Xuân Ý Nháo

Chương 54-1



Sầm sét ầm ầm vang lên ở chân trời, đứa trẻ bé xíu bơ vơ buồn bã, một vết thương khá dài trên má trái rỉ máu ra, theo những hạt mưa rơi xuống, nó phải nắm chặt hai tay mới miễn cưỡng có thể chịu đựng.

Mưa to như trút nước, dưới ánh trăng yếu ớt, nước mưa rửa sạch máu trên mặt đất, hình thành một vũng nước màu đỏ, tàn khốc đến thê lương.

Con sói màu đen khổng lồ, ngay trước mắt, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn gã, đây là cơn ác mộng của gã.

Gã đáng lẽ là một đứa trẻ hạnh phúc, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nhưng không hiểu sao bị một con yêu sói bắt đi, con yêu sói bắt gã uống máu, cho gã sức mạnh, dạy gã các thể loại thuật pháp. Gã cũng không biết tại sao, gã học cực kỳ nhanh, mà mỗi khi mạnh hơn một chút, tâm trí gã lại trưởng thành hơn một chút, chỉ trong sáu tháng, trái tim gã đã không còn là một đứa trẻ, gã hoàn toàn kế thừa tư tưởng của con yêu sói đó, cũng biết con sói muốn làm gì, biết chắc mình là người kế thừa của nó, nhưng gã, không nói gì.

Mà là một ngày, bất ngờ tấn công, muốn giết chết con sói. Bởi vì nếu con sói chết đi, tất cả sức mạnh đều sẽ trở thành của gã, gã muốn về nhà.

Nhưng mà gã vẫn còn quá ngây thơ, tuy lảo đảo loạng choạng trở về nhà, nhưng con yêu sói đó không có chết. Khi gã đang được điều trị, con yêu sói cũng đang dưỡng sức, lúc gã trở về nhà, bảy ngày trôi qua, bảy ngày đó là những ngày hạnh phúc cuối cùng trong cuộc đời gã. Đêm ngày thứ bảy, con yêu sói đã gần như giết toàn bộ gia đình gã, gã bị thương nặng, con sói vốn muốn giết sạch cả nhà gã, rồi lấy lại yêu lực của nó, nhưng chưa hạ thủ.

Lúc này lạnh lùng nhìn gã té giữa vũng máu, trong đầu gã vang lên một giọng nói, con sói nói: "Không muốn chết, thì ăn tâm trí của bọn chúng đi"

Gã biết con sói này dựa vào việc nuốt tâm trí và tình cảm của con người để sống, bản thân gã kế thừa yêu lực của con sói, cũng có thể dựa vào chuyện này để khôi phục thân thể, nhưng nhìn xuống, ở đây còn có người nào để gã ăn, ngoại trừ, cha mẹ đang ngất xỉu bên cạnh gã.

"Không! Tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy! Thà ngươi giết chết ta còn hơn!" Gã hét to trong đêm mưa.

Nhưng con sói đó, vẫn lạnh lùng nhìn gã, chỉ nói: "Bởi vì ngươi muốn hoàn toàn trở thành ta".

"Ta không cần!!" gã hét lên lời cự tuyệt, con sói đen đó không hạ thủ nữa, xoay người, bỏ đi. Còn gã gục ngã dưới cơn mưa, mặc cho nước mưa gột sạch, càng lúc càng lạnh, gã từng nghĩ liệu gã có chết ở đây không, nhiều năm sau đó, gã thậm chí không ngừng tự hỏi, nếu như đêm đó, gã có thể chết nhanh một chút, thì có phải sẽ không có bi kịch sau này hay không.

Trong lúc gã đang mơ hồ, thân thể lảo đảo, đứng lên, đưa tay ra cho cha mẹ đang nằm trên mặt đất. Con người ấy mà, nếu không có ký ức, nỗi đau khổ cũng sẽ không xé ruột xé gan như thế này, thế nhưng gã đã không mất đi ý thức, chỉ là thân thể không thể nào tự khống chế, mặc cho nội tâm đang gào thét cự tuyệt, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Trong đêm mưa đó, gã đã nuốt chửng thần trí của cha mẹ, lại đau khổ, cũng không có cách nào để quên.

Sau đó gã luôn ở cùng với cha mẹ đã mất trí của mình, chăm sóc bọn họ, sống cùng nhau. Tính tình gã cổ quái, từ chối tiếp xúc với người khác, cô cô của gã sợ tâm lý gã bất thường, nên mời vài người khuyết tật đến phục vụ cho họ. Mặc dù những người này tàn tật, đầu óc cũng ngu ngốc, bất kể gã phản đối thế nào, cũng đều vẫn ở lại cùng gia đình gã suốt mấy năm, sau đó cha mẹ qua đời, gã biết gã nhất định phải đi rồi.

Dòng máu chảy trong cơ thể mỗi ngày đều đang kêu gào, luôn có một giọng nói ra lệnh cho gã, gã phải dùng ý chí cực kỳ mạnh mẽ mới có thể ở bên cạnh cha mẹ suốt mấy năm, nếu bây giờ không đi, sớm muộn gì gã cũng sẽ ra tay với người thân bên cạnh, cho nên gã không nói một lời nào, rời khỏi nơi đó.

Nguỵ Vô Tiện gã luôn biết rõ, Lam Vong Cơ gã cũng biết, gã có toàn bộ ký ức của con yêu sói đó. Dù gã không cam lòng, nhưng gã không có cách nào chống lại ý chí chảy trong máu gã.

Xa cách nhiều năm cũng không sao, máu của gã sẽ dẫn gã tìm ra bọn hắn, nên trước tiên là gã đến Di Lăng, đáng tiếc chậm một bước, Giang Phong Miên đã mang Nguỵ Vô Tiện đi. Nhưng gã tìm kiếm ký ức của con yêu sói và đi đến Loạn Tán Cương, nơi đây cực kỳ âm tà, là nơi thích hợp nhất để gã tu luyện, vì thế gã đã sống ở đó. Cho dù có sức mạnh của con yêu sói, nhưng muốn đối phó với người trong tiên môn, gã cũng không được bất cẩn, may mắn bọn hắn đều còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian, gã cũng thường biến hoá thành người khác, đi hỏi thăm tin tức của bọn hắn, không bỏ sót một thông tin gì.

Nhưng gã không ngờ rằng, Lam Vong Cơ thế mà gặp gỡ Nguỵ Vô Tiện, hai người còn yêu nhau. Đối với Lam Vong Cơ, gã không có gút mắc gì, chỉ cần làm theo ý chí của con yêu sói, nhưng đối với Nguỵ Vô Tiện, không hiểu sao gã rất căm hận.

Tất cả những chuyện này lẽ ra phải rơi vào người Nguỵ Vô Tiện, con yêu sói rất hài lòng hắn, nhưng được cha mẹ hắn cứu ra, con yêu sói không còn cách nào, mới phải chọn gã, bắt gã mang đi.

Nguỵ Vô Tiện thì được cứu ra, sau đó còn đến Liên Hoa Ổ tu tiên, còn cùng Lam Vong Cơ yêu nhau. Còn gã thì sao, mất đi cha mẹ, một mình cô độc ở Loạn Tán Cương này, lúc đói, còn phải đi ra ngoài nuốt thần trí của con người, dựa vào cái gì? Toàn bộ chuyện này, vốn là hắn phải chịu chứ.

Vì vậy nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nhảy ra trước mặt Lam Vong Cơ, gã không thể nén giận được nữa. Mà gã lại không thể đơn giản tiêu diệt Nguỵ Vô Tiện, trước tiên gã phải hoá giải những ám thị của Tàng Sắc Tán Nhân, sau đó dẫn hắn đến Loạn Tán Cương, lợi dụng không khí âm tà ở đây, nghĩ cách trích máu ra khỏi cơ thể Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ trước mặt gã tương đối bị động, vừa vặn gã có thể dùng để uy hiếp Nguỵ Vô Tiện. Cho nên chuẩn bị tốt kế hoạch, từng bước dẫn dụ bọn hắn tới đây.

***

Giọng của gã Mặt Sẹo đầy giận dữ, Nguỵ Vô Tiện nghĩ chắc là gã đã trải qua nỗi đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng mà đôi mắt của hắn cực kỳ kiên định: "Nhưng, chuyện này cũng không phải lỗi của ta".

Nguỵ Vô Tiện thật ra cũng chỉ là một nạn nhân, nhưng nếu Mặt Sẹo không trút những hận thù đó lên người hắn, thì làm thế nào có thể tiếp tục chống đỡ. Gã còn lâu mới quan tâm Nguỵ Vô Tiện nói gì, dưới cái nhìn của gã, toàn bộ chuyện này chính là lỗi của Nguỵ Vô Tiện.

Nhìn thấy Mặt Sẹo bộc phát yêu lực ra, toàn thân toả ra khói đen, từng đợt gió âm u thổi xung quanh, khí lạnh đột ngột tăng lên, bức người ta lạnh đến tận xương. Những tà tuý trên Loạn Tán Cương tập trung ngay trước mặt, lớp sương đen bao quanh hai người Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Lớp sương đen mang theo những tiếng thét chói tai và những trận cười ghê rợn, gào rống với hai người, đột nhiên xuất hiện một gương mặt gớm ghiếc, giương nanh múa vuốt sắp nhào tới cắn lấy bọn hắn. Nguỵ Vô Tiện phản ứng cực nhanh, rút Tuỳ Tiện ra chặn lại, sau đó vung kiếm tránh đi, nhưng hiện giờ kim đan của hắn chưa hồi phục, không dùng được linh lực, căn bản không có chút uy hiếp nào đối với những tà tuý này, thậm chí có nhiều con còn leo lên gặm cắn Tuỳ Tiện của hắn, hàm răng đó chạm vào lưỡi kiếm sắc bén, phát ra những tiếng "ken két", Nguỵ Vô Tiện giật mình, vẩy kiếm một cái, nhanh chóng lùi lại.

Tiếng đàn của Lam Vong Cơ vang lên, làm cho lớp sương đen bao quanh bị chấn động và tan ra, đối phó những linh thể này, tiếng đàn vẫn hiệu quả hơn. Nguỵ Vô Tiện lùi đến bên cạnh y, Lam Vong Cơ lại sử dụng một kỹ năng, khảy dây đàn, khúc nhạc hào hùng, chiến đấu không chút lưu tình với đám tà tuý. Những tiếng hét thống khổ vang lên khắp toàn thân bọn chúng, lập tức tiêu tan, nhưng càng lúc càng có nhiều hắc ảnh ùn ùn lao tới không ngừng, há to miệng gào rống điên cuồng, giống như muốn át cả tiếng đàn.

Cả một mảng đông nghìn nghịt, khiến cho bầu trời vốn đã mờ mịt lại càng thêm u ám, Mặt Sẹo đứng trong chỗ tối, khói đen toả ra từ thân thể hoà lẫn cùng với những tà tuý này thành một thể, gã nhờ vào âm tà của Loạn Tán Cương, tự mình tan thành một trong số đó.

Một luồng ánh sáng xanh xé gió bay đến, nhưng đối với đám tà tuỳ đang tràn ngập khắp vùng núi này mà nói, chỉ như một hòn đá ném xuống biển, không thể tạo thành sóng. Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc, khảy dây đàn, che chắn Nguỵ Vô Tiện ở phía sau.

Nguỵ Vô Tiện vốn không cần y bảo vệ, nhưng Lam Vong Cơ hẳn là nhìn ra, tà khí xâm nhập vào cơ thể hắn quá sâu, với tình huống hiện tại, lại ở nơi âm tà nhất thế giới, hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu, tà khí trong cơ thể hắn đã luôn giao động không yên, như muốn phá toang cơ thể để thoát ra ngoài. Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận, lúc này hắn nghe thấy tiếng đàn của Lam Vong Cơ, cảm giác rất khó chịu.

Tà khí trong cơ thể là một sức mạnh cực kỳ cường đại, hắn cũng có thể dùng để chống lại mấy thứ kia, tuy Lam Vong Cơ nói là không sao, nhưng hắn một chút cũng không muốn trở thành bộ dạng mà Lam Vong Cơ không thích, cho nên, hắn không muốn dùng. Hắn ở phía sau Lam Vong Cơ, áp trán vào lưng y, ngửi mùi quen thuộc của y, nỗ lực đè nén sự thôi thúc đó, nghĩ rằng không sao cả, có Lam Trạm ở đây.

Hắn chuyên tâm mặc niệm, không thể sử dụng, không thể thua sức mạnh tà ác này.