Xuân Ý Nháo

Chương 46-2: (H)



Bản thân cảm thấy thân thể này càng lúc càng mẫn cảm, thậm chí nảy ra những hứng thú kỳ kỳ quái quái muốn được Lam Vong Cơ chơi đùa, đây là thời điểm nhạy cảm khi mới vừa xuất tinh, Lam Vong Cơ thích gia tăng tốc độ tấn công, mà hắn thì sẽ càng có cảm giác hơn, bị cơn khoái cảm đó làm cho sung sướng tới nỗi cơ thể run rẩy kịch liệt, chất lỏng ở phía trước liên tục chảy ra, hậu huyệt thít chặt lại, vách thịt non bên trong rất mềm mại, dày đặc và liên tục rơi xuống, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, cực kỳ nhẹ nhàng, thân mật hút lấy thứ ấy của Lam Vong Cơ.

Vừa mềm vừa ấm áp, hút đến mức khiến cho trong lòng người ta ngứa ngáy, cũng không để ý hắn thít chặt lại như thế, Lam Vong Cơ nâng chân hắn lên, ôm lấy eo hắn, tự mình đâm vào thật mạnh, tiến vào thật sâu, hướng đến chỗ ướt át nhất mềm mại nhất bên trong huyệt đạo đó, giam chặt trong thân thể của hắn, đột ngột bị cái vật cứng ngắc nóng hổi đó của Lam Vong Cơ tấn công vào, thịt mềm ở huyệt khẩu bị ma sát đến tê dại, lại đốt nóng bên trong hắn, làm cho hắn vô cùng sung sướng, khoái cảm chi phối toàn bộ cơ thể, chất dịch tình yêu cứ rỉ rả chảy ra, ướt át chảy dọc theo đùi xuống dưới, ướt đẫm một mảng.

"Sâu quá! Á! Lam Trạm! Ô a" Nguỵ Vô Tiện khóc lóc, Lam Vong Cơ cũng không còn biết gì nữa, cũng không quan tâm đến hắn, hôm nay mãnh liệt một cách bất thường, hung bạo hơn mọi khi, chỉ miệt mài cho hắn ăn một bữa thật dữ dội, run run rẩy rẩy, Nguỵ Vô Tiện lại phát tiết một lần nữa, lần này thở hổn hển càng kịch liệt hơn.

Lam Vong Cơ vùi đầu vào cổ hắn, nghe giọng nói mềm nhũn của hắn: "Lam Trạm, tha, tha mạng a, a! Lam nhị ca ca, tha cho ta đi, ô...."

Tiếng kêu nũng nịu mềm nhũn đó, càng lộ ra vẻ thân mật hơn, dương v*t bên trong cơ thể đâm một cái vào huyệt đạo mềm mại, rung lên xuất ra một dòng chất lỏng nóng bỏng. Lam Vong Cơ cuối cùng cũng phát tiết được, cả hai đều thất thần trong giây lát, khi vật đang trong cơ thể được rút ra, Nguỵ Vô Tiện vội vàng chụp lấy y, giọng nói mềm mềm giống như nũng nịu, "Lam Trạm, ta không đứng nổi, giúp ta".

Lam Vong Cơ nhìn hai chân run rẩy của hắn, dòng tinh dịch trắng đục bị phun vào trong huyệt nội chảy ra, tích tích táp táp nhỏ giọt xuống dưới, tình triều của Nguỵ Vô Tiện còn chưa lui, mặt ửng hồng, ngay cả đầu mũi cũng phơn phớt hồng, thật là đáng yêu quyến rũ.

Vòng tay qua eo hắn, vác hắn lên vai, "A!", Nguỵ Vô Tiện bị mất trọng tâm, vừa kêu to một tiếng, thì đã giống như một bao tải vắt ngang trên vai y, cặp mông cong vểnh ngay trước mặt người nọ, bị nhéo ửng đỏ, từng dấu ngón tay hiện ra rõ ràng, hắn vừa nhúc nhích, cặp mông núng nính lắc lư trước mắt người ta, Lam Vong Cơ liếc nhìn, há miệng cắn một cái lên bờ mông mềm mại.

Sau đó Nguỵ Vô Tiện không dám nhúc nhích nữa, bị y đặt lên trên giường, vạt áo lỏng lẻo dễ dàng mở ra, không thể chịu nổi trước màu sắc diễm lệ hiếm thấy đó, cũng không cởi đồ hắn ra, chỉ để quần áo treo trên người một cách hờ hững. Dọc theo đôi môi mọng đỏ thẳng xuống dưới, lần lượt cắn từng chút một, để lại những dấu ấn đặc trưng của Lam Vong Cơ, nhiệt độ nóng ẩm rong chơi khắp thân thể, chiếc lưỡi nóng bỏng của Lam Vong Cơ lại đốt lên ngọn lửa đó ở vùng bụng dưới, vật đã mềm xuống lại đứng lên giữa hai chân.

Chọc vào hạ thân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhổm dậy nhìn hắn, bộ quần áo màu đỏ lộng lẫy khiến cho thân thể trắng trẻo càng thêm trắng mịn lấp lánh, lại sinh ra một loại hồng hào do động tình mà có, hấp dẫn người ta, Nguỵ Vô Tiện người này, trong mắt Lam Vong Cơ quá sức xinh đẹp, ngay cả tính khí đang đứng thẳng giữa hai chân cũng có màu hồng phơn phớt, đáng yêu không thể tả.

Vì vậy cúi đầu xuống, hạ một nụ hôn xuống vật đang đứng thẳng đó, một tay vuốt ve vùng bụng săn chắc của hắn, di chuyển xuống, quét nhẹ qua đám lông mu, vẽ thành hình vòng tròn, một tay nâng niu hai túi da mong manh xoa nhẹ, khảy khảy từng đợt.

Nguỵ Vô Tiện không thể chịu đựng nổi chuyện này, mặc dù hắn thường hay lén tấn công, cởi quần của người ta rồi liếm láp, cho dù đây là Lam Vong Cơ tình nguyện làm cho hắn, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận Lam Vong Cơ làm như thế này cho hắn. Chỉ cần tưởng tượng cái người băng thanh ngọc khiết này làm loại việc xấu hổ kia cho hắn, là hắn cảm thấy kích thích quá mức, Nguỵ Vô Tiện nảy sinh ý tưởng chạy trốn, nhưng Lam Vong Cơ đang vùi đầu giữa hai chân hắn, nắm giữ nơi yếu ớt nhất của hắn, hoàn toàn không cho hắn nhúc nhích gì cả.

Người này lại không giống như muốn hắn thần phục, chỉ là lần lượt hôn từng cái dọc theo hình dạng vật ấy của hắn, hơi thở ấm nóng phun trên bề mặt vật ấy, cho đến khi người ta bị kích thích không chịu nổi. Hai tay hắn luồn vào mái tóc Lam Vong Cơ, đẩy đầu y ra, "Lam Trạm, ta không cần, không cần thế này".

Cuối cùng Lam Vong Cơ đặt một nụ hôn lên quy đầu của hắn, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn. Lam Vong Cơ trong trang phục màu đỏ thực sự là vô cùng tuấn mỹ, đôi môi mỏng ướt đẫm nước bóng mượt, thực sự là câu hồn đoạt phách, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thốt lên một tiếng, hơi ngồi dậy, cúi người hôn lên, tăng thêm độ ướt át cho cánh môi đó. Mạt ngạch trắng tinh bắt mắt, ma xui quỷ khiến sao mà Nguỵ Vô Tiện lại tháo ra cho y, hắn chỉ là thích nhìn dáng vẻ không bị câu thúc của Lam Vong Cơ, quấn mạt ngạch trên tay, hắn phà ra hơi nóng nói: "Lam Trạm, đừng làm phía trước, làm phía sau ta, ta thích làm ở phía sau".

Giọng nói vừa rơi xuống thì bị người nọ đẩy ngã trở lại giường, Lam Vong Cơ nâng mông hắn lên, tử đẩy mình đi vào, Nguỵ Vô Tiện hừ một tiếng: "Ưm...". Bên trong đều là những thứ còn sót lại của trận cuồng phong hồi nãy, trơn ướt, vách thịt nhẹ nhàng ấm áp bao bọc lấy, túm chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ không buông, sự kích thích khiến cả hai đều có chút choáng váng.

Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ bằng giọng mũi qua đôi môi mềm, như một chú mèo nhỏ yếu ớt nhõng nhẽo, thoải mái dễ chịu để mặc cho người nọ vuốt ve, khá là hưởng thụ lắc eo theo động tác của Lam Vong Cơ.

Trong bộ quần áo màu đỏ, tựa như cành hoa đẹp mắt đang đong đưa, dập dờn bung nở ở đầu trái tim người nọ.

Lam Vong Cơ cúi người xuống, cùng hắn mười ngón đan xen, để mặc cho mạt ngạch quấn quýt trên tay của hai người, hôn hắn giống như quên cả thân mình, nhỏ giọng thì thầm kêu tên hắn: "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh".

Nguỵ Vô Tiện dưới giọng nói trầm thấp mê người của y, mở rộng chân quấn lấy y, cùng với dục vọng khiến người ta điên cuồng, thừa nhận một lần nữa.

***

Gần như hồn phách lên mây, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình không bị ngất xỉu, đã là sự tiến bộ sau nhiều lần luyện tập, tiểu cũ kỷ thực sự là hung hăng, đến nỗi hắn không muốn nhúc nhích một xíu nào, bày ra một tư thế thoải mái, nằm trong lòng người nọ.

Lam Vong Cơ cũng hiếm khi không nhúc nhích, chỉ ôm hắn, lặng lẽ, tận hưởng thời gian dịu dàng sau cơn kịch liệt. Một lúc lâu sau, ánh mắt y loé lên, mở miệng: "Nguỵ Anh, ta có chuyện nói với ngươi" Nguỵ Vô Tiện lười biếng, theo thói quen dụi dụi vào lòng ngực y, nói: "Nói đi".

"Ta đã gặp một người", ngừng một chút, y nói: "Khi thấy người đó, tim ta sẽ đập điên cuồng". Hắn vốn cũng không hy vọng Lam Vong Cơ sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng ít nhất cũng không phải tin khủng khiếp như thế này chứ, câu nói này khiến đầu óc Nguỵ Vô Tiện trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, lập tức bật dậy, mở to mắt, hỏi y: "Ngươi có ý gì? Xuất hiện một người, còn làm cho tim ngươi đập mạnh?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Có nghĩa là Lam Vong Cơ còn có một mệnh định chi nhân khác ư? Loại chuyện này mà cũng có cạnh tranh? Không muốn nghĩ nhiều như thế, toàn bộ đầu óc của hắn đều là cái người khác khiến cho tim Lam Vong Cơ đập nhanh, đại não Nguỵ Vô Tiện trực tiếp nổ tung.

Cũng không biết hắn lấy sức lực ở đâu, chỉ thấy hắn băng qua người Lam Vong Cơ, sắp nhảy xuống giường. Lam Vong Cơ nhanh chóng ôm hắn trở lại, để hắn nằm trên người mình, kềm giữ tay chân hắn, ôm hắn thật chặt, "Ngươi đi đâu?"

"Là ai? Ta đi giết hắn!" Nguỵ Vô Tiện làm sao còn quan tâm được nhiều như thế, hắn không thể nào chịu đựng được chuyện này, hắn vùng vẫy trên người Lam Vong Cơ, muốn thoát ra.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài, "Nguỵ Anh, chuyện không phải vậy". Y ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, bụng dưới áp sát vào nhau, hơi nhô lên một chút, lại cảm thấy chỗ đó có chút cứng lên, nghe thấy Lam Vong Cơ nói: "Chỉ đối với ngươi, ta mới có loại cảm xúc này".

Nguỵ Vô Tiện lập tức bình tĩnh lại, nằm dựa trên người y, đôi mắt xinh đẹp hơi phiếm đỏ nơi đuôi mắt, Lam Vong Cơ lưu luyến hôn lên nơi đó, khẽ nói: "Đối với người kia, ta nghĩ, có lẽ là cảm giác sợ hãi".

Không có lý do, không cách nào khống chế, bởi vì từ sâu trong tim phát ra tín hiệu, sợ hãi. Y nói: "Ta đã từng gặp loại cảm giác này khi còn rất nhỏ".

Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu ngay, "Ý ngươi muốn nói là, khi NÓ xuất hiện?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Ta không biết vì sao hắn đối phó ngươi, Nguỵ Anh, ngươi cần phải cảnh giác".

Nói xong lại ôm chặt lấy hắn, Nguỵ Vô Tiện mới hiểu ra, những hành động điên cuồng vừa rồi, tất cả chỉ vì sâu trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, Lam Vong Cơ cần phải cảm nhận hắn thật rõ ràng, ôm ấp hắn, mới có thể làm dịu nỗi bất an của y.

Nguỵ Vô Tiện lại không như vậy hay sao, ôm ngược lại Lam Vong Cơ, cảm nhận lòng ngực ấm áp đó, đôi mắt hắn kiên quyết, nói với y: "Lam Trạm, ta không sao, ngươi cũng nhất định khoẻ mạnh, chúng ta cùng nhau, khó khăn gì cũng đều sẽ không thành vấn đề nữa."

Nguỵ Vô Tiện chính là có loại khả năng này, hắn nói cái gì, Lam Vong Cơ cũng đều tin hết, cho nên lại gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Bị bộ dạng thành thật này khiến cho hắn rất hạnh phúc, Nguỵ Vô Tiện lại tìm tới đôi môi mỏng khẽ hôn lên, từng hơi thở ấm áp hấp dẫn người nọ, bàn tay Lam Vong Cơ trượt dọc xuống theo đường eo hoàn mỹ, lớp chai mỏng trong lòng bàn tay lướt qua, mang theo từng đợt tê ngứa râm ran, thân thể Nguỵ Vô Tiện cong lên, bụng dưới càng dán sát vào nhau, càng cảm nhận được nhiệt độ tăng vọt.

Lam Vong Cơ cũng chạm nhẹ vào môi hắn, hỏi hắn: "Thêm lần nữa?"

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng mỉm cười, "Lam nhị công tử có cần phải hỏi không?" Nói rồi đi tìm vành tai của y, thổi vào đó một hơi thở nóng rực, cười nói: "Y sư Ôn Tình không phải đã nói, ta không được từ chối ngươi đó sao".

Liền cảm giác lỗ tai đó nóng lên, Lam Vong Cơ đã lật người đè hắn xuống, khiến cho cái người đang cười xấu xa kia, không còn dám ngông cuồng nữa.