Xuân Nhật Yến

Chương 43: Đừng buông tay



Editor: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

[ORG]Sao có thể biết được nhỉ? Xem bói gia truyền? Mai rùa bói toán?

Hoài Ngọc trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, quyết định đổi sang vẻ mặt bí hiểm, học theo ngữ khí của Giang Huyền Cẩn, lạnh giọng nói: "Làm sao ta biết được, quan trọng sao?"

Liễu Vân Liệt hơi phát cáu, tính khí của hắn văn võ cả triều đều hiểu được, có rất ít người dám đụng chạm chính diện cùng hắn, ngay cả Tử Dương Quân cũng phải nhường hắn ba phần. Người trước mặt này lại tốt rồi, cảm đường của hắn thì không nói, lời lẽ còn chống đối như thế, nếu hôm nay hắn thật sự cứ nhịn như vậy thật, truyền ra ngoài mặt mũi biết để vào đâu?

Nắm chặt tay, Liễu Vân Liệt nói: "Nếu phu nhân cố ý cản trở, vậy va chạm chỗ nào, xin bỏ qua cho."

Nói xong, lấy tay làm cung, lập tức tạo thành một tư thế.

Hoài Ngọc vừa nhìn thấy tư thế này còn có chút hưng phấn, Liễu Vân Liệt xuất thân từ võ tướng, đi theo con đường cứng rắn mạnh mẽ, lúc trước nàng tập võ, Tựu Ngô thường để nàng đi tìm Liễu Vân Liệt luyện tập, vì nàng luyện chính là nhu, sở trường nhất là lấy nhanh nhẹn khắc chế cứng rắn. Nhưng lúc đó vì thân phận, mặc kệ nàng khiêu khích như thế nào, Liễu Vân Liệt cũng không đánh cùng nàng, không ngờ bây giờ lại có cơ hội tốt dâng tới.

"Phì phì" nhổ ngụm nước bọt trên tay, Hoài Ngọc chắp tay về phía hắn: "Mời!"

Đánh thật sao? Thừa Hư Ngự Phong bên cạnh đều kinh ngạc, vội vàng bước lên cản lại: "Phu nhân, Liễu đại nhân, tuyệt đối không được!"

"Các ngươi đừng ồn ào!" Thấp giọng trách một tiếng, Hoài Ngọc quay đầu nhìn lướt qua lầu chính phía sau lưng, trong mắt tràn đầy bình tĩnh và thâm tình.

Thừa Hư và Ngự Phong khép miệng, hai người đều có chút xúc động, chủ tử của bọn họ rõ ràng là Tử Dương Quân dưới một người trên vạn người, sao ở trong mắt phu nhân lại trở thành một người cần được che chở, cần được yêu thương như thế?

Mục đích chính của Liễu đương nhiên không phải đánh nhau cùng nữ nhân này, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào sau lầu chính, nghĩ trong lúc so chiêu có thể bỏ xa người này xông lên được trên đó.

Nhưng Lí Hoài Ngọc căn bản không cho hắn cơ hội này, vừa ra chính là một chiêu mãnh xà xuất động, khiến hắn lui về phía sau hai bước.

"Ngươi..." Đây là con đường gì? Cũng quá ngang tàng rồi!

Hoài Ngọc nhếch miệng cười, ngón cái lau chóp mũi, tránh được một chiêu mười phần lực đạo của hắn, nắm lấy sơ hở đánh úp hắn.

Loại tác phong đánh nhau thuần chất giang hồ này, Liễu Vân Liệt nhìn thấy rất tức giận. Ngươi tới ta lùi đã qua mười chiêu, hắn vẫn không thể vây kín được đường thoát thân của nàng, không nhịn được mà sốt ruột lên, cũng bất chấp thân phận gì, bỗng nhiên ra tay không chút lưu tình.

Hoài Ngọc vừa đánh vừa lui, dần dần có chút không chịu đựng nổi. Cơ thể này của Bạch Châu Cơ quá yếu, nàng có thể chống đỡ được nhiều chiêu như vậy hoàn toàn là dựa vào những chiêu thức nhớ được trước kia, cộng thêm chút tâm cơ thủ đoạn gian xảo nhỏ, những chiêu thức mà nàng xuất ra chỉ có tác dụng hù dọa người, đánh nhau thật thì chỉ sợ chẳng có tổn thương gì.

Mắt nhìn thấy Liễu Vân Liệt đã tới gần lầu chính, Hoài Ngọc nghiến răng, liều mạng chịu một quyền của hắn cũng phải tấn công hạ bàn của hắn.

"Phu nhân cẩn thận!" Thừa Hư không nhịn được khẽ quát.

Chân của Hoài Ngọc quét ngang tới cạnh đầu gối Liễu Vân Liệt, nắm đấm của Liễu Vân Liệt cũng sắp rơi xuống bả vai nàng, so sánh hai bên, cho dù là chiêu thức sàn sàn như nhau, lúc hạ xuống nhất định Hoài Ngọc cũng là người chịu thiệt.

Liễu Vân Liệt nghĩ qua rồi, cho dù chuyện động thủ với nữ tử truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, nhưng hôm nay hắn cũng phải giáo huấn người này một chút, bằng không cứ mặc cho nàng ta ngang ngược như thế, người liên lụy khẳng định là Huyền Cẩn.

Nhưng một quyền này của hắn còn chưa thể hạ xuống.

Giữa ánh sáng hỏa thạch, cánh cửa lầu chính bỗng mở ra, có người phóng thân ra ngoài, xuất quyền chống lại hắn, lực đạo rất lớn, đánh đến xương tay của hắn chấn động tê dại. Cùng lúc đó, hạ bàn cũng bị người đánh tan, đầu gối cong xuống, Liễu Vân Liệt lảo đảo nửa bước, cơ thể rất chật vật mà xiêu vẹo.

Hoài Ngọc có hơi chưa kịp phản ứng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu một quyền kia, không ngờ bên tai chợt nổ vang một tiếng, cuối cùng nàng bị người kéo sang một bên.

"Đứng ra đằng sau." Thanh âm của Giang Huyền Cẩn rất khàn, ngữ khí lại thật sự khiến người ta sợ hãi.

Hoài Ngọc ngẩng đầu liền thấy hắn lao về phía Liễu Vân Liệt, không phân trần gì đã động thủ.

"Huyền Cẩn!" Liễu Vân Liệt trừng lớn mắt: "Là ta!"

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn u ám, giương mắt lên nhìn hắn, thế tấn công không giảm đi chút nào, phá hai chiêu của hắn, đột nhiên đánh một quyền vào ngực hắn. Không đợi hắn phản ứng lại, lập tức xoay người nhấc chân hung ác đá thẳng vào bên vai phải của hắn.

Ra tay rất nặng, không lưu tình chút nào.

Liễu Vân Liệt ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên xong thì hiểu được người này đã tức giận thật rồi, vội vàng gắng sức chống đỡ.

"Chủ tử bớt giận!" Thừa Hư và Ngự Phong đều bước lên, từng người từng người ngăn hắn lại, gấp giọng khuyên can.

Giang Huyền Cẩn khép hờ mắt, tức giận vẫn chưa tiêu tan, đẩy Thừa Hư ra muốn tiếp tục động thủ. Nhưng mà, bên cạnh lại có một bàn tay vươn ra, mềm mại dịu dàng mà chui vào trong lòng bàn tay hắn, giữ chặt lấy hắn.

Hơi dừng lại, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nghiêng đầu: "Nàng cũng muốn khuyên ta?"

Hoài Ngọc nhếch miệng cười đến không thấy cả mắt đâu nữa, cũng mặc kệ khuyên hay không khuyên, giữ chặt tay hắn, hai mắt nổi lên đốm sáng nhỏ, nói: "Sao chàng lại lợi hại như vậy! Lúc đánh nhau cũng đẹp như vậy nữa! Vừa rồi nhìn thấy góc y phục của chàng bay lên, ta thật sự cảm thấy như thần tiên hạ phàm đó!"

Hạ phàm đó... Phàm đó... Đó...

Âm cuối tràn đầy tình ý vang vọng khắp Mặc Cư, đem không khí căng thẳng vốn có vọt một cái bay sạch sẽ.

Cơ thịt trên mặt Liễu Vân Liệt co rút, hắn rất muốn nói rằng vị phu nhân này thật sự cam đảm hơn người, lúc Giang Huyền Cẩn đang tức giận mà nàng ta cũng dám động vào hả? Còn nói những thứ gì mà toàn không đầu không đuôi...

Nhưng mà, người vốn đang bao phủ một thân lệ khí, bị nàng thoáng kéo tay như thế thôi, vậy mà lại bình tĩnh xuống thật.

"Bị thương chỗ nào rồi?" Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu, không vui hỏi nàng.

Hoài Ngọc cười, đo cánh tay cường tráng của bản thân: "Ta rất lợi hại đó, không có bị thương!"

Đưa ta nắn nắn cánh tay của hắn, lại đánh giá hắn hai vòng từ trên xuống dưới, hắn nới lỏng lông mày, thần sắc cũng dịu xuống.

Hoài Ngọc đau lòng sờ sờ mặt hắn: "Vẫn đánh thức chàng, có mệt không? Đi vào ngủ thêm chút nữa không?"

"Không cần." Cúi đầu để nàng tùy ý sờ sờ, Giang Huyền Cẩn nói: "Vốn hôm nay không thể ngủ được, có thể được nghỉ ngơi lâu như vậy cũng là nhờ phúc rồi."

"Nhờ phúc của ai?" Hoài Ngọc nhướn mày, cười đến mờ ám lưu luyến, muốn lừa hắn gọi một tiếng "Phu nhân".

Nhưng Giang Huyền Cẩn không mắc mưu, hừ nhẹ một tiếng đẩy nàng hướng về phía nhà chính: "Nàng đi nghỉ ngơi trước đi."

Liễu Vân Liệt ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há miệng, mãi đến khi Giang Huyền Cẩn đuổi người vào trong lầu chính đứng trước mặt hắn một lần nữa, tinh thần của hắn vẫn có chút chưa thể hồi phục: "Ngươi..."

Khoanh tay đứng trước mặt hắn, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn lạnh lùng: "Liễu đại nhân, ngươi cưỡng chế xông vào Mặc Cư của ta, làm bị thương phu nhân của ta, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Liễu Vân Liệt muốn nói, ta đâu có làm bị thương phu nhân của ngươi chứ! Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của người trước mặt, hắn cam chịu số phận mà cúi đầu hành lễ: "Là hạ quan lỗ mãng, nhất thời nóng lòng, ngày mai ta sẽ chuẩn bị ổn thỏa một phần hậu lễ nhận lỗi với phu nhân. Nhưng hôm nay đến đây, đích thật là có chuyện muốn hỏi Quân Thượng."

Giang Huyền Cẩn nghiêng người, vẫn cho hắn vào trong sảnh phụ.

Đôi phu thê này thay phiên nhau mà tới, cuối cùng hắn vẫn không thể bước vào lầu chính nửa bước. Tâm tình Liễu Vân Liệt phức tạp, ngồi trong sảnh phụ trầm giọng nói: "Quân Thượng có biết lời đồn đại gần đây trong triều không?"

Giang Huyền Cẩn bưng trà đặc: "Mời đại nhân nói."

"Quân Thượng ra tay với Lệ Thừa Hành, lại là để cứu Từ Tiên." Liễu Vân Liệt hơi tức giận: "Hành động như vậy, không khác gì ngang nhiên nói với toàn bộ triều đình và bách tính, Tử Dương Quân ủng hộ bè phái của Trưởng công chúa! Trưởng công chúa qua đời đã gần hai tháng, thế lực sót lại trong triều của nàng vẫn chưa được diệt trừ sạch sẽ, không ít người vì chuyện này mà hết sức hết lòng, Quân Thượng thì lại tốt rồi, không giúp đỡ thì thôi, còn đối đầu với chúng ta sao?"

Nghe vậy, Giang Huyền Cẩn có chút khó hiểu: "Lệ Thừa Hành tham ô nhận hối lộ, là giả sao?"

Liễu Vân Liệt thoáng dừng lại: "Không phải."

"Vậy Từ Tiên nhận hối lộ hai mươi vạn lượng là thật sao?"

"Cũng không phải..."

"Nếu đều là không phải, hôm nay ngươi tới đây trách móc ta cái gì?" Giang Huyền Cẩn không vui lắm: "Liễu đại nhân, từ lúc nào ngươi bắt đầu không phân biệt thiện ác đúng sai, chỉ biết nhìn vào đảng phái lập trường thế?"

Liễu Vân Liệt chấn động, tiếp đó nhíu mày: "Nhưng... Dù sao ta vẫn cảm thấy hành động gần đây của ngươi quá mức không bình thường, nếu ngươi không cố ý, vậy là người khác cố ý lôi kéo ngươi đến bước này."

Người khác lôi kéo hắn? Giang Huyền Cẩn khẽ cười: "Bản quân làm việc, ai có thể lôi kéo? Nếu chuyện làm là đúng, thì sợ gì có người lôi kéo?"

Lời này quang minh chính đại đội trời đạp đất, Liễu Vâm Liệt rất ảo não, hoàn toàn không thể cãi lại.

Hoài Ngọc nằm trên giường trong nhà chính nhắm mắt trầm tư.

Tiếp xúc với Giang Huyền Cẩn lâu như vậy rồi, nàng quyết định tin tưởng con người này không phải cố ý hãm hại nàng, về phần thánh chỉ và rượu độc, chắc hẳn sau lưng cũng có người lên kế hoạch, cố ý để hắn bước vào trong.

Như vậy, người phía sau lưng này là ai? Có thể đồng thời đùa giỡn vỗ tay với Đan Dương trưởng công chúa và Tử Dương Quân, còn khiến họ không phát hiện ra, lại là sắp đặt thứ lòng dạ gì? Liễu Vân Liệt ở trong đó có tác dụng gì?

Nghĩ rất nhiều chuyện, khuôn mặt có hơi kéo căng, biểu tình cũng rất nghiêm túc.

Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng mở cửa, nháy mắt nàng đã biến thành bộ dạng thật sự ngủ say.

"Mệt rồi sao?" Có người ngồi xuống bên cạnh, nghẹ giọng hỏi một câu.

Lí Hoài Ngọc ngáp dài một cái mở mắt ra, cười hì hì duỗi tay kéo hắn: "Không mệt!"

Giang Huyền Cẩn rũ mắt nhìn nàng, thần sắc trong ánh mắt không rõ ràng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hoài Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng có hơi kéo căng, vội vàng kéo hắn nằm xuống, chưa tay ôm lấy hắn: "Có phải chàng có lời muốn hỏi ta không?"

"Ừ."

"Vậy chàng hỏi đi, ta nhất định sẽ trả lời thành thật."

"Võ công của nàng là ai dạy?" Giọng hắn khó chịu hỏi.

Hoài Ngọc mỉm cười cọ cọ vào lồng ngực hắn: "Chàng nhìn ta như vậy cũng được tính là võ công ư? Vài ba động tác mèo cào ấy, một chút nội lực cũng không có, cơ thể cũng giống như cái gậy trúc."

Nói xong còn đưa cổ tay của mình ra để trước mặt hắn, rất hào phóng cho hắn dò xét.

Nếu là người tập võ, xương cốt kinh lạc(*) đều sẽ khỏe mạnh hơn người thường, mạch đập cũng sẽ rõ ràng hữu lực. Mà Bạch Châu Cơ này, đừng nói đến khỏe mạnh, yếu ớt đến bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát một trận bệnh lớn, lòng bàn tay mềm mại, không có lấy một chút nốt chai sần nào.

(*)Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân. Kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch. (Theo wikipedia).

Giang Huyền Cẩn cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi, nha đầu này chỉ là có chút lanh lợi, cơ thể này sẽ không thể nào có võ công được đâu.

"Vậy sao nàng dám đi ngăn cản Liễu Vân Liệt?" Hắn mím môi: "Không sợ bị thương thật sao?"

Hoài Ngọc duỗi tay vuốt ve khuôn mặt hắn, cười nói: "Ta đau lòng cho chàng, muốn chàng ngủ nhiều một chút, cho dù lão Thiên Vương tới đây ta cũng phải ngăn cản!"

"Ta không cần nàng bảo vệ."

"Chàng có cần hay không là một chuyện, ta muốn bảo vệ chàng hay không lại là chuyện khác." Nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, rất nghiêm túc nói: "Chàng chưa từng thích ai, không biết loại cảm giác này. Cho dù là một con đom đóm yêu thích ánh trăng, nó cũng sẽ muốn đem tất cả ánh sáng của mình cho vầng trăng."

Không quan trọng người ngươi thích mạnh mẽ cỡ nào, đây là một tâm ý nhảy lên không ngừng.

Giang Huyền Cẩn nghe thấy liền sững sờ, bàn tay chạm vào mái tóc của nàng, lại không nhịn được mà khẽ vân vê: "Con người nàng, vì sao mỗi ngày đều nói nhiều như vậy?"

Hoài Ngọc trừng mắt: "Chàng tưởng ta muốn sao? Còn không phải vì chàng nói ít à? Nếu ta không nói thay chàng nhiều thêm một chút, chàng sẽ ngột ngạt bao nhiêu!"

"Lại nói bậy."

"Ai nói bậy chứ? Lẽ nào không phải chàng rất muốn nói ta chàng cũng rất thích ta sao?" Nàng nghiêm trang nói: "Nhưng chàng không nói ra, vậy ta chỉ có thể nói nhiều thêm vài câu thôi."

"Giang Giới, ta thích chàng!" Lông mày cong cong xuống, cười thành vầng trăng non.

Giang Huyền Cẩn nhắm mắt, duỗi tay đem đầu của nàng giữ trong ngực mình, buồn bực nói: "Im miệng."

Thuận theo lực đạo cọ cọ ở trong ngực hắn, Hoài Ngọc cười khanh khách không ngừng, vòng ôm mềm mại ôm lấy hắn không buông. Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của người này, trong lòng nàng vui như được mùa không dừng lại được liền tỏa ra ngoài.

Khiến Giang Huyền Cẩn động lòng rất khó, nhưng một khi hắn động lòng rồi, mọi thứ đều trở nên dễ làm rồi.

"Đúng rồi, Nhị ca của chàng không phải tham gia tuyển sĩ sao?" Nàng giả vờ lơ đãng hỏi.

Giang Huyền Cẩn thấp giọng "Ừ" một tiếng.

"Vậy ngày mai ta sẽ làm chút điểm tâm, tặng cho viện họ một ít." Hoài Ngọc nói: "Hôm nay Nhị tẩu tới, tặng hai đĩa hạt dưa giòn rất ngon."

Nhị tẩu? Giang Huyền Cẩn dừng một chút, giống như nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra người nào đó, thấp giọng nói: Nàng muốn tặng thì tặng."

"Ta nghe người ta nói Nhị tẩu là người của Từ gia." Nàng nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn thì là một cô nương khá tốt, nhưng sao giống như không được người ta chào đón?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Không phải không được người ta chào đón, chỉ là không được Nhị ca chào đón. Con người huynh ấy, từ trước tới giờ luôn chuộng mỹ sắc."

Rất rõ ràng, Từ Sơ Nhưỡng cũng chẳng có mỹ sắc gì.

Hoài Ngọc nhíu mày: "Vậy huynh ấy còn cưới người ta về làm gì? Từ gia tốt xấu gì cũng là gia đình giàu có, nữ nhi còn không gả được cho nhà tốt sao?"

Nếu là người khác nói những cái này với Giang Huyền Cẩn, nhất định hắn sẽ phiền chết, một chữ cũng lười đáp lại. Nhưng nghe người trong ngực cứ liên miên lải nhải, hắn cảm thấy rất hứng thú, không nhịn được đáp lại: "Lúc đó Nhị ca cưới Nhị tẩu cũng là bị ép."

Không vui mà ngẩng đầu lên, Hoài Ngọc híp mắt: "Sao lại gọi là "Cũng"?"

Xoa xoa thuận theo mái tóc của nàng, trấn an sự bất mãn của nàng xuống, hắn nói tiếp: "Từ lúc Nhị ca mười sáu tuổi đã có thị thiếp, nhưng đến tận hai mươi tuổi huynh ấy vẫn không muốn lập chính thất, nói là sợ chính thất ức hiếp toàn bộ mĩ nhân trong phòng của hắn. Mặc kệ bà mối có khen tiểu thư nhà đối diện xinh đẹp thiên tiên bao nhiêu, huynh ấy cũng đều không gật đầu."

Lúc Giang Thâm gặp Từ Sơ Nhưỡng lần đầu tiên, ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào mặt người ta rất lâu, nhưng sau khi ở chung với nhau một ngày, Giang Thâm lại hào hứng bừng bừng quay về nói với Giang Huyền Cẩn: "Ta tìm được người có thể làm chính thê rồi!"

Lúc đó Giang Huyền Cẩn còn nhỏ, không hiểu cho nên nhìn hắn, lại nghe thấy Nhị ca nhà mình rất vô sỉ nói: "Mặc dù kiểu người này có bộ dạng không đẹp, nhưng tính tình rất tốt, sẽ không đố kị, cũng sẽ không hãm hại. Dù sao nàng ấy cũng không có chỗ nào có thể xứng đôi với ta, có thể vào cửa của ta đã là cảm động đến rơi nước mắt, sao có thể đi ức hiếp tiểu nỹ nhân của ta chứ?"

Hoài Ngọc nghe thấy, khóe môi bĩu thẳng xuống: "Cho nên huynh ấy cưới Nhị tẩu về làm một vật trang trí sao?"

Giang Huyền Cẩn gật đầu: "Nhị tẩu rất ít khi ra khỏi viện."

Đáng thương vậy sao? Hoài Ngọc líu lưỡi, chuyển động tròng mắt, nói: "Vậy ngày mai ta sẽ đi thăm nàng!"

Nữ nhân chính là mềm lòng, vừa nghe thấy ai sống không dễ dàng thì tự sinh đồng tình. Giang Huyền Cẩn cũng không nghĩ nhiều, chiếc cằm nhẹ cọ cọ vào đỉnh đầu nàng, rất mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi rơi vào mộng cảnh. (Cảnh trong mơ)

Trong mơ, hắn bám vào vách núi rất cao, cố sức bò lên trên, đột nhiên, có người vươn tay về phía hắn.

"Nắm lấy ta." Người đó mỉm cười nói, lòng bàn tay đưa tới mềm mại ấm áp.

Hắn sững sờ, nắm lấy theo bản năng, được nàng kéo nhẹ nhàng bay lên trên. Nhưng lúc gần bay lên đến đỉnh rồi, nàng quay đầu lại, thanh âm bỗng nhiên bạnh băng: "Thật sự tưởng rằng ta muốn cứu ngươi sao?"

Bỗng chốc bàn tay bị buông ra, đồng tử của hắn co rút nhanh, cả cơ thể không dừng lại được mà bay nhanh ngã xuống dưới vực sâu.

Bỗng nhiên mở mắt tỉnh dậy, Giang Huyền Cẩn nhíu mày.

Cảm giác mất trọng lượng dường như vẫn còn đó, hắn chậm chạm đưa tay lên che lồng ngực đau nhức, sắc mặt hắn rất khó coi.

"Chủ tử?" Thừa Hư bưng chậu nước đặt ở bên cạnh, giúp hắn kéo rèm ra: "Gặp ác mộng sao?"

Giương mắt lên nhìn trong phòng, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Trời sáng rồi sao?"

"Phải." Thừa Hư gật đầu: "Giấc ngủ này của ngài vô cùng tốt."

Ngủ suốt mười canh giờ, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

"Nàng đâu?"

"Phu nhân đã đi Thiều Hoa viện rồi, căn dặn thuộc hạ đợi khi ngài tỉnh dậy nhất định phải cho ngàu uống một ít cháo trắng." Thừa Hư bất chấp khó khăn đáp, khóe mắt liếc trộm vẻ mặt của chủ tử nhà mình.

Thật đúng là... Mở mắt ra không nhìn thấy phu nhân là cáu gắt, thần sắc trong mắt đều nặng trịch.

Thừa Hư không nhịn được có chút oán giận, phu nhân đến đó gấp như vậy làm gì chứ? Ở lâu thêm một chút đợi chủ tử tỉnh lại mới đi thì tốt biết mấy.

Hoài Ngọc đã ngồi trong đại sảnh của Thiều Hoa viện, Từ Sơ Nhưỡng thấy nàng đến, khuôn mặt vốn đang nhăn lại nháy mắt đã giãn ra, vô cùng vui mừng nói: "Đệ muội có tâm rồi."

"Nghe nói Nhị ca phải tham gia tuyển sĩ, chút đồ này cũng là bày tỏ tấm lòng." Hoài Ngọc nhìn xung quanh, hỏi nàng: "Nhị ca đâu?"

Nói tới cái này, ánh mắt Từ Sơ Nhưỡng có chút ảm đạm, rũ mắt nói: "Gần mấy ngày nay tâm tình của chàng không tốt, dù sao vẫn ở trong phòng vợ nhỏ nghe nhạc khúc."

Bị Giang Huyền Cẩn xách đi tuyển sĩ bất đắc dĩ, tâm tình có thể tốt mới gặp quỷ đó. Hoài Ngọc cười thầm, lại hỏi nàng: "Với cách nhìn của Nhị tẩu, lần này Nhị ca có trúng tuyển không?"

Từ Sơ Nhưỡng gật đầu liên tục: "Nếu đi thi nghiêm túc, đương nhiên là có thể! Văn chương của chàng ấy viết ra thuộc loại rất tốt, ta đã đọc qua không ít, tuy sáng tác nhất thời có chút xúc động phẫn nộ, nhưng lúc bình thản thì tài văn chương thật sự rất nổi bật!"

Người này khen chồng của mình không lơ mơ chút nào, Hoài Ngọc nghe thấy. Không nhịn được đùa nàng một câu: "Nhưng chuyện tuyển sĩ, cũng không thể dựa vào tài văn chương được."

"Chàng không chỉ có tài văn chương!" Từ Sơ Nhưỡng gấp gáp nói: "Rất nhiều bài cũng khá sâu sắc!"

"Vậy sao?" Hoài Ngọc thở dài rất đáng tiếc, "Ta còn không biết huynh ấy viết những cái gì mà."

Vừa nói cái này, Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy kéo nàng: "Đệ muội đi theo ta!"

Hoài Ngọc rất nghe lời đi theo nàng ấy, ra khỏi đại sảnh đi tới thư phòng bên cạnh.

Từ Sơ Nhưỡng hào hứng bừng bừng mà tìm những bài văn trên giá sách, nàng đứng ở bên thư trác, lơ đãng quan sát, chợt nhìn thấy một cái ấn giám(*) tùy ý để đó, trên đầu có khắc đại danh và tên tự của Giang Thâm.

(*) Con dấu của Giang Thâm.

Đây là thứ rất quan trọng, lúc tuyển sĩ nhất định phải ấn ở trên đầu bài thi để xác minh thân phận. Nhưng Giang Thâm lại vứt tùy ý bên ngoài như vậy, căn bản rõ ràng không đem đi tuyển sĩ.

Hơi nhếch môi, Hoài Ngọc phất tay áo cất đồ này vào trong ngực.

Từ Sơ Nhưỡng tìm được vài cuốn sách đóng trang rất hay, rất vui vẻ mà quay đầu đưa cho nàng: "Muội xem, những cái này đều là chàng ấy viết đó."

Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào.

Hoài Ngọc đón lấy tiện tay lật lật, gật đầu khen: "Đích thực là không tồi, Nhị tẩu gả qua đây mới phát hiện ra những thứ này sao?"

Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu, thoáng có hơi ngượng ngùng nói: "Mười sáu tuổi ta đã đọc văn chương của chàng, vẫn luôn cảm mến ngưỡng mộ. Sau đó lại có thể kết làm phu phụ cùng chàng, là vận khí của ta."

Là như vậy sao? Hoài Ngọc chớp chớp mắt, nhớ tới Giang Huyền Cẩn nói về ý nghĩ của Giang nhị công tử, không nhịn được có hơi thổn thức: "Huynh ấy có thể cưới được tỷ mới là vận khí của huynh ấy."

Câu nói này khiến Từ Sơ Nhưỡng rất ngại ngùng, liên tục xua tay: "Đệ muội quá khen rồi, ta... Ta cũng không tốt gì, chàng... Chàng vô cùng tốt!"

Ăn nói không tốt, ấp a ấp úng mà nói chuyện, trong ánh mắt lại rất sáng, như ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống vào ban mai, người nhìn thấy trong lòng đều ấm áp theo.

Lí Hoài Ngọc mỉm cười nghĩ thầm, hóa ra thích một người hay không, ánh mắt đều sẽ nói thật lòng.

Vì thế buổi chiều lúc Giang Huyền Cẩn hồi phủ, vừa vào cửa đã thấy nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Làm cái gì?" Hắn khó hiểu.

Hoài Ngọc nói: "Chàng nghiêm túc nhìn ta đi! Nhìn thấy trong mắt ta có thứ gì không?"

Mặt Giang Huyền Cẩn không chút cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, chăm chú nhìn một lúc, đột nhiên bỏ khăn ra với qua, giúp nàng chùi chùi khóe mắt, rất ghét bỏ mà lắc đầu: "Bẩn chết đi được."

"..." Tức giận mà đập vào cái khăn của hắn, Hoài Ngọc nói: "Ta muốn chàng nhìn ánh mắt ta, không phải cái này!"

Ánh mắt làm sao cơ? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, theo lời của nàng nghiêm túc nhìn, dần dần phát hiện trong mắt nàng nổi lên từng vòng từng vòng tình ý, ánh mắt long lanh như suối nước róc rách mang theo hoa đào tháng ba.

Mím môi quay đầu đi, hắn nói: "Nàng rảnh rỗi không có việc gì làm à?"

Không nhìn ra sao? Mặt Hoài Ngọc suy sụp, buồn bực tự kiểm điểm, quả nhiên đạo hạnh của bản thân vẫn không đủ, nên học hỏi theo ánh mắt Từ Sơ Nhưỡng nhiều hơn, nhất định liếc một cái sẽ khiến hắn động tâm!

"Ta đợi chàng ở đây rất lâu rồi." Nàng mếu máo nói: "Mỗi ngày trừ ăn với ngủ thì là đợi chàng, có thể không rảnh sao?"

Nói tới về sau, dáng vẻ lại ủy khuất.

Giang Huyền Cẩn nghĩ một lát, hỏi nàng: "Có muốn đi ra ngoài không?"

Đôi mắt sáng lên, thoáng một cái Hoài Ngọc đã nhảy lên: "Có chứ có chứ! Nghe nói gần đây trong Kinh Thành có rất nhiều người, rất náo nhiệt!"

Người khắp nơi tham gia tuyển sĩ đều đến Kinh Thành, có thể không nhiều người sao? Giang Huyền Cẩn không thích náo nhiệt, mỗi khi hắn hạ triều đều thích ở lại trong phủ không đi đâu, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng buồn bực như thế, hắn mím môi, vẫn xoay người đi ra ngoài.

Lí Hoài Ngọc rất bừng bừng hào hứng, vừa lên xe đã hỏi hắn: "Chúng ta có thể tới Văn viện xem một chút không?"

Gân xanh bên thái dương giật giật, Giang Huyền Cẩn nói: "Đó không phải là chỗ có không ít người sao?"

Lúc này người trong Văn viện là nhiều nhất, một nửa người đi thi đều ở đây mua văn phòng tứ bảo. (Gồm bút, mực, giấy, nghiên)

"A, ta cũng thích nhiều người lắm." Nàng liếc hắn một cái, có hơi chán nản: "Vậy... Đi ngoại thành xem hoa?"

Không vui đánh mắt liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Bỏ đi, cứ đi Văn viện. Nếu nàng muốn mua thêm thứ gì đó thì tự mình xuống chen vào, ta sẽ không xuống xe đâu."

Với thân phận của Tử Dương Quân, thật sự xuống xe được sao? Bị người tinh mắt nhận ra, thế nào cũng bị vây kín trong đám người không kéo ra nổi! Hoài Ngọc rất hiểu mà gật đầu, trong chớp mắt lại cười lên, vui vui vẻ vẻ ôm tay hắn, ngắm nghía ngón tay của hắn.

"Ra bên ngoài nàng thu liễm một chút." Hắn nhíu mày: "Lúc nào cũng lôi lôi kéo kéo, giống cái gì?"

Hoài Ngọc vừa nghe, quay đầu hỏi hắn: "Trước khi ta và chàng thành thân, chẳng phải ở bên ngoài cũng lôi lôi kéo kéo sao?"

"Nàng còn không biết xấu hổ mà nói sao?"

"Đúng mà, chưa thành thân cùng chàng ta đều có thể lôi lôi kéo kéo, sao thành thân rồi lại không cho?" Hoài Ngọc nói hợp tình hợp lí: "Thành thân không phải vì lôi lôi kéo kéo trở nên hợp lí sao?"

"..." Hắn thật sự không cho rằng thành thân vì cái này.

"Nếu chàng thật sự mắc cỡ, vậy về sau ta muốn lôi lôi kéo kéo với chàng, sẽ che giấu một chút, giống như này!" Vừa nói vừa ngồi bên cạnh hắn, Hoài Ngọc đưa tay cầm lấy bàn tay của hắn, sau đó kéo ống tay rộng thùng thình của hắn xuống, nhướn mày hỏi: "Thế nào?"

Ống tay áo hoa văn vân sắc thêu bạc, thoạt nhìn rất phép tắc nhã nhặn, nhưng bàn tay phía dưới áo lại nghịch ngợm gãi gãi hắn, gãi vào lòng bàn tay một hồi, lại duỗi ngón tay hắn ra, lần lượt đan cùng một chỗ vào tay nàng.

Cơ thể Giang Huyền Cẩn cứng đờ: "Buông ra."

"Không có ai nhìn thấy đâu, buông cái gì?" Hoài Ngọc không chấp nhận, nắm lấy hắn càng chặt. Nhưng nắm một lúc, lại cảm thấy lòng bàn tay của hắn có hơi ẩm ướt.

"Ơ?" Nàng tò mò hỏi hắn: "Chàng nóng sao?"

Người trước mặt ngồi rất ngay ngắn dựa vào vách xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngữ khí lạnh nhạt: "Không nóng."

Chỉ là cảm thấy lòng bàn tay của nàng mềm mại ấm áp, nhớ lại giấc mộng đáng sợ đêm qua.

"Nàng thật sự không buông ra sao?" Hắn thấp giọng hỏi nàng một câu, thanh âm nhỏ như đang hỏi chính mình.

Nhưng Hoài Ngọc nghe thấy rồi, mặt hếch lên cười rất lớn, vang dội mà bình tĩnh trả lời hắn: "Không buông!"

Con ngươi màu mực đen nhánh thâm trầm, bị hai chữ này làm nổi lên chút ánh sáng.

Rất nhanh đã tới Văn viện, Hoài Ngọc chuẩn bị xuống xe mới phát hiện tay vẫn không bỏ ra được, nàng muốn xuống xe, người trong xe lại không bằng lòng xuống cùng.

Vì thế nàng quay đầu nhỏ giọng nói: "Ta đi mua ít đồ rồi quay lại, có được không?"

Sắc mặt vừa mới dịu xuống, nháy mắt lại căng ra, Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn tay nàng, không lên tiếng.

Hoài Ngọc dở khóc dở cười: "Vậy chàng đi cùng ta nhé?"

Hắn vẫn không lên tiếng, bàn tay thon dài vẫn nhẹ nhàng nắm lấy nàng, không thu lại cũng không buông ra.

Hoài Ngọc bất đắc dĩ, một tay nắm lấy cổ tay hắn, tay kia thì từ từ giãy ra, sau đó để bàn tay của hắn lại vào trong tay áo: "Đợi ta quay lại nhé!"

Nói xong, lập tức xuống xe mang Linh Tú theo chui vào đám người.

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, nhìn màn xe đung đưa kia, có chút tức giận: "Thừa Hư."

Người bên ngoài đáp lại: "Chủ tử?"

"Không đợi nàng nữa, chúng ta đi."

"Vậy..." Thừa Hư ngạc nhiên, chủ tử nhà hắn lại cáu kỉnh gì vậy?

Vén rèm xe lên, Thừa Hư cẩn thận hỏi: "Thật sự không chờ sao?"

"Nàng nói không giữ lời, vì sao ta phải đợi?" Mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống: "Lập tức đi!"

"Vâng..."

Lí Hoài Ngọc rẽ bảy quẹo tám hướng đi trong Văn viện, căn bản không biết tiểu công chúa đằng sau phát cáu rồi, chỉ cầm lấy túi đựng ấn giám, để Linh Tú chờ nàng ở ngoài cửa, sau đó ngay lập tức tiến vào trong.

"Khách quan muốn gì?" Tiểu nhị thanh tú nhìn thấy khách tới, đầu cũng không ngẩng lên đã hỏi.

Hoài Ngọc nhìn hắn, có hơi ngạc nhiên: "Vì sao là ngươi ở đây?"

Bạch Ngai cúi đầu sững sờ, đột nhiên ngẩng lên, hít một ngụm khí lạnh: "Điện..."

"Trong tiệm không bán sao?" Lí Hoài Ngọc há miệng cắt ngang lời hắn.

"A... Có, khách quan muốn loại giấy Tuyên Thành nào thì đi xuống nhà kho lấy." Nhìn quanh bốn phía, Bạch Ngai nghiêng người: "Mời người vào bên trong."

Hoài Ngọc gật đầu, nhấc váy đi theo hắn, người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, ai cũng không chú ý đến bên này.

Bạch Ngai dẫn nàng tới hậu viện, nói: "Điện hạ, mấy ngày nay Lục chưởng quầy đang tìm cách liên lạc với người, sắp tới tuyển sĩ rồi."

"Ta biết." Hoài Ngọc gật đầu: "Cho nên không phải ta tới rồi sao? Chỉ là không ngờ ngươi cũng ở đây."

Bạch Ngai nói: "Ở đây thuận tiện."

Suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, chỗ này nhiều văn nhân học tử lui tới như vậy, tin tức là nhiều nhất nhanh nhất, Bạch Ngai lại xuất thân dòng dõi thư hương, ở đây kết giao cùng người khác là thích hợp nhất.

Nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên Hoài Ngọc duỗi tay ngoéo ngoéo về phía hắn.

"Điện hạ..." Bạch Ngai vừa nhìn thấy động tác này của nàng thì trong lòng sợ hãi, mỗi lần nàng muốn hắn đi làm chuyện khó gì đều sẽ gọi hắn như thế, hơn nữa ý cười trên mặt càng sâu, thì biểu thị nhiệm vụ càng khó.

Hiện giờ nàng đã cười như đóa hoa thế này, Bạch Ngai có một loại dự cảm không tốt lắm.

Sau ba nén hương, Lí Hoài Ngọc ôm một đống giấy Tuyên Thành ra khỏi cửa lớn Văn viện, Linh Tú xách xong liền quay về cùng nhau. Đồ trong tay áo cũng đã đưa người khác, bây giờ nàng đi tìm Giang Huyền Cẩn.

Nhưng mà, khi quay lại mới nhìn thấy, chỗ vừa nãy có đỗ một chiếc xe, bây giờ lại chỉ có một mình Thừa Hư đứng đó.

"Chủ tử nhà ngươi đâu?" Hoài Ngọc tò mò hỏi.

Thừa Hư rất bất đắc dĩ nói: "Chủ tử nói không muốn đợi người, cho nên đi trước rồi."

"Sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Đi đâu cơ?"

"Chủ tử không cho nói." Thừa Hư vừa nói câu này, vừa hất hất cằm sang quán trà bên cạnh.

Lí Hoài Ngọc bừng tỉnh, cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nhét hết giấy Tuyên Thành cho hắn, xách váy đi vào trong quán trà. Lầu một nhiều người, nàng không thèm nhìn, trực tiếp đi lên trên tìm căn phòng yên tĩnh nhất.

Giang Huyền Cẩn cầm chén trà, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên.

Hoài Ngọc mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy chén trà trong tay hắn thổi vài hơi, sau đó thần bí nói: "Chàng đoán vừa nãy ta nghe được cái gì?"

Không dỗ hắn, cũng không hỏi vì sao hắn đi, lên đây nói cái gì chứ? Giang Huyền Cẩn không muốn cho nàng chút phản ứng nào, khuôn mặt xụ xuống trầm mặc.

Người này lại tự hỏi tự nói: "Ta nghe nói học quan năm nay lại là Lương đại nhân! Vốn còn không biết Lương đại nhân này là ai, nhưng tiểu nhị ta mua giấy Tuyên Thành này vừa nói đến hắn liền kích động, dường như học tử xung quanh cũng phê bình hắn ta."

"Lương Tư Hiền?" Giang Huyền Cẩn sững sờ, theo bản năng nói ra một cái tên.

Vẻ mặt Hoài Ngọc tràn đầy hiếu kì: "Chàng biết hắn sao?"

Vô nghĩa, tốt xấu gì cũng là học quan niên bổng ngàn thạch, có thể không biết sao? Nhưng nhắc tới người này, ngược lại Giang Huyền Cẩn có chút hiếu kì: "Vì sao lại phê bình hắn?"

"Ta cũng không rõ lắm, lúc mua đồ thuận tai nghe thấy một ít, hình như nói cái gì mà không công bằng, nhầm lẫn đệ tử linh tinh." Hoài Ngọc thờ ơ nhún vai: "Có lẽ cũng chỉ là thuận miệng oán giận."

Tuyển sĩ bao nhiêu năm nay, không ít người thi rớt trong lòng bất bình, sắp đặt vài câu về học quan cũng là bình thường. Giang Huyền Cẩn không nghĩ nhiều, chỉ nghiêng đầu cầm chén trà đặt trước mặt nàng: "Trà của ta."

Bị nàng uống đến hướng lên trời, ngay cả một lá trà cũng không còn.

Hoài Ngọc cười hì hì nói: "Uống nhiều trà đặc không tốt, ta cho chàng chén nhạt hơn nhé?"

Giang Huyền Cẩn đang muốn nói ấm trà này đều là đặc hết, muốn nhạt thì phải pha một lần nữa. Kết quả người bên cạnh đã gạt người tiến lên, tấm lụa đỏ nhạt quấn về phía hắn. Cả người ngửa đầu tới, cánh môi chà sát vào khóe miệng của hắn.

"Thế nào? Có phải thế này đã nhạt hơn rất nhiều không?" Nàng liếm môi cười vô lại.

Người trước mặt bị nàng ép tới hơi ngửa ra sau, trong con ngươi màu mực xẹt qua một ánh sáng, nhưng lại không vui vẻ lắm, nói: "Không có."

Thế này còn không có? Chịu sự khiêu khích này, Hoài Ngọc phồng miệng, lập tức giữ lấy đầu hắn, hôn sâu xuống.

Hương trà thoang thoảng, nháy mắt đã tràn ngập khóe môi hai người.

Thừa Hư và Linh Tú đi theo phía sau tới, vừa muốn bước vào phòng thì nhìn thấy hai người bên trong đang ở ôm hôn cùng một chỗ, Tử Dương Quân ngửa người chống trên ghế dài, đôi mắt khép nửa nhìn người trước mặt, trong mắt hình như ẩn giấu ánh mặt trời chiếu xuống vào ban mai, rất chói mắt.

Hai người ngoài cửa đều ngẩn ra.

Lí Hoài Ngọc nhắm mắt nên không nhìn thấy cái này, nàng ôm trong lòng một loại đùa giỡn hôn người này cho hòa vốn, nhận thấy hắn không tức giận nữa mới buông người ra cười hì hì duỗi tay về phía hắn: "Chúng ta về nhà đi!"

Ánh mắt hơi lay động, Giang Huyền Cẩn lại đặt tay vào trong tay nàng một lần nữa.

(Editor: Rất muốn dùng meme khó tin ở đoạn này, tui còn xem đi xem lại xem có phải mình edit sai vị trí nắm tay hay không, hóa ra là đúng rồi. Ok fine, Giang tiểu công chúa cần được bảo vệ, cần được yêu thương:>)

"Được, chúng ta về nhà." Hắn nói.

Chớp mắt đã đến ngày tuyển sĩ, Hoài Ngọc và Giang Huyền Cẩn đi tiễn Giang Thâm. Chỉ thấy hắn ngáp dài đứng ở cửa, dáng vẻ rất buồn ngủ.

"Đây là huynh muốn đi ngủ một giấc sao?" Mặt Giang Huyền Cẩn không cảm xúc hỏi.

Giang Thâm nâng mí mắt lên nhìn hắn: "Đây là một ý kiến hay."

"Sao đi được?" Hoài Ngọc lắc đầu, tiến lên đưa cho hắn một thứ có hình dáng như bùa hộ mệnh: "Cái này cho Nhị ca, phù hộ huynh hôm nay ý văn tuôn chảy như suối!"

Giang Thâm nhướn mày, đưa tay nhận lấy, đánh mắt sang nhìn vẻ mặt Tam đệ nhà mình một cái, lập tức cười hì hì nói: "Đệ muội có tâm rồi, đã vậy còn cẩn thận chu đáo, thứ này Nhị ca nhất định sẽ mãi đem theo."

Nói xong, còn khẽ ngửi hai cái, tán thưởng nói: "Mùi Phật hương này thật đúng là nâng cao tinh thần thanh tỉnh đầu óc, ngửi rất tốt!"

Hoài Ngọc không chú ý cái khác, nhìn thấy động tác này của Giang Thâm, rất vừa ý gật đầu: "Nhị ca thích là tốt rồi."

Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, đợi Giang Thâm đi rồi, hắn mới nghiêng đầu hỏi: "Đi xin bùa cho huynh ấy từ lúc nào?"

Hoài Ngọc nói: "Là hôm qua đó, chàng đi thượng triều, ta đi một chuyến tới miếu thờ."

Còn thật sự có tâm như vậy. Giang Huyền Cẩn lạnh lùng thu lại ánh mắt, phất tay áo đi về. Hoài Ngọc đuổi theo, cười hì hì kéo tay của hắn, cũng nhét cho hắn một cái: "Đây là của chàng, dày hơn của Nhị ca rất nhiều, là bùa bình an."

"Ai thèm chứ?" Hắn xem thường nói.

Nhưng hai ngày sau, Tử Dương Quân đứng trong Ngự Thư phòng, minh bội trên thắt lưng không thấy, lại đổi thành một cái bùa bình an thật dày.

Lí Hoài Lân đang nghe học quan bẩm báo tình hình khái quát của tuyển sĩ lần này, vừa nghe vừa gật đầu, trong lúc vô tình quay đầu lướt qua bên phải, lại thấy Giang Huyền Cẩn hơi thất thần khẽ nắm lấy bùa bình an, cả người giống như bao phủ một tầng ánh sáng ôn hòa, không mảy may có chút nghêm túc thường ngày.

Tâm niệm hơi động, hắn gọi một tiếng: "Quân Thượng?"

Tử Dương Quân hồi thần, ngón tay đột nhiên buông ra.

Lương Tư Hiền đứng phía dưới thấy vậy liền cười nói: "Đây là Quân Thượng quá vui mừng sao?"

"Hả?" Giang Huyền Cẩn hơi nghi hoặc: "Vì sao vui mừng?"

Lương Tư Hiền sửng sốt, tiếp đó chắp tay nói: "Nhị công tử của quý phủ đứng đầu bảng tuyển sĩ hôm nay, như vậy còn không đáng để vui mừng sao?"

Giang Thâm đứng đầu bảng? Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, vừa nãy hắn chưa nghe thấy, bây giờ biết được, trên mặt thật sự lộ ra hai phần ý cười: "Vậy đương nhiên là đáng vui mừng rồi."

Lương Tư Hiền nhẹ nhàng thở ra, Lí Hoài Lân cũng nói thêm một câu: "Giang nhị công tử nên sớm nhập sĩ, lần này cũng xem như thật sự mang danh quay về."

Giang Huyền Cẩn gật đầu tạ ơn, thu lại tinh thần, hồi phủ mang tin mừng này nói cho người trong nhà. Người trong cả sảnh đường nhất thời đều vui mừng, reo hò nhảy nhót ẵm Giang Thâm ra ngoài.

Giang Thâm lại không vui mừng chút nào, hắn nhíu mày nhìn Giang Huyền Cẩn, hỏi: "Đệ xác định không nghe sai sao?"

"Không sai." Giang Huyền Cẩn nói: "Chính miệng Lương đại nhân nói trước mặt bệ hạ."

Lí Hoài Ngọc cười tủm tỉm lẫn trong đám người, chỉ thấy sắc mặt Giang Thâm trầm xuống một chút, sau đó mở miệng nói: "Không thể nào."

"Tại sao?" Mọi người đều rất khó hiểu.

Hít sâu một hơi, Giang Thâm xiết chặt nắm tay nói: "Căn bản ta vốn có viết chữ nào đâu, ấn giám cũng bỏ quên, sao có thể là ta đứng đầu bảng chứ?"

Lời này vừa nói ra, trong chính đường nháy mắt đã yên tĩnh.

Giang Diễm nhỏ giọng nói: "Nhị thúc, lời này không nói lung tung được đâu."

"Ta nói lung tung chuyện này làm gì?"Giang Thâm hơi buồn bực: "Nhưng ta đích thực là không viết chữ nào, vào trong cũng chỉ cảm thấy buồn ngủ, nên ta vừa ngủ đã ngủ thẳng đến lúc cuối."

Lão thái gia vừa nghe thấy lời này liền gõ quải trượng xuống đất: "Hoang đường!"

"Phụ thân, cái này đúng là không trách được con." Giang Thâm bất đắc dĩ: "Con cũng không biết thế nào, thật sự buồn ngủ rất khó chịu, còn nghĩ nghỉ tạm một lát thì dậy đề chữ, ai biết vừa ngủ đã không thể tỉnh dậy. Cuối cùng vẫn là thi xong rồi mới có người bên cạnh đẩy con tỉnh lại."

Giang Huyền Cẩn hơi nhíu mày: "Lương đại nhân không có lý do gì lại nói bậy trước mặt bệ hạ."

"Nhưng hắn nói bậy rồi đó." Giang Thâm nói: "Chuyện này chúng ta không thể nhận, nhận thật thì ta thành kẻ ăn gian rồi, đệ cũng phải tiến cung nói rõ ràng giúp ta mới được."

Loại chuyện này sao có thể nói rõ ràng được chứ? Giang Huyền Cẩn trầm tư một lát, nâng mắt nói: "Ta đi trước điều tra một chút."

Thấy hắn nâng bước đi ra ngoài, Hoài Ngọc cũng lập tức đi theo.

"Chàng lại đi à?" Nàng đi ở đằng sau hắn nhỏ giọng bi thảm, nói: "Có thể mang theo ta đi không?"

Giang Huyền Cẩn quay đầu, nhíu mày nhìn nàng: "Còn thể thống gì?"

"Ta đổi xiêm y đi theo chàng là ra thể thống rồi!" Nàng nói xong, nhanh chóng cởi ngoại bào ra.

"Nàng..." Giang Huyền Cẩn vừa định quát lên, lại thấy bên trong ngoại bào của nàng mặc là y phục của Linh Tú, trâm cài đầu cũng tháo xuống quấn vào trong ngoại bào, lập tức biến thành một tiểu nha hoàn.

Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Nàng đã sớm nghĩ xong rồi?"

"Đúng vậy!" Hoài Ngọc thoải mái thừa nhận, sau đó kéo tay hắn: "Mỗi ngày đều đợi chàng ở trong viện, thật sự là quá đau khổ rồi, chàng để ta theo chàng đi, bưng trà rót nước ta đều có thể!"

Thấy hắn muốn phản đối, mặt nàng lập tức suy sụp, cái mũi nhăn lại, kéo tay hắn lắc lắc: "Mang theo ta đi mà, ta tuyệt đối sẽ không gây trở ngại việc của chàng đâu!"

Dáng vẻ này, giống như hắn chỉ nói chữ "Không" thôi, nàng lập tức sẽ khóc ầm lên.

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, cũng không ngờ làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy, mang xiêm y trong tay của nàng tiện tay nhét cho Thừa Hư, sau đó kéo nàng đi ra bên ngoài.

Hoài Ngọc vui vẻ ngay lập tức, vừa đi vừa nói: "Ta biết chàng sẽ không nỡ bỏ ta! Chàng yên tâm, ta... Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt!"

Còn học được bắt chước giống như vậy? Giang Huyền hừ nhẹ, mang nàng lên xe, lạnh giọng hỏi: "Làm nha hoàn, phải gọi là gì mới được?"

Hoài Ngọc không chút nghĩ ngợi: "Ngọc Nhi đi!"

Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Vì sao là chữ này? Chẳng liên quan gì đến tên của nàng."

Khóe miệng co lại, vẻ mặt Lí Hoài Ngọc phức tạp nhìn hắn nói: "Bạch Châu Cơ, ba chữ này, chàng cảm thấy chọn từ nào thì thích hợp?"

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Giang Huyền Cẩn mím môi: "Vậy vẫn là Ngọc Nhi đi."

Hai người cùng đi một chuyến tới Chưởng Văn viện, Giang Huyền Cẩn tường thuật muốn kiểm tra các tuyển sĩ làm bài thi, vốn tưởng rằng hẳn là không phải chuyện lớn gì, ai biết người trong Chưởng Văn viện khuôn mặt đều lộ vẻ khó xử.

"Cái này... Sau khi tuyển sĩ, xem qua bài thi xong đã huye đi rồi."

Giang Huyền Cẩn nghe thấy nhíu mày: "Ba bài thi cao nhất sau để trình lên bệ hạ."

Biết không gạt được hắn, văn quan chỉ có thể mời hắn vào nội đường dùng trà trước, sau đó lập tức cho người đi thông báo học quan. Lương Tư Hiền vừa tới. Trước tiên cười chào hỏi Giang Huyền Cẩn, sau đó lập tức sai người đi mang bài thi của Giang Thâm tới.

"Quân Thượng muốn xem là cái này sao? Tài văn chương của Nhị công tử văn hoa đẹp đẽ, đích thực là hoàn toàn xứng đáng!"

Giang Huyền Cẩn đón lấy cuốn dài nhìn một chút, lại lật đằng sau nhìn ấn giám, hỏi: "Ba bài thi cao nhất, có thể cho bản quân mượn xem qua được không?"

"Như vậy không hợp pháp." Lương Tư Hiền nghiêm trang nói: "Cho dù Quân Thượng quyền cao chức trọng, nhưng thứ này chỉ có văn quan học quan được xem qua, sau đó bệ hạ xem qua lần nữa. Nếu Quân Thượng muốn biết gì, hạ quan có thể trả lời."

"Có lẽ đại nhân không trả lời được." Giang Huyền Cẩn gấp bài thi lại: "Thật sự không thể xem, vậy bản quân xin cáo từ trước."

"Quân Thượng!" Lương Tư Hiền vội vàng đứng dậy, có hơi hoảng loạn: "Hạ quan có chỗ nào làm không đúng? Giang nhị công tử này... Hắn lấy được thủ khoa, Quân Thượng cảm thấy không ổn sao?"

"Nếu thật sự là hắn tự mình trả lời, đương nhiên không có gì không ổn."

Nhưng chữ trên bài thi này vừa nhìn đã không phải của Giang Thâm, hắn lại còn bỏ quên ấn giám, học quan xem xét bài thi an tâm cái gì?

Lương Tư Hiền luống cuống, muốn lấy lại bài thi trong tay hắn, nhưng Giang Huyền Cẩn hoàn toàn không có ý muốn trả lại, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Ai cũng không cản nổi.

Lương Tư Hiền nôn nóng, vội vàng cho người đi theo bọn họ, Giang Huyền Cẩn đi rất nhanh, ra ngoài không ngồi xe ngựa, ngoắc tay về phía tiểu nha hoàn phía sau liền kéo nàng qua, chui vào trong hẻm nhỏ.

Nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, Hoài Ngọc nhíu mày: "Đằng trước không có đường."

"Ai nói cho nàng?" Giang Huyền Cẩn đi không chút do dự.

Dở khóc dở cười, Hoài Ngọc chìa tay chỉ về phía trước: "Chàng tự nhìn xem, bức tường cao như thế này!"

Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn bước đến dưới bức tường, một tay nắm lấy thắt lưng nàng, ôm nửa người nàng, nhún người vọt lên, tay kia với lên đầu tường, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, mượn lực liền mang nàng cùng nhảy qua tường.

Hoài Ngọc ngẩn người nhìn hắn, vẫn chưa kịp phản ứng, đã được hắn đặt vững vàng trên mặt đất.

"Chàng... Sức lực của nàng lớn như vậy sao?" Nàng kinh ngạc.

Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, kéo nàng đi tiếp: "Có gì kì lạ sao?"

"Không phải, với sức lực chàng như vậy." Hoài Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, rất tò mò: "Sao trước kia ta có thể đè được chàng nhỉ?"

Giang Huyền Cẩn: "..."

Ho nhẹ một tiếng, hắn thuận tay nhét bài thi cho nàng: "Đừng quản chuyện khác, trước tiên cầm chắc cái này."

"A." Ngơ ngác kêu lên một tiếng, Hoài Ngọc cầm lấy tùy ý liếc qua một cái, đột nhiên lại "Ồ" lên một tiếng: "Nét chữ này nhìn rất quen mắt!"

Bước chân của Giang Huyền Cẩn dừng lại: "Quen mắt?"

"Đúng vậy, chàng xem chữ "Của" này, cách viết này rất đặc biệt, ta từng nhìn thấy ở trong Văn viện, lúc đó còn khen nữa, kết quả sao ở đây cũng có chữ viết như thế này?"

Theo tay nàng chỉ nhìn vào chữ, ánh mắt Giang Huyền Cẩn hơi động: "Đi Văn viện một chuyến."

Chưởng Văn viện và Văn viện cách nhau rất gần, hai người mặc kệ người theo đuôi liền đi thẳng tới đó. Vừa vào cửa Hoài Ngọc đã kéo hắn chỉ chỉ vào bộ thư pháp trên tường: "Đây, chàng xem cái này đi, có phải rất giống không?"

Một bộ thư pháp mới tinh, chữ viết bên trên chính là "Mục tiêu công kích", cách viết chữ này đích thực là rất giống trên bài thi kia, hoặc nói hướng bút đều giống nhau như đúc.

Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn lạc khoản(*), đợi nhìn rõ danh tính, trong lòng có hơi nhảy lên.

(*) Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên tác giả trên bức vẽ.

"Sao vậy?" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc ngây thơ tiến lại gần: "Bạch Ngai? Ồ, một người cùng họ với ta!"

"Người này." Thần sắc Giang Huyền Cẩn phức tạp: "Nàng không nhớ sao?"

Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta chưa từng nghe, vì sao phải nhớ?"

Cũng phải... Nhiều lắm thì họ cũng chỉ gặp qua hai lần, một lần ở lầu chính, một lẩn ở tiệc cưới, hai lần đó đều chưa từng nói một câu, căn bản vẫn không biết tên.

Duỗi tay gỡ bức thư họa xuống, hắn nói: "Không tìm được người này, chỉ sợ phải đi Lục phỉ một chuyến rồi."

"Đi Lục phủ?" Hoài Ngọc cười vỗ tay: "Ta biết đường!"

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Lí Hoài Ngọc dừng lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, đứng đắn nói: "Dù sao cũng là ở bên cạnh Bạch phủ."

Nói cùng chưởng quầy vài câu, Giang Huyền Cẩn mua bức thư họa này cuộn lại xong, không thèm để ý đến nàng, lập tức đi ra ngoài. Hoài Ngọc vội vàng đi theo, dọc đường cười làm hòa.

Đến Lục phủ, Lục Cảnh Hành đích thân ra nghênh đón, nhìn Giang Huyền Cẩn rất ngạc nhiên: "Khách hiếm nha."

"Bạch Ngai đang ở đây sao?" Ngay cả cửa Giang Huyền Cẩn cũng không muốn bước vào, mở miệng hỏi.

Lục Cảnh Hành phe phẩy chiếc quạt mỉm cười: "Sao ngươi đột nhiên lại hỏi tới cái này? Hắn là người thích đi lại tứ xứ, lúc này ta cũng không biết..."

"Có chuyện quan trọng muốn tìm hắn." Giang Huyền Cẩn cắt đứt lời qua loa đó của hắn, nâng mắt nói: "Sự tình trọng đại."

Lục Cảnh Hành rất muốn nói, chuyện quan trọng của ngươi có quan hệ gì với tiểu gia? Nhưng ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, nhìn thấy tiểu nha đầu đằng sau Giang Huyền Cẩn.

"Đây là?" Khép chiếc quạt lại, hắn nhíu mày: "Ngươi vừa mới thành thân không lâu mà? Bên cạnh đã mang theo một nha hoàn rồi?"

"Liên quan gì tới ngươi?"

Mặt Lục Cảnh Hành trầm xuống: "Châu Cơ có biết không?"

Giang Huyền Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn người đang chôn đầu sau lưng hắn, bỗng chốc cười cười: "Biết thì sao? Không biết thì làm sao?"

Lục Cảnh Hành nâng bước xuống thềm, mắt phượng nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí không tốt: "Nếu nàng biết mà vẫn để mặc ngươi, ta sẽ tìm nàng gây phiền phức. Nếu nàng không biết là ngươi gạt nàng, vậy ta cũng sẽ tìm ngươi gây phiền phức."

Khi nói chuyện, người đã đứng trước mặt hắn, khí thế mạnh mẽ.

Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm hắn một lúc, nói: "Là một nha hoàn mà thôi, sao phải nghiêm trọng như thế?"

"Ai không biết bên người Tử Dương Quân trước nay bên cạnh tuyệt đối không có nha hoàn chứ? Bây giờ đột nhiên mang theo một người, có thể là nha hoàn gì chứ?"

Bừng tỉnh mà gật đầu, Giang Huyền Cẩn lui sang bên cạnh nửa bước, quay đầu hỏi người phía sau: "Ngươi là nha hoàn gì?"

Lí Hoài Ngọc nắm lấy quan niệm "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân cách xa", định cứ tiếp tục giả vờ, chưa từng nghĩ tới người đang chắn phía trước đột nhiên tránh ra, ánh sáng trước mắt sáng ngời, nàng nhìn thấy Lục Cảnh Hành cả người mặc áo tơ tằm ngân tuyết mềm mại.

Cười khan ngẩng đầu lên, nàng nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò tính mà đáp: "Thông... Nha hoàn thông phòng?"