Xuân Ý Nháo

Chương 13-1



Có hai người dẫn đường, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục hỏi: "Chút nữa xem kỹ chân tướng, đại ca kia của các ngươi, tu vi thế nào?"

Hai người trả lời ngay: "Không biết"

Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ nhàng, trong mắt ánh lên tia sát khí, nói: "Ta đây đang ôm cơn giận, không kiên nhẫn đâu, có chịu nói rõ ngọn ngành hay không?"

Gã nam giả nữ lúc đầu cảm thấy bạch y tiểu công tử, lạnh như băng, đã khó đối phó rồi, nhưng hiện giờ gã cảm thấy hắc y tiểu công tử này, tuy rằng thích cười, nhưng hiện giờ rõ ràng đang tức giận, trong mắt đều lộ sát khí, càng khó đối phó hơn, liền nói: "Không lừa các ngươi, tu vi của hai chúng ta cũng chỉ mới vừa qua 100 năm, đại ca nhiều hơn chúng ta vài năm, trước đây khi kết bái có nói rằng mọi người xấp xỉ tuổi nhau, hắn cũng chỉ lớn hơn một chút. Nhưng đại ca tu luyện công phu kỳ diệu, tu vi phát triển quá nhanh, chúng ta thật không biết tu vi của hắn đã ở mức nào".

"Ồ" Nguỵ Vô Tiện cười nhạo nói: "Công phu kỳ diệu cái gì, tà thuật thì nói là tà thuật, nếu nói hay như thế, món nợ bắt cóc nhiều người này, sau đó sẽ được tính lên đầu các ngươi."

Tên thô kệch nói: "Con người các ngươi gọi là tà thuật, yêu quái chúng ta kêu là công phu kỳ diệu nha".

Gã nam giả nữ vội vàng kéo tên ngốc này lại một chút, đưa mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Hai thiếu niên này, cảm giác rõ ràng không phải là người thường, vừa rồi nhìn bội kiếm kia, cũng biết hẳn là người trong tiên môn, nhưng nhỏ như vậy đã có thể tự mình đi săn đêm, xem ra là khó đối phó, đại ca của bọn chúng hiện giờ có thể ứng phó được hay không hắn thực sự vẫn không rõ, trước hết nên thành thật nghe lời, cũng là để dành cho mình một đường lui.

Lại đi tiếp một đoạn đường, hai tên dẫn bọn hắn đến trước một cánh cửa, nói: "Chính là căn phòng này".

Nhìn trước nhìn sau, toàn bộ cảnh vật đều giống nhau, ngay cả khoảng cách cũng rối rắm, cũng không biết bọn chúng làm thế nào để phân biệt được.

Nguỵ Vô Tiện cầm trường kiếm lắc lắc trước mặt hai tên đó, nói: "Ta khuyên các ngươi đừng giở trò, ta cũng không phải là người tốt gì đâu".

Hai tên vội nói: "Không dám, không dám".

Lam Vong Cơ lấy ra hai tấm lưới phược tiên, đem hai tên đó trói lại, gã nam giả nữ kinh hãi kêu lên: "Lưới phược tiên, các ngươi là..." không để cho gã kịp nói xong, cả hai đã bị thu vào túi càn khôn.

Liếc nhìn nhau, thu kiếm lại, Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói với y: "Lam Trạm à, hay là chúng ta lập một thoả thuận đi? Lát nữa ai mất nhiều công sức hơn, thì người kia phải giúp làm một việc, thế nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc".

"Tất nhiên là không, chỉ mấy việc nhỏ linh tinh như bưng trà đổ nước, mát xa đấm lưng thôi". Nguỵ Vô Tiện lại cười, nói: "Chơi vui thôi, được không?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Được".

Nguỵ Vô Tiện cười rất là vui vẻ, sau đó vung chân đá bay cánh cửa kia, quả nhiên vẫn là căn phòng hồi nãy, nhưng chỉ có sáu người ngồi đó, bên phòng trong truyền ra vài tiếng động, tiếng thở hổn hển khiến người ta nghe thấy liền xấu hổ, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên biết bên trong đang làm chuyện gì. Nguỵ Vô Tiện do dự một lát, Lam Vong Cơ đã nhấc tấm rèm lụa lên, đi vào.

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, cất bước đi vào theo, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này, đối với những người ngoài hắn ra, thật sự là không hề có một chút tâm tư nào khác.

Tình cảnh trong căn phòng đó thật là khó coi, đầu diều hâu đang nhẹ nhàng đè lên một thiếu niên, đôi mắt thiếu niên đó vô hồn, vừa nhìn đã biết thần trí mơ hồ. Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể nhìn nổi loại chuyện này, đi tới đạp cho gã một cái, đá bay đầu diều hâu ra ngoài, tung chăn bọc thiếu niên kia lại, Lam Vong Cơ đỡ lấy, đem người ra bên ngoài trước.

Đầu diều hâu đương không lại bị ăn một đạp, hơn nữa bị đạp trong lúc đang cao hứng, tất nhiên là bực bội. Vừa đứng lên, thì nhìn thấy, hoá ra là thiếu niên xinh đẹp cực kỳ hoạt bát kia, lát sau băng sơn mỹ nhân cũng vào tới, lập tức không tức giận nữa.

Gã cười hắc hắc thật to: "Hai tiểu mỹ nhân, đã về rồi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, không phải ngươi muốn cùng chơi với chúng ta sao, vậy đừng chơi với người kia nữa".

Kỳ thật đầu diều hâu đối với những người kia đã chơi đến ngán rồi, còn ước gì đổi vài người mới, hiện giờ là lúc dục vọng đốt cháy khắp người, nhìn thấy mỹ nhân làm sao chịu nổi sự mê hoặc, lại cười, nói: "Có thể có thể, đều nghe tiểu mỹ nhân".

Dứt lời leo lên chiếc giường kia, vẫy tay với bọn hắn "Tới nào, lại đây nào".

Hai người một trái một phải, nhảy vọt tới, lập tức ở ngay trước mặt đầu diều hâu, hai lưỡi kiếm sắc bén đặt ngay cổ gã.

Nhưng đầu diều hâu không hề hoang mang, vẫn cười: "Hai tiểu mỹ nhân, chắc là từ thế gia tu tiên tới?"

Nguỵ Vô Tiện đáp: "Ngươi cũng có vẻ không ngạc nhiên nhỉ".

"Đó là đương nhiên" đầu diều hâu hất cằm ý chỉ những người bên ngoài phòng kia, lại nói: "Nơi này của ta có nhiều người trong thế gia tu tiên đến rồi, đã vào đến đây còn không ngoan ngoãn bồi ta?"

Hai thiếu niên này, đầu diều hâu vừa gặp đã cảm thấy không phải là người bình thường, khoan nói tướng mạo thật sự quá đẹp, khí chất như thế con cái nhà bình thường làm sao có được, còn ngoan ngoãn đi theo bọn chúng chính là vì quá mức tự tin vào bản thân.

Trong tiên môn vốn không ít người tìm tới tấn công gã, người xấu thì gã giết, người đẹp thì gã để lại, không phải tất cả đều thần phục dưới thân gã, hai người xinh đẹp thế này, gã đương nhiên muốn giữ lại để từ từ chơi.

Lam Vong Cơ cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi gã: "Ngươi bắt người trong tiên môn, không sợ thế gia trừng phạt sao?"

Đầu diều hâu cười một trận ra vẻ khinh thường, nói: "Không lừa gạt các ngươi, nơi này nếu ta không mở kết giới ra, đừng nói tiên môn nhân sĩ, ngay cả thần tiên thật sự tới đây cũng tìm không ra, đúng rồi, ta mà chết thì các ngươi vĩnh viễn mắc kẹt ở trong đây, cho nên hai vị tiểu mỹ nhân vẫn không nên giãy giụa, chúng ta cùng nhau làm chuyện vui sướng đi ha, hắc hắc hắc hắc."

"Không giết ngươi thì vẫn còn rất nhiều phương pháp khiến ngươi mở miệng xin tha."

Nguỵ Vô Tiện thấy đầu diều hâu mặc trường bào rộng thùng thình, mà không che giấu được thứ đang cương to giữa hai chân, lại nghĩ tới những người bị thứ đó chạm vào, thật sự là phải cố gắng hết sức mới có thể nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi mà dám nhắc lại chuyện dơ bẩn kia nữa, ta sẽ cắt ngay mệnh căn rách nát thối tha kia của ngươi".

"Tiểu mỹ nhân, có cá tính nha, nhưng ta thích". Mỏ diều hâu kia vừa mở ra, đã thấy nước dãi chảy ra tới, trong lòng Nguỵ Vô Tiện rất căng thẳng, thật sự sợ mớ nước miếng kia sơ ý dính lên Tuỳ Tiện của mình.

Đầu diều hâu lại nói: "Nhị đệ Tam đệ của ta đâu?"

Bỗng nhiên gã kêu to lên: "Nhị đệ! Tam đệ! Đợi lát nữa đại ca bắt hai mỹ nhân này nhất định sẽ khi dễ một phen cho đã, để an ủi linh hồn các ngươi ở trên trời!"

Con quỷ háo sắc này vẫn chưa từ bỏ tà tâm, nói xong ánh mắt gã biến đổi, khi nhận ra thì đã không kịp né tránh, quanh thân gã toả ra một làn khói trắng, mùi hương nồng đậm hăng mũi.

Hai người lập tức che mũi miệng, lui về phía sau, đầu diều hâu nhân cơ hội thoát khỏi sự bao vây của bọn hắn, phóng ra một số lông vũ, những cọng lông cứng cáp và sắc bén giống như lưỡi dao, Nguỵ Vô Tiện dùng kiếm chặn lại được một lần công kích, nhảy tới gần Lam Vong Cơ, kêu lên, "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ hiểu ý, vung Tị Trần đánh rớt làn sóng lông vũ sắc như dao kia, sau đó lấy đàn Vong Cơ ra để phía trước, khi đợt tấn công kế tiếp ập tới, y gảy đàn lên, tiếng đàn cao vút, hoá thành những mũi nhọn màu xanh đón đánh từ trên không trung, chặn lại tất cả những sợi lông vũ đó, y nói: "Nguỵ Anh!"

"Được rồi" Nguỵ Vô Tiện đáp lại một tiếng, xoay người nhảy lấy đà, thân kiếm lưu chuyển ánh sáng màu đỏ, hướng thẳng đến trước mặt gã đầu diều hâu, gã quả nhiên lợi hại, lập tức rút ra một sợi lông vũ dài sử dụng như kiếm, hơi lui về sau tiếp được chiêu này. Lam Vong Cơ gảy đàn không ngừng, dùng tiếng đàn áp chế sự tấn công của gã, Nguỵ Vô Tiện tác chiến bên cạnh y, thân pháp của hắn linh hoạt, chiêu thức xảo diệu, nhưng gã đầu diều hâu kia cũng không phải là đèn cạn dầu, nhất thời khó phân thắng bại.

Vừa rồi gã nam giả nữ và tên thô kệch không nói xạo, không nên đánh giá ma quỷ chỉ qua vẻ bề ngoài, gã này đúng là thực lực rất mạnh.

Đầu diều hâu lại cười một tràng gian xảo, "Tiểu mỹ nhân, đừng đánh nữa, chừa chút thể lực, lát nữa hầu hạ ca ca ngươi nha".

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, cười nói: "Nếu như ta không thu phục được ngươi, lát nữa thật sự ta sẽ phải hầu hạ một ca ca nào đó".

Hắn cố tình nhấn giọng vào chữ "ca ca", tựa như giọng điệu mà thỉnh thoảng hắn hay cố ý trêu chọc Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nghe vào tai, trong lòng rung động, bàn tay gảy đàn hơi run lên.

Đầu diều hâu có vẻ bất mãn vì sự chống cự của hắn, vung một kiếm tới, tấn công chính diện hắn, Nguỵ Vô Tiện vội vàng hơi nghiêng người, khó khăn né qua, kiếm kia sượt qua tai, chém đứt vài sợi tóc của hắn.

Nguỵ Vô Tiện theo đà phải chặn sợi lông vũ ở bên dưới, buộc hắn thu thế kiếm lại, đầu diều hâu còn chưa kịp chuyển sang chiêu kế tiếp, đã phải nghênh đón một đạo kiếm quang màu xanh sát cạnh người. Đạo kiếm này khác với Nguỵ Vô Tiện, cực kỳ hữu lực mà mạnh mẽ, bị ép vào thế bất đắc dĩ, đầu diều hâu xoay tay lại, tiếp được lưỡi kiếm kia.

Hoá ra là Lam Vong Cơ sợ Nguỵ Vô Tiện bị hại, nên triệu Tị Trần ra để giúp hắn cùng nhau tấn công, Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng, cười nói: "Đầu diều hâu, đừng đánh nữa, chừa chút thể lực, đợt lát nữa còn có sức xin tha mạng nha"..

Hai đạo kiếm quang xanh đỏ đan xen, tấn công dồn dập, đầu diều hâu đáp ứng không xuể, nhưng lại nghe gã cười rộ lên, "Nhị vị tiểu mỹ nhân quả nhiên thực lực mạnh mẽ, so với những người trước đây thì lợi hại hơn nhiều, nhưng, gia tộc các ngươi chỉ phái hai ngươi đến đây, vẫn là có chút bất cẩn nha".

Dứt lời gã càng bộc phát ra nhiều yêu khí, tuy thân thủ hai người Vong Tiện rất tốt, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, tu vi chưa tính là cao, nếu đầu diều hâu tung hết sức ra, thì rất khó bắt được gã.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lại tiếp tục ứng phó với gã, tính toán thời gian, cuối cùng nghe thấy tiếng đàn Vong Cơ vừa chuyển, từ làn điệu dâng trào biến thành khúc nhạc du dương, hắn thầm cười, xoay chuyển thế kiếm, thay đổi sang tấn công bên dưới, ép buộc đầu diều hâu phải lui từng bước về phía sau.

Phía sau là Lam Vong Cơ đang gảy đàn Vong Cơ, nhắm thời cơ chuẩn xác, khảy một cái, dây đàn hoá thành những sợi dây dài màu xanh, trói chặt chân tay đầu diều hâu lại, gã còn chưa kịp phản ứng đã bị Lam Vong Cơ từ phía sau dùng lực kéo mạnh, trên mặt đất không biết từ khi nào đã bày lưới phược tiên, giam chặt gã trong đó.

"Cái gì!!! Lưới phược tiên!! Khi nào các ngươi!!" Đầu diều hâu giãy giụa kịch liệt ở đó, lưới phược tiên là đồ vật sang quý như thế, hai tên nhóc quỷ thế mà lại có loại pháp khí này.

Lam Vong Cơ thu đàn cất kiếm, Nguỵ Vô Tiện cũng cất Tuỳ Tiện, hai người cùng nhau đi tới, nhìn gã, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lưới phược tiên thì sao? Cảm thấy chúng ta không thể sử dụng à?" Sau đó hắn nhìn sang Lam Vong Cơ, cười với đầu diều hâu, nói: "Vị ca ca này của chúng ta, chính là trong nhà có tiền, mấy tấm lưới phược tiên tính là gì đâu".

Vậy bọn họ tất nhiên là tiểu bối của đại thế gia, cũng biết chính mình sơ ý, nhưng cho dù bị trói trong lưới phược tiên, đầu diều hâu vẫn không thấy hoảng loạn, thái độ đối với bọn hắn hoàn toàn khác với lúc Nhị đệ Tam đệ của gã bị bắt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, lại hỏi gã: "Ngươi đã bị bắt, không sợ hãi à?"

Giọng của đầu diều hâu quái dị, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, gã nói: "Nếu các ngươi giết ta, vậy thì không đi ra được, cho nên các ngươi tạm thời sẽ không giết ta, vì sao ta phải sợ?"

Nhưng vấn đề này lúc trước đã nói qua, cho dù không cần giết gã, cũng có cách khác khiến gã phải mở miệng, Lam Vong Cơ nói: "Sợ là gã vẫn còn chiêu cuối".

"Băng sơn tiểu mỹ nhân, hiếm khi mở miệng, mỗi lần mở miệng như vậy, đều rất lợi hại nha". Đầu diều hâu vẫn không quên khen ngợi băng sơn mỹ nhân trong mắt gã, lại nói: "Hai mỹ nhân, cũng đến lúc rồi, có cảm thấy thân thể hơi khác thường không?"

Gã vừa nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện xác thật cảm thấy thân thể có chút không ổn, tim đập nhanh hơn, chân cũng có chút mềm, "Cái, cái gì..."

Đầu diều hâu ở kia cười: "Hắc hắc hắc, mê hương bên ngoài, là ta sợ những con người kia chịu không nổi, cố ý làm loãng, có vài người bị ảnh hưởng, có vài người sẽ không bị ảnh hưởng gì mấy, cho nên ngươi mới không bị phát tác. Nhưng mê hương vừa rồi ta phóng ra, là đậm đặc nhất, không có người nào chống lại được tác dụng của mê hương này."