Xuân Thủy Trà Xanh, Xuân Tâm Rạo Rực

Chương 5: Cái ôm



Vào ngày hôm sau, thành viên câu lạc bộ đã chỉnh sửa xong video quay vào ngày hôm trước, đăng nó lên tường thông báo của trường, còn dán số QQ nhóm của câu lạc bộ trà nghệ để chiêu mộ, video được đăng lên chưa tới mấy tiếng, thì số người trong nhóm QQ đã tăng mạnh.

Buổi sáng Ngọc Tuấn Dĩnh có giờ học, lúc ăn cơm trưa mới có thời gian rảnh để xem video.

Ngày hôm qua lúc cô với Lăng Kiền Chiêu biểu diễn trà nghệ, thì những thành viên câu lạc bộ khác ở bên cạnh quay video, hai người dáng cao gầy, khí chất đều số một, lại mặc thêm bộ trường bào Trung Quốc, càng làm cho nhất cử nhất động giống như dáng dấp tiên phong đạo cốt [1].

[1] Tiên phong đạo cốt: Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức.

Thành viên câu lạc bộ quay rất rốt, cuối cảnh lại là đoạn Lăng Kiền Chiêu quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuấn Dĩnh, còn Ngọc Tuấn Dĩnh thì nghiêng đầu khẽ cười.

Ngọc Tuấn Dĩnh cắn đũa, ánh mắt dính vào màn hình điện thoại, tạo sao cô càng xem, thì càng cảm thấy đoạn này có chút mập mờ chứ?

Phần bình luận phía dưới cũng rất náo nhiệt, còn có cư dân mạng nhiệt tình bình luận hình chụp ở hiện trường, Ngọc Tuấn Dĩnh mở từng tấm ra, lưu từng tấm một.

Cô mặc niệm trong lòng: Chỉ là cảm thấy mấy tấm hình này chụp cô đẹp gái nên mới lưu lại, quay về sẽ PS xóa Lăng Kiền Chiêu.

Sau hoạt động chiêu mộ, Ngọc Tuấn Dĩnh rất bận rộn chuyện của câu lạc bộ, không có dịp đưa bữa sáng cho Lăng Kiền Chiêu nữa, mấy ngày đầu Lăng Kiền Chiêu còn chưa cảm thấy gì, nhưng mấy ngày sau, vì buổi sáng không có bữa ăn sáng nên giờ học sáng đều không có tinh thần gì. Lúc đánh bóng cũng quen có Ngọc Tuấn Dĩnh cầm nước ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ Ngọc Tuấn Dĩnh không đến, cậu lại quên mang nước cho mình, đáng bóng xong khát nước, nhưng bên ngoài sân lại không có bóng người của Ngọc Tuấn Dĩnh, lúc này cậu mới cảm thấy sự mất mát mơ hồ.

Bạn học cùng chơi bóng với cậu vừa uống nước bạn gái đưa, vừa lại gần cậu hỏi: “Gần đây sao không thấy đàn chị đến tìm cậu vậy?”

“Không biết!” Lăng Kiền Chiêu nóng nảy ném bóng đi, xoay người rời sân bóng.

Cậu trở về ký túc xá tắm, lau mồ hôi trên người, sau khi đến nhà ăn, thì bắt đầu đi lang thang không có mục đích trong sân trường, đợi đến khi cậu kịp phản ứng, thì đã đi đến cửa câu lạc bộ trà nghệ.

Bây giờ câu lạc bộ vừa mới chiêu mộ, sinh viên mới chưa cần đến, nên trong phòng chỉ có Ngọc Tuấn Dĩnh và mấy thành viên câu lạc bộ đang bận rộn.

Ngọc Tuấn Dĩnh mặc quần áo bình thường, ngồi khoanh chân trên bàn, một tay chống cằm, bộ dáng lo nước lo dân.

“Người thì tuyển đủ rồi, nhưng đồ dùng trong câu lạc bộ chúng ta vẫn còn thiếu, trường không chi tiền, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.” Người con trai duy nhất trong câu lạc bộ đẩy mắt kính trên sống mũi, rất bất đắc dĩ thở dài, “Dựa vào mấy người chúng ta, trên căn bản sẽ không góp đủ tiền, nếu để cho mấy đàn em cùng nhau bỏ tiền, thì cũng có chút không hợp lẽ.”

Ngọc Tuấn Dĩnh cau mày suy nghĩ chốc lát, “Tớ đã kiếm được một khoản tiền khi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, có lẽ có thể bù một chút…”

Ngọc Tuấn Dĩnh còn chưa nói hết, thì Lăng Tuấn Dĩnh đã đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, ánh sáng bên ngoài mờ tối, trong khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra thì ánh đèn trong phòng hắt hết lên người cậu, làm cho Ngọc Tuấn Dĩnh có loại cảm giác chúa cứu thế đã đến.

“Đồ câu lạc bộ dùng, em có thể hỏi mượn chị em, xem như là tài trợ cho câu lạc bộ.”

Đây đúng là thiên sứ hạ phàm mà, Ngọc Tuấn Dĩnh sáng mắt ra, vội vàng nhảy xuống bàn, tung tăng tung tẩy chạy đến trước mặt Lăng Kiền Chiêu xác nhận, “Cậu nói thật?”

Mặc dù Ngọc Tuấn Dĩnh cao gầy, nhưng ở trước mặt Lăng Kiền Chiêu, vẫn lùn hơn nửa cái đầu, vào lúc này lại phải đi cầu cạnh người khác, đứng trước mặt Lăng Kiền Chiêu, giống như một chú mèo kiêu ngạo trong nhà đột nhiên yếu thế, điều này làm cho Lăng Kiền Chiêu rất có cảm giác thành công.

Tâm trạng vốn đang bực bội của cậu đột nhiên thoải mái hơn, khóe miệng không kìm chế được mà cong lên, cậu giơ tay lên, xoa xoa đầu Ngọc Tuấn Dĩnh, nói: “Nếu như em không bộc lộ tài năng, thì chắc chị sẽ nghĩ em chỉ có sắc đẹp.”

Lăng Kiền Chiêu cũng không phải là rất để ý đến trà nghệ, sau khi chị tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, cậu liền chọn chuyên ngành xây dựng mà mình thích, cho nên đối với cách làm tự bỏ tiền túi ra bù vào chỗ thiếu của câu lạc bộ trà nghệ của Ngọc Tuấn Dĩnh, cũng không hiểu lắm.

Cậu gọi điện thoại cho chị gái hỏi việc tài trợ, sau khi chắc chắn chị ấy có thể cho bọn họ bộ dụng cụ pha trà, Ngọc Tuấn Dĩnh kích động đến mức nhảy nhót tưng bừng, khi đi ra câu lạc bộ cũng kích động.

Lăng Kiền Chiêu cố gắng thả chậm nhịp bước chân, Ngọc Tuấn Dĩnh chiều theo cậu, hai người đi phía sau ba người khác.

Giải quyết xong phiền toái của câu lạc bộ, Ngọc Tuấn Dĩnh rất vui vẻ, giống y như chim sẻ líu ríu nói không ngừng, Lăng Kiền Chiêu đang im lặng không nói một lời, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.

Ngọc Tuấn Dĩnh hồi hộp trong lòng, “Có phải cậu cảm thấy tôi phiền phức không?”

Lăng Kiền Chiêu lắc đầu, lại nói: “Em chỉ tò mò, tại sao chị lại thích trà nghệ như vậy?”

“Chuyện này à, rất nhiều người đã hỏi chị, chị đều nói là bởi vì thích, nhưng thật ra, không hoàn toàn là vậy.” Ngọc Tuấn Dĩnh cười một tiếng, nhưng lại rất nhanh yên lặng, đôi mắt mang theo mấy phần đau khổ rũ xuống, “Câu lạc bộ trà nghệ của trường đã có gần ba mươi năm lịch sử, mà chủ tịch đầu tiên của câu lạc bộ trà nghệ, chính là mẹ chị. Mẹ chị là một trà nghệ sư rất lợi hại, nhưng trước khi chị lên đại học, bà ấy đã mất vì bệnh, cho nên, trong lòng chị có một cái chấp niệm, đó là nhất định phải quản lý tốt câu lạc bộ mà mẹ sáng lập.”

Lúc Lăng Kiền Chiêu hỏi, cậu đã cho rằng Ngọc Tuấn Dĩnh sẽ kể một trăm điểm tốt của trà nghệ cho cậu, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có một tầng quan hệ như vậy, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết làm thế nào, thấy Ngọc Tuấn Dĩnh rũ mắt, mà rất áy náy trong lòng.

Cậu do dự một lát, rồi giang hai cánh tay ra hướng về phía cô, giọng hơi có vẻ không được tự nhiên nói: “Nghe nói khi con gái đau buồn, đều thích ôm người khác, em nhắc đến chuyện buồn của chị, là em sai, nếu như không ngại, thì chị có thể ôm em.”

Ngọc Tuấn Dĩnh hơi kinh ngạc, mẹ cô đã qua đời mấy năm, bây giờ nhắc đến, trong lòng sẽ mất mát, nhưng phản ứng đã không còn mạnh mẽ như trước nữa… nhưng Lăng Kiền Chiêu đã giang cánh tay chờ ôm cô, cô mà không ôm thì hình như cũng có chút thua thiệt.

Nội tâm xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Tuấn Dĩnh vẫn tiến lên, nhẹ nhàng chôn mặt trong ngực của Lăng Kiền Chiêu.

Lăng Kiền Chiêu vừa mới tắm, mùi sữa tắm dễ chịu và mùi đặc biệt của con trai hòa vào nhau, làm cho trái tim của Ngọc Tuấn Dĩnh nhất thời kích động, từ đầu đến chân cô đều khẩn trương, nhưng không nỡ dời đi một chút.

Lúc Ngọc Tuấn Dĩnh dựa vào, cơ thể của Lăng Kiền Chiêu cứng lại, đến khi trở lại bình thường, thì đưa tay dè dặt vòng qua cơ thể cô, nhẹ nhàng vỗ một cái tựa như vỗ về lên lưng cô.

Ba thành viên câu lạc bộ đi phía trước phát hiện hai người ở phía sau không đi theo, nên đã quay đầu lại, thì nhìn thấy hai người đang đứng ôm nhau dưới đèn đường, dưới ánh đèn đường màu cam cái bóng của hai người bọn họ kéo dài, mập mờ dây dưa trong gió đêm, đợi đến thời điểm thích hợp, sẽ nở hoa trong lòng mỗi một người có tình.