Xuân Ý Nháo

Chương 42-2



Sau khi mua đồ xong, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ, trở về Liên Hoa Ổ, giờ này ở Liên Hoa Ổ vẫn không tính là trễ, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi về trước đợi ta nha, ta đi tìm sư tỷ".

Lam Vong Cơ một mình quay về phòng, đốt đèn lên, tuỳ ý lấy ra một cuốn kinh Phật, đọc sách đợi hắn. Cuốn sách này do Lam Vong Cơ tự mang đến, trong phòng Nguỵ Vô Tiện không có một cuốn sách nào loại này.

Khi hắn quay trở lại, cười tủm tỉm bước qua, dán sát vào người y, Lam Vong Cơ đang ngồi ở cạnh bàn, hắn ngồi lên đùi người nọ, thò tay vào trong áo y sờ loạn một hồi.

"Nguỵ Anh, đừng quậy" Lam Vong Cơ khó khăn lên tiếng ngăn cản hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện phớt lờ y, tiếp tục sờ, vuốt ve sờ soạng lồng ngực săn chắc đó, mơn trớn dọc theo các múi cơ, Lam Vong Cơ bị hắn sờ soạng đến nỗi hô hấp đều không ổn định nữa, vừa định bắt lấy bàn tay chạy loạn của hắn, thì Nguỵ Vô Tiện lanh lẹ rút tay một cái, lấy túi tiền của y ra.

Hoá ra chỉ là muốn lấy túi tiền, sẵn tiện ăn đậu hũ người ta một chút thôi mà. Lam Vong Cơ không biết hắn định làm gì, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện lấy ra một túi vải nhỏ có thêu một bông hoa màu dỏ từ trong tay áo của hắn, sau đó đổ tiền từ cái túi kia vào trong cái túi của mình.

Hắn cười nói: "Lam Trạm, ta đổi cho ngươi một túi đựng tiền khác". Thấy Lam Vong Cơ không hiểu, hắn giải thích: "Ta không phải muốn đi dạo, lúc nãy là đi mua một món phụ kiện trang sức tặng cho sư tỷ"

Hoá ra đi lang thang lâu như vậy, là vì mua quà cho Giang Yếm Ly, trong lòng Lam Vong Cơ dường như nhẹ nhõm hẳn. Sau đó Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Sư tỷ cũng nhất định phải tặng ta một thứ gì đó, nhưng ta thực sự không cần thứ gì, ta liền nghĩ đến ngươi, nhưng ngươi hình như cũng không thiếu thốn gì, hai chúng ta thường sử dụng nó, nên ta nghĩ đến túi đựng tiền, vì vậy đề nghị sư tỷ làm cho ta cái này". Nghĩ một chút, hắn lại nói: "Cái túi ban đầu này của ngươi, chắc không quan trọng gì chứ? Nếu như quan trọng, thì cất nó lại."

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đây chỉ là một cái túi đựng tiền thông dụng mà thôi.

"Vậy thì ngươi dùng cái này nha, đây là do sư tỷ tự tay thêu đó". Nói rồi cầm túi tiền lắc lắc, lại nói: "Nhưng đây là hoa mẫu đơn, có quá nổi bật một chút không".

"Không sao" ngừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói: "Rất đẹp".

Nguỵ Vô Tiện thích nghe những lời này của y, ngồi trên đùi y cười vui vẻ. Đột nhiên Lam Vong Cơ xúc động trong lòng, tháo mạt ngạch của mình, đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện vốn hay thích tháo mạt ngạch này ra để nghịch, thuận tay nhận lấy và quấn quanh cổ tay.

Đôi mắt sáng màu của Lam Vong Cơ dưới ánh nến, tựa như loé lên những ánh sáng rực rỡ khác, sau đó, y nói: "Quà đáp lễ, mạt ngạch, tặng ngươi".

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, nhìn mạt ngạch đó, nói: "Tặng cho ta á? Nhưng ta thấy nó có đẹp đâu".

"Ngươi!" Lam Vong Cơ thật sự sắp bị người này chọc giận rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Nguỵ Vô Tiện, lại hỏi hắn: "Ngươi không phải đã từng chép gia quy sao?"

Nguỵ Vô Tiện cầm mạt ngạch nghịch nghịch, "Ta chép cho có, cũng không vào đầu, hơn 3000 điều gia quy của gia tộc ngươi, ai mà nhớ nổi chứ."

Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, muốn lấy lại sợi mạt ngạch, Nguỵ Vô Tiện rụt tay lại, "Làm gì thế, vừa mới tặng cho ta, chính là của ta, không có lý nào lại đòi về".

Chỉ thấy Lam Vong Cơ, rất hiếm khi quay mặt đi, không nhìn hắn cũng không nói chuyện.

Thế này trái lại khá là ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này tiến bộ dữ nha, đây rõ ràng là y đang giận đùng đùng.

Vì vậy ôm lấy gương mặt của y đặt lên một nụ hôn, đôi mắt đó cong lên, "Lam nhị ca ca, tại sao tức giận? Hôn thêm mấy cái, có thể hết giận không?"

Quả nhiên hôn người nọ một hồi, hôn đến khi trái tim người nọ đều rung động lên. Lam Vong Cơ đưa tay, giữ lấy gáy hắn, gia tăng thêm nụ hôn sâu. Đôi chân dài đó đong đưa trên người của người nọ, Lam Vong Cơ một tay nắm lấy đùi hắn, xoa nhẹ nhàng ở bẹn, khiến Nguỵ Vô Tiện run rẩy từng đợt.

Ra sức quấn quýt lấy đôi môi ấy, hôn đến tiếng nước vang lên, Nguỵ Vô Tiện thở dồn dập ra hơi thở nóng rực, bắt được chút khoảng trống, hỏi y: "Lam nhị công tử, lúc nãy Lục Tâm Dao xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy cái tên này, Lam Vong Cơ dừng động tác, đầu mày hơi nhíu lại, Nguỵ Vô Tiện vẫn tiếp tục hỏi: "Nói, trung thực kể ra".

Lam Vong Cơ nhíu mày càng chặt hơn, "Không xảy ra chuyện gì cả, nàng ấy tự mình té".

Nguỵ Vô Tiện không buông tha y, "Vậy tại sao vẻ mặt ngươi lại như thế này?"

Đôi mắt trong suốt nhạt màu của Lam Vong Cơ loé lên một tia không vui, nói: "Ngươi không được phép nhắc đến nàng ấy".

Giọng điệu đó cực kỳ độc đoán, cực kỳ có dáng vẻ dạy dỗ người khác. Nguỵ Vô Tiện hơi kinh ngạc, mới hiểu ra, hắn và Lam Vong Cơ, bởi vì cùng một người cùng một sự việc, mà làm cho bầu không khí chua nhoét.

Mi tâm của Lam Vong Cơ nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên (川), Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, "Lam Trạm, chúng ta thật ngốc khi ở cùng nhau". Nói xong, lại tiếp tục hôn lên cái chữ xuyên đó. Tay Lam Vong Cơ vẫn luôn rong chơi ở vùng eo và bụng của hắn, nhưng không có cảm giác chạm vào rõ ràng, sợ cọ một hồi lại toé lửa, nhưng Nguỵ Vô Tiện cứ vô tình hữu ý đụng vào chỗ giữa hai chân y, đôi môi đỏ mọng đó khiến người ta có chút nóng người, cứ liên tục hôn lên gương mặt y mà châm lửa.

"Nguỵ Anh, đừng quậy nữa". Lam Vong Cơ lại lên tiếng ngăn cản hắn.

Nguỵ Vô Tiện dán lên môi y, hỏi y: "Vì sao vậy? Lam nhị công tử cứng đến không chịu nổi ư?" Hắn ở trên người của người ta cọ tới cọ lui, muốn không nổi lên phản ứng cũng khó, nhưng Lam Vong Cơ nói: "Ngươi, còn chưa khoẻ". Bọn hắn lần trước chơi quá mức, hậu huyệt của Nguỵ Vô Tiện bị thao đến mức sưng đỏ phát đau, Lam Vong Cơ đau lòng, xức thuốc cho hắn mấy hôm nay, y lại nói: "Ta xức thuốc cho ngươi".

Nguỵ Vô Tiện hiếm khi nghiêm túc nghe lời đứng dậy, Lam Vong Cơ lấy dược cao, đi đến mép giường đợi hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện không theo qua, hắn đi đến một hộc tủ và kéo ra, lục lục tìm tìm trong đó, lấy ra một cuốn sách, lật lật vài trang, vứt đi, lại lấy ra một cuốn khác, liên tiếp vứt ra vài cuốn. Lam Vong Cơ không biết hắn muốn làm gì, liếc nhìn mấy cuốn sách nằm dưới đất, mới phát hiện bìa sách đều là những hình vẽ khó coi, đây là những cuốn sách mà trước đây Nguỵ Vô Tiện đã nói tới, bộ sưu tập Xuân cung đồ của hắn.

Người này, kêu hắn tới xức thuốc, thế nhưng đột nhiên không hiểu sao hắn lại chạy đi xem Xuân cung đồ, Lam Vong Cơ hoàn toàn không nói nên lời, gọi hắn: "Nguỵ Anh, xức thuốc".

Nguỵ Vô Tiện không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn cuốn sách trong tay, thản nhiên trả lời: "Ờ, chờ chút". Sau khi lật xem xong thì ném cuốn đó đi, mới hớn hở chạy qua, quỳ trước mặt người nọ, hắn làm vài động tác cởi dây lưng quần Lam Vong Cơ, lấy cái thứ cương cứng ngắc đó ra, Lam Vong Cơ mới hiểu rõ hắn muốn làm gì.

Lam Vong Cơ giật mình, đẩy vai hắn ra, "Nguỵ Anh, không cần".

"Cần" Nguỵ Vô Tiện cúi đầu xuống, trước hết hôn hai cái lên quy đầu no tròn đó, cảm thấy vẫn ổn, sau đó đưa đầu lưỡi ra liếm liếm lỗ chuông, phát hiện thực sự vẫn có thể chấp nhận được, hắn mở miệng, hơi thở ấm nóng phà lên dương v*t đang cương cứng, nói: "Đừng nhúc nhích, Ngụy ca ca sẽ thể hiện cho ngươi thấy năng lực học hỏi siêu mạnh của ta đây".

Hắn cũng chưa từng làm qua, trước đây chỉ nhìn thấy trên Xuân cung đồ mà thôi, muốn làm cho Lam Vong Cơ nhưng sợ y sẽ không thoải mái, cho nên mới lật sách nghiên cứu kỹ lưỡng một chút. Hắn há miệng, ngậm lấy Lam Vong Cơ, dương v*t càng lúc càng căng to trong miệng hắn, cứng rắn lấp đầy miệng hắn, quá lớn rồi, hắn nuốt không hết, chỉ có thể liếm từ từ, hầu kết chạy lên chạy xuống, tràn ra nước bọt, thấm ướt mặt ngoài dương v*t. dương v*t màu đỏ tía được bao bọc lấp lánh ánh nước, dưới ánh nến sáng rõ khác thường, những đường gân xanh nổi trên đó, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện nuốt vào, đều có thể cảm nhận được mạch đập nảy nảy trong miệng mình, dần dần tự mình cũng liếm đến phát sinh ra được một vài cảm giác khác nhau, ngọn lửa ở bụng dưới cũng càng lúc càng bùng cháy.

Nhưng vì có chút lo lắng, nên càng ra sức liếm láp, dù sao hắn cũng không rành lắm, nhớ lại những gì trong sách viết, đưa tay qua, xoa nhẹ nhàng ở gốc trụ, miệng tập trung mút lấy phần phía trên. Trong miệng Nguỵ Vô Tiện ấm nóng, vừa ướt vừa trơn, chiếc đầu lưỡi nhỏ bé vẫn có chút rụt rè run rẩy, mút lấy quy đầu của y, liếm sạch chất dịch trong suốt tiết ra từ lỗ chuông, vẫn liên tục mút lấy chỗ đó, tiếng nước không ngừng vang lên, làm cho Lam Vong Cơ đến mức chịu không nổi.

Những ngón tay thon dài xinh đẹp của Lam Vong Cơ luồn vào mái tóc của hắn, vốn muốn đẩy đầu hắn ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện không chịu, cứ khăng khăng liếm lên, nuốt lấy dương v*t của y càng sâu hơn, chọt thẳng đến cổ họng, hắn phát ra tiếng rên cố nén: "Ưm".

Âm thanh đó khiến sợi dây lý trí của người ta đứt phựt, Lam Vong Cơ chuyển sang giữ chặt lấy đầu hắn, điều khiển động tác của hắn, để dương v*t của y ra ra vào vào trong miệng hắn, giống như động tác đâm vào rút ra ở hậu huyệt của hắn như mọi khi, nhưng sợ hắn khó chịu, nên động tác dịu dàng hơn nhiều.

Nguỵ Vô Tiện còn chưa quen, thường xuyên giống như bị nghẹn, miệng bị banh rộng ra, nóc họng bị đâm đến chịu không nổi, hai mắt đã ứa lệ, Lam Vong Cơ nhẫn nhịn đến cực điểm, lên tiếng nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Nghe lời, răng, đừng cắn".

Giọng nói trầm thấp đó mang theo hơi thở gấp gáp, quá mức dễ nghe, có một loại mê hoặc khiến người ta phục tùng, Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn, để mặc y hành động, học cách ra vào của y, dùng chiếc lưỡi mềm mại phục vụ y. Cho đến khi cảm thấy mạch đập trong miệng nảy lên kịch liệt, Lam Vong Cơ thọc sâu vào một cái, phóng xuất trong miệng hắn.