờ.. Từ đầu đến cuối, không phải các nàng ép buộc Phó Lâm Xuân, mà là chính hắn tự nguyện ở lại.

"Anh Phù, ngươi cho người thu dọn mọi việc, chờ người Vân gia trang đến, thì báo cho Xuân Hương công tử." Nhạc Quan Vũ nói, hướng phía Phó Lâm Xuân lắp bắp: "Ta, ta dẫn ngươi, các ngươi đi xem Kỳ Lân cỏ."

Lý Kim Triêu thầm khinh bỉ, cái môn chủ này bình thường nói chuyện bình thường, gặp nam sắc liền cà lăm, thực dọa người mà!

"Làm phiền Nhạc môn chủ." Phó Lâm Xuân nói.

"Cái kia.. để cho ta đi giày đi." Lý Kim Triêu một mực quay đầu, nhưng nàng có chuyển tới chuyển lui, đều có bàn tay cố định ở mắt nàng.

Phó Lâm Xuân coi nàng là tiểu hài tử chơi đùa sao?

Phó Lâm Xuân trầm tư chốc lát, nâng eo nàng lên, khiến nàng bay trên không trung, mới nói:

"Như vậy tiện hơn."

"..."

Sắc mặt nàng liên tục thay đổi, hẹn mọn cười: "Ca ca có thể bỏ tay, để muội muội nhìn được không?"

"Các ngươi là huynh muội?" Triệu Anh Phù kinh ngạc nói: "Không giống nha.."

Phó Lâm Xuân liếc nàng một cái, nâng búp bê vải cứng ngắc, hướng Nhạc Quan Vũ nói: "Nhạc môn chủ, mời."

"Mời, mời.." Nhạc Quan Vũ đi trước.

Hăn ***.. Lý Kim Triêu trong bụng mắng hắn trăm ngàn câu thô tục, đừng nói là, hắn chán ghét nàng chán ghét luôn cả Thanh môn nàng nhìn thấy nha, chỉ---

Là lúc trước mắt không nhìn thấy nên miễn cưỡng chấp nhận sự hiện hữu của nàng, hiện tại muốn chỉnh nàng.

Phi, hắn nghĩ nàng muốn à?

Mọi chuyện đang tốt đẹp, làm sao phải tới cứu ngươi? Nàng muốn sao?

May mắn, khi trời sáng, có thể xuống núi trở về thành, từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa.

Nàng rưng rưng, tiếp tục chịu đựng làm con búp bê vải.

Khi Phó Lâm Xuân động tay dời khỏi mắt nàng thì nàng liền thở ra một hơi, bị nâng lâu như vậy, thật coi nàng là búp bê vải sao.. Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, cúi nhìn toàn sơn cốc một màu đỏ như máu.

Sắc trời dần sáng, đám mấy trôi lơ lửng tựa như có thể vươn tay ra là động được vào, khắp núi hoa đỏ cỏ đỏ, dập dềnh như sóng, đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn lâu sẽ bị hoa mắt, choáng váng đầu óc.

Phó Lâm Xuân đem nàng đặt trên tảng đá lớn, nhìn vạt áo trước có chút lộn xộn, lập tức nghiêng mắt nhìn hướng khác.

Lý Kim Triêu biết hắn xuất thân cao quý, đương nhiên xem thường loại người tùy tiện như nàng. Nàng qua loa chỉnh vạt áo che đi chiếc yếm, không muốn nghĩ đến, ai muốn vậy chứ.. Nội tâm nàng thầm mắng.

"Ngươi đợi ở đây." Dứt lời, hắn xoay người tiến vào biển hoa.

Con ngươi nàng đảo qua đảo lại, phát hiện hai bên người đều có tảng đá lớn vừa vặn che được gió lạnh.

Nãy giờ vẫn còn sợ hãi từ trên cây đại thụ, không có chú ý tới hương khí, hiện tại bình tâm lại mới phát hiện ra, Phó Lâm Xuân gặp xuân thì hương, hôm nay là mùa hè, ngày thường không ngửi thấy hương khí gì, nhưng bị hắn ôm một lúc, y phục nàng giờ đều phảng phất hương thơm. Nàng chần chờ trong chốc lát, vụng trộm cúi đầu ngửi hương thơm trên tay áo.

Vừa lúc đó, Phó Lâm Xuân liếc nhìn nàng một cái. Nàng khẽ giật mình, vội làm bộ dùng tay áo lau nước mũi.

Hắn không thèm đếm xỉa, rời ánh mắt đi.

Nàng thầm mắng một tiếng. Càng lúc càng cảm thấy nam nhân này đang đùa giỡn nàng, nàng cũng không có.. Không còn thích hắn nữa rồi, chỉ là hiếu kỳ hương khí của Xuân Hương công tử mà thôi, có cần phải dọa nàng như vậy không?

Khoảng thời gian hửng sáng, sương sớm rất lạnh, nàng ôm hai cánh tay sưởi ấm cơ thể, vì muốn dời đi tâm tư, nàng nhảy khỏi tảng đá lớn, đi chân trần vào cỏ Kỳ Lân huyết sắc, gió sớm thổi, xung quanh tựa như những dải lụa đỏ đang nhảy múa.

"Cái này có thể dùng làm Huyết Ưng?" Nàng thì thào tự hỏi. Thật không dám tin.

Phó Lâm Xuân đầu cũng không ngẩng, bứt mấy nhánh cỏ hồng, để vào trong túi đựng hạt dưa, không yên lòng trả lời nàng:

"Kỳ Lân cỏ mài thành phấn, nuôi Huyết Ưng, sau đó chế thành thuốc màu bôi lên cơ thể người, Huyết Ưng thấm vào từ da, dùng thân thể làm thức an, có lẽ còn có độc dược khác, cái này phải để tiền nhiệm Ngũ công tử cẩn thận nghiên cứu mới được. Ngươi lên kia ngồi đi, dưới này lạnh lắm."

"Đó.." Nàng bứt một nhánh cổ hồng, để sát mũi ngửi.

Nhạc Quan Vũ cầm một cây đuốc đã tẩm dầu, đi đến trước mặt Phó Lâm Xuân, lắp bắp nói:

"Bé, khi còn bé, sư phụ từng thiêu đốt nhiều lần, đốt rồi đốt.. Vô ích a, bất kỳ cách nào, đều không có tác dụng, chỉ có cỏ Kỳ Lân, mới có thể tồn tại ở đây, đại hỏa phải mất vài ngày.. Hiện tại bắt đầu sao?"

Phó Lâm Xuân tiếp nhận cây đuốc: "Hiện tại bắt đầu đi, chờ người Vân gia trang tới sau, bọn họ sẽ xử lý tiếp, làm cho địa phương này vĩnh viễn không có một ngọn cỏ. Nhạc môn chủ xin yên tâm, ngoài trừ Vân gia trang cùng Văn Nhân minh chủ, không còn người nào biết Huyết Ưng có liên quan đến Kỳ Lân cỏ."

Nhạc Quan Vũ gật đầu.

Phó Lâm Xuân định châm lửa, liền liếc nhìn Lý Kim Triêu, xác định nàng đang chậm rãi đi ra khỏi vùng cỏ Kỳ Lân, sẽ không bị lửa làm ảnh hưởng.

Nàng đang thu thập Kỳ Lân cỏ, rõ ràng là Huyết Ưng, không phải người giang hồ, lại phải quản việc giang hồ, cũng thật khó xử cho nàng.

Trong nháy mắt, có gì chợt lóe qua suy nghĩ hắn, hắn nhất thời không nắm bắt được, vì vậy chợt dừng động tác thiêu đốt Kỳ Lân cỏ.

Những người trúng Huyết Ưng, có thể cùng Kỳ Lân cỏ chung sống.

Đây là lời tên quan đã chết dưới tay Nhạc Quan Vũ nói với Triệu Anh Phù.

Phó Lâm Xuân thần sắc đại biến, nhanh chóng nhìn hướng nàng. Hắn nội tâm thâm hậu, chỉ cần phòng bị trước, Kỳ Lân cỏ không ảnh hưởng được tới hắn, nhưng nàng? Trong nháy mắt, hắn quẳng cây đuốc, chạy nhanh về hướng nàng.

Lý Kim Triêu nghe tiếng bước chân, giương mắt khẽ giật mình. "Phó Lâm Xuân ngươi.." cùng nàng không có thù giết cha a?

Nàng còn chưa có cơ hội nói ra suy nghĩ bên trong, đã bị hắn túm lấy cánh tay.

"Di, ngươi muốn xem hình Huyết Ưng sao? Không phải đã nói với ngươi, là giả đấy sao.." Nàng kêu lên sợ hãi, bởi vì Phó Lâm Xuân đối với hình Huyết Ưng trên cánh tay nàng không có hứng thú.

Hắn một tay xé áo ngoài của nàng.

Ánh mắt nàng như muốn lồi ra, cằm như muốn rớt xuống đất, há miệng không nói nên lời.

Tiếp đến, hắn tung ra ma chưởng..

"Phó Lâm Xuân, ngươi điên rồi.."

Y phục bị xé rách, trung y bạch sắc bị biến thành nhiều mảnh vải nhỏ tung bay thê lương giữa không trung. Mẹ nói, Phó Lâm Xuân sinh ảo giác rồi!

"Nhạc cô nương, giết người a! Phó Lâm Xuân bị ảo giác rồi! Giết người rồi! Nhanh cứu người! Hắn điên rồi!" Nàng kêu thảm, kêu cứu, xoay người muốn chạy trốn, nào biết đầu gối bị một lực đánh trúng, cả người nàng nhào xuống biển hoa, miệng ngậm một đống hoa màu đỏ. Mảnh vải phiêu lãng trước mặt nàng, đỏ trắng xứng đôi, quả thực như báo trước kết cục nàng, nàng trong lòng sợ hãi, hô to: "Cứu mạng a! Phó Lâm Xuân, Phó Lâm Xuân, ta không phải kẻ thù của ngươi, ta không phải Lý Kim Triêu, ta họ Cao, họ Cao, Cao Đại Xuân, đừng giết ta.." lưng nàng bị chế trụ, Phó Lâm Xuân không lưu tình xé rách y phục của nàng.

Trong sạch của nàng, cái yếm của nàng, thanh xuân của nàng, nàng.. Phó Lâm Xuân muốn giết người hay muốn phi lễ? Ít nhất phải cho nàng minh bạch a!

Nàng đợi rồi đợi, chỉ thấy lưng lạnh lạnh, không thấy động tác tiếp theo.

"Phó.." Lập tức, nàng ngậm miệng.

Nàng nhớ ra trên lưng có cái gì.

Nàng yên tĩnh trong chốc lát, nhổ cánh hoa trong miệng, vẻ mặt cợt nhả:

"Ca ca ngươi đừng đau lòng, cái này ý à, đã dự liệu hết rồi. Ngươi trên đường truy tìm Huyết Ưng biến mất, chín phần là có liên quan đến chúng, nếu như không có người bị trúng Huyết Ưng làm cầu nối, làm sao có thể tìm được ngươi? Việc nhỏ việc nhỏ a, Vân gia trang có giải dược, không có gì phải sợ!" Thật sự hù chết nàng! Nàng còn tưởng hôm nay chết chắc.

"Ngươi cam tâm sao?"

Âm thanh kia, có điểm nghiến răng nghiến lợi. Lý Kim Triêu có chút nghi hoặc, Phó Lâm Xuân bình thường, chính là người ôn nhu, dáng vẻ hiện tại..

"Đương nhiên không phải, rút thăm a, ta rút trúng ký vương, cho nên, ca ca ngươi cũng đừng nói chuyện thừa thãi này." Tạm ngừng, nàng nhìn những đóa hoa đỏ trước mắt, cười nói: "Thật sự đừng nói chuyện thừa thãi này, chúng ta không phải huynh muội sao? Cũng đừng coi ta là dạng người mặt dày, ngươi muốn nhờ ơn, ta còn cảm thấy phiền toái."

".. Ngươi có biết, ta đã tốn bao tâm tư, để ngươi thoát khỏi ánh mắt Huyết Ưng?"

"Sao cơ?" tiếng lầm bầm mang sự phẫn nộ, nàng kinh ngạc.

"Ngươi có biết giải dược của Vân gia trang, mỗi năm đều phải dùng, thẳng cho đến khi tìm ra giải dược chân chính?"

Nàng tròng mắt xoay chuyển, thở dài:

"Vậy sao? Ta bị Công Tôn Hiển lừa sao? Hắn lừa gạt ta nói, trở về liền có giải dược, ta sẽ khôi phục như thường, nếu không, ta đã mặc kệ việc này."

"Mái tóc của ngươi nhạt màu cũng là do việc này?"

Nàng sững sờ, nói:

"Màu tóc thay đổi sao? Ta một chút ấn tượng cũng không có. Ta xin ngươi, ta đang rất lạnh đó." Nàng có chút run rẩy.

Nam nhân đang áp chế sau lưng nàng chậm rãi đứng dậy.

Nàng thầm thở phào, sờ đến nửa áo choàng bên hông bị tàn phá, cẩn thận kéo kên che kín người, sau đó mới dám xoay người.

Nàng chống khuỷu tay, nửa nằm trên biển hoa nhìn nam nhân này.

Ánh sáng mặt trời sau lưng hắn, khiến nét mặt hắn không được rõ ràng, nhưng nàng biết nét mặt nàng hắn nhất định thấy rõ. Nàng nhếch miệng cười nói:

"Được rồi, việc nhỏ đó mà ngươi cũng muốn so đo? Một năm trước Huyết Ưng thiếu chút nữa khiến ta táng thân hỏa quật, rốt cuộc có cơ hội báo thù, ta phải nắm bắt đúng không?"

Hắn không nói lời nào, cặp mắt u tối lạnh lùng nhìn nàng. Trường bào màu đỏ bay trong gió, cơ hồ hòa lẫn cùng Kỳ Lân cỏ.

Nàng vẫn giữ bộ mặt cười hì hì, nhưng ngữ khí là nghiêm túc:

"Phó Lâm Xuân, ta nói rồi, ta chỉ đang thực hiện nghĩa vụ chủ tử Vân gia trang thôi, đây là chuyện của ta, năm trước ngươi cự tuyệt ta, ta vẫn chưa tìm ra cơ hội để cảm tạ ngươi, hiện tại ta mới có cơ hội cảm ơn ngươi. Ta là người, có điểm xấu là dễ bị mê hoặc, nhưng một khi đã từ bỏ là không còn vấn vương, Vân gia trang có huynh trưởng Lý Kim Triêu, người khác tám đời cầu cũng không được. Cho nên, đừng để ý, đây chính là phương thức ta báo đáp Vân gia trang, cùng ngươi không liên quan." Tạm ngừng, nàng lại cười khẽ:

"Huống chi, ta cũng không muốn, bị thiên lôi đánh a."