Xuân Triều

Chương 2



Lúc tôi vào đại học thì Cao Xuyên Triều và Lý Sa Tháp đã là một cặp đôi rất nổi tiếng.

Cả hai người bọn họ đều học trên tôi, Cao Xuyên Triều học công nghệ thông tin, Lý Sa Tháp học tiếng Anh thương mại, một người là nam thần, một người là nữ thần, không chỉ có diện mạo mà còn có bộ não, lấy được phần thưởng lấy học bổng thì thôi, lại còn có thể mở được một cửa tiệm ở bên cạnh trường.

Món ngọt ở cửa hàng Tuyết Mị Nương của bọn họ là ngon không chỗ nào bằng, có khả năng chữa khỏi sự tổn thương của trái tim, cũng chính là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hàng ngày của tôi.

Lúc đó tôi cũng giống như đa số mọi người, đều phải sống chật vật với số tiền mà gia đình gửi cho chỉ vài trăm đồng một tháng, học đến tối mắt tối mũi, khổ sở vật lộn với các bài học nâng cao và thi tốt nghiệp.

Nhưng nghe nói cửa tiệm của bọn họ ít nhất mỗi tháng cũng thu nhập được mười vạn tệ. Vì vậy cuộc sống của hai người bọn họ đều tươm tất và xa hoa, không hề biết khó khăn trong nhân gian là gì, ngày nào cũng tay trong tay đi dạo quanh sân trường, thực sự rất khiến người ta chú ý.

Cuộc sống của bọn họ dần dần biến thành những thứ mà tôi mong muốn, sao tôi có thể không hâm mộ được, sao tôi có thể không ghen tị được...

Những người giống như tôi cũng không phải chỉ có một hai người. dù sao đi nữa hai người bọn họ cũng quá nổi tiếng. Cao Xuyên Triều không còn được gọi là Cao Xuyên Triều nữa, bạn bè của anh ấy đã trực tiếp bỏ đi chữ xuyên ở giữa, gọi thẳng là Cao Triều, cao trào. Lý Sa Tháp cũng không gọi là Lý Sa Tháp, mà gọi là Mãn Mãn, nghe nói là vì chị ấy sinh ra vào ngày Tiểu Mãn. Cho nên hai người bọn họ gọi chung là, à, cao trào tràn đầy, ôi, nên nói thế nào nhỉ? Nghe có vẻ rất… gợi mở…

Sau khi bọn họ tốt nghiệp thì cũng đã bán cửa tiệm đó đi, chị Mãn Mãn cũng dần dần không còn cập nhật các status tràn ngập tình yêu và các loại trải nghiệm cuộc sống đa dạng để cho tôi like nữa.

Thời gian học đại học của tôi cũng kết thúc nhanh chóng, sau khi ra trường tôi không lựa chọn về quê phát triển, mà ở lại Thành Phố S. Nghe nói Mãn Mãn bây giờ đang ở Đông Bắc, tôi cho rằng Cao Xuyên Triều cũng vậy, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể gặp anh ấy ở đây.

Lần đầu tiên gặp lại anh ấy là lúc công việc của tôi không thuận lợi, tôi phải tăng ca đến tận khuya, thất hồn lạc phách cho nên không nhìn đường xá, chỉ nghĩ đến chuyện công việc của mình lúc cửa hông của chiếc xe trước mặt đột nhiên mở ra, suýt nữa thì đụng vào tôi, lập tức đánh bay sự phiền não của tôi lên đến chín tầng mây. Đêm đó suy nghĩ của tôi đã không còn là công việc, cũng không còn là cuộc sống, mà đã biến thành anh ấy, Cao Xuyên Triều.

Lần thứ hai khi tôi gặp anh ấy, tôi đã hỏi con chó của anh ấy tên là gì, thật ra cái gì tôi cũng biết, không phải chỉ là một cái tên mà thậm chí giới tính và tuổi tác của nó, ngay cả tại sao nó lại có cái tên này tôi cũng biết.

Không lâu sau, Cao Xuyên Triều gửi WeChat cho tôi, hỏi tôi có thể giúp anh ấy chăm sóc con chó mấy ngày được không, anh ấy nói rằng mình phải đi công tác, vốn dĩ dự định đưa con chó cho bạn của mình, nhưng không ngờ người bạn của anh ấy cũng phải đi công tác vào đúng lúc này.

Tôi nói “được”. Sau này tôi mới biết lúc đó anh ấy đi tìm Mãn Mãn, nhưng lại không thể nối lại được.

Người gọi điện thoại cho tôi có một giọng nói rất dễ nghe, anh ấy nói mình tên là Khúc Lưu Thương.

Khúc Lưu Thương lái xe đến dưới lầu, trực tiếp đưa chìa khóa nhà của Cao Xuyên Triều cho tôi, nói con chó ở trong nhà, một ngày ăn hai bữa, đi dạo hai lần vào sáng tối.

Lúc anh ấy nói chuyện, tôi nhìn anh ấy, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên xung quanh mỹ nhân đều toàn là những mỹ nhân, ngay cả cái tên cũng đặc biệt rất đẹp.

“Như vậy không ổn lắm đâu.” Tôi muốn đưa con chó về nhà mình, cho nên do dự không muốn nhận chìa khóa.

“Không sao đâu. Tôi đang rất bận, chuyện này giao cho cô vậy, thật là làm phiền.”

Tôi cầm chìa khóa tìm được căn hộ kia, mới phát hiện thì ra chúng tôi ở gần như vậy.

Cao Xuyên Triều ở lầu hai, căn hộ rất rộng đối diện với một khu vườn nhỏ.

Tôi không nhìn thấy cảnh tượng của căn hộ này trong các status của Mãn Mãn, vì vậy cũng đã đoán được đại khái tình trạng của bọn họ.

Cao Xuyên Triều đi một thời gian dài. Lúc trở về anh ấy nói muốn cảm ơn, cho nên mời tôi ăn một bữa cơm, sau đó tặng cho tôi một ít đặc sản Đông Bắc, đến nước này thì sao tôi có thể không đoán được? Từ đó chúng tôi trở nên thân thiết hơn.