Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 47



Những lời này vốn chưa từng được nói ra, hiển nhiên cũng chẳng cách nào truyền đạt được đến nội tâm Quý Đằng, thế nên cậu chỉ biết sốt sắng hỏi han, để rồi hấp tấp chỉ trích, mà thái độ khác thường của Hình Tu lại càng khiến cậu thấy xa lạ, bất an và nôn nóng hơn.

Hình Tu ngước mặt lên, tuy đã chịu cất tiếng, song lời thốt ra lại chẳng phải tiếng lòng của y, mà là những câu chữ đầy lãnh đạm: “Em hỏi ta có tình cảm hay không ấy à, là ta không muốn có. Bởi vì một khi tình cảm thật sự bị nắm giữ, con người ta sẽ mất hẳn phương hướng, hoặc là tự khinh rẻ chính mình, rồi ăn năn hối hận, hoặc là sẽ nuông chiều đến sinh hư.”

Quý Đằng toan phản bác, song cứ mấp máy môi mãi chẳng thốt nên lời.

“Quý Đằng, em có một linh hồn hết sức thuần khiết, trong sáng. Nhưng khi mắc vào điểm này rồi thì em cũng như ta thôi, ban đầu em kính sợ ta hơn ai hết, giờ đây em lại đứng trước mặt ta, đòi hỏi ta phải cho em câu trả lời rõ ràng,” Hình Tu nhỏ nhẹ tâm sự, “Lẽ nào còn chẳng phải vì em biết thừa ta thương em đến nhường nào ư?”

Giọng điệu Hình Tu mới bình thản làm sao, vậy mà từng câu chữ đều khiến tim Quý Đằng như thắt lại. Thứ cảm xúc khó thể gọi tên, chỉ biết là khó chịu đến tột cùng.

Hình Tu thở dài một hơi, dịu dàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Quý Đằng: “Ta không có trách móc gì em đâu. Nếu ta đã trông mong vào những điều tốt đẹp mà nó đem lại, ắt cũng biết sẽ phải gánh chịu hậu quả gì rồi. Chỉ là ta vẫn đang phải tập quen mà thôi.”

Lòng bàn tay lành lạnh khiến cho Hình Tu dường như chẳng hề có tí thân nhiệt nào. Trông y đôi phần mỏi mệt, kèm theo đó là chút bất an, thậm chí còn hơi là lạ, hệt như đang phải nhẫn nhịn, chịu đựng sự giày vò nào đó.

Điều này khiến Quý Đằng hoảng hốt, vậy nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, bên ngoài sảnh xét xử, đã thình lình vang lên tiếng bước chân ồn ào.

Hình Tu đưa mắt nhìn về phía cổng vào, ngay sau đó, là hai tên tùy tùng bịt mắt như hồi đầu mới gặp, mang theo một quyển trục dài vào.

Những ngón tay đang nắm lấy Quý Đằng bất giác siết chặt lại, tuy thế, giọng Hình Tu vẫn rặt kiểu điềm nhiên muôn thuở: “Mở ra.”

Đám tùy tùng tháo sợi dây buộc quyển trục ra, xoạch một tiếng, quyển trục tự động trải rộng xuống.

Chỉ là một tấm vải trống không.

Quý Đằng cảm nhận được ngón tay Hình Tu vuốt qua mu bàn tay mình, như đang quyến luyến lần cuối rồi mới rời đi.

Hình Tu bước đến bên cuộn tranh vải, tay trái giơ lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bề mặt bức tranh, lớp lụa trống trải ấy bỗng dưng run bắn lên, hệt một mặt hồ bị một hòn đá rơi vào, từng gợn sóng lăn tăn tỏa đều, bề mặt cuộn tranh lập tức sóng sánh chuyển động, loang loáng ánh nước, giống như cả mặt hồ lóng lánh chói lòa dưới ánh mặt trời ban trưa được đưa vào trong tranh vậy. ꜱɑɲꜱħɨɾɨʑ.ώøɾɖρɾєꜱꜱ.ɔøɱ

Quý Đằng hiếu kỳ quan sát bức tranh sóng nước dập dềnh nọ, rồi cậu chợt chú ý tới đầu ngón tay Hình Tu, nơi chạm vào lớp vải, hình như có rịn ra cái gì đo đỏ nhàn nhạt, nhưng chớp mắt đã chẳng thấy đâu.

Hình Tu lập tức rụt tay về, Quý Đằng lại gần cầm tay y lên, quả nhiên trên ngón tay có một vết thương nhỏ xíu, như bị con gì cắn vậy.

Bức tranh đó biết cắn người?

Quý Đằng giật mình ngẩng phắt đầu dậy, để rồi nhận ra bức tranh đã thay đổi rồi.

Sóng gợn đã lắng xuống, bề ngoài bức tranh vẫn hệt như một mặt hồ, nhưng lần này lại là mặt hồ đóng băng của mùa đông, trong veo phẳng lặng, cảm giác sâu không thấy đáy, như thể khung tranh to lớn ấy là một vùng băng tuyết mênh mông, nhìn không thấu được.

Quý Đằng ngờ ngợ phải chăng là ảo giác, vì cậu trông thấy một cái bóng xám mờ ảo trên mặt tranh, thử dụi dụi mắt, không sai, là một cái bóng!

Tiếp đến, cái bóng dần trở nên sẫm màu hơn, dáng vóc in hệt Hình Tu, chẳng khác nào bóng của chính y rọi ra. Nó xuất hiện một cách bất thường như thế, Quý Đằng đương nhiên biết nó chẳng phải cái bóng thật.

Vả lại, hình như nó còn đang hướng người sang bên phía Quý Đằng, ngó bộ mặt chẳng có ngũ quan ấy, coi mòi là đang săm soi đánh giá cậu.

“Thứ này được gọi là Thường Quỹ.” Hình Tu tỏ vẻ khó xử nhìn bóng dáng trong tranh, “Ta nuôi nó đã lâu lắm rồi. Nó không có hình dạng cụ thể, nếu muốn triệu hoán nó xuất hiện, cần phải cho nó máu và soi bóng của ta lên.”

“Anh kêu nó ra làm gì?” Quý Đằng thắc mắc, cậu dòm cái bóng tên Thường Quỹ, cứ có cảm giác như cái mặt trống trơn ấy đang nhìn mình lom lom.

“Chỉ có duy nhất một công dụng.” Hình Tu thoáng trù trừ, rồi cất cao giọng, “Thường Quỹ, lần kế tiếp phát sinh thiên địa dị biến, là vào khi nào?”

Một thoáng chốc sau, nơi Thường Quỹ vang lên giọng nói ồm ồm: “Tổng tư hình gây rối, Âm Dương Đạo đóng lại tổng cộng bốn mươi sáu năm, vòng tuần hoàn âm dương đứt đoạn, âm dương mất cân bằng, thiên địa dị biến sẽ xuất hiện sớm hơn——”

Bốn mươi sáu năm, ờ, phải ha, một ngày ở nhân gian, bằng một năm dưới địa ngục.

“Ta hỏi là khi nào.” Hình Tu lặp lại câu hỏi, ngắt ngang lời nó.

Như là cảm nhận được sự sốt ruột của Hình Tu, Thường Quỹ cũng chẳng lề mề nữa, lầm rầm nói gì đó.

Vừa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe lên vùng sáng trắng, Hình Tu vung tay nhanh như chớp, lớp lụa nổi sóng óng ánh nọ, chưa chi đã bị xé rách toạc! Y mạnh tay tới nỗi, vết rách kéo dài từ trên mặt vải ra tới tận quyển trục, quyển trục cứ thế gãy làm đôi, rơi lạch cạch xuống đất. Ngay đến hai gã tùy tùng bịt mắt đang dùng tay đỡ lấy cuộn tranh, cũng bị liên lụy, toàn thân nát bươm, Quý Đằng thót cả tim, nhưng đến khi nhìn lại, mới phát hiện thì ra chỉ là hai hình nộm mà thôi.

Thường Quỹ hét lên một tiếng cụt ngủn, rồi theo đó biến mất dạng. Cơ mà thứ đó vốn không có hình dạng gì, hẳn là không chết nổi đâu ha?

Quý Đằng lúng ta lúng túng, chỉ biết ngây ra đó nhìn Hình Tu quay đầu lại. Từ lúc về lại Âm Dương Đạo tới nay, y vẫn chưa hề nhìn thẳng vào mắt Quý Đằng lần nào. Thế nhưng ánh mắt y bây giờ, lại khiến Quý Đằng sợ chết khiếp.

Khuôn mặt chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của Hình Tu, giờ đây lại đang nhăn nhúm, ngay đến đôi mắt muôn đời vẫn chẳng rõ buồn vui, cũng hoe hoe đỏ.

“Con Thường Quỹ đó——?!” Quý Đằng còn chưa nói hết, đã bị Hình Tu ôm chầm lấy thật chặt.

Cái ôm đến quá bất ngờ, mà cũng thật lạ lùng, song chẳng hiểu sao lại khiến Quý Đằng thoáng thấy đớn đau trong lòng.

Hình Tu vuốt ve gương mặt cậu, những ngón tay luồn sâu vào mái tóc, trong hơi thở đượm mùi hương thân thuộc, khi vòng tay càng đan siết chặt hơn, thì nỗi đau càng mãnh liệt hơn, nhưng lại không thể buông ra, như thể chỉ cần buông ra, là sẽ lập tức chết đi vậy, con tim như thắt lại.

Hình Tu rất ít khi nào cảm nhận được nỗi đớn đau, nhất là khi trong cơ thể của chính mình, y chưa từng nếm trải sự thống khổ nào, chưa kể là, y hiếm khi nào có bất kì cảm giác gì, cơ thể trước giờ chưa từng thấy khó chịu, nên càng chẳng biết thế nào là thoải mái.

Lần đầu tiên y biết đau, chính là khi bị rận Quỷ Bì cắn xé trong thân xác Lạc Hạ Thạch, cảm giác đau đớn thuộc về xác phàm nhói lên tận óc, khoảnh khắc ấy y đã nghĩ rằng, hoá ra con người chính là sự tồn tại sống động rõ rệt như vậy.

Mỗi một vết cắn trên lưng đều mang đến cơn đau buốt tận hồn phách, giống như sinh mệnh đang gào khóc, muốn được kéo dài sự sống!

Đau đớn đó khiến cả người y nóng hừng hực, cảm giác chân thực khi được sống khiến y phấn khích không thôi, mà từng giọt nước mắt ướt đẫm trên gò má, lại hệt như những ngọn lửa đang rực cháy, thiêu đốt từ ngoài da vào tới tận sâu trong tâm khảm.

Y lần nữa nhớ lại vẻ mặt si dại của Tất Đồ khi nói về nước mắt loài người, thế là y cũng nếm thử. Đầu lưỡi liếm láp trên da, vị của nước mắt vẫn chỉ có đắng chát thôi, vậy nhưng khi liếm lên gương mặt ướt nhòa vì lệ ấy, cớ sao đầu lưỡi lại tê rần không thôi, một cảm giác đê mê cũng từ đó lan ra khắp cơ thể, nào có phải mỹ vị gì đâu, sao vẫn khó cưỡng đến vậy.

Mà nỗi ưu tư của Quý Đằng, dường như cũng len qua kẽ răng theo dòng nước mắt, không ngừng thấm vào tim, càng khơi dậy nhiều nỗi niềm xuyến xao khó mà dằn xuống được hơn, cộng hưởng với xúc cảm trên da thịt, dồn dập xô tới bằng khí thế như vũ bão.

Không cách nào kháng cự, lại càng chẳng muốn kháng cự. Hình Tu lần tìm đến hơi thở cậu như thể đó là lẽ đương nhiên, muốn làm dịu lại cơn khát chẳng rõ là về mặt sinh lý hay là tâm lý. Y bỏ mặc hết thảy cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt, như thể chỉ khi ở trong thân xác kẻ khác, chỉ khi phải chịu đựng cơn đau dữ dội về mặt xác thịt cùng với mùi máu tanh nồng gắt mũi, y mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, hơn nữa, y muốn dựa vào niềm khát khao một linh hồn theo cách đầy tha thiết như vậy, để tuyên bố sự tồn tại của chính mình.a

Khi ấy bả vai y chỉ còn sót lại xương trắng, phần lưng hầu như bị cắn nát, tính mệnh như chỉ mành treo chuông. Điều buồn cười là trong chính thời khắc ấy, Hình Tu lại cảm nhận được điều mà trước nay chưa từng nhận thấy rõ rệt như vậy, sự sống, là y đang được sống, hơn nữa, còn ôm ấp vô vàn khát vọng.

Tuy y phải chịu đau, nhưng nếu có thể chở che cho người mà mình đang ôm trong lòng, thì y vẫn cảm thấy đáng giá. Cơn đau ấy giống như một con dấu, khắc sâu Quý Đằng vào tâm khảm y, nói cho y biết, rằng Quý Đằng khác biệt, so với bất kì người nào, đều khác hẳn.

Thế nên lúc đó dẫu có đớn đau, nhưng lại khiến y thấy vui thích trong lòng.

Chẳng giống như bây giờ.

Hiện tại là lần thứ hai cảm nhận được nỗi đau.

Lần đầu tiên là nỗi đau thấm dần từ ngoài da thịt, giống như dùng kẹp để kẹp vỡ lớp vỏ cứng cáp của quả óc chó, đau một cách dứt khoát và hẳn hoi, mà lần này, cái đau lại bắt nguồn từ sâu trong hồn phách lan dần ra, ăn mòn từng tế bào trong cơ thể, cảm giác nhức nhối chạy dọc theo những ngón tay, thậm chí từng sợi tóc đều đau buốt, như là dùng kim khều hạt óc chó mềm bên trong, từng chút từng chút một cạy ra, dầm nát, giã vụn, để rồi, giũ bỏ đầy đất như cách mà một đứa trẻ nghịch ngợm chơi đùa, tới nỗi y có muốn thu vén lại bớt cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Y thậm chí cảm thấy như mình sắp sửa đau đến ngất đi rồi, không cách nào tỉnh dậy được nữa.

Nhưng nào có dễ vậy.

Thân thể của y, làm gì có chức năng ngất xỉu, thứ nguyên hồn nhận được sự bảo hộ của tội ác như y, cứng cỏi đến mức cả tơ tội cũng không có cửa đụng vào. Y là Hình Tu, là chủ nhân của Âm Dương Đạo, là kẻ bảo vệ đạo lý về sự xoay vần của thiên địa.

Giờ đây, y chỉ có thể tiếp tục thanh tỉnh, ghé sát vào tai Quý Đằng, thủ thỉ với cậu rằng: “Mười bảy canh giờ, Quý Đằng, chỉ còn cách thiên địa dị biến mười bảy canh giờ nữa thôi.”

Quý Đằng có cảm giác, lúc Hình Tu nói ra mốc thời gian này, cũng giống như tuyên án thời điểm tử hình dành cho chính y vậy.

-Hết chương 47-