Xuân Ý Nháo

Chương 30-2



Nguỵ Vô Tiện hỏi nàng: "Nghe nói lúc trước hắn từng quậy phá gây chết người ở đây?"

"Đúng vậy". Đỗ Quyên kể: "Cũng không phải việc gì cần che giấu, mọi người đều biết, tỷ muội Hải Đường của ta lúc đó cũng đứng đầu bảng, khi đang ở cùng hắn thì xảy ra chuyện".

"Chuyện khi nào, có thể nói cụ thể không?" Nguỵ Vô Tiện lại hỏi nàng.

Đỗ Quyên có chút cảnh giác, hỏi bọn hắn: "Các ngươi là người nào? Tại sao phải điều tra?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ đừng khẩn trương, chúng ta không phải là người của quan phủ, không biết ngươi có nghe nói là thi thể hắn biến mất không, người nhà hắn nhờ chúng ta tìm thi thể của hắn, chúng ta đi khắp nơi hỏi thăm tình hình".

Đúng là quan phủ cũng không thể có người nhỏ tuổi như vậy, thấy hai thiếu niên này, nhiều lắm là là 15, 16 tuổi, hơn nữa gương mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện quá mức quyến rũ, Đỗ Quyên cũng từ từ thả lỏng, nói: "Lý Đáng Ghét tuy rằng là người đáng ghét, tính tình cũng tệ, hở chút là đánh người, lúc trên giường còn cực kỳ hung bạo, nhưng có diện mạo đẹp, ra tay cũng hào phóng, nói vậy chứ rất nhiều tỷ muội bằng lòng hầu hạ hắn, nhưng ánh mắt hắn cao, đến là tìm ta hoặc Hải Đường, những người khác chướng mắt hắn. Ngày đó thật ra Hải Đường vốn cảm thấy thân thể không khoẻ, ho khan, còn ra mồ hôi lạnh, ta khuyên nàng nghỉ ngơi, nhưng hôm ấy đúng lúc Lý Đáng Ghét tới, thích bộ dạng ốm yếu đó của nàng, một hai bắt phải tìm nàng, sau đó thì xảy ra chuyện, thời gian khoảng nửa năm trước".

Nguỵ Vô Tiện hỏi nàng: "Chết như thế nào?"

Đỗ Quyên không đáp, lại đứng lên đi tới, nói: "Tiểu công tử ngồi dậy một chút".

Lam Vong Cơ nhanh tay, kéo Nguỵ Vô Tiện dậy, ngã vào lòng mình. Đỗ Quyên cúi người xuống, mở một ngăn kéo bí mật ở dưới đầu giường, lấy ra một cái rương gỗ, mở ra cho bọn hắn xem, trong rương để đủ thứ loại công cụ kỳ quái, đã từng xem qua vô số sách Đông cung nên Nguỵ Vô Tiện đương nhiên biết là cái gì, Đỗ Quyên tìm kiếm bên trong, lấy ra một hộp sắt nho nhỏ hình tròn, nhìn giống như hộp thuốc trị thương, ném cho Nguỵ Vô Tiện.

Trên hộp sắt có hình một bông hoa lớn, Nguỵ Vô Tiện hỏi nàng: "Đây là cái gì?"

Đỗ Quyên xoay người trở về chỗ ngồi, nói: "Lưu Hương Phường có thể làm ăn lớn nhất trên con đường này, chính là nhờ vào nó". Sau đó nói với bọn hắn: "Thuốc mỡ có tác dụng thôi tình, thoa lên có thể làm người ta sướng muốn chết, ngày ấy thân thể Hải Đường vốn không khoẻ, còn dùng cái này, Lý Đáng Ghét ở trên giường lại chơi hơi bạo lực một chút, thế là người đi luôn".

"Hắn giết chết người đứng đầu bảng của các ngươi, bà chủ có thể buông tha hắn sao?" Nguỵ Vô Tiện hỏi.

Đỗ Quyên cười khổ một chút, nói: "Mạng người như chúng ta, tính là cái gì, chết rồi thì cứ bồi thường dựa vào giấy tờ chuộc thân là được, nhà hắn có tiền như thế, bà chủ làm sao có thể gây khó khăn cho hắn được"

Thế sự là vậy, Lý Đáng Ghét này ỷ vào nhà mình có tiền, đương nhiên không coi trọng mạng người. Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lại, Lam Vong Cơ lại để hắn nằm trên giường, tay lại nhẹ nhàng xoa nắn, khiến hắn thật thoải mái, dường như có chút tác dụng an ủi. Tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của Lam Vong Cơ, giọng của Nguỵ Vô Tiện hơi mềm mại ra, hỏi nàng: "Vậy Hải Đường cô nương có thân nhân gì hay không? Hoặc là người yêu? Sẽ ra tay báo thù cho nàng ấy?"

Đỗ Quyên lắc lắc đầu, "Chúng ta đều là không có người thân để nương tựa nên mới bán thân tới đây, người yêu lại càng không có, tất cả là khách qua đường một đêm, không có ai sẵn lòng bỏ ra một tấm chân tình, nếu thực sự có người nguyện ý giúp Hải Đường giết hắn để báo thù, vậy Hải Đường ở trên trời linh thiêng cũng có thể an giấc ngàn thu".

Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, rồi nói: "Ngươi không phải là tỷ muội tốt của Hải Đường hay sao?"

Hắn hỏi như vậy, Đỗ Quyên nói: "Ngươi nghi ngờ ta giết hắn? Ta đã bốn năm tháng nay không gặp hắn, muốn giết ta cũng không giết được nha".

Đỗ Quyên này thật ra là một người thẳng tính, cũng không che giấu sự chán ghét đối với Lý Đào Duyên, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục hỏi: "Hắn không tới đây lâu như vậy?"

"Đúng vậy, sau khi Hải Đường chết hắn cũng chỉ tới đây hai lần". Đỗ Quyên suy nghĩ một chút nói: "Thật lâu rồi hắn mới tới, ta trò chuyện với hắn chỉ để lấy lòng, hắn nói với ta là hắn có mục tiêu mới, đang suy nghĩ cách để ra tay".

Nguỵ Vô Tiện thấy hứng thú, hỏi nàng: "Mục tiêu mới?"

Đỗ Quyên cười khẽ một tiếng, nói: "Hắn nói sau khi lão gia nhà hắn chết, để lại một người mẹ kế quyến rũ, suốt ngày ở nhà lượn qua lượn lại, không muốn lãng phí".

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, "Người này ngay cả mẹ kế của mình mà cũng không tha".

Đỗ Quyên lại nói: "Mẹ kế thì tính là gì, tên háo sắc đó, nếu đã coi trọng, chỉ sợ ngay cả muội muội ruột cũng có thể chơi luôn". Nàng lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất lâu sau đó lại tới một lần nữa, ta hỏi việc mẹ kế của hắn thế nào, hắn chỉ cười với vẻ mặt ti tiện, cũng không biết có phải ở nhà chơi với mẹ kế quá mức hay không, mà lần đó lại không làm hung hăng lắm, đó là lần cuối cùng ta gặp hắn, sau đó không thấy tới nữa, một thời gian sau thì nghe nói hắn đã chết".

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một hồi, sau đó vô tình kêu lên: "Á! Lam Trạm, ngươi nhẹ chút, ta đang suy nghĩ mà".

Lam Vong Cơ lập tức nhẹ tay lại, thành thành thật thật nói: "Được".

Đỗ Quyên nhìn hai người nọ, một người dáng vẻ hết sức hưởng thụ, một người hết sức nghe lời người kia, hoàn toàn coi nàng là không khí.

Đỗ Quyên lớn lên da trắng mặt đẹp, tuyệt đối là một siêu cấp mỹ nữ, tới nơi này không lâu đã trở thành cô nương đầu bảng mà đầu đường cuối ngõ đều biết. Đây là lần đầu tiên nàng ở Lưu Hương Phường bị người ta làm lơ, nàng nhịn không được nói: "Hai vị công tử, các ngươi có đang nghe ta nói không vậy".

Nguỵ Vô Tiện mới quay đầu lại, cười nói với nàng, "Có nghe, có nghe, nếu Đỗ Quyên tỷ tỷ thường trò chuyện với Lý Đáng Ghét, vậy có nghe thấy hắn có kẻ thù gì không?"

"Này thì không có, người này cũng chỉ háo sắc mà thôi, không đến mức có kẻ thù đâu". Đỗ Quyên nghĩ lại, nói: "Trừ khi mẹ kế hắn sợ quan hệ bị bại lộ nên giết hắn diệt khẩu".

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, sau đó kêu một tiếng: "Lam Trạm, ngươi lại đây".

Lam Vong Cơ chồm người tới, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, nói vào tai y mấy câu, Lam Vong Cơ gật gật đầu. Sau đó lấy túi tiền ra, cầm ít bạc, để lên bàn nhỏ cạnh bên Đỗ Quyên, sau đó trở về tiếp tục động tác ở thắt lưng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cười cười, nói: "Vậy thì cảm ơn Đỗ Quyên tỷ tỷ, chúng ta làm phiền rồi".

Thầm nghĩ lần này dì Huyền thật sự không gạt người, quả nhiên ra tay hào phóng, lại nhìn hai người này, công tử đẹp trai ngời ngời như thế, không dễ gặp, Đỗ Quyên cười nói: "Hai vị tiểu công tử trả nhiều bạc như vậy, lên thanh lâu chỉ hỏi có mấy câu? Sẵn tiện chúng ta vui vẻ một chút?"

Bàn tay Lam Vong Cơ ở bên hông Nguỵ Vô Tiện chợt khựng lại, sắc mặt tối sầm lại. Nguỵ Vô Tiện cười một chút, nói: "Không được, không được, không phải còn đang dùng giường của các ngươi để mát xa hay sao, Đỗ Quyên tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, chúng ta thích yên tĩnh, dặn những người khác đừng đến đây".

Đỗ Quyên thu tiền, cầm lấy khăn tay, cười khúc khích, nói: "Được, hai vị công tử từ từ ấn đi".

Nàng lui ra ngoài, các tỷ muội khác nhìn thấy nàng một lát đã ra tới, đều ngây người, thầm nghĩ hai công tử này kêu một người hầu hạ đã quái dị rồi, hiện giờ cái người duy nhất đó cũng đã ra ngoài, vậy hai người đó tới thanh lâu để làm gì ta, thế là vây quanh hỏi nàng. Đỗ Quyên liền nói: "Ta thấy hai người họ đúng thật là không cần cô nương, các ngươi hết hy vọng đi".

Mấy người kia đấm ngực dậm chân, hỏi: "Hai người bọn họ không cần cô nương, vậy bọn họ làm gì bên trong thế?"

Đỗ Quyên lại nói: "Nói là bị thương, mượn cái giường để mát xa".

......

Nguỵ Vô Tiện ở trong phòng đang nghiêm túc phân tích, "Lam Trạm, việc này lại có liên quan đến Lý phu nhân. Nếu là Lý phu nhân làm, vậy thì không thể giải thích về con sói kia, nhưng nếu là Lý Trường Sinh làm, ta luôn cảm thấy y không cần phải giết người."

Trước sau hắn vẫn cảm thấy, Lý Trường Sinh muốn giết người, thì hoàn toàn không cần phải chờ lâu như vậy, nếu y có yêu lực của sói đen, bị bạo lực nhiều năm như vậy mới trả thù, thì không hợp với lẽ thường.

"Lam Trạm, ngươi thấy thế nào". Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y.

Lam Vong Cơ tay vừa ấn cho hắn, vừa nói: "Sự việc có mâu thuẫn". Nhìn vào đôi mắt sáng lên vẻ mong chờ của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ lại nói, "Yêu lực và trí nhớ, mâu thuẫn".

"Ý ngươi nói việc Lý Trường Sinh nói không nhớ rõ chuyện con sói đen, nhưng có thể điều khiển sói là không phù hợp?" Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, lại nói: "Cho dù y không nhớ rõ, nhưng nếu chính mình có yêu lực, thì tự mình cũng có thể nghiên cứu cách sử dụng mà".

Lam Vong Cơ nói: "Người bình thường, sẽ sợ".

Đúng thế, người bình thường nếu trong thân thể toả ra khói đen, sẽ sớm bị doạ đến choáng váng, đặc biệt là người có vẻ cực kỳ nhát gan như Lý Trường Sinh, nhưng biết rõ bọn hắn là người trong tiên môn, mà cũng không cầu cứu bọn hắn, vậy thì không hợp lý. Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho nên ý của ngươi là, hoặc là Lý Trường Sinh sai khiến sói giết người, sau đó cố ý giả vờ mất trí nhớ, không ngờ chúng ta điều tra, hoặc kẻ giết người là một người khác".

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Vậy phải điều tra như thế nào, y cứ nói không nhớ rõ thì chúng ta cũng chẳng có cách nào".

Lam Vong Cơ lại nói: "Điều tra Lý phu nhân trước".

Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy có lý, cười nói: "Vẫn là Lam nhị công tử lợi hại, chuyện này nếu ta hợp tác với người khác, chắc chắn là không nhẹ nhàng như vậy".

Lam Vong Cơ cũng không quan tâm đến lời khen của hắn, y cúi thấp người xuống, hôn lên vành tai Nguỵ Vô Tiện, sau đó dán sát vào tai hắn, hỏi: "Thắt lưng đã đỡ chút nào chưa?"

Nghe vậy, cũng không biết là Lam Vong Cơ cảm thấy vụ án quan trọng hơn, hay là thắt lưng của hắn quan trọng hơn, vì thế Nguỵ Vô Tiện cuời tủm tỉm nói: "Tốt, khá hơn nhiều, kỹ thuật của Lam nhị công tử thật không tồi".

Dần dần cảm thấy có chút không thích hợp, Lam Vong Cơ hôn từ vành tai hắn, bắt đầu đi xuống, liên tục tỉ mỉ hôn lên gáy hắn, hơi thở phà vào cổ, ấm áp, làm cho Nguỵ Vô Tiện có chút ngứa, vì thế gọi y một tiếng: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ "Hử?" một tiếng, giọng nói đó trầm trầm, rất là dễ nghe, câu lấy trái tim hắn đến mức nhịp tim đập như tiếng trống trận.

Tay đã đi tới trước ngực Nguỵ Vô Tiện, luồn vào trong vạt áo hắn, môi vẫn tiếp tục hôn xuống, từ trên gáy hắn đi dần xuống, nhẹ nhàng trêu chọc, áo trượt khỏi đầu vai. Xương bả vai lộ ra, trời còn sáng, càng khiến cho làn da ở đầu vai trắng hơn, Lam Vong Cơ cúi đầu, cắn một ngụm, để lại dấu hai hàm răng rõ ràng.

Nhẹ nhàng cởi y phục của hắn, hai điểm nhỏ trước ngực đã bị Lam Vong Cơ chơi đùa vân vê trong tay, Lam Vong Cơ hôn dọc theo xương sống, đi đến phần thịt mềm ở thắt lưng, Lam Vong Cơ lưu luyến nơi đó không rời, hôn hôn hít hít, để lại lần lượt các dấu vết.

Thắt lưng hắn thật sự là rất mẫn cảm, vừa chạm vào, Nguỵ Vô Tiện bị y hôn đến xương cốt đều tê dại, thân thể theo đó mà run rẩy, trong miệng cũng tràn ra hơi thở thơm ngọt: "A... hưm..a..."

Nguỵ Vô Tiện đúng là cảm giác huyệt khẩu phía sau vẫn chưa khép lại hoàn toàn, nghĩ làm thêm một hai lần nữa cũng có thể, hắn nằm xuống gối, quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt đã ướt át, mềm giọng hỏi y: "Lam Trạm, chúng ta làm ở đây à?"

Dáng vẻ kia thật quá sức dụ người, Lam Vong Cơ nghiêng người tới, xoay đầu hắn, hôn thật sâu, tham lam hấp thụ hơi thở của hắn. Hạ thể cứng ngắc chọc vào giữa mông hắn, quả nhiên cái lần vào sáng sớm nay chỉ là ngăn chặn tạm thời mà thôi, ngọn lửa dục vọng kia hoàn toàn không tiêu đi hết, tuỳ ý nói một câu, là có thể khiến cho ngọn lửa bùng cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Hôn đến cực kỳ bá đạo, cắn xé đôi môi mềm mại của hắn, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển Lam Vong Cơ mới buông tha cho hắn, liếm liếm ánh nước trên khoé miệng hắn, Lam Vong Cơ nói: "Ở đây không ai quấy rầy".

Bị Giang Trừng quấy rầy, y quả nhiên vẫn để ý. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, tiểu cũ kỷ vẫn là tiểu cũ kỷ, thật là nhỏ mọn quá đi à!