Xuân Ý Nháo

Chương 36-2



Lại nói Lý Thanh Viên đã tạo ra thêm một con khác, thấy rõ cô nương này hàng ngày tốn không ít thời gian cho những thứ này, thao tác rất là thuần thục, trong lòng Nguỵ Vô Tiện không quên nhận xét: tên tiểu tử Tiền Vận kia thật là kém, nhìn xem cô nương người ta sử dụng yêu lực giỏi như thế nào kìa.

Nhưng cũng không phải là tình huống rảnh rang để khen ngợi người khác, chiêu mới hồi nãy, đã dùng qua, muốn dùng lại lần nữa trước mặt Lý Thanh Viên, chỉ sợ là không còn tác dụng.

Đang đau đầu, bên ngoài viện tử vốn không có người nào dám tới gần, Lý Trường Sinh lại bất chấp tất cả vội vàng chạy tới, đứng bên ngoài hét to: "Thanh Viên! Ngươi đang làm gì vậy!!!"

Cả ba cùng nhìn lại, thấy vật thể mang hình dạng con sói cực kỳ lớn, Lý Trường Sinh rất ngạc nhiên nhưng không quá hoảng sợ, y chỉ nói: "Thanh Viên! Thu nó lại đi!"

Lý Thanh Viên siết chặt nắm tay, thốt ra: "Bây giờ thu lại thì có ích gì! Người, ta đều đã giết! Là ta giết!"

Do có cấm chế nên Lý Trường Sinh không thể đi vào, không thể đến bên cạnh Lý Thanh Viên, chỉ có thể dựa vào bức tường phía trước, nói: "Ta biết, ta biết điều đó ngay từ đầu".

Đêm đầu tiên hung thi trở về, thực ra là Lý Đào Duyên và thư đồng a Quý cũng trở về, Lý Trường Sinh nhìn thấy, lúc đó vô cùng kinh hãi, thu mình vào một góc không dám phát ra tiếng động. Nhưng y nhìn thấy Lý Thanh Viên từ nhảy qua bên kia tường, y sợ hãi, nhưng lo lắng, sau đó lẻn leo lên tường, thấy được Lý Thanh Viên triệu hồi một thứ gì đó, xé xác thi thể của Lý Đào Duyên và thư đồng rồi mang đi.

Giọng Lý Trường Sinh đầy đau khổ, "Lẽ ra ta nên thừa nhận từ sớm, những người khác sẽ không tiếp tục điều tra, xin lỗi Thanh Viên. Ta chỉ nghĩ rằng ta mà thừa nhận, thì ta sẽ không thể ở lại đây nữa".

"Lý Trường Sinh!" giọng Lý Thanh Viên gần như nổi điên, "Ai cần ngươi thừa nhận chứ, ngươi có thể đừng như thế này được không! Sống vì bản thân khó vậy sao!"

Lý Trường Sinh khuyên nhủ: "Thanh Viên, ngươi là nữ nhân đó, không cần phải gánh vác nhiều như vậy đâu".

Nữ nhân, nữ nhân, đều chỉ vì điều này, Lý Thanh Viên gầm lên: "Nữ nhân thì thế nào! Không phải là ta làm tốt hơn những nam nhân kia hay sao!"

Nguỵ Vô Tiện đại khái nghe ra là, Lý Thanh Viên đã không còn ý định tấn công nữa, khí thế của hắn cũng giảm đi một chút, nói với Lý Thanh Viên: "Đại tiểu thư, ngươi bất mãn với thành kiến của người đời đối với nữ nhân, nhưng Lý Trường Sinh nghĩ gì, tại sao ngươi lại không lắng nghe?". Lý Thanh Viên và Lý Trường Sinh cùng sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện nói với Lý Trường Sinh: "Trường Sinh, nếu ngươi không nói ra, sau này có thể sẽ không có cơ hội nữa, Lý Thanh Viên chung quy đã sử dụng pháp thuật giết chết sáu người".

Lý Trường Sinh đứng ngoài sân, mở miệng nói: "Thanh Viên, mặc dù ngươi là nữ nhân, nhưng rất kiên cường, rất mạnh mẽ, nhưng ta là một nam nhân, từ lúc đầu, ta đã không bảo vệ được ngươi đúng không, vì vậy sau này ta luôn muốn cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi".

Lý Thanh Viên là biểu muội của y, khi lần đầu tiên y đến đây, hai người hàng ngày bên nhau, Lý Trường Sinh luôn nghĩ bản thân mình là nam nhi, phải bảo vệ nàng ấy, nhưng Lý Thanh Viên bị một con sói bắt đi ngay trước mắt y, đến khi quay lại, cảm giác đã khác xưa. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Lý Trường Sinh vốn là một người đặc biệt nhạy cảm đối với cảm xúc, vì vậy đối với động vật rất là có khiếu, đương nhiên cảm nhận được, đôi mắt ấy, đôi khi quá lạnh lùng khiến người ta ớn lạnh.

Thật ra Lý Trường Sinh sợ người khác biết sự thật về Lý Thanh Viên hơn bất kỳ ai, vì vậy y dùng tất cả mọi thứ ngay cả bản thân, để không ai chọc giận nàng ấy, luôn khuyên nhủ nàng ấy, kết quả vẫn dấn thân vào con đường này. Lý Trường Sinh cảm thấy hơi bất lực, lại khuyên: "Dừng lại đi, Thanh Viên, ngươi kiên cường như thế, không dựa vào những thứ này, cũng có thể đối mặt, ngươi không phải là một nữ nhân tầm thường mà đúng không".

Lý Thanh Viên khẽ cười mấy tiếng, lại lấy cây chuỷ thủ cắt vào lòng bàn tay, lần này dòng máu đó hoá thành lưỡi dao sắc bén, bay về phía trước, nàng tự mình chém chết yêu vật đó, nhìn lại tờ giấy vẽ máu mà nàng mới sử dụng đã tự bốc cháy.

Thấy sự việc đã lắng xuống, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cất bội kiếm và đàn, sau đó thu cấm chế, Lý Trường Sinh chạy vào, nhưng vẫn giữ khoảng cách theo lễ nghi, Lý Trường Sinh nhìn thấy vết thương của Lý Thanh Viên, muốn giúp nàng cầm máu, Lý Thanh Viên đã nói: "Không sao, ta sẽ tự lành".

Quả nhiên, vết thương đó tự động khép miệng lại, Lý Trường Sinh là một phàm nhân, chưa bao giờ thấy tình huống như vậy, có chút sợ hãi. Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh mở miệng: "Đại tiểu thư, lợi hại như vậy, chắc là nó dạy hả, con yêu sói màu đen á".

Lý Thanh Viên nhìn sang, nhưng không trả lời, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Trước đây chúng ta cũng đã gặp một người trúng lời nguyền máu của nó, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với ngươi".

Lý Thanh Viên nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Ta đã biết, các ngươi đến đây vì nó".

Vì phòng của Lý Thanh Viên đã bị chính nàng phá huỷ, nàng đành dẫn cả hai vào thư phòng, Lý Trường Sinh vốn chưa yên tâm, muốn đi theo, Lý Thanh Viên nói: "Ta đã phá nát mọi thứ, hiện giờ cũng không thể nào làm loạn nữa, Trường Sinh không cần lo lắng, phàm nhân tốt hơn hết là không nên nghe cuộc nói chuyện này."

Lý Trường Sinh cũng hiểu chuyện, nên không đi theo bọn họ nữa.

Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng lưng của Lý Trường Sinh, nói: "Đại tiểu thư, ngươi nói như vậy là quá nhẫn tâm, Lý Trường Sinh rõ ràng có tình cảm với ngươi".

Lý Thanh Viên nói: "Vậy thì sao, không phải cứ có tình cảm với người khác, thì người khác nhất định sẽ đáp lại. Hai vị hẳn là hiểu rõ đạo lý này."

Câu nói của Lý Thanh Viên lạnh lùng, nhưng lại ngắn gọn rõ ràng. Thực tế có nhiều người trên thế gian vướng vào đạo lý này, nếu không thì cha mẹ mình, Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, làm thế nào mà sau nhiều năm như thế, vẫn được người ta lan truyền bàn tán say sưa.

Nguỵ Vô Tiện bất giác tìm kiếm tay của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Nguỵ Anh, sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, "Ta chỉ muốn nắm tay thôi".

"Được". Lam Vong Cơ cũng nắm ngược lại thật chặt.

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, rất đơn giản, hắn chỉ là muốn nắm tay Lam Vong Cơ, nắm giữ thật chắc.

***

Lý Thanh Viên ngồi đối diện với bọn hắn ở án thư, hỏi bọn hắn, "Muốn biết cái gì?"

"Toàn bộ những gì ngươi biết liên quan đến nó". Nghĩ một chút, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Làm ơn, chuyện này đối với chúng ta rất quan trọng".

Lý Thanh Viên nhìn bọn hắn, nói: "Ta biết, y bị trúng lời nguyền của nó".

Giống như Tiền Vận, không nói được tại sao, nàng chỉ là biết vậy thôi. Lý Thanh Viên lại nói: "Thật ra ta cũng không biết nhiều, ta bị nó bắt khi hơn ba tuổi, lúc tỉnh táo thì đã thức dậy trong một sơn động rồi, nó dường như rất hài lòng về ta, hạ lời nguyền máu, mỗi ngày dạy ta rất nhiều thứ, giải thích cho ta cách sử dụng yêu lực, cách sử dụng thuật pháp".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với đứa trẻ khác mà nó bắt đi".

Lý Thanh Viên gật gật đầu, "Nó từng nói, rất hài lòng về ta, chỉ dạy ta rất nhiều, những đứa trẻ khác thường được thả đi sau nửa năm nuôi dưỡng, để bọn họ tự mình lĩnh ngộ. Nhưng ta, nó nuôi gần hai năm".

"Cái gì? Lâu như vậy? Vậy ngươi là người kế thừa chân chính của nó?" Nguỵ Vô Tiện nôn nóng hỏi.

Lý Thanh Viên phủ nhận, "Không phải, có lẽ vốn là có cơ hội trở thành, nó dạy ta rất nhiều, nói với ta rất nhiều chuyện, nhưng một hôm nó đưa ta tới một bầy sói, sau đó bỏ đi, nó nói thật đáng tiếc, không thể là ta".

Lam Vong Cơ hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ta là nữ" Lý Thanh Viên khẽ cười, "Nó nói nữ không làm được, dễ dàng bị cảm xúc chi phối, vì vậy không thể là ta, ta cứ thế bị thả đi, sau đó thôn dân cứu ta về".

Nguỵ Vô Tiện rất bất mãn, nói: "Nữ thì sao chứ, ta chỉ cảm thấy, Đại tiểu thư mạnh mẽ hơn nam nhân gấp trăm lần".

Lý Thanh Viên nói: "Người đời đã nói như thế thì ta có thể làm được gì. Cha ta nếu không phải vì Lý Đào Duyên thật sự không nỗ lực, sợ một gia tộc lớn như thế này bị lụn bại, thì cũng không đến lượt ta".

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, đúng là như vậy, cho dù bất bình hắn cũng không có cách nào, lại hỏi nàng: "Ngươi còn biết điều gì liên quan tới nó nữa không?"

Lý Thanh Viên suy nghĩ một lát, nói: "Nó ngược lại có nói dòng dõi của nó là một chủng tộc rất cổ, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, số lượng chúng càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại nó, không có cách nào để sinh sôi thêm, chỉ có cách dùng lời nguyền máu."

Nguỵ Vô Tiện có chút đau khổ, hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, nói: "Nhưng như vậy, chúng ta vẫn chưa tìm ra cách hoá giải lời nguyền".

Lam Vong Cơ một tay vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, nói: "Không sao, đừng sốt ruột".

Lý Thanh Viên nhìn đôi bạn trẻ này, tình cảm thật là tốt, nói: "Thật sự không sao".

Nguỵ Vô Tiện tò mò, "Nói gì?"

Lý Thanh Viên nói: "Lời nguyền của người nhà ngươi, có chút đặc biệt, ý định ban đầu của con sói là muốn y chết, nhưng lúc đó chắc nó không còn tinh lực nữa, cho nên mới hạ lời nguyền này, nói là dấu ấn thì đúng hơn là lời nguyền, nếu không chết, nó, hoặc người kế thừa của nó, sẽ tự tìm tới."

"Ý ngươi là gì?" ánh mắt Nguỵ Vô Tiện trở nên nghiêm túc.

Lý Thanh Viên lại nói: "Người kế thừa con sói đen, sẽ kế thừa ý chí của nó, người này của nhà các ngươi cần phải giết". Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Nếu muốn giải quyết, hãy để y chủ động giải, hoặc là giết chết y, đó là tất cả những gì ta có thể nói với các ngươi".

Lúc này, Lý Trường Sinh đến gõ cửa: "Thanh Viên, hai vị tiên sư, có người từ Liên Hoa Ổ tới".

Lý Trường Sinh vẫn còn lo lắng, vì thế không rời đi, đứng đợi ngoài sân, đúng lúc có người đến thông báo, y sợ người khác làm phiền, nên tự mình đi vào. Cũng đã nói chuyện xong, cả ba cùng nhau đi ra ngoài, ra tới tiền sảnh, quả nhiên Giang Trừng lần nào cũng mắng mỏ, nhưng rồi lần nào cũng đều sẽ làm.

Nguỵ Vô Tiện đi tới vỗ hắn một cái: "Cái tên Giang Trừng này đến muộn quá, vừa rồi lại có một con quỷ to lớn như lần trước, ngươi không ở đây làm chúng ta đánh nó rất vất vả".

Giang Trừng không vui nói: "Ngươi không phải rất lợi hại hay sao, còn cần ta?"

Nguỵ Vô Tiện lại đầy mặt tươi cười: "Cần chứ cần chứ, không phải là cần mới nhờ tên quỷ lanh lợi nhà ngươi tới đây đó sao".

Giang Trừng hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, lười để ý đến hắn. Nguỵ Vô Tiện lại nói với Lý Thanh Viên: "Đại tiểu thư, tạm thời chúng ta không thể loại bỏ yêu lực trên người của ngươi, nhưng nhất thiết đừng sử dụng nữa, sẽ làm bị thương người vô tội, chúng ta sẽ cử người giám sát, nếu có gì không ổn xin vui lòng thông báo cho Liên Hoa Ổ kịp thời".

Lý Trường Sinh hỏi: "Thanh Viên, ngươi sẽ không bị bắt đi chứ?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Việc này sợ là phải tìm ra ngọn nguồn rồi mới tính tiếp, chúng ta chỉ đến để điều tra, định đoạt thế nào thì phải tham khảo ký kiến của trưởng bối các thế gia tiên môn, nhưng Đại tiểu thư không gây ra hoạ lớn, nên sẽ không có tội lỗi lớn".

Lời nói của hắn làm cho Lý Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau khi Giang Trừng sắp xếp thoả đáng, hai người Vong Tiện cùng với hắn ra khỏi Lý phủ, trời vẫn chưa tối, Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, còn sớm, để ta dẫn ngươi đi dạo phố Vân Mộng nha".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Được".

Nguỵ Vô Tiện lại nhìn Giang Trừng, "Giang Trừng, đi cùng không?"

Giang Trừng trợn trắng mắt đến phát mệt, nói: "Cút, ta mà thèm đi". Không nói câu thứ hai, triệu Tam Độc ra, nhảy lên, phóng đi nhanh hơn bất kỳ thứ gì.

Nguỵ Vô Tiện chưa kịp nói câu nào, thì trên trời đã xuất hiện một tia sáng màu tím thật là dài.

"Cái tên Giang Trừng này thật là không thú vị, không đi mua sắm thì không đi mua sắm thôi, ta cũng không ăn thịt người, chạy vội như thế làm gì". Nói rồi, cũng không quan tâm đến hắn nữa, quay qua cười tủm tỉm với Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, Lam Trạm, ta dẫn ngươi đi xem những nơi ta thường quậy phá trước kia nhé".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nhưng trong lòng ngược lại có cách nhìn mới đối với Giang Trừng, cảm thấy người này cũng khá thú vị.