Xuân Ý Nháo

Chương 23-2



"Biết tại sao nó đi tìm đứa bé của loài người để làm người kế thừa không?" Tiền Vận hỏi bọn hắn.

Hai người đều lắc lắc đầu, Tiền Vận lại nói: "Con sói đen đó, vốn là có thể hoá thành dạng người"

Hoá thành dạng người, ẩn thân ở nhân gian, sinh sống và hoạt động như một người bình thường, cho nên sẽ không có tiên môn thế gia nào phát hiện có một yêu tuý như thế tồn tại.

"Nó cũng đã tới tuổi rồi, hình như lại bị thương, nên không thể hoá thành dạng người được nữa, cho nên hắn tìm đứa bé loài người". Dừng một chút, Tiền Vận tiếp tục nói: "Người kế thừa hoàn chỉnh, có thể hoá thân thành dạng sói, ta làm không được, cho nên ta không phải, vì vậy có rất nhiều thứ ta làm không được, các ngươi tìm được người kế thừa thực sự, hắn chắc là có thể giải được lời nguyền".

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Ý của ngươi là, chúng ta đi tìm một người, có thể biến thành sói?"

Lam Vong Cơ hơi trầm tư, cũng nói: "Hoặc là một con sói, có thể biến thành người".

Nếu là người kế thừa hoàn mỹ, có lẽ sẽ giống như con yêu sói kia, vẫn duy trì hình dạng sói.

Tiền Vận gật gật đầu, một lát sau nói: "Nhưng chuyện này có chút khó khăn, cụ thể có bao nhiêu người, là người nào, ta cũng không biết".

Lam Vong Cơ nói: "Không sao". Một hồi lại nói: "Tiền đại thiếu gia, qua vài ngày nữa Cô Tô Lam thị sẽ phái người lại đây, mong người phối hợp".

Thấy Tiền Vận không hiểu, Nguỵ Vô Tiện nói tỉ mỉ cho gã nghe: "Ngươi dù sao cũng là dùng yêu thuật hại người, theo lẽ thường là ngươi phải chịu hình phạt, nhưng chắc là chúng ta cũng không đoạt được yêu lực của ngươi, thêm thân phận đặc thù này của ngươi, chúng ta cũng không tiện mang ngươi đi, cho nên phái vài người lại đây trông coi, không để cho ngươi tiếp tục hại người, cũng có thể hiểu được mà đúng không".

Tiền Vận bất đắc dĩ cười một chút, "Ta sẽ không dùng nữa, trước đó ta cũng không biết sẽ bị phản phệ này kia, hại những người đó, ta cũng rất có lỗi".

Lam Vong Cơ lại nói: "Xin mời phối hợp, nếu có phương pháp giải lời nguyền, Cô Tô Lam thị chắc chắn sẽ giải trừ cho ngươi".

"Thật sự?" Tiền Vận vui mừng khôn xiết, trong mắt toả sáng niềm hưng phấn, nói: "Thật sự có thể ư?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, lại nói: "Nếu có biện pháp, đương nhiên sẽ làm hết sức".

Tiền Vận mừng rỡ nói: "Tiểu tiên sư, ta thề, ta nhất định không dùng thuật pháp này nữa, ta chờ tin tốt của ngươi".

Kỳ thật không ai muốn làm một thứ không phải người không phải quỷ thế này, đặc biệt là sau khi gã hại chết người, gã chưa bao giờ có mong muốn làm một người bình thường đến như vậy.

Có lẽ con người đều mâu thuẫn như thế, lúc có thù oán, không kiểm soát được sự hận thù ăn mòn tâm trí mình, nhưng khi báo được thù, thì trong lòng cũng không vui sướng như mình tưởng tượng, quay đầu lại mới nhận thấy hoá ra chính mình đã đánh mất rất nhiều thứ.

Cũng không phải không thể hiểu được sự phiền não của gã, nhưng Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng vui mừng phấn khởi này của Tiền Vận, Lam Vong Cơ lại hiếm khi nói nhiều như vậy, hắn liền có chút hụt hẫng. Hắn rút tay ra khỏi tay Lam Vong Cơ, đứng lên, nói: "Nếu sự việc đã được giải quyết, chúng ta nhanh chóng trở về, bàn bạc với Trạch Vu Quân chuyện sau đó".

Đúng thật, giữa biển người mênh mông này, muốn tìm một người hoặc một con sói như thế, nói thì dễ hơn làm.

Lam Vong Cơ cũng đứng lên, hành lễ với Tiền Vận, Nguỵ Vô Tiện cũng tuỳ ý hành lễ, rời đi, Lam Vong Cơ liền theo sau. Tiền Vận ở phía sau kêu to: "Các tiên sư! Phải nhớ chuyện của ta nha!"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đáp: "Nhớ rồi, ngươi cứ chờ đi!"

Nhìn thấy Lam Vong Cơ đi ngay phía sau, chậc một tiếng, lại nghiêng người qua nắm lấy tay y, kéo đi.

Tiền Vận nhìn bọn hắn, thầm nghĩ, tuổi trẻ thật tốt nha. Sau đó đứng dậy, lấy ra một cuộn tranh từ trên kệ sách, đến bên bàn mở cuộn tranh ra, trên bức hoạ chính là một thiếu nữ mặt mũi dịu dàng ấm áp, khẽ mỉm cười, vẽ giống y như đúc, giống như người thật đang đứng trước mặt cười với gã. Nhìn thấy lại rơi lệ, sợ rơi xuống giấy làm hư bức hoạ, Tiền Vận vội vàng đưa tay lau nước mắt.

Hắn nhỏ giọng, nói: "Lan nhi, thực xin lỗi".

***

Nguỵ Vô Tiện kéo người thẳng một đường trở về khách điếm, Lam Vong Cơ cũng không phản đối, đi theo hắn. Vào trong phòng Nguỵ Vô Tiện bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thấy hắn ở bên cạnh bàn lăng xăng chạy tới chạy lui, Lam Vong Cơ bước qua, Nguỵ Vô Tiện cũng không nhìn y, chỉ nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ báo cáo cho Trạch Vu Quân đi".

Lam Vong Cơ nói: "Không sao, không vội".

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, nói: "Việc liên quan đến giải lời nguyền cho ngươi, còn không vội sao?"

Lam Vong Cơ nghiêng người qua, hai tay chống lên bàn, giam người trong lòng ngực, cúi đầu muốn hôn một cái, Nguỵ Vô Tiện quay mặt tránh đi, không cho y hôn.

Quả nhiên Nguỵ Vô Tiện rất kỳ lạ, trong lúc điều tra vụ án này, Nguỵ Vô Tiện có một loạt các cảm xúc nho nhỏ, Lam Vong Cơ không hiểu được, vì vậy trực tiếp hỏi: "Nguỵ Anh, ngươi rất kỳ lạ".

Nguỵ Vô Tiện cũng biết chính mình kỳ lạ, đối với vụ án này hắn thật sự khó bình phục lại tâm trạng, hắn cũng không muốn phải ngại ngùng xoắn xít, nên trực tiếp hỏi luôn: "Lam Trạm, nếu như ngươi giải được lời nguyền, có lẽ ngươi sẽ phát hiện ra người mà ngươi muốn tìm kia không phải là ta, thì chúng ta phải làm thế nào?"

"Nguỵ Anh, chúng ta có hôn ước" Lam Vong Cơ đáp.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Thì sao, chỉ là một tờ giấy mà thôi".

Lam Vong Cơ lại nói: "Chúng ta đã thật sự làm chuyện phu thê"

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện rũ xuống, nói: "Thì sao, Tiền lão gia và phu nhân hắn cũng là phu thê chân chính thành thân đó, lòng người thật là khó dò".

Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Đó là hắn không đúng".

"Ta đương nhiên biết" Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên nhìn y, hỏi y: "Nhưng ngươi thì sao, thật sự có thể xác định không phải bởi vì liên quan đến lời nguyền mà lựa chọn ta sao?". Lam Vong Cơ không trả lời, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta trước hết giải lời nguyền đã, sau đó nói tiếp".

Lam Vong Cơ lại nói: "Không giải nữa".

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho hoảng hồn rồi, "Ngươi nói bậy bạ gì đó hả?"

Lam Vong Cơ vẫn như bình thường, vẻ mặt rất nghiêm túc mà chân thật, y nói: "Nếu như ngươi lo lắng, sẽ không giải lời nguyền nữa".

Nguỵ Vô Tiện phụt cười thành tiếng, sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, nói: "Lam nhị công tử lúc nào cũng là gương mặt nghiêm túc này, thế nên ta nhìn không ra đây là lời nói thật, hay là lời nói đùa". Dứt lời, còn cười hắc hắc, nói thêm câu: "Hay là lời âu yếm?"

Nhìn thấy hắn trong dáng vẻ cố ý trêu đùa người khác, Lam Vong Cơ ấn đầu của hắn vào lòng ngực mình, đột ngột truyền tới tai từng đợt tiếng tim đập, thình thịch thình thịch, Lam Vong Cơ nói: "Mặt nhìn không ra, thì nghe tiếng tim đập".

Hoàn toàn không lừa được người ta, tiếng tim đập đó, giống y như Nguỵ Vô Tiện. Trốn không thoát, tránh không khỏi, cả trái tim mình đều muốn dính chặt với đối phương không rời.

Ở trong lòng ngực người ta Nguỵ Vô Tiện không còn bực tức nữa, cọ cọ vào tấm ngực săn chắc kia. Cũng biết Lam Vong Cơ chưa bao giờ nói giỡn, nói không giải nữa, chính là giữa mình và việc giải lời nguyền, không hề do dự mà lựa chọn mình.

Thầm nghĩ tiểu cũ kỹ này thật hư. Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn mong chờ tiểu cũ kỷ hồi phục, chờ y biết vui sướng, biết mừng rỡ, thì mình sẽ dẫn y đi chơi khắp nơi, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vui vẻ vẻ. Những nỗi khổ và buồn rầu này nọ, tốt nhất là không nên có, cả đời đều không muốn y phải có.

An tĩnh một hồi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu có cách, vẫn nên giải lời nguyền đi".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Trước hết truyền tin báo mọi việc cho huynh trưởng".

Ý này là vẫn không quay về, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, chớp chớp, hỏi y: "Không quay về là Lam nhị công tử muốn làm gì đây?"

Lam Vong Cơ ôm người càng thêm chặt, ánh mắt chuyển động sáng rực lên, nói: "Ngươi đồng ý rồi".

"Ta đồng ý cái gì chứ?" Nguỵ Vô Tiện lại chớp chớp mắt, có chút ngẩn ngơ.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài một chút, ôm chặt lấy hắn, hạ thể dán sát vào nhau, cọ cọ, ám chỉ ý vị rõ ràng. Nguỵ Vô Tiện mới nhớ tới, chính mình trong lúc ý loạn tình mê, hình như thật sự có đồng ý...

"Khoan đã! Khoan đã! Lam Trạm, đợi chút đã!" Nguỵ Vô Tiện thật muốn đánh mình một chút, chuyện thế này có thể đồng ý bừa hay sao, tiểu cũ kỷ vốn hung dữ, không còn muốn giữ cái eo mình nữa à!

"Không đợi" Lam Vong Cơ hiếm khi cự tuyệt hắn, con ngươi nhạt màu lộ ra tia nhìn nguy hiểm, ánh mắt đó khiến Nguỵ Vô Tiện hơi hoảng, cảm thấy lần này mình chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.

_______________________________

Lời tác giả:

Trên thế gian thật ra chuyện không như ý muốn rất nhiều. Tiền lão gia có lẽ là thất bại, nên giết phu nhân của hắn, sau này vẫn luôn bị dằn vặt trong hối hận. Mà Tiền Vận vì báo thù, lại không biết bị phản phệ giết chết vị hôn thê của chính mình, trong lúc vô tình khiến cho tình cảnh của mình giống như phụ thân, cả quảng đời còn lại chắc chắn sẽ luôn hối hận.

Tinh thần trọng nghĩa của Tiện Tiện quá mạnh, hơn nữa lại coi trọng tình cảm, chuyện này kỳ thực khiến cho hắn bị đả kích, cũng sẽ suy nghĩ, nếu Vong Cơ không trúng lời nguyện, người mà y muốn tìm có thể thật sự không phải là hắn. Y và Tiền Vận có thể nói chuyện bình thường, không có lời nguyền này y sẽ có thể nói chuyện bình thường với bất kỳ người nào khác, cho nên có khả năng là một cô nương hay một tiên tử xinh đẹp ở đâu đó.

Đây là môn học bắt buộc trong tình yêu, không có cách nào khác.

Nhưng Vong Cơ sẽ tự mình trải nghiệm việc dỗ dành người yêu của y, ha ha ha ha ha.

Đầu diều hâu cũng vì nghĩ Vong Cơ trúng huyết chú, hắn đã bị nhầm, cho nên mới muốn trao đổi điều kiện.

Sự việc yêu sói phát sinh, chủ yếu là vấn đề tìm người kế thừa này, người đó có thể giải lời nguyền.

Những chuyện xưa trong đây đều mang theo tiếc nuối, hai người Vong Tiện còn nhỏ, thấy được mấy chuyện này, mới có thể hiểu mà càng quý trọng lẫn nhau.