Xuân Ý Nháo

Chương 11-2



Ngủ mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện muốn mở mắt ra, nhưng phát hiện mắt cay xè, thắt lưng còn đặc biệt khó chịu, dụi dụi mắt, mới tỉnh táo một chút, thì thấy bên cạnh có người đang nói chuyện.

"Tên này thật xinh đẹp nha, hôm nay vận khí không tệ".

"Hắc hắc, thật lâu rồi không gặp mặt hàng tốt như vậy, đại ca chắc chắn sẽ thích".

Dứt lời, hai người cười một trận thật gian tà, không chút nào kềm chế, khiến Nguỵ Vô Tiện thức tỉnh hoàn toàn, mở mắt, nhìn thấy một nam một nữ, không đúng, phải nói là một nam, và một nam giả nữ đang ở kia nói chuyện.

Hai tên này vừa nhìn là biết không phải người, toàn thân yêu khí không giấu được.

Cái gã nam giả nữ kia thật ra không tệ, chỉ hơi cao lớn một chút, mà dứt khoát phải mặc đồ phụ nữ, nên nhìn có vẻ hơi cổ quái, hơn nữa ánh mắt nhìn rất tà ác, khi cười lên mang đầy tà khí. Còn tên kia, cũng không dám khen ngợi, thân hình thô kệch, gương mặt với chiếc mũi dài và răng nanh, rất là khủng bố, tinh thần không mạnh mẽ một chút thật sự sẽ chịu không nổi, Nguỵ Vô Tiện hoài nghi mấy người kia kêu thấy quỷ, chính là thấy tên này.

Cúi đầu phát hiện thắt lưng mình bị trói bởi một sợi xích sắt, đầu còn lại đóng đinh xuống sàn nhà, sợi xích không quá dài, phạm vi di chuyển cũng không xa. Sau đó ngắm nghía một vòng chỗ này, đây là một căn phòng khá lớn, tráng lệ nguy nga không khác gì cung điện, đồ nội thất cũng rất lộng lẫy, đèn đuốc nối liền nhau chiếu sáng toàn bộ căn phòng, xếp thành từng hàng, trông rất có khí thế.

Bụng Nguỵ Vô Tiện còn no, chứng tỏ từ lúc bị bắt đến giờ cũng chưa lâu lắm, đã bị đưa đến một nơi thế này, không phù hợp.

Nói đến chuyện Nguỵ Vô Tiện đã bị bắt như thế nào, sau khi tách ra khỏi Lam Vong Cơ không bao lâu, hắn hai tay ôm sau gáy, chậm rãi đi dọc theo con hẻm nhỏ đó, vừa tối đen vừa yên tĩnh, Nguỵ Vô Tiện là người thích náo nhiệt, đi thế này rất không thú vị, thầm nghĩ tiểu cũ kỹ sẽ thích hoàn cảnh này.

Nghĩ Lam Vong Cơ một thân bạch y, dáng vẻ dạo bước dưới ánh trăng, chắc là cực kỳ đẹp mắt, chỉ tiếc mình đã tách ra, không nhìn thấy được. Đang nghĩ lần sau có cơ hội sẽ xem, thì bỗng nhiên lúc đó, cảm thấy một luồng hương thơm nồng đậm bay tới, khung cảnh xung quanh đều biến mất, tất cả trở thành một mảnh đen kịt, đầu óc choáng váng, lát sau cả người hôn mê, khi tỉnh lại thì chính là nơi này.

Hai người kia thấy hắn tỉnh, bu lại đây, ngắm nghía hắn hết bên trái rồi bên phải, sau đó gã nam giả nữ kia thật hài lòng thở dài một tiếng: "Thật tốt quá, thật tốt quá, cái này không cần trả hàng".

Tên nam tử thô kệch cũng cảm động nói: "Đại ca sẽ không mắng chúng ta nữa, quá tốt, quá tốt".

Nghe thấy nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên liền suy ra, hái hoa tặc bắt người chính là mấy tên này, còn những người bị bắt được dâng lên cho vị đại ca cấp trên của bọn chúng.

Hai tên kia còn đang tự mình than thân trách phận, không còn cách nào, hiện giờ nam nhân đều trốn hết trong nhà, càng ngày càng khó xuống tay, đại ca của bọn chúng còn chọn lựa, bắt trúng người xấu, chơi một hồi không muốn nhìn nữa liều kêu ném trả lại. Bọn chúng bây giờ chỉ có thể tìm những người từ nơi khác tới, không biết chuyện vẫn đi dạo lung tung ngoài đường để ra tay, nhưng người có diện mạo đẹp thật đúng là không dễ tìm, bắt không được, đại ca liền sẽ mắng sẽ phạt, cả hai cùng khổ sở.

Nay vận khí thật sự tốt, gặp phải thiếu niên đẹp cực phẩm, cả hai vừa nhìn thấy thì hoá thành người bình thường nấp trên phố che dấu yêu khí, đi theo một đoạn rất xa.

Nguỵ Vô Tiện mở miệng hỏi bọn hắn: "Hai vị tiểu ca, đây là nơi nào vậy? Tại sao ta lại ở đây?"

Gã nam giả nữ kia ra vẻ e thẹn, giọng nói còn cố tình uốn éo, vừa nhìn vừa nghe thật khiến người ta khó chịu, gã nói: "Đây là cung điện chúng ta cố ý làm ra để dành cho người đẹp các ngươi đó"

Tên nam tử thô kệch khờ khờ khạo khạo nói: "Đương nhiên là vì ngươi xinh đẹp, nên được chúng ta mời đến đây hưởng thụ cuộc sống nha".

Nguỵ Vô Tiện trong lòng chậc một tiếng, sau đó tỏ vẻ đáng thương nhìn bọn họ nói: "Nhưng hai vị xích ta lại, ta làm thế nào mà hưởng thụ cuộc sống đây".

Tên nam tử thô kệch nhìn, liền muốn đi tới tháo xích cho hắn, gã nam giả nữ thì cẩn thận hơn, hỏi: "Tiểu tử này, xem ra không sợ hãi một chút nào sao".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nè, vị tỷ tỷ này..." Hắn do dự một chút, vẫn quyết định gãi đúng chỗ ngứa, gọi tỷ tỷ, rồi nói: "Con người của ta ấy mà, là người thích hưởng lạc, sống ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần có thể hưởng thụ thôi. Hơn nữa ta thấy cung điện này của các ngươi cũng không tệ lắm, tỷ tỷ lại xinh đẹp như thế, ta có gì phải sợ đâu?"

Nguỵ Vô Tiện người này nói chuyện rất ngọt, gã nam giả nữ được hắn gọi như thế thích quá, nói: "Ta thích tiểu tử này, tính cách so với mấy người trước khá hơn nhiều, cởi trói cởi trói, đừng để hắn bị gì".

"Cảm ơn tỷ tỷ!" Nguỵ Vô Tiện cười, gã nam giả nữ kia cảm thấy loá cả mắt, vội vàng kêu tên thô kệch đến cởi trói cho người ta, sau đó còn rót trà.

Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống nhàn nhã uống trà, lại nghe gã kia nói: "Tiểu công tử, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở đây với chúng ta, chúng ta bảo đảm cái gì cũng có, để cho ngươi tha hồ hưởng thụ."

"Ồ? Tốt như vậy ha?" Nguỵ Vô Tiện cong cong khoé miệng, cười nói: "Vậy cần ta làm chuyện gì?"

Gã nam giả nữ thấy đứa nhỏ này có vẻ triển vọng, đến ngồi đối diện hắn, dùng thái độ đặc biệt thân thiết, nói: "Là vầy, đại ca của chúng ta, chính là chủ nhân của toà cung điện này, mỗi ngày luyện công, cần ngươi hỗ trợ, tiểu công tử thỉnh thoảng giúp một chút là được"

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tỏ ra hơi hoài nghi, hỏi: "Thỉnh thoảng?"

Tên thô kệch ở bên cạnh phụ hoạ, "Chỉ thỉnh thoảng là được, chúng ta ở đây có rất nhiều thiếu niên xinh đẹp, đại ca cũng không nhất định luôn kêu ngươi bồi mà đúng không."

Gã nam giả nữ vội vàng trừng mắt liếc tên kia một cái, tên thô kệch lập tức im miệng, không dám nói nữa, gã nam giả nữ tiếp tục nói: "Đại ca nha, chính là luyện công phu tương đối đặc biệt, cần ngươi bồi, không sao cả, ngươi chỉ cần nghe lời, đại ca sẽ rất là thương ngươi".

Dứt lời lại cười tủm tỉm bưng cho hắn chút điểm tâm, kêu hắn dùng trước.

Nguỵ Vô Tiện không động một miếng, trước đó hắn bị tiểu cũ kỷ cho ăn như nuôi heo, bụng đâu mà chứa nữa. Nhưng nghĩ đến việc hiện giờ mình bị hái hoa tặc bắt, tiểu cũ kỷ không biết thế nào, có thể tìm ra hắn không nhỉ, hơn nữa đây là hái hoa tặc đó, bị bắt lâu rồi, chắc là tiểu cũ kỷ sắp lo lắng.

Nghĩ như vậy cảm thấy không ổn, vẫn là phải đánh nhanh rút gọn, hắn liền hỏi "Vậy hiện giờ đi gặp đại ca?"

Lời này khiến gã nam giả nữ phải bật cười: "Sao lại nóng vội thế tiểu công tử, không vội không vội, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đã, lát nữa ta sẽ tới kêu ngươi".

Dứt lời kéo tên thô kệch cùng đi mất, Nguỵ Vô Tiện tới xem, quả nhiên là khoá cửa, sau đó cẩn thận nhìn quanh một vòng, xác thật toà nhà này quá tráng lệ, tên yêu quái gọi là đại ca này, xây cung điện, bắt nam tử đẹp rồi mỗi ngày chọn người để bồi hắn ta, tự xem mình là sơn đại vương ha.

Hơn nữa nói là luyện công, sợ là đúng như lời Lam Vong Cơ, chính là tu luyện tà thuật gì đó, cái gọi là "bồi", sợ không đơn giản như vậy. Nguỵ Vô Tiện đi tới đi lui trong phòng, cũng không có cách nào ra ngoài, sờ lên lá bùa có ghi tên đối phương trong ngực áo, không hề có phản ứng, nơi này chắc là có kết giới rất mạnh, bọn hắn không có cách nào cảm ứng được đối phương. Vậy thì không thể chờ cứu viện, phải dựa vào sự thông minh tài trí của mình để giải quyết mới được.

Hắn ngồi gác chân chờ đợi, thật sự rất nhàm chán, chờ đến thiếu chút nữa là ngủ gục, thì gã nam giả nữ và tên thô kệch kia mới tới, cười tủm tỉm dẫn hắn ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện đi theo bọn chúng, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Gã nam giả nữ nói: "Đi gặp đại ca, còn có mấy công tử giống ngươi cũng ở đó, các ngươi ở chung vui vẻ nha".

Nghe thấy có thể gặp được những người bị hại khác, Nguỵ Vô Tiện đề cao cảnh giác, nhưng đi theo bọn chúng được một đoạn đường, hai tên đó chỉ dẫn hắn tới một căn phòng khác, kêu hắn đi vào. Vừa mở cửa, trong căn phòng đó liền xộc lên một mùi hương nồng nặc, phi thường không thích hợp, ngửi một cái, nồng đậm đến độ khiến người ta cảm thấy choáng váng. Nguỵ Vô Tiện cau mày đi vào, nhìn thấy một loạt nam tử ngồi ở kia, có thiếu niên, có thanh niên, đều có dung mạo không tồi. Đếm kỹ một chút, luôn cả hắn có tổng cộng tám người, nhưng ánh mắt của những người đó đều trống rỗng, vẻ mặt dại ra, hơn nữa tinh thần phi thường uể oải, nghe có tiếng người bước vào mà cũng không ngước đầu lên.

Gã nam giả nữ kia lại nói: "Vừa mới có một người đi vào, đại ca đang bận, tiểu công tử trước hết ngồi chờ một lát, nếu tiểu công tử sốt ruột, thì sắp xếp cho vào tiếp theo nhé?"

"Có thể có thể, ta sẽ vào tiếp theo". Ngược lại Nguỵ Vô Tiện thật sự muốn xem thử, ở đây tám người, bên trong còn một người, là cái thứ gì mà tinh lực tràn đầy như vậy.

Tên thô kệch kia bưng tới cho hắn một cái ghế dựa, kêu hắn ngồi xuống, sau đó hai tên đó đi ra ngoài, đóng cửa lại. Thấy bọn chúng đi rồi, Nguỵ Vô Tiện hỏi một thiếu niên ở gần bên cạnh, hỏi hắn ta: "Này, làm thế nào các ngươi tới đây?"

Thiếu niên kia ngơ ngác, quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại quay đi, Nguỵ Vô Tiện vốn tưởng rằng hắn sẽ không nói, thật lâu sau, lại nghe thấy hắn nói một cách vô hồn: "Đến như thế nào không quan trọng, dù sao thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống vậy".

Còn muốn hỏi thêm vài câu, thì nghe ở phòng trong truyền đến một giọng cười nham nhở, giọng nói khàn khàn quái dị bên trong lên tiếng: "Ồ, ta chưa bao giờ gặp qua băng sơn mỹ nhân như thế này, cực phẩm! Cực phẩm! Ta thích!"

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thầm nghĩ: Việc lạ hiếm thấy, băng sơn mỹ nhân cực phẩm chân chính, mỗi ngày ta đều thấy nè. Hắn không tin còn có băng sơn mỹ nhân nào so sánh được với Lam Vong Cơ.

Lại nghe giọng nói quái dị kia nói: "Mỹ nhân, ngươi đã vào phòng ta, còn mặc nhiều như vậy làm gì, ta cởi bớt vài thứ cho ngươi nhé?"

Sau đó lại là một trận cười tà ác dâm đãng, nghe thanh âm đó, Nguỵ Vô Tiện có thể tưởng tượng ra một gương mặt của một lão quỷ già dâm đãng, thầm nghĩ thật là đáng thương cho mỹ nhân ở trong kia.

Nguỵ Vô Tiện đang nghĩ nên xông vào thời điểm nào thì tốt hơn, phải chọn đúng thời cơ mới được, vừa đảm bảo có thể cứu người, vừa có thể xử lý cái thứ bên trong kia, nhưng ngoài cửa còn hai tên thủ hạ nữa, lại chưa nắm rõ chi tiết, cũng không biết mình có ứng phó được hay không. Đang suy nghĩ, bên trong cười một hồi, lại nghe giọng nói quái dị tiếp tục nói: "Mỹ nhân nè, ngươi nói một chút đi, một chữ cũng được, để ta nghe được giọng của ngươi."

Sau đó nghe được một thanh âm khác cất lên: "À"

Nghe một tiếng "À" này, khiến Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ đến choáng váng. Hắn lại chẳng quá quen thuộc sao! Đây rõ ràng là giọng của tiểu cũ kỷ đó!!!!