Xuân Nhật Yến

Chương 48: Thất xuất chi điều



(*) Thất xuất chi điều - 七出之条: Bảy điều cấm kị, theo quan niệm thời xưa, người vợ phạm vào một trong bảy điều này sẽ bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp. Bao gồm: Không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật.

***

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

Hoài Lân bị thương một cánh tay mà còn đóng cửa nghỉ ngơi nhiều ngày như thế, người này bị thương không chỉ có cánh tay, vết thương ở bả vai sau lưng thậm chí còn nứt toác một trận, vậy mà còn làm như không có việc gì muốn tiến cung?

Lí Hoài Ngọc đã nâng tay đặt sau gáy hắn, nghĩ cứ đánh ngất hắn mang đi cho xong chuyện.

Giang Huyền Cẩn thở dài, nâng tay kéo ống tay áo của nàng xuống: "Đi một chút rồi về."

Mặc dù ngữ khí mềm mại, nhưng rất bướng bỉnh, nói xong buông nàng ra, gật đầu với Vân Lam Thanh rồi đi ra ngoài.

Vân Lam Thanh ngơ ngác nghiêng người nhường đường cho hắn, nhìn thánh chỉ trong tay, lại nhìn bóng dáng tuấn tú của hắn kia, có hơi không lấy lại được tinh thần.

"Sao người này bướng bỉnh như con lừa vậy?"

"Hả?" Hắn nghiêng đầu.

Quân phu nhân Bạch Thị mắt đối mắt với hắn: "Không giống sao? Con lừa kéo ba lần còn biết quay đầu, ngươi nhìn hắn xem, khuyên như thế nào cũng không nghe!"

Ngữ khí này, thật sự càng nghe càng cảm thấy quen thuộc.

Vân Lam Thanh cũng không nhìn Giang Huyền Cẩn nữa, thu thánh chỉ lại nghiêm túc nhìn vị phu nhân trước mặt này, đắn đo hỏi: "Trước kia tại hạ có phải đã từng gặp phu nhân không?"

"Cái này là đương nhiên." Hoài Ngọc mỉm cười: "Đại hôn Giang gia, phòng trà Đình Úy phủ, không phải đại nhân đều ở đó sao?"

"Không phải." Vân Lam Thanh lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng thật sâu: "Sớm hơn trước đó."

Nhạy bén như vậy sao? Hoài Ngọc nhướn mày, chớp chớp mắt liền nở nụ cười: "Vậy không nhớ được nữa, trước hết vẫn là mời đại nhân đi."

Vân Lam Thanh trầm mặc, người ta đã phủ nhận rồi, hắn cũng không thể cuốn lấy không buông, chỉ là nghi ngờ trong lòng khó tiêu tan, hắn không nhịn được lại chăm chú nhìn nàng đánh giá vài cái.

Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu? Loại cảm giác quen thuộc này...

Tiến cung vừa phải ngồi xe vừa phải đi bộ, vết thương trên người Giang Huyền Cẩn vừa mới thay thuốc, nhưng lúc đứng trước mặt Hoàng Đế, vải gạc trắng như tuyết cũng đã dần dần nhiễm đỏ.

"Quân Thượng?" Lí Hoài Lân vừa trông thấy hắn liền hoảng sợ, quay đầu căn dặn cung nhân: "Mau, dìu ngài ấy lại đây!"

"Bệ hạ." Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn long tháp: "Không hợp lễ nghi."

"Nơi này không có người ngoài, ngài ngồi trước đi!" Chống người dựa vào gối mềm, trong mắt Lí Hoài Lân tràn đầy lo lắng nhìn hắn hỏi: "Không yên lành dưỡng thương, sao còn tiến cung?"

Giang Huyền Cẩn nhìn lướt qua nội thị đứng bên cạnh.

Lí Hoài Lân nghiêng đầu nói: "Đi xuống hết đi."

Lúc bình thường, bên cạnh Hoàng Đế để lại ít nhất một thị vệ phòng thân, nhưng bây giờ hắn ở trong này, Lí Hoài Lân đuổi thẳng tất cả mọi người ra ngoài, còn sai người đóng cửa đại điện lại.

"Xảy ra chuyện lớn gì sao?" Hắn hỏi.

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Hôm nay thần tiến cung, chỉ là muốn cầu bệ hạ một ân điển."

"Cái gì?"

"Nô bộc ngày xưa trong Phi Vân Cung, phần lớn đều mang tội vào tù." Giang Huyền Cẩn nói: "Thần muốn xin bệ hạ ân điển, xá tội cho bọn họ."

Lí Hoài Lân chấn động, không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn: "Xá tôi cho người của Phi Vân Cung?"

Lúc trước giam bọn họ vào đại lao, sổ xếp của Giang Huyền Cẩn và Tề thừa tướng dâng lên đều tán thành, hiện giờ sao lại tới muốn miễn xá?

"Đan Dương trưởng công chúa có tội, bọn họ lại vô tội." Đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Giang Huyền Cẩn bình tĩnh giải thích: "Đại xá một lần, thứ nhất thể hiện tấm lòng bệ hạ rộng lượng, thứ hai an ủi nỗi oán hận tích góp của hình phạt, một công đôi việc."

Lí Hoài Lân suy nghĩ một chút, nói: "Nô bộc của Phi Vân Cung đúng thật là không có tội lớn gì, nếu Quân Thượng đã mở miệng, đương nhiên trẫm sẽ sẵn lòng thả người... Chỉ là, sao đột nhiên ngài lại nhắc tới chuyện này?"

Vì sao? Đương nhiên là vì Liễu Vân Liệt bây giờ làm quá trực tiếp, để hắn nhất thiết phải nhận ra không hợp lí. Liễu Vân Liệt không muốn hắn giúp dư đảng của Đan Dương, càng không muốn hắn nhúng tay vào án cũ của Tư Mã Húc. Nhưng nhìn chuyện xảy ra gần đây, hắn giúp dư đảng hình như không sai, mà người Liễu Vân Liệt giúp lại thật sự sai lầm, hơn nữa sai còn rất thái quá.

Một khi đã như vậy, Đình Úy phủ hắn đè vụ án cũ của Tư Mã Húc không cho hắn tra, hắn còn tra nữa hay không?

Tra! Có người muốn cản trở, rõ ràng hắn đã thả hết nô bộc của Phi Vân Cung ra ngoài, hoàn toàn đảo loạn một nồi nước đục! Lúc hắn nhìn thấy thánh chỉ đã hạ quyết định, chỉ là bây giờ đang ở trước mặt Thánh Thượng, không thể nói như vậy.

"Lần này bệ hạ gặp chuyện khiến thần rất lo lắng." Giang Huyền Cẩn buông mắt nói: "Vừa dán hoàng bảng, dân gian nhao nhao bàn tán, cũng không thể thiếu những lời nói bệ hạ không được lòng dân, tất nhiên là phải tìm cách áp chế xuống. Thần suy trước nghĩ sau, đại xá vẫn là hành động tốt."

Xá cũng không phải là tùy tiện xá, tử tù không thể thả ra ngoài, nhìn thế nào cũng là đám người của Phi Vân Cung kia thích hợp, số lượng nhiều, tội danh cũng không chính đáng.

Lí Hoài Lân gật đầu, đột nhiên thở dài nói: "Nếu là lúc Hoàng tỷ còn sống, Quân Thượng cũng ôn hòa như vậy thì tốt rồi."

Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút: "Thần không đủ ôn hòa với Trưởng công chúa?"

Vẻ mặt Lí Hoài Lân phức tạp nhìn nàng: "Mỗi lần ngài gặp tỷ ấy, đều là tan rã trong không vui."

Trước kia gặp nhau, mặc kệ là triều đình hay hậu cung, nói chưa được hai câu Quân Thượng đã bắt đầu châm chọc khiêu khích, tính khí của trưởng công chúa cũng không phải mềm mỏng, lập tức ho sặc lên, sau đó hai người liền làm trò ầm ĩ lên trước mặt Lí Hoài Lân.

Giang Huyền Cẩn giống như cũng nhớ tới tình huống xảy ra lúc trước, nhíu mày nói: "Bát tự không hợp."

"Thật ra Hoàng tỷ là một người rất dịu dàng." Lí Hoài Lân nghiêm túc nói.

Giang Huyền Cẩn nghe thấy rất muốn cười: "Trưởng công chúa dịu dàng sao?"

Nếu nàng ta dịu dàng, hoa rơi nước chảy trong sông còn không phải chảy ngược sao?

"Ngài đừng không tin." Lí Hoài Lân lẩm bẩm: "Khi còn nhỏ Trẫm cảm thấy, nếu Quân Thượng bằng lòng sống chung yên lành cùng hoàng tỷ, nói không chừng còn có thể thành một đoạn duyên phận."

"Đa tạ ý tốt của bệ hạ." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Thần không có phúc hưởng thụ."

Có duyên phận với một nữ nhân nuôi trai lơ? Vậy còn không bằng cứ yên lành duy trì nghiệt duyên với tứ ngốc Bạch gia kia.

"Hắt xì..."

Tứ ngốc Bạch gia đang châm trà cho Vân Lam Thanh, thình lình hắt xì một cái thật lớn, chấn động đến cả xà nhà cũng rung lên.

"Thất lễ." Cầm khăn che miệng mũi lại, Hoài Ngọc buồn bực nói nhỏ: "Ai nói xấu sau lưng ta vậy?"

Vẻ mặt Vân Lam Thanh phức tạp nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, ngay cả dáng vẻ hắt xì cũng thấy quen mắt. Nhưng có nhiều gia nô bên cạnh như vậy, hắn cũng không tiện hỏi cái gì, chỉ có thể xoa xoa thái dương cẩn thận nghĩ lại.

"Đại nhân có thể đến tuyên chỉ, chắc hẳn rất được bệ hạ tín nhiệm." Đặt ấm trà xuống, người trước mặt này cười tít mắt mở miệng.

Vân Lam Thanh hoàn hồn, chắp tay nói: "Không dám nhận, chỉ là trùng hợp có việc yết kiến, liền nhận việc này."

Nói đến bệ hạ tín nhiệm, trong lòng hắn vẫn có chút chán ghét. Đi sứ nước láng giềng lập công trở về, năm bổng vốn nên tăng lên hai nghìn thạch, nhưng không biết vì sao, thăng chức cứ chậm chạp chẳng được, hắn gánh quan hàm lễ quan đại phu đã hai tháng nay rồi.

"Xem ra đại nhân trong lòng có ưu phiền?" Nàng ôn hòa cười nói: "Người làm quan trong triều, không thể thiếu những đủ loại chuyện làm khó. Cũng may hoa rơi xuống sông cách gần tường cung, mỗi ngày hạ triều, đại nhân có thể tới bờ sông đi vài bước, tản mạn giải sầu."

Đây giống như một câu tùy ý quan tâm, Vân Lam Thanh nghe xong cũng tùy ý tiếp nhận, không nghĩ nhiều.

Giang Huyền Cẩn tiến cung sau hai canh giờ mới trở về, mới quay về đã nhận chỉ tạ ơn. Vân Lam Thanh giao thánh chỉ, không có lí do gì chậm trễ thêm, cũng hành lễ rời khỏi Giang phủ.

"Chàng ngồi xuống cho ta." Nhìn thấy Giang Huyền Cẩn, nụ cười mới vừa tiếp khách của Hoài Ngọc tan biến sạch sẽ, chống eo nhăn mày, thoạt nhìn rất hung dữ.

Giang Huyền Cẩn mím môi cúi đầu: "Vết thương của ta đau."

Hoài Ngọc bị hắn chọc tức đến bật cười: "Lúc phải tiến cung sao không kêu đau đi? Quay về rồi lại biết đau à?"

"Tiến cung là có việc nghiêm chỉnh."

"Chuyện nghiêm chỉnh gì mà phải đi nói ngay bây giờ?"

"Nói muộn một ngày, chuyện sẽ thành công muộn hơi một ngày."

"Được được được." Hoài Ngọc xua tay: "Ta nói không lại chàng, xem vết thương trước đã!"

Thừa Hư cầm thuốc mỡ đến, liền nhìn thấy phu nhân vừa quở trách vừa cởi y phục của Quân Thượng: "Thật sự coi bản thân là gân cương cốt thiết sao? Nhìn xem, toàn bộ đều là máu! Chàng như vậy còn không để lại sẹo như trên người ta đâu nhỉ? Cho chàng thêm thuốc có tác dụng gì chứ? Xem bản lĩnh giày vò của chàng này, vết thương này trong vòng một tháng có thể kết vảy ta theo họ chàng!"

Kêu đau một tiếng, Giang Huyền Cẩn nói: "Nàng vốn theo họ ta mà."

Xuất giá tòng phu, kèm thêm họ của chồng, vậy chính là Giang Bạch Thị.

Hoài Ngọc xem thường một cái, hung dữ nói: "Thành thật một chút!"

Thay thuốc, quấn vải gạc một lần nữa, Hoài Ngọc mang hắn vào trong nhà, vắt khăn lau mặt cho hắn: "Từ ngày mai bắt đầu dưỡng thương ở nhà nửa tháng, đừng chạy loạn nữa."

Đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Chỉ sợ không được."

"Làm gì?" Hoài Ngọc trừng mắt với hắn: "Cả triều đình chỉ còn lại mỗi một mình chàng làm việc thôi sao? Mang theo vết thương cũng phải tận trung vì quốc hả?"

"Không phải..."

"Vậy đừng nói cái gì khác nữa." Hoài Ngọc xua tay nói: "Ta sẽ luôn luôn trông chừng chàng, ai đến, nói cái gì, đều vô dụng!"

Thừa Hư nghe được rất vui mừng, trước kia Quân Thượng mang bệnh vẫn thượng triều xem công văn, ai cũng không có cách nói thêm nửa câu với ngài ấy, bây giờ thì tốt rồi, phu nhân đùng đùng nói một trận. Vậy mà ngài ấy không hé răng, xem chừng thật sự sẽ thành thật nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Nên cưới phu nhân về sớm vài năm!

Lí Hoài Ngọc nắm lấy chiếc khăn lau mặt Giang Huyền Cẩn, từng cái một, lực đạo rất lớn, làm khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn chà đến nổi lên vết đỏ.

Giang Huyền Cẩn cũng không trốn, đôi mắt đen như mực ướt át, cứ như vậy mà nhìn nàng.

Hoài Ngọc tức một lúc liền nở nụ cười, nhìn chằm chằm hắn một lúc, lập tức ôm chầm hắn vào trong ngực, cằm cọ lên đỉnh đầu hắn giậm chân nói: "Sao chàng lại đáng yêu như vậy hả!"

Gia nô đứng trong phòng dưới chân đều lảo đảo một cái.

Dùng từ gì khen Tử Dương Quân cũng được, nhưng đáng yêu? Đảo mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của người kia bỗng nhiên bị ôm lấy, Thừa Hư lắc đầu sợ run cả người.

Chỉ có phu nhân mới dám nói vậy.

Có điều so với trước kia, Quân Thượng đích thật là ôn hòa hơn rất nhiều, hơi thở cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm quanh thân cũng giảm đi rồi, ánh mắt nhìn người khác cũng không lạnh buốt nữa, nô bộc sai sử thô kệch tiến vào bưng nước châm trà cho ngài ấy, thỉnh thoảng còn dám nói với ngài ấy vài câu.

Sự thay đổi như vậy không chỉ có người trong Mặc Cư phát hiện ra, mọi người trong Giang phủ cũng có phản ứng, ngay cả Giang Thâm ra ngoài với người viết thơ tác từ cũng không nhịn được cảm thán vài câu, anh hùng khó qua ải mĩ nhân a, anh hùng lạnh như băng sao? Không sao, mĩ nhân nóng hầm hập là được rồi.

Vì thế trong một khoảng thời gian, văn chương cảm thán anh hùng mĩ nhân liền bắt đầu lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Truyền thì truyền đi, cho dù viết nàng thành yêu tinh mê hoặc lòng người, Lí Hoài Ngọc cũng không cảm thấy có gì đáng ngại, dù sao lúc trước những người này viết nàng đều là cái gì "Lang sài nữ báo phú", "Họa quốc luận", linh tinh gì đó, so sánh như vậy, yêu tinh cũng coi như một từ tốt.

Nhưng không nghĩ tới chính là, có người nhìn thấy mấy thứ này, lại xem như là thật, còn tới cửa hỏi tội.

"Huyền Cẩn." Liễu Vân Liệt nhíu mày: "Bệ hạ đại xá, là chủ ý của ngươi sao?"

Giang Huyền Cẩn tựa vào cạnh giường, đầu cũng không ngẩng lên sửa công văn: "Không ổn sao?"

"Ổn chỗ nào?" Liễu Vân Liệt rất không thể hiểu nổi: "Vì sao ngươi làm chuyện như vậy? Lẽ nào ngươi thật sự như lời đồn đại ở bên ngoài, bị mĩ sắc làm mờ mắt?"

Bút đỏ không dừng lại, Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "ta tự có chừng mực."

Có chừng mực cái gì? Những cung nhân trong Phi Vân Cung cho dù là nhân vật nhỏ, nhưng thả hết ra ngoài như ong vỡ tổ, ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không nói loạn gì chứ?

Liễu Vân Liệt tức giận nói: "Gần đây cùng Tề thừa tướng nói đến ngươi, ta cảm thấy ngươi bị người mê hoặc tâm trí, những chuyện trước kia còn dễ nói, trong lòng ngươi có hai chữ công đạo, định luận thị phi phải trái. Nhưng chuyện đại xá này, ngươi hoàn toàn là tùy tiện làm bậy!"

Cây bút ngừng lại, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng nâng mắt nhìn hắn: "Ngươi đang sợ hãi gì sao?"

"Ta có gì sợ hãi?" Liễu Vân Liệt nhíu mày.

"Nếu ngươi không sợ, hà cớ gì vì chuyện này cố ý tới tìm ta?" Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cảm thấy ta bị người mê hoặc tâm trí, ta lại cảm thấy ngươi không giống trước kia. Chỉ cần không phải chuyện sai trái, vì sao ngươi phải phản đối?"

Liễu Vân Liệt nghẹn họng, hạ mi nói: "Không ngờ ngươi và ta cũng có một ngày đi trên con đường thù địch."

"Bản quân vẫn chưa chuyển hướng, đường đi bất đồng, có lẽ là tầm mắt của đại nhân bất đồng rồi."

"Ngươi rõ ràng là bị người lừa gạt mà không tự biết!" Liễu Vân Liệt nói: "Từ lúc ngươi bắt đầu coi trọng vụ án cũ của Tư Mã Húc, ngươi đã chuyển đường rồi, hướng đi trái ngược với bọn ta! Huyền Cẩn, ngươi có từng cẩn thận nghĩ qua, vì sao từ sau đại hôn, ngươi từ từ bị người ta xem là đứng bên dư đảng của Đan Dương không?"

Giang Huyền Cẩn hơi ngẩn người, nhíu mày lại.

Chuyện này hắn chưa từng nghĩ qua, hắn có đứng về bên dư đảng của Đan Dương hay không, trong lòng hắn tự biết rõ, luận chuyện không luận người thì miễn đi.

Nhưng... Người bên ngoài nhìn vào, từ lúc đám người Từ Tiên bắt đầu ngồi vào bàn nhà mẹ trên hôn yến, dường như hắn cũng bị đóng dấu là dư đảng của Đan Dương, hạ bệ Lệ Thừa Hành, giáng chức Lương Tư Hiền, lại cứu Từ Tiên... Sau loạt hành vi này, con dấu này càng sâu thêm.

Đây là xảy ra chuyện gì?

"Tri kỉ một hồi, ta nhắc nhở ngươi thêm một câu." Liễu Vân Liệt nhìn sâu vào hắn, nói: "Đan Dương trưởng công chúa tâm tư thâm trầm, thủ đoạn nham hiểm, cho dù nàng ta đã chết, cũng sẽ có thể để lại rất nhiều chiêu đối phó ngươi. Vị phu nhân đó của ngươi, quen biết với Lục Cảnh Hành, lại có thể khiến đám người Từ Tiên ngồi vào bàn nhà mẹ đẻ, vẫn nên cẩn thận một chút mới được."

Mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống: "Đại nhân nói quá rồi."

"Ta biết nói đến nàng ngươi sẽ không vui." Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Nhưng ngươi cẩn thận nghĩ kĩ đi, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."

Nói xong đứng dậy, hành lễ rồi đi ra ngoài.

Hoài Ngọc trông coi trù nương hầm thuốc bổ, đợi đến lúc bưng về rồi, lại cảm thấy trong phòng rất âm u.

"Sao vậy?" Đi tới bên giường, nàng để khay xuống vừa múc canh vừa hỏi: "Liễu đại nhân lại làm chàng không vui rồi?"

"Không có." Buông mắt xuống, Giang Huyền Cẩn thu lại biểu tình, thấp giọng nói: "Vết thương cứ đau suốt, có hơi phiền."

Hoài Ngọc nghe vậy, để cái muôi xuống chỉ vào vết thương của hắn, đứng đắn đàng hoàng mà uy hiếp: "Không cho phép đau nữa! Ngươi nhìn xem làm phiền phu quân của ta rồi!"

Giang Huyền Cẩn: "..." Thật sự không kiềm được, hắn thấp giọng cười ra tiếng, đưa tay che mắt cười một hồi lâu, mây đen ập xuống trong lòng cũng dần dần tản ra.

"Aizz, chàng cười lên đẹp như thế, sao không cười nhiều?" Hoài Ngọc híp híp mắt chăm chú nhìn hắn, sau đó thổn thức nói: "Phung phí của trời!"

Đưa tay đè lên khóe miệng của nàng, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái: "Nàng biết nói chuyện như vậy, không đi kể chuyện ở sạp trà, cũng là phung phí của trời."

"Vậy không giống." Hoài Ngọc hếch cằm lên: "Những lời hay của ta chỉ nói cho mình chàng nghe thôi, người ngoài trả thù lao cũng không được!"

Giọng điệu chững chạc đàng hoàng, trong đôi mắt hạnh tràn đầy tình ý chân thành, Giang Huyền Cẩn yên lặng nhìn nàng một hồi, trong lòng cũng buông lỏng.

Những người Từ Tiên đó là nể mặt Lục Cảnh Hành mới đến hỉ yến, Lệ Thừa Hành là hắn đã trừng phạt đúng tội, Từ Tiên cũng là hắn tự nguyện cứu, còn về Lương Tư Hiền... Chỉ có thể nói là trùng hợp, dù sao đổi bài thi cũng là bản thân Lương Tư Hiền. Nàng nhiều nhất cũng chỉ nói một câu bút tích quen mắt thôi.

Đan Dương quỷ kế đa đoan không sai, nhưng sao nàng ta có thể thần thông quảng đại đến lúc chết rồi còn có thể tính kế hắn chứ? Huống hồ, lúc nàng chết căn bản không có giao thiệp gì với Bạch Châu Cơ, có kéo cũng không thể ở cùng một chỗ.

Lắc lắc đầu, Giang Huyền Cẩn nhìn canh trong tay nàng: "Hôm nay chịu khó như vậy sao?"

Hoài Ngọc cười nói: "Chàng nếm thử trước đi?"

Há miệng ra uống canh nàng đưa đến, hắn gật đầu: "Ngon hơn so với lần đầu tiên."

Vậy là, tay nghề trù nương của Giang phủ nhất định là tốt hơn của Bạch phủ. Hoài Ngọc cười hì hì nói: "Ta sẽ hầm nhiều một chút, để Linh Tú đi tặng cha ta một chén, cách xung quanh chỗ này cũng gần."

Lại rất có lòng hiếu thuận? Giang Huyền Cẩn suy nghĩ một chút: "Cha nàng hình như vẫn đang tra phường cờ bạc kia."

"Không phải chứ?" Hoài Ngọc thở dài: "Cũng không biết có tra được cái gì không, nhiều nhất chỉ có chút sổ sách đen."

"Tra lâu như vậy... Số lượng sổ sách đen chắc hẳn không nhỏ."

"Không nhỏ thì có thể thế nào?" Nàng khinh thường nói: "Bạc trong sòng bạc, còn có thể tra được lai lịch sao?"

Thông thường mà nói là tra không được, cho nên mới gọi là "Sổ sách đen", có điều nếu số lượng quá lớn, có thể đối chiếu với một vụ án đã có tài liệu, nếu lật ngược lại, cũng không phải là không thể tra.

Nói đến chuyện này, Giang Huyền Cẩn liền nhớ tới Lệ Thừa Hành, con số hắn nhận hối lộ cực lớn, rất nhiều tiền tham ô không rõ lai lịch, nếu nói sau lưng sòng bạc kia có hắn chống lưng thì...

Nghĩ một lát, hắn quay sang Thừa Hư bên cạnh phân phó: "Đi nghe ngóng một chút, ông chủ của sòng bạc bị niêm phong kia trước đây từng qua lại với ai nhiều nhất?"

"Vâng." Thừa Hư nhận mệnh.

Vẻ mặt Hoài Ngọc nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, tự giác múc canh cho hắn uống, nhìn hắn uống xong một chén, không nhịn được nắm lấy cái thìa nói: "Chàng cưới được một phu nhân hiền thục như ta như vậy, thật sự là có phúc nhé!"

Ho sặc một tiếng, Giang Huyền Cẩn ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Có ai tự khen mình không?"

"Ta không khen, vậy chàng tới khen ta đi!" Hoài Ngọc mếu máo, có chút tủi thân: "Ta đối tốt với chàng như thế, chàng cũng chưa từng khen ta!"

"Phải khen thế nào?" Giang Huyền Cẩn nói: "Ta không thích nói dối."

Hoài Ngọc trừng mắt: "Không khen ta thì thôi đi, còn xem thường ta? Lần sau muốn uống canh tự đi mà hầm!"

Nói xong, ôm lấy cái chén đi khỏi.

Giang Huyền Cẩn cảm thấy bản thân rất vô tội, nhìn theo bóng dáng nàng biến mất ở ngoài cửa, nhỏ giọng nói thầm: "Tính khí ghê gớm thật."

Ngự Phong bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

"Sao?" Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu: "Nhìn thấy phu nhân nổi giận với ta, ngươi rất vui à?"

Ngự Phong vội vàng lắc đầu, nói: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy... Ngài thỉnh thoảng cũng nên nói dễ nghe một chút, nữ nhân người ta đều thích nghe lời khen."

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng cười: "Nàng thích nghe là ta phải nói à? Ngươi xem trên dưới người nàng có chỗ nào đáng để ta khen?"

Ngự Phong im miệng. Kinh nghiệm hầu hạ của Thừa Hư nói với hắn biết, ngoài trừ phu nhân, người ngoài vẫn nên ít tranh luận với Quân Thượng thì tốt hơn.

"Chủ tử." Linh Tú đưa canh xong quay về, mang theo một phong thư đưa cho nàng.

Hoài Ngọc nhận lấy nhìn một chút, là của Lục Cảnh Hành viết, cũng chỉ có nàng mới nhận ra. Nhìn sơ lược qua một lần, nàng xé thư rồi đi về phía sương phòng phía sau lầu chính.

Biết gần đây nhiều việc, Mặc Cư lại thường xuyên có người đến, Thanh Ti luôn thuận theo ở lại trong phòng, vết thương trên người được Linh Tú chăm sóc cơ bản đã khỏi hẳn rồi.

Để Linh Tú trông chừng ở ngoài cửa, Hoài Ngọc kéo Thanh Ti nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Thanh Ti gật đầu: "Ám vệ bố trí đã tìm ra, nếu chủ tử có phân phó, ban đêm nô tì có thể bí mật ra khỏi Mặc Cư."

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc này, Hoài Ngọc thở ra một hơi thật dài. Bản lĩnh của Thanh Ti còn lợi hại hơn so với Đan Dương ngày trước, nàng bình phục rồi, chẳng khác nào bản thân cuối cùng cũng có tai mắt tay chân, hơn nữa cũng không cần quá lo lắng đến an nguy của nàng.

Chỉ là, nếu có thể danh chính ngôn thuận mang theo nàng ấy bên người, vậy thì càng tốt hơn.

Cúi đầu suy nghĩ một lát, Hoài Ngọc nói: "Lục Cảnh Hành chuyển lời nói. Giang Huyền Cẩn thả người của Phi Vân Cung, hắn thật sự muốn tra vụ án cũ của Tư Mã Húc, cho nên ngươi cứ án binh bất động trước, đợi mệnh lệnh của ta."

"Vâng." Thanh Ti gật đầu, lại nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, nhíu mày nói: "Bảo trọng thân thể."

"Yên tâm, ta rất khỏe." Nắm tay lại, Lí Hoài Ngọc cong môi cười: "Hơn nữa sẽ càng ngày càng tốt."

Giang Huyền Cẩn đã từng bước từng bước một giúp nàng diệt trừ gian thần như nàng mong muốn, giúp nàng lật lại bản án, có hắn giúp đỡ như vậy, thật sự là rất khiến cho người ta yên tâm, ngay cả khi ngủ cũng ngủ vô cùng ổn định.

Nàng có dự cảm, vụ án của Tư Mã Húc, rất nhanh là có thể tra ra chân tướng rồi.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hoài Ngọc đã nói muốn lên phố.

Giang Huyền Cẩn còn đang dưỡng thương, đương nhiên không thể ra ngoài, đôi mắt tràn đầy vẻ không vui nhìn nàng: "Thế nào cũng phải đi sao?"

"Chàng xem!" Vô cùng đáng thương đem chuỗi Phật châu đứt đoạn đưa cho hắn, Hoài Ngọc nói: "Ta phải đi xâu lại lần nữa, đây chính là chàng tặng ta mà."

Chuỗi châu hắn đeo lâu như vậy cũng không có vấn đề, nàng lại có thể làm đứt? Giang Huyền Cẩn càng không vui, lông mày nhíu lại, môi mỏng mím chặt.

Lí Hoài Ngọc vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Không phải ta cố ý, vẫn luôn yên lành, tự nó đứt đó! Đồ chàng tặng ta, ta rất quý trọng, một viên châu cũng không tổn hại, tìm người xâu lại lần nữa là tốt rồi."

"Để Ngự Phong đi theo nàng."

"Không cần đâu." Hoài Ngọc xua tay: "Ta tiện đường đi đến hiệu may xem một chút, một nam nhân như hắn không tiện, để Linh Tú đi theo ta là được rồi."

Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn quay đầu nhìn vào trong giường, không đếm xỉa tới nàng nữa.

Hoài Ngọc nhìn bật cười, hôn chẹp một cái lên mặt hắn, nhấc váy chạy mất.

Giang Huyền Cẩn tức đến khẽ quát một tiếng: "Ngự Phong!"

Ngự Phong run lên: "Chủ... Chủ tử? Phu nhân không cho đi theo, nếu thuộc hạ vẫn đi theo thì không tốt lắm?"

"Ai bảo ngươi đi theo?" Hắn tức tối nói: "Nàng đi gấp như vậy ngân phiếu cũng không mang, ngươi đi đưa cho nàng ấy."

"..."

Vừa tức giận vừa sai người đi đưa ngân phiếu là chuyện gì vậy? Ngự Phong dở khóc dở cười, thuận theo lời của hắn, đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ngân phiếu rồi đuổi theo.

Không có phu nhân ở Mặc Cư nháy mắt đã yên tĩnh hẳn, vài gia nô ngồi xổm ở cửa nhỏ giọng bàn tán: "Trước kia còn cảm thấy Quân Thượng không thích nữ nhân, không ngờ bây giờ..."

"Lúc trước là tình hình triều đình không ổn định, Quân Thượng một lòng vì quốc, nào có rảnh quan tâm chuyện khác? Bây giờ ấu đế tự mình chấp chính rồi, Quân Thượng của chúng ta cũng nên thở ra một hơi rồi."

"Đúng vậy, nếu ta nói, một phu nhân cũng xem như ít, với thân phận địa vị của Quân Thượng chúng ta, thế nào cũng nên tam thê tứ thiếp, không thể thua Nhị công tử được."

(Editor: So gì không so lại so số lượng vợ, ngừi ta là con ngừi chung tềnh đóa...)

Lời này nói ra rất vừa ý nguyện, xa xa có người đi tới mỉm cười liền nhét vào tay bọn họ hai túi tiền lớn.

Nhóm gia nô sửng sốt, khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô nương mặc váy gấm hoa mây thẫm đứng trước mặt bọn họ nói: "Giúp ta thông báo một tiếng, con gái Dịch gia cầu kiến Quân Thượng."

Một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, mọi người trước cửa nhìn thấy đều kinh ngạc, một gia nô phản ứng nhanh vội vàng nói: "Tiểu thư chờ một chút."

Phu nhân vừa đi, vậy mà đã có một nữ tử như thế muốn bái kiến Quân Thượng? Gia nô vừa chạy vào vừa đánh đánh miệng mình, ha, lẽ nào thật sự lời nói biến thành tiên tri sao?

Giang Huyền Cẩn đang hầm hừ sửa công văn, vừa nghe bẩm báo có khách đến, khuôn mặt chớp mắt đã khôi phục vẻ lãnh tĩnh ngày thường: "Buông mành, mời vào đây."

Tấm mành mỏng bị thả xuống, có người đi theo gia nô bước vào, tiến lên hành lễ: "Tiểu nữ Dịch Tố, tham kiến Quân Thượng."

"Chuyện gì?"

"Lúc trước gia phụ có mạo phạm Quân Thượng, nhưng là phụng mệnh hành sự, không tiện đến thỉnh tội, cho nên hôm nay nhờ tiểu nữ tới hỏi thăm sức khỏe của Quân Thượng."

Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Gia phụ là?"

"Dũng sĩ trung lang tướng, Dịch Ương." Cô nương này nói chuyện sức lực rất dồi dào, thanh âm vừa vang vừa rõ ràng, còn mang theo ba phần ý cười.

Thừa Hư ở bên ngoai không nhịn được đánh giá nàng hai cái.

Dịch Tố uốn gối hành lễ, đôi mắt lại không thành thật mà nhìn về phía sau mành. Nàng ngưỡng mộ Tử Dương Quân rất lâu rồi, lúc trước cảm thấy không có hi vọng vào Giang phủ, rất thương tâm một trận, còn đến miếu ở lại vài tháng. Bây giờ quay lại, nghe người ta nói Tử Dương Quân lấy vợ rồi, còn bách luyện cương hóa liễu nhiễu chỉ nhu(*), thật sự khiến nàng bất ngờ.

(*) Bách luyện cương hóa liễu nhiễu chỉ nhu 百炼钢化了绕指柔: Cứng rắn như thép cũng hóa ngón tay mềm, ý chỉ Giang Huyền Cẩn vốn lạnh lùng cứng rắn nhưng cũng có lúc dịu dàng.

Bạch tứ tiểu thư có bản lĩnh gì khuất phục được Tử Dương Quân?

Nàng nghe ngóng kĩ càng, thậm chí còn mua chuộc gia nô của Bạch phủ và Giang phủ, cuối cùng cũng biết bí quyết trong đó... Tử Dương Quân thích cô nương chủ động!

Nếu hắn thích cái khác, hôm nay Dịch Tố sẽ không đến, nhưng nếu chỉ cần chủ động là có thể làm rung động một người, nàng có lí gì lại thua Bạch tứ tiểu thư ở điểm này chứ? Không phải là lớn gan một chút, da mặt dày một chút sao? Nàng cũng làm được!

Vì thế, tự báo xong gia môn, Dịch Tố nói tiếp: "Tiểu nữ nghe nói Quân Thượng có thương tích trên người, cố ý mang đến đây thánh dược trị thương Ngọc Thanh Cao."

Trong mành không có tiếng động, Thừa Hư nhìn nhìn, hiểu ý tiến lên duỗi tay: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, giao cho thuộc hạ đi."

Nắm lấy hộp dược cao, Dịch Tố rụt tay lại, nhíu mày nhìn hắn: "Dược cao này không dễ bôi, đưa cho đại nhân thì đại nhân cũng không biết dùng thế nào, cứ để tiểu nữ đi vào trong giáp mặt nói với Quân Thượng."

Nói xong, trực tiếp đưa tay vén chiếc mành mỏng ngăn cách lên.

Thành thật mà nói, loại hành vi không tuân tủ phép tắc này, Thừa Hư đã nhìn thấy rất nhiều lần trên người Bạch Châu Cơ rồi, hắn tưởng rằng bản thân đã thành quen rồi chứ, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, Thừa Hư phát hiện, loại chuyện này phu nhân làm thì không có vấn đề. Nhưng người khác làm, nhìn thế nào cũng rất thất lễ.

Giang Huyền Cẩn trên nệm trầm mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người tiến vào, thấp giọng quát: "Ra ngoài!"

Dịch Tố hoảng sợ, vừa nãy tinh thần còn dồi dào phấn chấn, bị ánh mắt này của hắn đâm tới liền bị rút toàn bộ: "Tiểu... Tiểu nữ chỉ muốn nói với Quân Thượng thuốc này..."

"Thừa Hư, tiễn khách!"

"Vâng, tiểu thư mời."

Dịch Tố hoa mắt choáng váng, có hơi luống cuống. Cái này không giống với người khác nói, không phải nói tính tình của Tử Dương Quân bây giờ ôn hòa rồi, không cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm rồi sao? Không phải nói mặc kệ Bạch tứ tiểu thư ồn ào thế nào, ngài ấy cũng không tức giận sao? Nàng chẳng qua chỉ là vén mành tiến vào, sao ngài ấy lại muốn đuổi người?

"Quân Thượng!" Thấy tình thế không đúng, Dịch Tố lập tức quỳ xuống, bất chấp động tác mời nàng ra ngoài của Thừa Hư, giọng bi thương nói: "Là tiểu nữ mạo phạm, xin Quân Thượng bớt giận! Tiểu nữ đến để xin lỗi, nếu xin lỗi không thành ngược lại còn làm Quân Thượng tức giận, trở về chắc chắn sẽ bị cha đánh chết!"

Nói xong, khổ sở đáng thương nhìn về phía hắn.

Giang Huyền Cẩn khoác áo dựa vào đầu giường, một phong văn thư trên tay dở được một nửa, nghiêng mắt nhìn nàng, không nói chuyện.

Dịch Tố kiên trì tiếp tục nói: "Tiểu nữ ngưỡng mộ Quân Thượng đã lâu, không cầu Quân Thượng ưu ái, nhưng xin Quân Thượng rủ lòng thương, chớ đuổi tiểu nữ đi như vậy. Tiểu nữ nhất định sẽ nhận tội cẩn thận, không vượt phép tắc nữa!"

Đang nói chuyện, bên ngoài lại có gia nô bẩm báo: "Quân Thượng, tiểu thư Lương gia cầu kiến."

Một người chưa yên, lại đến thêm một người? Giang Huyền Cẩn cảm thấy có chút bất ngờ. Trước kia những cô nương này tuyệt đối không dám bước vào Mặc Cư của hắn, hôm nay là làm sao vậy? Người trước ngã người sau lên?

Nghi ngờ liếc người trên mặt đất một cái, vẻ mặt hắn buông lỏng nói: "Đứng lên."

Dịch Tố vội vàng đứng lên, bất an nắm chặt khăn tay.

"Đi vào sảnh phụ ngồi." Giang Huyền Cẩn nói.

Sảnh phụ? Dịch Tố nhìn hắn một cái, cũng không dám tranh luận thêm, không tình nguyện mà đi theo vào đó. Kết quả vừa ngồi xuống được một lúc, Lương gia tiểu thư cũng bị mời vào trong.

Vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Dịch Tố dễ chịu không ít. Nàng chí ít còn gặp mặt Quân Thượng nói vài câu, vị này sau đó đến cả nhà chính còn chưa bước vào được.

"Sao ngươi cũng ở đây?" Lương Nhiễu Âm bước vào đã nhíu mày, đề phòng nhìn nàng ta.

Dịch Tố cười khẽ: "Sáng sớm chim chóc có sâu ăn, dậy muộn thì không có để ăn nữa."

"Có ý gì, ngươi gặp Quân Thượng rồi?"

"Đương nhiên."

Lương Nhiễu Âm có hơi bực mình, nàng nghe tin tức vốn không tin, cứ nghĩ tìm một cái cớ đến thử, không thành cũng được, ai biết lại có người nhanh chân đi trước!

Không được, phải nghĩ biện pháp!

Trong nhà chính.

Giang Huyền Cẩn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm công văn trong tay, đột nhiên hỏi Thừa Hư một câu: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

Thừa Hư mới tìm được mấy bài văn chương mấy ngày trước truyền đến phủ, thật cẩn thận đưa cho hắn xem: "Chính là cái này."

Nhận lấy liếc qua một cái, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Ai nghĩ ra? Còn "Mĩ nhân quan(*)" nữa, cũng không nhìn lại xem nàng có chỗ nào giống mĩ nhân?"

(*) Ải mĩ nhân.

Thừa Hư nói: "Phu nhân cũng xem qua rồi, người nói viết rất tốt."

Còn tốt nữa? Rõ ràng bên trong ngầm ám chỉ đều là đáng tiếc một "Anh hùng" như hắn lại bị một "Mĩ nhân" như nàng làm lỡ. Người đang yên lành lại viết thành hồ ly tinh, người này cũng không tức giận sao? Tâm cũng thật lớn.

Sau khi xem xong toàn bộ bài văn, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Ta có liên quan gì với những người bên ngoài kia sao?"

"Tác phẩm này đã truyền nửa cái Kinh Thành, những tiểu thư thế gia kia đều nhìn thấy, có lẽ cảm thấy không cam tâm, muốn cho ngài... Nhiều hơn vài ải."

Giang Huyền Cẩn không kiên nhẫn nắm lấy giấy Tuyên Thành, giơ tay muốn ném đi.

Nhưng tay vừa giơ lên được phân nửa thì dừng lại, hắn buông mắt nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Đột nhiên ánh mắt sáng lên.

"Quân Thượng." Gia nô lại tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư Tề gia cũng đến rồi."

Thừa Hư vội vàng đưa mắt nhìn về phía gia nô, muốn bảo hắn im miệng, tránh làm Quân Thượng nổi giận. Ai ngờ, người trên giường nghe xong lại nói: "Rất tốt, mời qua đây hết đi."

Gì? Thừa Hư kinh ngạc: "Đều mời qua đây sao?"

"Kể cả những người trong sảnh phụ, lo pha trà đi."

Gia nô đáp lời mà đi, Thừa Hư ngây ngốc đứng bên giường hắn, rất lâu sau mới dè dặt hỏi: "Nếu phu nhân đột nhiên trở về thì làm thế nào?"

"Vậy thì để nàng vào đây cùng uống trà." Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn nghiêm nghị hỏi: "Không được sao?"

Được thì được, nhưng mà... Thừa Hư ngẩng đầu nhìn xà nhà, thấp tha thấp thỏm nghĩ, không biết cái phòng này có chống nổi bị phu nhân dỡ đi hay không.

Trong lòng Lí Hoài Ngọc có tính toán, ra đường xâu chuỗi hạt chỉ là một chiêu lừa bịp, rất nhanh đã lên đường hồi phủ.

Linh Tú hỏi: "Người không phải còn muốn xem hiệu may sao?"

Hoài Ngọc nói: "Giữ lại ngày mai xem."

"Hả? Ngày mai cũng phải ra ngoài?"

"Đương nhiên." Nàng sờ cằm mỉm cười: "Ra ngoài nhiều mới quen được."

Nghĩ ra chút chuyện, dù sao cũng không thể chỉ ra ngoài khiến người hoài nghi chứ? Ở dưới mí mắt của Giang Huyền Cẩn, mọi thứ đều phải làm hết sức tự nhiên mới được, nàng nghĩ xong hết rồi, đợi ngày thứ ba ra ngoài là có thể phối hợp cùng Lục Cảnh Hành động thủ.

Vừa nghĩ tới có cơ hội đem Thanh Ti tới bên cạnh mình, Hoài Ngọc cười rất vui vẻ, bước chân trở về cũng hết sức nhanh nhẹn.

Nhưng mà, vừa đưa tay đẩy cửa nhà chính ra, nụ cười của nàng cứng đờ trên mặt.

Tiểu thư quan gia ngồi đầy trong phòng đoan đoan chính chính, nghe thấy tiếng động, cùng nhau quay đầu nhìn ra phía cửa, ánh mắt nóng rực, thấy nàng liền giật mình(*).

Hổ khu nhất chấn 虎躯一震: Vốn để chỉ sự giật mình chấn động, nhưng trong tiểu thuyết trên mạng lại có một nghĩa khác. Hổ khu nhất chấn - Toàn thân tản ra khí chất bá vương. Để diễn tả nhân vật dùng kỹ năng đặc hữu của mình để tự tăng khí thế, áp đảo tinh thần người khác, khiến người ta phải hàng phục. [Baidu] Trong chương này vẫn để chỉ sự giật mình.

"Quân phu nhân mạnh khỏe." Tiểu thư Tề gia từ trước giờ luôn hiểu biết lễ nghi nhất, đứng dậy hành lễ với nàng.

Có nàng dẫn đầu, những người trong phòng đều đứng dậy, cung cung kính kính uốn gối với nàng, giọng như oanh yến hô: "Phu nhân mạnh khỏe."

Lui ra ngoài nhìn lại bảng hiệu bên ngoài, lại vào trong nhìn cách bày biện trong phòng, Lí Hoài Ngọc lẩm bẩm nói: "Ta đi nhầm rồi sao, rõ ràng là phải về lầu chính Mặc Cư mà, sao lại xông đến hậu cung thế này?"

Thừa Hư từ trong phòng đi ra, cứng đờ hành lễ với nàng: "Phu nhân."

"Ngươi cũng ở đây à?" Hoài Ngọc chớp mắt: "Vậy ta không đi nhầm?"

"Phải."

Cho nên trong lầu chính Mặc Cư, vì sao lại có một đoàn cô nương như vậy? Lí Hoài Ngọc nghĩ không ra, xách váy đi vào trong phòng.

Giang Huyền Cẩn thong thả ngồi trên giường xem công văn. Ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng chấm trên trang giấy, nhìn cực kì đẹp mắt. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu, rất bình tĩnh nói: "Nàng trở về nhanh thật."

"Nếu biết hôm nay trong phủ có nhiều khách như vậy, ta sẽ không ra ngoài nữa." Tiến lại bên giường hắn, Hoài Ngọc nhíu mày: "Có phải bọn họ làm phiền đến chàng rồi không?"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Vẫn chưa làm phiền, tiểu thư các nhà đều rất yên tĩnh."

"Vậy họ đến làm gì?" Vẻ mặt nàng ngạc nhiên: "Vào trong phòng hết rồi, làm sao có thể không nắm lấy cơ hồi làm phiền chứ?"

Giang Huyền Cẩn: "..." Xem như hắn biết hành động của tiểu thư Dịch gia học từ ai rồi.

Giang Huyền Cẩn tức giận lườm nàng một cái, nói: "Họ biết ta bị thương, đều tới thăm hỏi."

"À..." Hoài Ngọc gãi gãi tóc mai: "Vậy thăm xong rồi chứ? Vì sao còn chưa đi?"

Giang Huyền Cẩn không đáp, chỉ nâng mắt nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài khe khẽ vang lên những âm thanh hít thở, các cô nương mỗi người đều đứng rất đoan trang đúng mực, trên mặt lộ ra ý cười động lòng người, đôi mắt như nước trong veo, đều hận không thể mọc lên trên người Tử Dương Quân.

Hoài Ngọc hiểu rồi, không dễ gì tới một chuyến, ai nỡ đi chứ, cho dù là vô ích thì các nàng cũng vui vẻ! Chỉ là nói đến cũng lạ, trước kia những người này đều không vào được mà? Vì sao hôm nay không những được vào, còn ngồi trong nhà chính hết vậy?

Nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, nàng bĩu môi. Nam nhân đều thích mĩ sắc không công đưa đến cửa, hắn cũng không có đạo lí cự tuyệt ở ngoài cửa.

Trong lòng có hơi không thoải mái, cũng chỉ là móng tay bé tẹo như vậy, Hoài Ngọc hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, chỉ bừng tỉnh mà gật đầu, cười chế nhạo: "Khó nhất là hưởng thụ ơn của mĩ nhân!"

Giang Huyền Cẩn tỉ mỉ đánh giá thần sắc của nàng, thấy nàng không có phản ứng gì, vòng vo nói: "Người tới là khách, nàng cũng nên chiêu đãi một chút."

Muốn chiêu đãi thế nào? Hoài Ngọc bĩu môi, đứng dậy khoát tay với bọn họ: "Các vị tiểu thư ngồi xuống dùng trà đi, ta đi sai người dâng chút điểm tâm."

"Làm phiền phu nhân." Đám nữ nhân đều đáp lại nàng, từng người ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người trong phòng.

Loại cảm giác này thật giống như nàng treo bên trong phòng một khối thịt, bên ngoài toàn là sói đói. Nhưng mà, sói là thịt tự mình cho vào, nàng tức giận cũng không có biện pháp.

Nắm chặt tay, Hoài Ngọc cười ra ngoài phân phó Linh Tú chuẩn bị điểm tâm, muốn mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát đem bản thân ỷ lại ở trong trù phòng(*), cầm lấy hai cuống lá rau chơi đùa.

(*) Phòng bếp.

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Linh Tú rất kích động nắm lấy ống tay áo của nàng: "Chúng ta chỉ là ra ngoài một chuyến, sao tới nhiều người như vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì? Quân Thượng của các ngươi ngọc thụ lâm phong, làm người ta yêu thích, hắn đang dưỡng thương trong phủ, không thiếu được có người tới thăm hỏi."

"Người không lo lắng sao?" Linh Tú nhỏ giọng nói: "Nô tì thấy dáng vẻ của những tiểu thư kia đều rất đoan chính."

Há lại chỉ có đoan chính, vị tiểu thư Tề gia kia có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, mà khuôn mặt của túi da Bạch Châu Cơ này, nhiều nhất chỉ tính là xinh đẹp đáng yêu. Nàng có lo lắng không? Lo lắng chứ, nhưng con người nàng rất kì quái, bình thường không vui cũng sẽ tự nhiên để lộ ra, nhưng loại không vui của ghen tuông này...

Nàng sẽ chôn sâu ở trong lòng, càng không vui càng chôn sâu, bản lĩnh nét mặt rất tốt, đảm bảo ai cũng không nhìn ra!

Bởi vì thật sự có chút mất mặt...

Hoài Ngọc nghĩ, thật ra cũng không có gì không vui, người gả cho Giang Huyền Cẩn là Bạch Châu Cơ, nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ nương nhờ cơ thể của người ta báo thù, dấm chua(*) này nên là Bạch Châu Cơ ăn, không phải nàng ăn.

(*)吃醋 Ăn giấm = Ghen.

Tưởng tượng như vậy dễ chịu không ít, nàng nới lỏng lông mày, đưa tay cầm lồng điểm tâm vừa mới ra liền nhét vào trong miệng, dường như không có việc gì băn khoăn mà ở trong trù phòng.

Sau một lúc lâu cũng không thấy người quay lại, Giang Huyền Cẩn trong nhà chính nghi ngờ nhìn Thừa Hư một cái.

Thừa Hư nhỏ giọng nói: "Phu nhân đi tới trù phòng rồi."

Tới trù phòng làm gì? Chỗ này nhiều người như vậy nàng mặc kệ sao? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, có chút sốt ruột.

Nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng đợi được nàng quay lại, người này lại bưng điểm tâm nhiệt tình tiếp đón các vị tiểu thư thưởng thức, đi ở bên ngoài phòng một vòng mới bưng một đĩa vào bên trong hỏi hắn: "Có muốn thử chút không?"

Giang Huyền Cẩn trầm giọng nói: "Không cần."

"Nhiều cô nương ở đây như vậy, chàng còn cáu kỉnh hả?" Hoài Ngọc nhướn mày.

Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn đưa tay buông màn xuống: "Ta mệt rồi."

Vừa nghe thấy lời này, các vị tiểu thư vừa cầm lấy điểm tâm đều nhao nhao đứng dậy, ôn nhu nói: "Quân Thượng nghỉ ngơi cẩn thận, chúng ta sẽ không làm phiền nữa."

"Ngày khác lại đến."

"Quân Thượng bảo trọng."

Hoài Ngọc nghiêng mắt, chỉ thấy các nàng soàn soạt uốn gối ròi khỏi, gót sen chậm rãi di chuyển, mỗi người đều muôn vàn dáng vẻ. Nếu dùng dáng vẻ này vào cung tuyển phi, nhất định là vừa tuyển đã đạt tiêu chuẩn.

Cười nhạo một tiếng, Hoài Ngọc cắn miếng điểm tâm ở trong miệng, hỏi người trên giường: "Không phải chàng không thích nhiều người sao?"

"Họ không ồn ào."

Cho dù có người muốn ồn ào, sau đó cũng không dám lên tiếng.

Hoài Ngọc gật đầu: "Cũng phải, đều là nhưng cô nương khuê các đoan trang đứng đắn. Đứng đầu tiên là Tề gia đúng không? Lúc trước luôn nghe người ta khen nàng ấy."

"Ừ." Giang Huyền Cẩn luếc nàng nói: "Hồi trước phụ thân muốn ta lấy vợ, muốn lập chính là hôn sự của Tề gia."

"Cũng thật xứng đôi." Hoài Ngọc nghiêm trang gật đầu: "Vừa nhìn nàng ấy đã là người biết phép tắc nhất."

Còn xứng đôi? Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Biết bản thân hiểu biết ít phép tắc, nhân tiện học hỏi theo người ta đi."

Đuôi lông mày nhảy nhảy lên, Lí Hoài Ngọc đè tức giận nói: "Chàng nói chuyện công kích như vậy làm gì?"

"Sự thật."

"Cho dù là sự thật, cũng không có đạo lí nói như vậy chứ?" Hoài Ngọc cười nhạo: "Cũng may là ta, chàng đổi một phu nhân khác đến, chàng nói như vậy thế nào cũng phải ầm ĩ lên."

"Ngoại trừ nàng, ai dám ầm ĩ với ta?"

"Ta..." Cố gắng nuốt tức giận xuống, Hoài Ngọc kéo kéo khóe miệng: "Ta cũng không ầm ĩ với chàng, học phép tắc tử tế theo tiểu thư Tề gia mới tốt."

Giang Huyền Cẩn bực mình, ngày thường đã thấy qua người trước mặt này cười lên, nhưng lúc này rồi mà nàng còn cười, nhìn thế nào cũng thấy gai mắt! Cho dù thật sự cãi nhau ầm ĩ với nàng còn tốt hơn so với bộ dạng của nàng bây giờ.

Liếc mắt cũng không muốn nhìn lại, hắn xoay người nghiêng lưng đi, đối mặt với bức tường.

Đây là tư thế tức giận tiêu chuẩn của Giang tiểu công chúa. Đặt ở ngày thường, Lí Hoài Ngọc sẽ đi nói xin lỗi với hắn, nhưng hôm nay trong lòng nàng cũng tức nghẹn, nghĩ thế nào không suôn sẻ thế nào, thấy hắn không để ý tới người nữa, nàng không nói thêm một câu nào, đứng dậy đi ra ngoài.

"Aiz, phu nhân." Thừa Hư vội vàng đuổi theo ra ngoài, ở phía sau nàng nhỏ giọng nói: "Người nổi giận rồi?"

"Cây ở hậu viện nên tưới nước rồi." Hoài Ngọc bình tĩnh trả lời: "Dù sao chủ tử nhà ngươi cũng không bằng lòng để ý đáp lời ta, vậy ta đi nhìn cây."

"Người... Không tức giận?"

"Ta có gì phải tức giận? Vả lại đi khuyên nhủ chủ tử nhà ngươi đi, vẫn bị thương đấy, đừng tức giận hỏng người."

Vẻ mặt Thừa Hư sụp đổ, bất đắc dĩ nói: "Thật ra người... Nổi giận với ngài ấy, ngài ấy sẽ không tức nữa."

Hả? Hoài Ngọc nhíu mày: "Tật xấu gì vậy?"

Thừa Hư cũng không biết nên giải thích thế nào, vò đầu bứt tai nói: "Người đi là được."

Hoài Ngọc lắc lắc đầu, ngoài cười trong không cười: "Ta thích chàng ấy như vậy, sao có thể nỡ nổi giận với chàng ấy được? Ngươi về phòng đi, bảo chủ tử nhà ngươi nếm thử điểm tâm trù phòng làm, hương vị cũng không tồi."

Nói xong liền đi về phía cây quất ngồi chồm hỗm đằng trước, cũng không lên tiếng.

Thừa Hư: "..."

Bầu không khí trong Mặc Cư lại dâng lên quỷ dị.

Phu nhân vẫn nói chuyện với Quân Thượng như thường lệ, Quân Thượng cũng đáp lại như thường lệ, nhưng hai người không nhìn đối phương một cái nào, giống như đang cứng đầu chuyện gì đó. Buổi sáng hôm sau trời vừa sáng, phu nhân lại ra phố đi dạo, Quân Thượng cũng để các tiểu thư quan gia đến phủ thăm hỏi như cũ, mặc kệ bọn họ ngồi ở nhà ngoài.

"Ngươi nghe nói gì chưa?" Trên đường Dịch Tố chạy đến Giang phủ gặp phải Lương Nhiễu Âm, vội vàng kéo nàng nói: "Nghe nói hôm qua sau khi chúng ta đi, Quân Thượng và phu nhân ầm ĩ bất hòa rồi!"

Lương Nhiễu Âm không vui liếc nàng một cái, gạt tay nàng ra tiếp tục đi về phía trước: "Đây không phải là chuyện đã sớm dự đoán được sao?"

Phu nhân nhà ai lại thích một đám cô nương vây trước mặt phu quân của mình chứ? Quân phu nhân ăn giấm cũng là bình thường, họ có thể ầm ĩ bất hòa là chuyện tốt, Quân Thượng không vui, không chừng sẽ lạnh nhạt với Quân phu nhân thích ăn giấm đó, đón người khác vào cửa?

Nàng có thể nghĩ đến điểm ấy, những cô nương khác đương nhiên cũng nghĩ đến, vì thế hôm nay đi thỉnh an, bọn họ đều có ý hay vô tình đề cập đến cái gì mà "Đố kị, làm loạn nhà vì những chuyện ấy", vợ ghen tị, là phạm vào thất xuất chi điều(*), phải bị hưu vứt bỏ đi.

(*) Như đã giải thích ở tiêu đề.

Giang Huyền Cẩn nghe thấy, sắc mặt âm trầm.

Đố kị là phạm vào thất xuất chi điều? Ai quy định? Hắn vẫn luôn nhìn Lục Cảnh Hành không thuận mắt, lẽ nào cũng nên bị hưu vứt bỏ đi?

Hoang đường!

Nhìn bọn họ càng nói càng hăng say, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng không nhẫn nại được nữa: "Im miệng!"

Toàn bộ nhà chính nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Cầm công văn lên, hắn tiếp tục lật xem, lật lật một lúc đột nhiên nghĩ, có phải Bạch Châu Cơ vì biết đố kị là phạm vào thất xuất chi điều, cho nên mới không phạm vào không?

Càng nghĩ càng có đạo lí, tâm tình Giang Huyền Cẩn tốt lên không ít. Đợi đến buổi tối, người đầy phòng đầy viện đều đi hết rồi, hắn lại giống như không quan tâm mà nói với nàng: "Thất xuất chi điều thật sự là lời vô căn cứ."

Lí Hoài Ngọc nghe xong sững sờ, mờ mịt hỏi: "Thất xuất chi điều là bảy điều gì?"

"..."

Ánh mắt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Phép tắc của nàng thật sự học chưa tốt."

"Sao lại nói ta?" Hoài Ngọc bĩu môi, đi về phía giường, có chút mệt mỏi nói: "Hôm nay ta đi đường rất xa, đau chân!"

Nói xong, thấy người bên cạnh không có phản ứng, hừ hừ hai tiếng, nói: "Ta biết chàng có niềm vui mới liền quên tình cũ, một chút đau lòng cho ta cũng không có nữa rồi."

"Đau lòng cho nàng?" Giang Huyền Cẩn khẽ giễu cợt, ngữ khí rất khinh thường.

Hoài Ngọc xoay người, đau đầu nói: "Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc. Bỏ đi bỏ đi, vẫn là ta tự đau lòng cho bản thân, ngày mai lại đi mua chút trang sức."

Còn đi? Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Nàng ở trên phố luôn đi."

Hoài Ngọc cười giễu, nghĩ thầm dù sao còn một ngày cuối cùng thôi, cũng lười nói với hắn, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị tốt cho vở kịch lớn ngày mai.

Các tiểu thư quan gia tới Giang phủ thỉnh an phát hiện, từ lúc bọn họ có thể vào cửa lớn Mặc Cư, Tử Dương Quân và Quân phu nhân hình như có chút xa cách, ngày đầu Quân phu nhân đi một canh giờ thì trở về, ngày thứ hai đi hai canh giờ trở về, hôm nay càng lâu hơn, bọn họ đã ngồi ba canh giờ rồi, dùng vô số điểm tâm cũng vẫn không thấy Quân phu nhân hồi phủ.

Chẳng lẽ là... Cãi nhau kịch liệt rồi, Quân phu nhân không muốn quay lại gặp bọn họ nữa?

Nhìn sắc mặt âm trầm của Tử Dương Quân trong phòng, Dịch Tố cảm thấy hơn phân nửa đúng là như vậy, người như Quân Thượng, nhất định không thích một nữ tử hay ghen tị, bây giờ chắc chắn là vừa thất vọng vừa khó chịu, bọn họ phải đến an ủi một chút mới được!

Vài tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, đều đắn đo mở miệng thế nào, sợ bản thân làm chim đầu đàn, nhưng cũng sợ người khác đoạt mất sự chú ý đầu tiên của Quân Thượng, nhất thời đều chần chừ không dám tiến lên.

Khó khăn lắm mới có người dồi dào dũng khí chuẩn bị mở miệng, vừa mới gọi một tiếng "Quân Thượng", kết quả Thừa Hư chạy từ bên ngoài vào, lập tức chặt đứt lời của bọn họ.

"Quân Thượng!" Vẻ mặt Thừa Hư hốt hoảng, trực tiếp tiến vào phòng trong, đừng bên giường nói: "Xảy ra chuyện rồi!"

Giang Huyền Cẩn đang bực mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: "Ngày ngày trong triều đều xảy ra chuyện, còn cần hoảng hốt như thế sao?"

"Không phải trong triều." Thừa Hư lắc đầu, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Là phu nhân."

Bàn tay cầm công văn cứng đờ, Giang Huyền Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"