Xuân Nhật Yến

Chương 27: Không nỡ để hài tử sa vào lang sói



Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

* * *

Thừa Hư đang định dẫn Giang Diễm trở về phục mệnh thì sửng sốt, vừa nghe thanh âm này liền nở nụ cười: "Bạch tứ tiểu thư cũng ở đây sao?"

"Ở đây ở đây, ngươi mau tới đây một chút, ta có việc nhờ." Hoài Ngọc cười híp mắt nói.

Giang Diễm đã đi ra bên ngoài vài bước, nghe thấy lời này không nhịn được mà quay đầu lại tò mò hỏi: "Cô nương có chuyện gì cần nhờ?"

"Tiểu thiếu gia đừng quan tâm, tới chỗ lão thái gia bên kia trước quan trọng hơn." Nàng nói: "Thừa Hư có thể đến đây một chút."

Xem ra Bạch tứ tiểu thư cũng quen biết với Thừa Hư, Giang Diễm không nói gì thêm, vỗ vai Thừa Hư: "Ngươi đi đi, tự ta đi qua đó."

"Vâng." Thừa Hư đáp lời, nhìn theo bóng Giang Diễm bước tới bên đình nghỉ mát mới quay đầu đi đến giả sơn.

"Người có chuyện gì?"

Hoài Ngọc làm bộ làm tịch dựa vào hòn giả sơn, vẻ mặt đau đớn nói: "Ngươi có thể kêu chủ tử nhà ngươi đến giúp ta một chút không? Chân ta bị thương rồi."

Thừa Hư sững sờ, cúi đầu nhìn xuống chân phải của nàng, vò đầu nói: "Người bị thương.. Có thể thông báo cho người nhà Bạch phủ đến đón, gọi chủ tử nhà ta đến có tác dụng gì?".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

"Ngốc thế!" Hoài Ngọc trách hắn một tiếng: "Ta lén trốn đến Giang phủ, vừa nãy còn liên tục phải trốn tránh người nhà Bạch gia, bây giờ lại đi tìm bọn họ, chẳng phải là sẽ bị cha ta đánh chết hay sao? Bị thương đã rất đáng thương rồi, ngươi còn muốn ta mất thêm nửa cái mạng sao?"

Thừa Hư do dự nói: "Nhưng chủ tử nhà ta.. Sợ là không đến được."

Chắp tay trước ngực hướng về phía hắn hành lễ, Hoài Ngọc tội nghiệp nói: "Ngươi cứ nói chân ta bị thương rất lợi hại, xương cốt đứt đoạn rồi, xin hắn giúp một chút, tốt xấu gì ta cũng từng xin dược cho hắn đúng không?"

Thừa Hư khó xử nói: "Thuộc hạ chỉ có thể tận lực thử một lần."

"Biết ngươi là tốt nhất mà!" Nàng nhếch miệng: "Đi nhanh về nhanh nha, ta thật sự rất đau."

Nghi ngờ liếc xuống chân nàng một cái, Thừa Hư bán tín bán nghi trở về đình nghỉ mát, nói nhỏ bên tai sự tình cho chủ tử.

Giang Huyền Cẩn nghe vậy, cười lạnh một tiếng.

Bị thương liền tìm hắn? Lục Cảnh Hành không phải ở bên cạnh nàng sao? Tìm hắn làm cái gì?

"Người có đi không?" Thừa Hư nhỏ giọng hỏi.

Giang Huyền Cẩn rất muốn nói thẳng là không đi, nhưng ngồi trong đình nghỉ mát uống trà tán gẫu cũng nhàm chán. Trầm mặc một lát, hắn vẫn đứng dậy.

"Ta đi một chút." Hắn nói với Thừa Hư: "Ngươi trông ở chỗ này, nếu lát nữa Diễm Nhi muốn chạy, ngươi hãy bắt nó lại."

"Vâng."

Chào hỏi lão gia một cái, Giang Huyền Cẩn đi xuống, không chút do dự mà đi về hướng giả sơn.

Tai họa kia kêu to một tiếng "Ai da ai da", bộ dáng như người sắp chết dựa vào giả sơn. Thấy hắn đến, ánh mắt sáng lên: "Biết ngươi sẽ đau lòng vì ta mà."

Quét mắt nhìn xuống chân của nàng, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Làm sao lại bị thương?"

Hoài Ngọc mếu máo: "Trẹo chân."

Giang Huyền Cẩn xoay người muốn đi.

"Ai ai ai! Không phải, không phải trẹo chân, là xương cốt đứt đoạn!" Duỗi tay lên không trung hướng về phía hắn, Hoài Ngọc mếu máo nói: "Ta đi đường không được nữa rồi, ngươi mau tới giúp ta đi."

Bước chân thoáng dừng lại, Giang Huyền Cẩn quay đầu nói: "Ngươi quỷ kế đa đoan, ai biết được ngươi lại đang tính dở thủ đoạn gì?"

Chỉ biết cảnh giác! Lí Hoài Ngọc lầm bầm nói hai tiếng, cầm lấy làn váy xốc lên, kéo vớ xuống cho hắn xem: "Ngươi xem!"

Trên mắt cá chân tinh tế trắng noãn lại xanh tím cả một khối lớn, da thịt còn có vài chỗ sây sát nhỏ, rớm máu đen sẫm.

Giang Huyền Cẩn hơi kinh hãi, nhíu mày kéo váy của nàng xuống: "Còn ra thể thống gì!"

"Không phải ngươi không tin sao?" Nàng mếu máo: "Không để cho ngươi nhìn thấy, ngươi làm sao biết được ta thật sự rất đau chứ?"

Nhìn nhìn xung quanh, Giang Huyền Cẩn trầm giọng nói: "Ta sẽ để gia nô tới cõng ngươi đến khách phòng."

"Không được!" Hoài Ngọc hùng hồn: "Người ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể để gia nô cõng được? Muốn cõng cũng phải là ngươi cõng!"

"Không thể nào." Giang Huyền Cẩn nói: "Hôm nay có nhiều người, đi hai bước sẽ bị người khác bắt gặp, đến lúc đó thanh danh hoàng hoa đại khuê nữ của ngươi cũng mất sạch."

Vậy mà không phải là không muốn cõng, mà là sợ bị người khác nhìn thấy?

Hoài Ngọc líu lưỡi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cái vị Tử Dương Quân này một cái, nhất thời quên mất phải giả vờ đáng thương.

Đón nhận ánh mắt của nàng, Giang Huyền Cẩn quay đầu đi: "Để gia nô đến cõng, hoặc tự ngươi đi tới khách phòng, ngươi chọn một cái đi."

"Cả hai cái đều không muốn chọn!" Duỗi tay nắm lấy cánh tay của chính mình khoanh tròn vào trong lồng ngực, Hoài Ngọc bướng bỉnh nói: "Ngươi cõng ta!"

Bộ dáng này nhìn có chút bá đạo, Giang Huyền Cẩn cảm thấy rất đau đầu, sớm biết như vậy sẽ không tới đây, người này quả thực là cây kẹo mạch nha, dính vào một chút là dán đến cứng đờ, rất khó kéo xuống.

Phí lời, vì để dính đến hắn, khổ nhục kế đều đã dùng đến, sao có thể dễ dàng để hắn tháo xuống? Hoài Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của hắn, sống chết không thả ra.

Hai người giằng co một hồi, đang không biết nên làm thế nào, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến vài tiếng của gia nô chạy nhanh hét lớn:

"Trung đình đang đi lấy nước, mời các vị trước tiên di chuyển đến Tiền đình! Khách quý, mời đi bên này!"

Trung đình của Giang phủ không có nước, lại có không ít gỗ trúc chế dụng cụ đặt ở đó, hôm nay có nhiều người, không tránh khỏi chạm vào chỗ nào đó mà đốt lửa lên.

Giang Huyền Cẩn nghe thấy liền nhíu mày, Lí Hoài Ngọc lại cảm thấy vui vẻ.

Cái gì là trời cũng giúp ta, đây là trời cũng giúp ta!

"Nghe thấy không? Mọi người đều đến Tiền đình rồi, chờ bọn họ đều đi hết, ngươi cõng ta về phòng của ngươi đi." Nàng nhanh miệng hướng về phía hắn: "Càng nhanh càng không có người thấy."

"Hoang đường!" Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Ta cõng ngươi đã là mộng hão rồi, ngươi còn muốn vào phòng của ta ở sao?"

"Còn hơn ở khách phòng kia, người ta trời xa đất lạ không quen a, ngươi lại không tính cho ta ở bên cạnh, người ta sẽ sợ hãi đó." Hoài Ngọc tủi thân đến đỏ vành mắt, nước mắt nói chảy liền chảy ra: "Ngươi đó, tốt xấu gì ta cũng từng nằm cùng ngươi trên một cái giường rồi, vậy mà ngươi thấy chết mà không cứu.."

"Câm miệng!"

"Không bế!" Nàng càng nói càng đáng thương: "Người ta thích ngươi như vậy, trông thấy ngươi sẽ không suy xét gì đến thanh danh hay danh tiết linh tinh gì đó, nghĩ rằng ngươi sẽ đối với người ta tốt một chút. Ngươi lại không tốt chút nào, cho dù thấy chết mà không cứu, còn mắng ta.. Hu hu hu!"

"..."

"Không nói gì sao? Chột dạ rồi? Đường đường là Tử Dương Quân, lòng dạ còn không lớn bằng một tiểu nữ tử như ta. Ngươi xem trước giờ ngươi chán ghét ta như vậy, ngươi có thấy có lần nào ta đối với ngươi không tốt không? Làm người phải thiện lương chứ! Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu người hành y tế thế!"

"Đều nói khuê phòng của nữ nhi là nơi không được vào, ngươi cũng đâu phải là nữ nhi, phòng có chỗ nào không được vào chứ? Người ta không muốn làm khác, chỉ cảm thấy ở chỗ của ngươi sẽ an tâm hơn chút, ngay cả chút yêu cầu ấy cũng không chịu, ta không thích ngươi nữa.."

Thật sự nghe không nổi nữa, Giang Huyền Cẩn trừng mắt liếc nàng một cái, cúi người xuống "Xoát" một tiếng đã ôm nàng lên.

Hoài Ngọc hoảng sợ, hai tay lập tức ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn giống như gặp quỷ.

"Ngươi.. Ta cho là ngươi sẽ cõng ta!"

"Vọng tưởng!" Lạnh lùng liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn ôm nàng đi ra ngoài.

Khách khứa trong phủ đều đã đi tới Tiền đình, Nguyệt môn nằm ở bên trái hoa viên, dọc đường đi cũng chưa gặp ai. Hoài Ngọc nằm trong ngực người này, tim đập nhanh đến lợi hại.

Cuối cùng cũng có cơ hội vào Mặc cư thám thính rồi!

* * *

Tiểu Thất: Đọc xong chương này nên rút ra kết luận: Muốn ăn được đậu hũ của lạnh lùng boy thì phải biết nhõng nhẽo nha!