Xuân Ý Nháo

Chương 6-1



"Nguỵ Vô Tiện!" Giang Trừng vung chân đá cửa phòng Nguỵ Vô Tiện, sau đó kéo hắn dậy. Nguỵ Vô Tiện bị hắn ồn ào đến đau đầu, lúng ba lúng búng nói: "Ngươi làm gì vậy"

Giang Trừng nhìn dáng vẻ lười biếng của hắn, trong lòng liền nổi giận, "Ngủ ngủ ngủ, đây là lúc nào rồi, mà ngươi còn ngủ được!"

Nguỵ Vô Tiện không thể không ngủ được, ngủ còn đặc biệt ngon, rốt cuộc hôm qua bị Lam Vong Cơ giày vò quá mức. Ngủ một giấc này, cảm thấy khá hơn nhiều, cãi lại: "Hôm nay ta nghỉ ngơi, muốn ngủ thế nào thì ngủ thế nấy".

"À, vậy ngươi cứ tiếp tục ngủ, tình hình bên ngoài thế nào, ngươi cũng đừng quan tâm". Giang Trừng ngồi xuống bên cạnh cái bàn, tự mình rót ly nước.

Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, nói thật là, trải qua sự kiện ngày hôm qua và sự kiện tiếp theo sau đó, hắn cảm thấy chính mình sẽ không thể bị chuyện gì làm cho kinh hoảng nữa, vẫn nằm đó, rất hững hờ lên tiếng hỏi: "Còn có thể có chuyện gì chứ?"

"Cũng không có gì". Giang Trừng ngồi đó uống nước, chậm rãi nói: "Ngươi biết bảng thông báo ở trước nhà ăn Cô Tô Lam thị ha".

Đó đương nhiên là biết, Cô Tô Lam thị là gia tộc quá lớn, đệ tử đông đảo, sợ nhất thời thông báo không đến được đúng nơi, nên có chuyện gì cần công bố, đều sẽ dán lên bảng thông báo đó. Các đệ tử mỗi ngày đều đến nhà ăn mấy lần, tất nhiên sẽ nhìn thấy.

Giang Trừng tiếp tục nói: "Trên bảng thông báo đó, dán tin tức đính hôn của ngươi và Lam Vong Cơ".

Quả nhiên, sự thật chứng minh là hắn vẫn còn non quá, thế sự vô thường, không có doạ người nhất, chỉ có doạ người hơn.

"Cái gì?!!!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp sợ tới mức bật người dậy khỏi giường ngay lập tức, "Người Lam gia muốn làm gì vậy!!! Điên rồi hả?!"

Giang Trừng tiếp tục ung dung nói: "Thiếp canh của các ngươi đã trao đổi, việc đã quyết định xong, người Lam gia không công bố mới là bất thường chứ". Đúng thật, Cô Tô Lam thị là kiểu gia tộc có quy củ, hôn sự của nhị công tử nhà mình, tất nhiên là phải công bố. Nguỵ Vô Tiện đau đầu, nhìn thấy Giang Trừng vẫn còn nhàn nhã ngồi uống trà, trong lòng liền nổi giận, "Giang Trừng, ngày hôm qua ngươi còn giúp ta, tại sao hôm nay lại thay đổi thái độ?"

Giang Trừng xua xua tay, nói: "Nhưng mà việc này ta không có biện pháp nào, cha ta đã gật đầu rồi".

Nghĩ nghĩ, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi hắn: "Là Giang thúc thúc nói Giang thị ta và Lam thị có ước định? Ước định gì vậy?"

"À, phải nói là, không chỉ Giang thị, mà toàn bộ tiên môn bách gia đều có ước định với Cô Tô Lam thị". Giang Trừng nói.

Nguỵ Vô Tiện hứng thú: "Á? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, ngươi có thể nói rõ một chút không."

"Lam Vong Cơ khi còn nhỏ có tới nhà ta. Đúng rồi, khi đó ngươi còn chưa tới nhà của ta, cho nên ngươi không biết". Giang Trừng kể chuyện đã biết cho hắn nghe, lại nói: "Chuyện này của Lam Vong Cơ còn rất nổi tiếng".

Lần đầu tiên biết Lam Vong Cơ, là khi Giang Trừng năm tuổi, Thanh Hành Quân dẫn Lam Vong Cơ đi đến Liên Hoa Ổ, là để xem Giang Yếm Ly, cụ thể vì cái gì thì Giang Trừng không biết, hình như là định kết thân, đáng tiếc Giang Yếm Ly cũng không phải là người mà bọn họ muốn tìm, nên bọn họ rời đi. Sau đó qua hai năm, bọn họ lại tới nữa, lần này là tới xem Giang Trừng. Nói đến đây Nguỵ Vô Tiện liền nói chen vào: "Từ từ, ngay cả ngươi mà Lam Vong Cơ cũng xem?!"

Giang Trừng trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta xấu hơn ngươi chỗ nào hả, làm gì có ai đi tìm nam nhân để kết thân cho con trai mình, cho nên ta mới đi nghe lén bọn họ nói chuyện".

"Nè, Giang Trừng, thế nào mà ngươi lại là một đứa nhỏ lanh lợi như vậy chứ". Nguỵ Vô Tiện hiếm khi khen hắn, thúc giục hắn nói tiếp. Giang Trừng cảm thấy kỳ lạ, kết thân thì tới gặp hắn làm gì, nên chạy đi nghe lén, mới biết được Lam Vong Cơ đã xem qua tất cả tiên tử trong tiên môn, tuổi từ nhỏ đến lớn, mà không có kết quả, thật sự không còn cách nào, Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân dẫn y đi xem bọn công tử, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Thanh Hành Quân lộ vẻ mặt đau xót, Giang Phong Miên lên tiếng an ủi, Thanh Hành Quân mới bắt đầu nói kể tiền căn hậu quả.

Sau khi Lam Vong Cơ trúng lời nguyền, vì đi tìm mệnh định chi nhân, Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân dẫn y đi khắp tiên môn bách gia, xem tất cả các đệ tử thế gia, tìm không ra cũng lập ước định, nếu ngày nào đó mệnh định chi nhân của Lam Vong Cơ xuất hiện ở một thế gia bất kỳ, thì sẽ cho hai người đính hôn.

Cho nên trong tiên môn đều biết chuyện Nhị công tử Cô Tô Lam thị vì trúng lời nguyền, đang đi tìm mệnh định chi nhân này, nhưng cụ thể là lời nguyền gì, vì sao phải tìm, thì không biết. Nhưng không biết nguyên nhân cụ thể cũng không sao, Cô Tô Lam thị là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, một vài gia tộc nhỏ khác đương nhiên muốn kết giao, ước gì mệnh định chi nhân kia xuất hiện trong nhà của mình, tất cả đại gia tộc đều là bạn bè chí thân của Lam thị, thân càng thêm thân chẳng phải là càng tốt sao.

Nhưng vận may của bọn họ không tốt, vẫn luôn chưa tìm được người mà bọn họ muốn tìm, Cô Tô Lam thị vì thế rất buồn rầu, nếu trong tiên môn không có, cũng có thể là trong gia đình bá tánh bình thường, nhưng biển người mênh mông, bọn họ biết đi đâu tìm.

Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị xưa nay quan hệ rất tốt, bọn họ đương nhiên là muốn tới xem, nhưng cũng không có. Giang Phong Miên đối với chuyện này cũng tỏ vẻ đáng tiếc, và cũng đã lập ra một ước định với Thanh Hành Quân, nếu sau này mệnh định chi nhân xuất hiện ở Giang thị, nhất định sẽ giúp Lam thị chuyện này.

"Ta nghe được bọn họ nói, bởi vì trúng lời nguyền, Lam Vong Cơ không có tình cảm, với lại bọn họ nhất thiết phải tìm được mệnh định chi nhân của y". Giang Trừng nhớ lại đoạn đối thoại giữa Giang Phong Miên và Thanh Hành Quân, nói lại cho Nguỵ Vô Tiện.

Lam Vong Cơ không có tình cảm á? Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn hoài nghi tính chân thật của tin tức này từ Giang Trừng, bởi vì hắn không hề thấy Lam Vong Cơ không có tình cảm, suy nghĩ một hồi, vậy mệnh định chi nhân kia của Lam Vong Cơ... Hắn chỉ chỉ chính mình, "Vậy... không phải là ta chứ?"

Giang Trừng nhướng mày: "Lam Vong Cơ nói ai thì là người đó"

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại hỏi: "Vậy y tìm mệnh định chi nhân để làm gì?"

Giang Trừng nhìn hắn một cái, nói: "Bọn họ nói, tìm không ra, thì Lam Vong Cơ sẽ chết"

Từ khi biết chuyện Lam Vong Cơ tìm kiếm mệnh định chi nhân này, lại biết không có người này thì sau đó Lam Vong Cơ sẽ chết, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cực kỳ đau đầu. Cái danh hiệu này, mẹ ơi thật là nặng nề quá nha!!! Không hiểu tại sao hắn lại gánh trên lưng tính mạng của Lam Vong Cơ á, không biết tên khốn khiếp nào đã hạ lời nguyền này, thật là ác độc mà, để hắn biết được là ai, nhất định sẽ kéo tới đánh một trận.

Chuyện này làm hắn rất là khó xử nha, nhưng cũng bởi vì các thế gia thật ra đều biết chuyện này, nên việc đính hôn của hắn và Lam Vong Cơ, cũng không ai cảm thấy kỳ quái, sau khi việc này được công bố, người Lam gia cũng không có đãi ngộ gì đặc biệt, những người khác gặp hắn cùng lắm cũng chỉ nói chúc mừng.

Điều duy nhất lo lắng là sự xấu hổ khi gặp lại tiểu cũ kỷ, nhưng tiểu cũ kỷ bị phạt chép gia quy, hơn 3000 điều, chép mười lần, là hơn ba vạn, mà y phải chép, lần chép này đã trôi qua mười ngày nửa tháng, Nguỵ Vô Tiện cũng không gặp lại Lam Vong Cơ. Trong khoảng thời gian dài này, mỗi ngày như thường lệ, nhưng Nguỵ Vô Tiện này cũng thật là vô tư, nên gần như đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Vì vậy tiếp tục cùng Giang Trừng kề vai sát cánh, tiếp tục cãi nhau ầm ĩ với Nhiếp Hoài Tang, những người khác nói hắn vô tư, hắn từ tốn trả lời: "Lúc còn sống lo gì tới lúc chết, vui chơi ngày nào hay ngày đó".

Lời này tuy xiên xẹo, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất có lý, mấy người bạn chơi thân với hắn cũng không lo nghĩ nữa, tiếp tục cùng hắn hi hi ha ha, trước kia hắn sống thế nào, bây giờ vẫn sống như thế.

Thế nhưng kẻ đáng ghét thì ở đâu cũng có, hôm nay hắn ở nhà ăn để ăn trưa, bị người ta cố ý đụng phải, cơm canh rơi hết xuống đất, thấy cái người đã đụng hắn cố ý chế giễu nói: "Xin lỗi, xin lỗi, nhưng, tức phụ (vợ) của Lam nhị công tử chúng ta, sao còn cần phải đến nhà ăn ăn cơm thế? Không phải nên đến Tĩnh Thất sao?"

Dứt lời gã ta cùng mấy người mặc gia bào giống gã lén lút cười với nhau.

Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy người này hơi quen mắt, cố gắng nhớ lại, đây không phải là cái tên lúc trước nói Lam Vong Cơ cao ngạo đó sao, lần trước bị hắn làm cho tức nghẹn, nên giờ là trả thù hắn.

Đúng thật hắn thân là nam nhân mà lại đính hôn cùng Lam Vong Cơ, vốn dĩ là một chuyện kỳ quái, tất cả mọi người cũng không có khả năng lý giải, chắc chắn sẽ xuất hiện những người nhiều chuyện, nhưng Nguỵ Vô Tiện ấy hả, đối với loại người đáng ghét này, thật ra không được tốt lắm. Hắn khẽ cười một tiếng, không nói hai lời liền vung nắm tay đấm vào mặt người nọ.

Nguỵ Vô Tiện đánh người nọ cũng không nhẹ, các gia tộc khác muốn đi lên hỗ trợ, nhưng bị Giang Trừng đến giúp Nguỵ Vô Tiện đánh tới tấp, mấy người đánh nhau thành một nùi, không thể can ra được. Nhiều môn sinh Lam thị đến mới có thể kiểm soát được tình hình, tất cả đều bị bắt vô một chỗ, phạt quỳ, đợi Lam Khải Nhân đến xử lý.

Gia quy Lam thị cấm tự mình đánh nhau, đây còn là đánh hội đồng, Lam Khải Nhân dạy học hơn 20 năm, chưa từng xuất hiện trò khôi hài như thế này ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ông tức giận đến nỗi đỉnh đầu muốn bốc khói.

"Vô pháp vô thiên! Các ngươi quả thực là vô pháp vô thiên!"

Đang mắng nhiếc, không biết là ai, báo cho Lam Vong Cơ lại đây. Lam Vong Cơ bước vào đại sảnh, liếc nhìn Nguỵ Vô Tiện, hành lễ với Lam Khải Nhân, sau đó cũng quỳ xuống.

Lam Khải Nhân hỏi y: "Vong Cơ, ngươi làm vậy là ý gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh nếu phạm lỗi, Vong Cơ thỉnh cầu thay hắn chịu phạt".

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lời này liền sửng sốt, Lam Khải Nhân hiển nhiên cũng bị làm cho kinh ngạc, "Vong Cơ, ngươi!"

Lam Vong Cơ ngập ngừng tìm từ một chút, rồi nói: "Thúc phụ, thân thể Nguỵ Anh suy yếu, xin cho Vong Cơ chịu phạt thay".

Lời này vừa nói ra, người bị Nguỵ Vô Tiện đánh cho mặt mũi bầm dập liền phản đối, "Hắn mà suy yếu cái quỷ á! Ngươi nhìn mặt ta nè! Cô Tô Lam thị các ngươi đừng hòng bao che người nhà!"

Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn gã, thật là lạnh giá, nhìn thẳng đến khi người ta hoảng sợ, người nọ lập tức câm miệng.

Nguỵ Vô Tiện mới phản ứng kịp, Lam Vong Cơ hẳn là vì trước đó làm hắn bị thương, lo lắng cho thân thể hắn, nhưng thể chất của Nguỵ Vô Tiện tốt như vậy, đã gần như khoẻ lại, vội vàng nói: "Thân thể ta thật sự khoẻ rồi, ta phạm lỗi, làm gì cần ngươi chịu phạt thay ta chứ! Lam lão tiên sinh, người đừng nghe y, cứ việc phạt ta là được".

Nói thật ra, nhưng người khác nhìn hai người tranh nhau chịu phạt, vốn là một chuyện rất đơn giản, nhưng dính đến hai người liền tạo ra ảo giác như dùng gậy đánh uyên ương, Lam Khải Nhân nhất thời cảm thấy không thể xuống tay được.

Nhưng cuối cùng vẫn theo ý Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân nghĩ Lam Vong Cơ đúng thật là đã gây ra lỗi lầm với Nguỵ Vô Tiện, để y chịu phạt thay cũng không phải là không có lý. Nguỵ Vô Tiện cùng người bị hắn đánh, hai người là cầm đầu đám đánh hội đồng, mỗi người bị phạt 50 thước, vì Lam Vong Cơ chịu phạt thay, nên bị phạt thêm 30 thước, còn lại những người tham gia ẩu đả, phạt chép ba lần gia quy.

Lam Vong Cơ liền ở đó, quỳ thẳng tắp, không rên một tiếng, chịu xong 80 thước, sau đó hành lễ với Lam Khải Nhân, yên lặng đứng dậy, rời đi. Trong suốt thời gian đó chưa từng nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, càng không nói câu nào, nhưng lời đồn đãi Nguỵ Vô Tiện là tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) của Lam Vong Cơ vẫn lan truyền ra ngoài, hơn nữa lại còn bay đi khắp nơi.