Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 14



Lúc này trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, cảnh đêm yên ắng tịch mịch, song Quý Đằng lại chẳng buồn ngủ tí nào.

Một trong những lý do, có lẽ chính là tiếng khóc tấm tức văng vẳng từ đằng xa xa nọ. Nghĩ đến vầng trán đầm đìa mồ hôi cùng với lời nói đã bôn ba nghìn dặm trường của người nọ, lòng không khỏi thổn thức, vốn dĩ hắn ta muốn đến cứu đại ca đúng không? Nếu nghĩ theo hướng này, thì ác cảm dành cho người nọ cũng bớt đi phần nào.

Hiển nhiên, vẫn còn một lý do khác khiến cậu mất ngủ: Tiếng hít thở đều đặn ngay sát bên tai.

Ngủ chung giường, hỡi ôi, ai mượn lão quản gia coi cái gật đầu của Hình Tu khi ấy là thật vậy không biết, trời vừa vào khuya đã cho vời Quý Đằng qua đây, lại còn kè kè theo sát đến tận khi cậu ngoan ngoãn trèo trên giường mới thôi.

Câu Tinh không ngừng ca cẩm, chủ nhân mình chết đi sống lại dĩ nhiên ai mà không vui, cơ mà tên quản gia này trung thành, tận tụy theo cách hơi bị quá đáng rồi thì phải?

Nếu Quý Đằng đủ khôn lanh, thì hẳn là cậu đã tranh thủ ngay khi âm thanh khép cửa vang lên mà vùng dậy, chui tọt xuống đất rồi mới phải. Song Quý Đằng lại cho rằng, mặt đất lạnh lẽo ẩm thấp, nằm chẳng thoải mái tí nào. Dù gì Hình Tu cũng đã xoay nghiêng ngủ mất đất rồi, có vẻ gì là phản đối cậu qua đêm ở đây đâu, thế nên Quý Đằng cũng mặt dày mà nằm lì ra đó luôn. Đằng nào thì hôm nay cũng quần quật cả ngày trời rồi, có khi mình vừa đặt đầu xuống gối là ngáy o o ngay cũng nên. 
Ấy thế nhưng đời không như là mơ, cậu tỉnh như sáo sậu.

Thôi vậy, Quý Đằng tự nhủ, dù sao thì mình cũng ngủ không được, còn quân thượng thì ngủ tít thò lò— thất lễ thất lễ tội lỗi tội lỗi~~ Chi bằng nhân dịp không có ai xung quanh mà chuồn quách về phòng riêng cho rồi. Cậu vừa ngồi dậy, tấm chăn cũng bị xê dịch theo, Câu Tinh đã xuyên qua ô cửa sổ bay vụt vào phòng như một tia chớp, đồng thời vận dụng cả mỏ lẫn vuốt, quắp lấy mép chăn tém lại cho ngay ngắn kín kẽ.

Quý Đằng vừa định lên tiếng, Câu Tinh đã suỵt một cái, rồi bay ra ngoài cửa sổ trước, ra hiệu cho cậu đi theo. Quý Đằng vốn thích du sơn ngoạn thủy, mấy trò như trèo cửa sổ này cậu còn lạ gì nữa, cứ thế phóng ra theo nó thôi.

Chẳng qua—— “Ca ca à sao huynh không trồng hoa trồng cỏ ngoài song cửa, mà lại đi trồng xương rồng, thùa sợi đầy đất làm chi vậy~!!!!

Quý Đằng lê tấm thân đầy thương tích về phía vườn hoa, Câu Tinh thì đáp xuống vai cậu: “Ngủ không được à?”

Quý Đằng gật đầu: “Huynh đệ tôi trước giờ vốn xa cách, khoan nói tới chuyện ngủ chung, đến số lần ngồi ăn chung bàn còn chỉ đếm được trên đầu ngón tay nữa là, nên ở cạnh đại ca tôi thấy không quen.”

“Thế nhưng người nằm kế ngươi cũng có phải đại ca ngươi đâu, mà là quân thượng đấy chứ.”

Tại vậy nên mới càng khó ngủ đó.

Quý Đằng lại cảm thán: “Nhưng không ngờ quân thượng lại thiếp đi dễ dàng như thế.”

“Hồn phách quân thượng nhập vào xác phàm, khiến cho thân thể phải chịu thêm gánh nặng, nên rất dễ mệt nhọc.”

“Như vậy có gây hại gì cho cơ thể của đại ca không?” Quý Đằng sốt ruột hỏi.

“Gây hại? Thân xác được tiếp nhận nguyên hồn của quân thượng, là phúc mấy đời lận đó biết chưa!” Câu Tinh cười mỉa.

Đấy là mấy người tự cho là vậy thôi, chứ là tôi thì vẫn mong bên trong đó là hồn phách của đại ca hơn.

“Chẳng qua, việc nguyên hồn của quân thượng nhập vào xác phàm vốn là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Nếu trú ngụ lại quá lâu,” Câu Tinh không dưng thở dài, “Nói không chừng cái xác này sẽ hỏng mất cũng nên.”

Câu Tinh vừa dứt lời, trong đêm đen chợt lóe lên một tia sáng bạc, nhắm thẳng vào bả vai Quý Đằng, Câu Tinh không kịp né, vừa rú lên một tiếng đã bị tia sáng nọ tha đi mất. Cả hai đều tá hỏa âm binh! Quý Đằng nào có rảnh để mà đi suy ngẫm xem đây rốt cục là thứ gì, có nguy hiểm hay không, cậu chỉ biết cắm đầu cắm cổ đuổi theo hướng mà Câu Tinh đã bị lôi đi mất hút.

Chạy mãi, chạy mãi, đến tận hồ nước trong vườn hoa luôn.

Ánh trăng bàng bạc, nước hồ trong vắt, trên chiếc cầu nhỏ có một mỹ nhân dáng đứng yểu điệu. Nếu đây là một thiếu nữ, kể cả có là ma nữ, thì dù có đổi mạng lấy một đêm bên nàng cũng đáng.

Đằng này lại là rặt một tên đực rựa, hơn nữa còn là ăn cướp, đã thế còn có tiền án dâm ô, quả thật là hết sức lãng phí cảnh trí tươi đẹp trước mắt mà.

Mặc dù chỉ nhìn thấy lưng, song vẫn có thể nhận ra y phục hắn ta đã rách tơi bời, quá rõ ràng luôn là ‘tác phẩm’ của mấy khóm xương rồng với thùa sợi đây mà.

Lúc bấy giờ Quý Đằng mới chợt nghiệm ra điểm sáng suốt của huynh trưởng khi trồng ba cái cây đó ngoài cửa sổ.

Ban đầu cậu cũng tính tránh xa hắn ra, nhưng khoảng cách hiện tại đủ để Quý Đằng loáng thoáng thấy được thứ gì đó sáng lấp lánh. Căng mắt ra nhìn kỹ lại, rõ là một sợi tơ bạc, hết sức mong manh, nếu là ban ngày thì đố ai nhìn ra được, nhưng khi ánh trăng rọi vào khiến nó trở nên phản quang và bắt mắt hơn hẳn. Một đầu nó nối với chiếc nhẫn ở ngón trỏ tay phải tên cướp, mà nhìn kỹ lại thì đó cũng không hẳn là nhẫn, mà là do sợi tơ quấn nhiều vòng quanh ngón tay trông như chiếc nhẫn. Đầu còn lại là Câu Tinh, bị sợi tơ bạc ấy trói gô toàn thân, kiên cố như đòn bánh tét, giãy cỡ nào cũng không thoát được.

Quý Đằng do dự hỏi thăm: “Có gì từ từ nói, đại hiệp à, có thể thả con chim đó ra được không?”

“Chỉ là một con chim thôi ư?” Tên cướp co ngón tay lại, Câu Tinh bị treo lủng lẳng đung đưa lên xuống, “Mới rồi hình như ta còn nghe thấy nó nói chuyện với ngươi thì phải? Nói thử mấy câu nghe xem nào?”

Quý Đằng thầm mắng đồ ba trợn, lúc mình tán gẫu với Câu Tinh, mải lo nhìn xem xung quanh có ai không, mà quên mất tên đạo tặc này còn đang ở trong vườn hoa. Có điều, Câu Tinh này tốt xấu gì cũng là yêu tinh hầu hạ cho Hình Tu, chỉ bị bắt lại thôi thì chắc không sao đâu nhỉ?

Huống chi trước khi xuất phát, Tổng tư hình đã dặn đi dặn lại một người một chim rằng, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không được phép nhắc tới những chuyện liên quan tới Âm Dương Đạo, mà thân phận của quân thượng lại càng phải bảo mật hơn, bằng không— Bằng không sẽ thế nào thì, Tổng tư hình chả nói. Quý Đằng cũng chả có gan đi hỏi, phải biết rằng bản mặt của Tổng tư hình là vũ khí tối thượng chuyên dùng để dọa nạt người khác đó.

Quý Đằng lật đật chối phắt: “Anh nghe nhầm rồi thì phải?”

Lúc này tên cướp mới xoay người lại, trên gương mặt còn loang loáng vệt nước mắt, vẫn là phong thái kiều diễm đến nao lòng như lúc mới gặp: “Ồ, ta nghe nhầm sao?” Lời còn chưa dứt, đã búng một cái vào sợi tơ, Câu Tinh liền lăn lông lốc về phía hồ, rơi xuống nước cái tủm.

Sợi tơ bạc này lạ thật, nếu đã có thể quấn quanh người Câu Tinh thì hẳn là nên mềm mại như sợi tơ mới đúng, thế mà giờ đây lại căng ra thẳng băng, dìm Câu Tinh xuống nước cái một.

Mặt hồ xao động, xem ra Câu Tinh đang cố sức vùng vẫy đây mà.

Tên cướp giơ cao tay, Câu Tinh cũng theo đó trồi lên khỏi mặt nước, bộ lông nhóc ta ướt nhẹp, còn bị sặc nước nữa chứ, ngó cái tướng thoi thóp thấy tội.

Quý Đằng không dám chắc nhóc con này chỉ làm bộ vậy thôi hay thật sự không thoát ra được, vội can ngăn: “Đợi đã, đợi đã nào! Thôi được rồi, mặc dù trông nó có vẻ giống con chim gì ấy nhỉ, à chim sẻ, nhưng thực ra nó là chim vẹt, ừ, chim vẹt á! Tôi đã dạy nó nói tiếng người! Đáng tiền lắm đấy! Đừng nhấn nước chết nó nha!”

Tên cướp nhoẻn miệng cười, quyến rũ chết người: “Nhưng điều mà ta nghe được, lại vượt quá trình độ mà một con vẹt có thể học.”

Nhà mi rốt cục là nghe được bao nhiêu rồi hả?

Tên cướp búng ngón tay, Câu Tinh lại bị nhúng thẳng xuống nước.

Câu Tinh bị hành hạ đến nước này mà vẫn không hé một lời nào, xem ra là nhớ rất kỹ lời cảnh cáo của Tổng tư hình. Quý Đằng thấy không đành lòng, mới xông tới định giằng lấy sợi tơ trong tay hắn ta. Ai ngờ vừa mới lại gần, trên cổ bỗng dưng đau nhói, như bị thứ gì đó cuốn lấy.

Quý Đằng lập tức đứng ngay đơ, cậu nhớ tới sợi tơ bạc nọ, vội cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên, trước mặt là một đường thẳng màu bạc, nối dài từ ngón tay tên đạo tặc lại đây, siết chặt lấy cần cổ cậu, cậu mà giãy mạnh cái thôi, là thấy ngay thảm cảnh đầu rơi máu chảy đó.

Tự t.h.i.ế.n đã đáng thương lắm rồi, lẽ nào giờ phút này còn tính tự vẫn?

Tên cướp nâng tay trái lên, mỉm cười: “Ngươi có muốn xem cảnh đầu mình bay lơ lửng không?”

“Giết người— thì phải đền mạng—” Lời còn chưa nói hết, tên đạo tặc đã đanh mặt lại: “Ta vốn rất quý tình cảm anh em như thể tay chân của các ngươi, thế mà ngươi lại hùa với con yêu quái này bày mưu lập kế cướp đoạt thân xác đại ca mình? Nếu không nhờ nghe ra được một tẹo quan tâm dành cho em ấy trong lời ngươi nói, thì còn lâu ta mới để ngươi sống đến tận giờ này!”

Chuyện không phải như vậy đâu!

“Là thứ yêu nghiệt nào mà các ngươi nhắc đến, đang chiếm lấy cơ thể Quý Quân ưm—” Tên cướp đang nói nửa chừng đã bị Quý Đằng liều mạng thò tay tới bụm miệng lại. Tên đạo tặc này đúng thật là có tình ý với ca ca, cậu không nỡ để hắn chỉ vì vạ miệng mà ảnh hưởng đến kiếp sau đâu.

“Không được nói ra, cái này, là vì tốt cho anh đó.” Quý Đằng lắp ba lắp bắp, “Đại ca, là cứu anh ấy, tôi làm vậy là vì muốn cứu anh ấy đó!”

“Ngươi nói láo!” Tên cướp gân cổ lên cãi, “Ngươi nói láo!”

Cơn giận của hắn ta nhanh chóng được chuyển hóa thành sức mạnh, trên cổ Quý Đằng cảm thấy như có lưỡi dao mỏng lét cứa ngang, suýt thì chết ngạt, bị siết tới nỗi trước mắt tối sầm, tứ chi bủn rủn. Trong đầu Quý Đằng lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Âm Dương Đạo ơi, ta lại về với mi đây.

Lúc đang bên bờ vực sinh tử, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói, chẳng biết là từ xó nào vọng tới, đều đều vang lên: “Cậu ta không nói dối.”

Tiếng nói này đã cứu vớt đời cậu. Tên cướp có vẻ hơi dao động, thứ siết chặt cổ Quý Đằng nới lỏng ra phần nào.

Sau khi thở lại được rồi, mới nghe rõ giọng nói kia hơn: “Miệng có thể nói dối, nhưng tim thì không, nếu ngươi không tin, chi bằng hỏi thử con tim cậu ta đi?”

Tên cướp nghiến răng ken két, thứ đang siết chặt lấy cổ cậu bỗng được nới lỏng. Quý Đằng còn chưa kịp mừng, một nỗi kinh hoàng đã ập đến trong thâm tâm, khiến cậu chỉ biết đứng đờ ra đó. Cậu cúi đầu xuống, liền trông thấy một sợi tơ bạc vô cùng mảnh mai và yếu ớt, đang cắm thẳng vào ngực mình, thọc sâu như lưỡi kiếm. Trái tim, như thể không cách nào đập được nữa, chỉ thoi thóp vài nhịp, rồi ngừng hẳn, dường như nó đã không còn nằm trong lồng ngực nữa, tay chân trở nên tê liệt, ý thức trở nên mơ hồ, chẳng còn lại chút gì!

Tên cướp nạt nộ: “Những lời ngươi từng nói, nói lại lần nữa xem.”

“Đại ca, tôi là vì, cứu huynh ấy, huynh ấy đang bị đày đọa, cứu huynh ấy, bên trong thân xác ấy, không phải yêu quái, là thần, tôi—” Quý Đằng lắp ba lắp bắp cố gắng biện bạch, càng về cuối, càng không biết mình đang nói gì luôn rồi.

Hai mắt tên cướp nhìn chòng chọc vào Quý Đằng, rồi đột ngột co ngón tay lại, sợi tơ bạc đang xâm nhập lồng ngực cậu thoáng rung lên, như thể bắt đầu quấn quanh quả tim cậu, Quý Đằng cảm nhận được tim mình đập loạn xạ như đang kích động, máu chảy tứ tán khắp khoang ngực, dẫn đến một cơn đau không thể tả.

Quý Đằng nổ đom đóm mắt, cảm giác này, còn khó chịu hơn cả khi chết đi nữa, để rồi, buồng phổi bất chợt được thả lỏng, rốt cục cũng có thể hít thở bình thường rồi! Đến khi nhìn lại, nơi đó đã không còn sợi tơ bạc nào nữa, có chăng là trên ngón tay tên cướp bỗng xuất hiện thêm một chiếc nhẫn mà thôi.

“Không hề dối trá.” Tên cướp hốt nhiên như bị rút cạn sức lực trong người, loạng choạng bước lùi về sau. “Em ấy thật sự đã không còn nữa.”

Quý Đằng gật lia lịa.

Tên cướp không nói gì nữa, nhưng trong mắt như có thứ gì đó vừa nứt ra, ánh lên tia sáng lóng lánh.

Quý Đằng không đành lòng thấy hắn như vậy, vừa định mở miệng, giọng nói nọ đã lại vang lên, thái độ quay ngoắt sang chiều lạnh tanh: “Người tuy đã mất, nhưng tội vẫn còn đó. Mang trong mình tội sát nhân, há có thể trốn tránh? Ngươi không thể, người kia lại càng không!” Tên cướp nghe vậy thì mặt mày càng rúm ró lại hơn.

“Khoan nào, rõ ràng đã hứa là được phép chuộc tội, để huynh ấy sống lại mà!” Quý Đằng buột miệng gào lên, giọng nói nọ liền mềm mỏng trở lại: “Nếu đã hứa với ngươi, thì sẽ không nuốt lời. Nhưng Quý Đằng này, ngươi có làm được không đấy?”

Như vừa vớ được cái phao cứu sinh, tên cướp lập tức lên tiếng: “Để tôi, tôi sẽ đền tội thay cho em ấy!”

“Bất kể điều kiện là gì cũng sẽ thay người kia chuộc tội?” Giọng nói nọ thong dong cất lên.

Tên cướp gật đầu đầy kiên định: “Bất kể điều kiện gì!”

“Cho dù khiến ngươi phải tổn thọ, chà đạp lên tôn nghiêm ngươi, hao mòn tinh thần ngươi, thậm chí tước đoạt tương lai của ngươi, thì ngươi cũng quyết không hối hận?”

“Tuyệt đối không hối hận!”

“Để ta xem thử ngươi quyết tâm được tới đâu.”

Chủ nhân của giọng nói đứng dưới chân cây cầu đá, vẫn là gương mặt thân thương của đại ca, song lúc này đây lại trông xa lạ quá đỗi, đứng giữa bóng tối như một bậc đế vương, ấy là Hình Tu, chủ nhân Âm Dương Đạo, chúa tể của hư vô.

Tên cướp quỳ rạp xuống ngay trước mặt y, giơ tay phải lên, một đầu của sợi tơ bạc nọ len sâu vào trong lồng ngực của chính hắn, hắn run lên bần bật, nâng cao tay, cung kính dâng lên chiếc nhẫn được bện từ sợi tơ bạc nọ.

“Tấm lòng muốn cứu em ấy của tôi, xin ngài hãy nhìn đi.” Tiếng nói đứt quãng, lặp đi lặp lại mãi.

Quý Đằng cay xè khóe mi, cậu nào có ngờ một gã đạo tặc lại sẵn sàng làm đến như vậy. Vì đâu mà phải ra nông nỗi này? Quỵ lụy thế này, thậm chí giao cả trái tim ra? Rõ ràng chỉ là một mối quan hệ ghẹo chơi thôi mà?

Hay là bởi vì, đó kỳ thực không chỉ là trêu ghẹo?

Hình Tu ấy thế mà lại chần chừ không nhận lấy.

Sắc mặt tên cướp tái nhợt, hơi thở chợt tắt ngúm, ánh mắt cũng dại ra rồi, thế mà vẫn không chịu rút sợi tơ trong lồng ngực ra.

Câu Tinh chen lên vai Quý Đằng thì thầm: “Coi mòi quân thượng dự tính thu nạp thêm một tên tùy tùng nữa rồi đây.”

“Gì cơ?

“Tuy rằng đa phần tùy tùng của quân thượng đều có xuất thân là địa tiên hay yêu ma, song cũng có trường hợp cá biệt như linh hồn có phẩm chất phi thường do quân thượng chọn ra ở dương gian.” Câu Tinh nhỏ giọng rù rì, “Ngươi có còn nhớ không, quân thượng đã từng ngợi khen hắn ta, nếu chịu khó tu đạo tất sẽ đạt thành tựu lớn đấy.”

“Không phải là đợi họ chết rồi mới phải xuống phục vụ cho Âm Dương Đạo à? Tay này còn sống nhăn răng cơ mà.”

Câu Tinh cười tủm tỉm đáp: “Chẳng phải sắp sửa chết tới nơi rồi đó sao?”

Quý Đằng cả kinh, quay phắt lại nhìn, mặt mày tên cướp đã tím tái, vậy mà hai tay không hề rụt lại, vẫn cố chấp nâng cao lên.

Hình Tu muốn cho hắn ta đi đời nhà ma, đặng dắt về làm tùy tùng; muốn cho hắn ta đi đời nhà ma, đặng dắt về làm tùy tùng—

Ý nghĩ này liên tục chạy ngang qua trong tâm trí Quý Đằng, cậu bồi hồi nhớ lại những gì đã diễn ra kể từ lúc gặp mặt tên đạo tặc này tới nay, nụ cười, lời đùa, cơn giận, nước mắt; một người hoạt bát như vậy, lại sắp sửa trở thành một thành viên của đoàn tùy tùng bịt mắt lúc nào cũng im ru như gà rù ấy ư?

Để rồi khi hắn bước chân vào Âm Dương Đạo, sẽ chịu đựng kiếp sống ròng rã suốt nghìn năm vạn năm mà chỉ có thể mòn mỏi canh gác bên ngoài cung điện của Hình Tu, chờ cho tới ngày y xuất hành.

Nếu thật là vậy, thì kể cả khi đại ca có sống lại, sau đó đầu thai kiếp khác, trải qua vô số vòng luân hồi, thì hắn dù muốn cũng sẽ không cách nào gặp lại được nữa; mà đại ca, có lẽ đời đời kiếp kiếp đều sẽ không tài nào biết được, từng có một người tình nguyện vì mình mà từ bỏ luân hồi chuyển kiếp, vĩnh viễn bị giam dưới Cửu Uyên của Âm Dương Đạo quạnh quẽ.

Những chuyện như thế này, không thể xảy ra được, cũng không đáng xảy ra.

Quý Đằng lao thẳng tới trước, bỏ lại sau lưng tiếng ré lên đầy kinh ngạc của Câu Tinh: “Ngươi định làm gì!”

Đúng nhỉ, mình có thể làm gì được đây?

Mình là một con người, loài người thấp hèn, trong mắt của quân vương Âm Dương Đạo, sự tồn tại của mình có khác gì con sâu cái kiến đâu.

Nhưng cho dù chỉ là con sâu cái kiến thì sao nào, chúng cũng có niềm hy vọng của riêng mình, cũng có nơi thuộc về mình, chứ không nên bị nhốt trong hộp thủy tinh biệt lập, chỉ có thể nhìn ngó những con sâu con kiến khác tự do đi lại ngoài kia, mà không cách nào với tới được!

Làm sao đây, nên làm gì để ngăn chuyện này lại bây giờ?

Thân người tên cướp giống hệt như một pho tượng, dần mất đi sắc màu của sự sống, trở nên xám ngoét như mặt đất dưới chân.

Sắp không còn kịp nữa rồi.

Quý Đằng hét lớn: “Quân thượng, xin hãy dừng tay, đừng giết hắn ta! Dừng lại đi mà!”

Cậu khụy hai gối xuống, dập đầu vái lạy lia lịa, “Quân thượng, tôi cầu xin ngài, tôi van xin ngài, ngài bỏ qua cho hắn đi, tôi cầu xin ngài đó!”

Dưới chân cây cầu đá, vừa khéo lại là khu vực được lát bằng những phiến đá, Quý Đằng nghe được cả tiếng trán mình cụng xuống đất côm cốp, đau đớn đến mức tưởng như phát sốt, đầu nhức bưng bưng, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ tươi, hẳn là vì máu đã dây vào mắt rồi, cậu không ngừng kêu gào: “Quân thượng, tôi van cầu ngài, tôi van cầu ngài, tôi van cầu ngài! Hắn chắc chắn không muốn cứ thế mà mất mạng đâu, tôi van xin ngài đó, tha cho hắn đi mà, tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài!!!”

Về những chuyện xảy ra sau đó, Quý Đằng đã không còn biết trời trăng mây gió gì nữa rồi.

Cậu chỉ nghe thấy được tiếng đầu đập vào phiến đá, cùng với âm thanh vọng lại ù ù trong óc, chỉ cảm nhận được có thứ gì đó dính nhớp chảy xuống, lem nhem đầy khắp mặt, chỉ nghĩ được rằng xin anh đừng chết, cho dù là vì cứu ca ca tôi, cũng không mong anh vì huynh ấy mà hy sinh mạng sống.

Đá thì cứng mà đầu lại đập mạnh, dường như cậu cụng tới nỗi choáng váng bất tỉnh nhân sự luôn rồi.

Cảm giác duy nhất còn sót lại, chính là có người đã ẵm mình lên, mũi còn ngửi được hương quần áo thơm ngát rất quen thuộc, chính là mùi cam thảo chuyên dùng để xông y phục của nhà họ Quý.

“Van xin ngài đó—” Ngay cả trong cơn mê sảng, cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Đến khi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trên giường.

Quý Đằng đã gần như tin chắc rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, thậm chí khi sờ thử lên trán còn chẳng có lấy một vết thương cơ mà.

Thế nhưng khi cậu vừa ngồi dậy, Câu Tinh đã bổ nhào tới ríu ra ríu rít mắng sa sả: “Nhà ngươi điên rồi có đúng không, việc quân thượng muốn làm, ngươi lấy tư cách gì mà can dự vào? Cản trở quân thượng là phạm vào tội gì, lẽ nào ngươi lại không biết? Đập vỡ đầu chết tươi rồi, thì chẳng qua cũng chỉ thêm một tội danh nữa cho ngươi khi xuống tới Âm Dương Đạo thôi!”

Thấy Quý Đằng vẫn đang rờ rẫm trên trán, Câu Tinh lại nổi cáu: “Ta đến nhân gian cũng chỉ còn chút xíu phép thuật thế thôi, bản thân ta suýt chết đuối lại chẳng tự giúp mình được là bao, thế mà vẫn phải è cổ ra trị thương cho ngươi, ta đây đúng là vận rủi đeo đuổi tám kiếp mới khổ vầy nè!”

“Nhờ ngươi trị ư?” Quý Đằng sững sờ hỏi lại.

“Bớt hỏi nhảm, bộ ngươi có thể tự hồi phục nhanh vậy sao?!” Câu Tinh vừa cấu vừa mổ vào mặt Quý Đằng, “Nếu không nhờ quân thượng ngỏ lời, ta đã sống chết mặc bây rồi!!!”

Té ra không phải nằm mơ, Quý Đằng vội vàng hỏi ngay: “Tên cướp thế nào rồi?”

Câu Tinh bất mãn hầm hừ: “Coi như giữ lại được cái mạng, quân thượng sai hắn đi thu thập tin tức rồi.”

Hình Tu không đòi mạng tên đạo tặc ấy nữa? Đã thế lại còn kêu Câu Tinh chữa thương cho mình?

Quý Đằng bỗng thấy phấn chấn hẳn lên, xem bộ quân vương của Âm Dương Đạo cũng không tới nỗi ác ôn nhỉ.

“Quân thượng đang ở đâu?” Cậu lật đật ngồi dậy, định bụng sẽ đi cảm ơn.

“Đang đợi mặt trời mọc bên bờ hồ.” Lời còn chưa dứt, Quý Đằng đã vọt đi mất dạng.

Khi đến được bên hồ, cũng vừa kịp lúc bình minh ló dạng, phản chiếu mặt hồ lấp loáng, trông đến là chói mắt. Lúc bấy giờ Quý Đằng mới ý thức được rằng, hóa ra bọn họ đã hành nhau tới tận sáng.

Hình Tu quay mặt về phía vầng dương đang mọc lên, nhìn thật chăm chú, ánh nắng làm đổ một cái bóng thật dài sau lưng y. Quý Đằng đứng ngay trong chiếc bóng ấy, ngắm nghía thân người gần như tỏa sáng giữa những tia nắng ban mai ấy.

“Quân thượng, đội ơn ngài.” Cậu thì thầm như tiếng muỗi kêu, cũng chẳng biết người ta có nghe thấy chăng.

Hình Tu không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng nói gì.

Sự im lìm khiến nỗi bất an lan nhẹ trong tâm trí Quý Đằng, đang định tìm đề tài bắt chuyện thì chợt nhớ đến lời Câu Tinh nói dạo trước, liền hỏi ngay: “Quân thượng, ngài là thần, xác phàm của đại ca, dung nạp hồn phách của ngài, sẽ không bị gì chứ? Câu Tinh nói, thân xác có thể sẽ bị hỏng.”

Khi ấy Hình Tu mới quay đầu lại, vì mặt trời rọi thẳng vào mắt nên Quý Đằng nhìn không rõ được vẻ mặt y, chỉ thấy cả người y như được ánh dương quang mạ lên một lớp vàng óng ánh.

Quý Đằng đã chân chính cảm nhận được, người này đích thực không phải đại ca, mà là một linh hồn thần bí, sự tồn tại thánh thần ngoài tầm hiểu biết.

“Quân thượng?” Cậu e dè hỏi han.

Hình Tu từ tốn lắc đầu: “Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho các ngươi.”

Quân vô hí ngôn, quân vương của Âm Dương Đạo hẳn là cũng sẽ không hứa lèo đâu nhỉ. Tựu trung Quý Đằng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, thật tốt quá, đại ca ơi.

Hình Tu ra chiều như đang tập trung quan sát cậu, một chốc sau, mới nói: “Dù sao trong nhà cũng sắm sẵn đồ tang rồi, nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện, coi như cũng không phát sinh thêm phiền phức gì.”

Nói rồi, trong khung cảnh Quý Đằng thì mắt chữ O mồm chữ A, ánh mặt trời thì rạng ngời chói lọi, Hình Tu nheo nheo mắt, cười tủm tỉm.

-Hết chương 14-