Xuân Sinh

Chương 16



Ngụy Đình Chi đi trước, hắn đi men theo con đường tối hôm qua mình đi gặp Xuân Sinh, Lâm Linh đi phía sau hắn, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy hắn đi dạo, nhịn không được hỏi, "Nghe người giúp việc nói tối hôm qua lúc bác sĩ đến thì không thấy Xuân Sinh ở đâu, là anh tìm thấy cậu ta à? "

"Ừm."

"Anh tìm thấy cậu ta ở đâu?"

"Tủ."

"Làm sao anh biết cậu ta trốn trong tủ?"

Ngụy Đình Chi chê cậu ấy phiền, "Hôm nay cậu nói nhiều quá. "

Lâm Linh cười cười nói: "Nếu anh cảm thấy tôi phiền thì tôi không hỏi nữa. "

Suốt quãng đường còn lại cả hai đều im lặng, sau khi đi xuyên qua hành lang nối giữa nhà cũ và nhà mới thì căn phòng của Xuân Sinh hiện ra ngay trước mắt họ.

Lâm Linh vặn tay nắm cửa rồi mở cửa đi vào, trong phòng chỉ có một mình Xuân Sinh, cậu đã tỉnh ngủ và đang ngồi trên giường dựa lưng vào gối, tóc cậu rối lung y như tổ chim, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giờ đây trở nên nhợt nhạt hẳn, lộ ra vẻ phờ phạc, bơ phờ.

"Xuân Sinh, tôi đến thăm cậu, cậu có khỏe không?"

Lâm Linh cười cười đi vào, đứng ở bên giường ân cần hỏi cậu.

Xuân Sinh khịt mũi một cái, lén lút liếc nhìn Ngụy Đình Chi đang tựa vào cửa mà không đi vào, thấp giọng trả lời, "Tôi không được khỏe cho lắm. "

Lâm Linh dừng lại một chút, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, "Không khỏe ở đâu? "

Xuân Sinh xoa xoa cái mũi đỏ bừng của mình, dùng miệng hít thở, "Mũi của tôi rất khó chịu, nó bị bịt kín rồi, không thở được. "

"Có nói với bác sĩ chưa?"

"Có, bác sĩ nói tôi bị cảm nặng với bị viêm mũi."

Cậu không nói mình bị viêm mũi thì Lâm Linh cũng biết, bởi vì giọng mũi của cậu rất nặng, tiếng nói chuyện của cậu nghe giống như có người bịt kín mũi của cậu vậy.

"Uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." Xuân Sinh chỉ vào ly thủy tinh được đặt ở tủ đầu giường, sau đó lại nhìn trộm Ngụy Đình Chi giống như không ai biết cậu đang nhìn trộm hắn vậy.

Lâm Linh thấy điều đó, cậu ấy quay đầu lại nhìn về phía người đang dựa vào khung cửa hỏi, "Anh không vào sao? "

Trong ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Đình Chi có hàm chứa sự ghét bỏ không rõ ràng, hắn liếc nhìn đống khăn giấy đã qua sử dụng trong sọt rác rồi yên lặng quay mặt sang chỗ khác.

Lâm Linh cũng theo đó mà nhìn xuống đống giấy dưới sọt ra bên chân mình, có lẽ là bởi vì xì mũi quá nhiều nên giọng mũi của cậu mới nặng như vậy, hơn nữa khăn giấy đều được bỏ vào sọt rác đàng hoàng, không quăng lung tung khắp sàn nên cậu ấy sẽ không vì vậy mà ghét bỏ.

Nhưng Ngụy Đình Chi thì khác, người này luôn sống trong một môi trường luôn sạch sẽ và không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì bẩn thiểu, nên Lâm Linh liền giải thích với Xuân Sinh, "Hắn sợ bẩn. "

Ngụy Đình Chi: ".........."

Xuân Sinh ngồi trên giường nghe vậy thì khuôn mặt tái nhợt của cậu bỗng nhiên hiện lên một vệt đỏ, trong mắt bắt đầu xuất hiện hơi nước, cậu lúng túng cúi đầu, thấp giọng nói: "Tôi muốn về nhà. "

Từ khi cậu đến đây thì đây là lần đầu tiên cậu nói mình muốn về nhà, vừa uất ức nhưng lại vừa kiên định.

Ngụy Đình Chi lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Linh một cái, nói ra câu đầu tiên, "Không được. "

Xuân Sinh vừa khó chịu vừa buồn bực, cậu không ngẩng đầu lên, lấy tay lau nước mắt, "Tôi muốn về nhà. "

Nói xong cậu liền xốc chăn lên muốn xuống giường mang dép vào, cậu không muốn ở trong nhà người chê cậu bẩn thỉu, cậu thà ngủ dưới gầm cầu còn hơn ngủ ở đây.

Lâm Linh đứng bên giường nhìn hành động xuống giường của cậu mà không biết phải làm sao, muốn vươn hai tay muốn cản cậu thì có một đôi tay nhanh hơn đè vai Xuân Sinh lại, hắn cúi người lấy cái chân đã đặt xuống giường cậu nhét vào trong chăn.

"Nằm xuống, không được xuống giường."

Xuân Sinh ngồi không chịu nằm, cậu cúi đầu hướng đỉnh đầu về phía Ngụy Đình Chi.

Ngụy Đình Chi không nói gì, hắn liếc mắt nhìn Lâm Linh đứng bên cạnh, hơi hếch cằm lên, ý là: Chuyện cậu gây ra, cậu tự xử lý đi.

Lâm Thân sững sờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Xuân Sinh, một lát sau mới lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, "Tôi không nói cậu bẩn mà là nói cái sọt rác này. "

Xuân Sinh không có phản ứng gì, thấy Ngụy Đình Chi và Lâm Linh chặn bên này, cậu liền xoay người sang bên kia muốn xuống bằng bên đó, hình như cậu rất kiên quyết muốn rời đi.

Ngụy Đình Chi thấy thế sắc mặt trầm xuống, hắn nhanh chóng nắm lấy bả vai Xuân Sinh, dùng sức ấn cậu trở lại giường, kéo chăn lên đắp cho cậu, lạnh lùng nói: "Ai chê cậu bẩn thì cậu nổi giận với người đó, tôi không chê cậu, cậu đừng chỉa mũi vào tôi. "

Hắn rất ít khi nói một câu dài như vậy, Lâm Linh nghe vậy cũng giật mình, mà Xuân Sinh cũng vì lời nói này của hắn mà bình tĩnh lại, không đòi về nhà nữa.

Ngụy Đình Chi đứng bên giường nhìn sọt rác chất đầy khăn giấy dưới chân mình, hắn nhíu mày quay đầu nói với Lâm Linh: "Gọi người đến dọn dẹp rồi mở cửa sổ ra cho thông gió. "

Lâm Linh gật đầu, xoay người rời đi.

Cậu ấy vừa đi trong phòng cũng chỉ còn lại Xuân Sinh và Ngụy Đình Chi, Xuân Sinh không thèm nhìn hắn, cậu nằm xuống giường rũ mắt nghịch ngón tay, hình như vẫn còn cảm thấy tủi thân.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Đình Chi cảm nhận được sự nhạy cảm và nóng nảy của cậu, hắn nhớ đến câu nói giống như lời giải thích của mình vừa rồi thì trong lòng thấy có hơi bực bội.

Hắn nghĩ mình không cần phải nói ra câu đó, mặc dù câu nói kia đã làm cho Xuân Sinh bình tĩnh lại nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rất hối hận, thậm chí còn hối hận vì mình đã đến đây.

"Không ngờ cậu lại nóng nảy như vậy." Ngụy Đình Chi nhìn Xuân Sinh, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, "Cậu ở chỗ của tôi, ăn của tôi, chỉ vì một câu nói khiến mình không vui liền muốn rời đi, cậu coi nơi này là nơi thích đến thì đến, thích đi là đi à? "

Xuân Sinh nghe thấy những lời này trái tim bỗng nhiên chậm một nhịp, sự chua xót xộc thẳng lên mũi và mắt cậu, cậu có thể chịu đựng được sự thờ ơ coi như không thấy mình của Ngụy Đình Chi, nhưng cậu không thể chịu được việc hắn nói chuyện với mình như vậy, rõ ràng là cách đây không lâu bọn họ còn vui vẻ chơi trò chơi với nhau, Vãn Vãn còn nói thích cậu, nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi như vậy? Vãn Vãn coi như không quen biết cậu, cũng không còn thích cậu nữa.

Nghĩ đến đây, Xuân Sinh không khỏi buồn bã, cậu dụi dụi mắt, vì viêm mũi và cảm lạnh nên giọng cậu cứ lợ lợ, lời nói có hơi không rõ ràng, "Tôi muốn về nhà. "

Ngụy Đình Chi rất không thích cậu nói câu này, đôi mắt đen nhánh càng ngày càng lạnh lùng, "Cậu đang uy hiếp tôi? "

Xuân Sinh không quan tâm mình uy hiếp hay không uy hiếp hắn, cậu muốn nói chuyện với Vãn Vãn, nhưng không được, nói chuyện với ngài Ngụy sẽ rất khó chịu, rất không thoải mái nên cậu không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Xuân Sinh quyết định im lặng, làn mi mỏng che đi nữa con mắt, một nửa còn lại thì xuất hiện một tầng nước nông, bộ dạng này của cậu làm Ngụy Đình Chi rất chói mắt.

Hắn cố gắng làm giọng điệu của mình dịu dàng hơn, "Muốn gì thì đợi khi nào khỏi bệnh rồi hẳn nói. "

Trái cổ của Xuân Sinh không nhúc nhích, hình như cậu muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Ngụy Đình Chi vẫn cúi đầu nhìn cậu, tự nhiên có thể cảm nhận được vừa rồi cậu định nói cái gì, lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn nói cái gì? "

Xuân Sinh mím môi, "Tôi muốn đi vệ sinh. "

"Vậy thì đi đi."

Xuân Sinh cố gắng ngồi dậy, cậu từ từ xốc chăn xuống giường, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Đình Chi mà mang dép lê đi vào phòng vệ sinh.

Trong lúc cậu đi vệ sinh, người giúp việc mà Lâm Linh tìm đến đã dọn sạch sọt rác, cũng mở cửa sổ ra để thông gió.

Ngụy Đình Chi nhìn lướt qua ly thủy tinh trên tủ đầu giường và hộp khăn giấy được đặt bên cạnh gối rồi nói với người giúp việc: "Mang ít trái cây vào. "

Sau khi người giúp việc rời đi, Xuân Sinh vẫn còn ở trong phòng vệ sinh không chịu đi ra, Ngụy Đình Chi đứng ở bên giường chờ một lát, sau đó dứt khoát xoay người đi tới cửa phòng vệ sinh, ngón tay gõ cửa phòng.

Bên trong là giọng nói bối rối của Xuân Sinh, cậu nghẹn ngào nói, "Tôi sắp xong rồi..."

Ngụy Đình Chi phức tạp nhìn tay nắm cửa bằng đồng trên cửa phòng vệ sinh, Xuân Sinh không phải đang đi vệ sinh, cậu đang ngồi bên trong khóc, khó trách sao lại đi vào lâu đến như vậy.

Ngụy Đình Chi không gõ cửa nữa, cũng không thúc giục cậu, hai tay đút vào túi quần đứng ngoài cửa chờ cậu đi ra.

Thời gian cứ từ từ trôi đi, cuối cùng tiếng khịt mũi thỉnh thoảng vang lên trong phòng vệ sinh cũng không còn nữa, tay nắm cửa bằng đồng bị người bên trong vặn ra, cánh cửa từ từ mở ra.

Xuân Sinh khóc đến hai mắt đỏ bừng, cậu đứng ở cửa vẻ mặt sững sờ nhìn người ngoài cửa, hình như không ngờ Ngụy Đình Chi vẫn đứng ở đây không rời đi.

Ngụy Đình Chi lạnh lùng liếc nhìn gương mặt cậu, thấy trên mặt cậu vẫn còn động lại nước mắt, bình tĩnh nói, "Rửa mặt đi. "

Xuân Sinh xoa xoa cái mũi đỏ bừng của mình, cậu ngoan ngoãn đi lại bồn rửa mặt xả nước rửa sạch mặt mình.

Sau khi rửa mặt xong cậu đi theo Ngụy Đình Chi ra ngoài, khi ra ngoài cậu thấy trên tủ đầu giường có thêm đĩa trái cây tinh xảo, trong đĩa bày đầy dưa hấu, thanh long, dâu tây, kiwi, v.v..., có khoảng hơn mười loại trái cây.

Xuân Sinh thấy nó nhưng lại không chạm vào.

Ngụy Đình Chi nhìn cậu nằm trở lại trên giường vốn định rời đi, nhưng khi thấy Xuân Sinh coi đĩa trái cây kia như không khí thì nhíu mày nói với cậu: "Cho cậu thì cậu ăn đi. "

Xuân Sinh ngây người nhìn hắn.

Ngụy Đình Chi đưa tay chỉ vào đĩa trái cây sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi mở cửa đi ra ngoài hắn có nói với Xuân Sinh, "Nếu tôi nghe người giúp việc nói cậu không ăn hết, thì cậu đừng hỏi tại sao tôi lại tức giận. "

Dứt lời, cánh cửa lập tức đóng sầm lại, trong phòng lại chỉ còn lại một mình Xuân Sinh.

Cậu nằm trên giường nhìn đĩa trái cây kia, một lúc lâu sau cậu mới ngồi dậy, điều chỉnh tư thế sau đó từ từ bưng đĩa trái cây kia lên, bắt đầu ăn từng quả một, cậu nhét đầy cả khoang miệng, hai má phồng lên.

Trái cây rất ngọt, có một số quả dù chua nhưng cũng rất ngon, ăn trái cây làm cho cổ họng của cậu thoải mái hơn nhiều, còn tốt hơn việc uống nước nhiều.