Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 49



Quý Đằng à, sao em có thể tươi cười mà bảo rằng sẽ nhớ ra ta chứ, không đâu, em vẫn chưa hiểu rồi, hồn phách sau khi lọc chữ sẽ bị đưa đi chuyển thế, em sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhớ đến ta nữa.

Lọc chữ là quá trình thanh lọc triệt để, thứ duy nhất còn lại, chỉ có nguyên hồn của em thôi. Kể cả có là ta, cũng không thể lưu giữ được bất kỳ mảnh ký ức hay phần tình cảm nào của em cả.

Nguyên hồn con người giống như một tấm tranh lụa, sau khi nguyên hồn hình thành, liền bắt đầu ghi chép lại vô số nét bút, đó chính là một đời. Cho dù có chuyển thế, chẳng qua cũng chỉ là, phủ thêm một lớp vải mới lên trên, nên có đôi khi, bằng cách ngẫu nhiên nào đó, vẫn sẽ có người nhớ được chuyện kiếp trước của mình, thậm chí là chuyện của nhiều lần chuyển thế trước đó, ấy là vì lớp vải mới vô tình bị rách, để lộ ra hình ảnh giấu bên dưới. Người tu hành nhược bằng đạt đến một trình độ nhất định, cũng có thể tự mình nhìn xuyên qua lớp vải mới để biết được nội dung bên dưới. Những chuyện này đều rất bình thường.

Nhưng lọc chữ lại không giống vậy, đó giống như là tháo gỡ toàn bộ sợi chỉ cấu thành nên mảnh vải ra, tẩy sạch, xóa bỏ hết thảy dấu vết vốn có, sau đó lần nữa dệt thành tấm lụa mới toanh.

Chỉ giữ lại phần nguyên hồn trắng tinh, không chút tì vết, thì tiếng Âm Dương Đạo mới có thể lọc ra một cách chính xác.

Em bắt buộc phải quên đi ta, quên đi mọi chuyện, kể cả khi có về lại bên ta, thì cũng chẳng phải là em mà ta thương yêu của thời khắc này nữa rồi, khi đó, chỉ là một người dưng xa lạ thôi. Biết đâu hai ta vẫn có thể lặp lại kết cục giống ngày hôm nay, lần nữa bước chân lên hành trình như thuở ban đầu; mà biết đâu, biết đâu chừng ta và em thậm chí còn chẳng hề lướt qua nhau trên đường đời nữa.

Đây mới chính là điều khiến ta khiếp sợ nhất.

Ta chẳng sợ em chết đi, mà ta sợ đoạn hồi ức ấy sẽ mãi mãi biến mất, ta sợ chỉ có mỗi mình ta nhớ lấy, ta sợ hết thảy những khoảnh khắc đôi ta bên nhau, sau cùng sẽ chỉ còn là hư vô, ta sợ đến khi em quay trở lại, đã trở thành một người khác rồi, sẽ chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.

Quý Đằng, em biết không, em thật đáng sợ.

Em thật sự khiến ta thấy sợ hãi, cứ hễ nghĩ tới chuyện em sẽ quên đi hết, toàn bộ những gì chúng ta từng cùng trải qua, từ nay về sau, chỉ còn có mình ta hoài niệm, là lại cảm thấy lồng ngực như không ngừng bị ai xé toạc ra.

Ta chẳng rõ tử vong là cảm giác thế nào, bởi vì từ khi thế giới này xuất hiện ta đã được định sẵn là phải sống đến tận khi nó kết thúc rồi, thời khắc ấy vẫn còn xa xôi lắm.

Thế nhưng, nếu ta có thể chết, thì Quý Đằng à, ta thà rằng mình có thể chết đi cùng em ngay lúc này.

Hai ta cùng nhau vùi chôn, toàn bộ ký ức, thế gian này sẽ chẳng còn ai khác biết được, chúng mình cứ thế dắt tay nhau rời đi, không cần luân hồi cũng không cần tái sinh.

Được thế thì, ta chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

Vậy nhưng, có những người vốn dĩ không thể sống, cũng có những người vốn dĩ không thể chết.

Đây chính là điều đáng tiếc của thế giới này.

Càng tươi đẹp bao nhiêu, càng thấy luyến tiếc bấy nhiêu, càng lưu luyến tới đâu, lại càng rạng ngời tới đó. Đây mới chính là nhân gian. Đây chính là nhân gian nơi em tồn tại, cũng chính là nhân gian mà ta nhất định phải gìn giữ.

Song những điều này, ta sẽ không kể em nghe.

Em chỉ cần ra đi trong thanh thản, tất thảy những việc còn lại, cứ để ta gánh vác là được.

Vậy nên Hình Tu đã giấu đi hết mọi cảm xúc dư thừa hiện hữu trên gương mặt mình, đặng mỉm cười gật đầu, ôn tồn đáp: “Được, ta đợi em.”

Rốt cục cũng tới được Trầm Đường rồi, bên trong ngoại trừ Hình Tu và Quý Đằng ra, thì chỉ còn lại mỗi con Phỉ đã theo chân Hình Tu đến đây từ đầu.

Nó ngồi yên bên cạnh Quý Đằng, tựa cằm lên đầu gối cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh sũng nước. Chỉ cần Quý Đằng liếc nhóc ta một cái thôi, nó liền vội vàng dụi đầu vào tay cậu, đòi được cưng nựng.

Quý Đằng đó giờ vẫn chẳng hiểu tại sao con Phỉ này lại quý mình như vậy, cũng giống như cậu đó giờ vẫn chẳng hiểu vì đâu mà Hình Tu lại xem trọng mình đến vậy. Ngay lúc này Hình Tu cũng đang ngồi bên cạnh cậu, yên lặng lắng nghe cậu tâm sự dăm ba câu chuyện cũ.

Quý Đằng kể về quá khứ của chính mình, những điều khiến cậu hối tiếc. Điều đáng tiếc nhất, thôi không cần nhắc nữa; điều đáng tiếc thứ hai, tỷ dụ như từ nhỏ đã yêu thích ngao du giữa núi rừng, ước mơ trở thành thợ săn, nhưng vì thân hình không đủ cường tráng để làm công việc này, nên chỉ đành du sơn ngoạn thủy cho đỡ thèm mà thôi.

“Anh nói xem có khi nào kiếp sau em sẽ được làm thợ săn không?” Cậu bất chợt hỏi.

Hình Tu ôn tồn mỉm cười: “Biết đâu đấy, ai mà nói trước được. Nhiều khi ta cho em đầu thai vào gia đình làm nghề săn bắn rồi, em cũng không nhất định sẽ chịu nối nghiệp đâu à.”

Quý Đằng suy tư một lát, rồi toét miệng cười như trút bỏ được gánh nặng: “Nói cũng phải nhỉ, thật ra thì em sao cũng được, nói không chừng tới lúc đó em chưa chắc đã lại muốn làm thợ săn.”

Nụ cười thoáng trở nên gượng gạo trên khuôn mặt Hình Tu, y ráng đáp lời: “Sẽ mà, em nhất định sẽ lại muốn thế.”

Quý Đằng xoa đầu nhóc Phỉ, nó liền rên hừ hừ, Quý Đằng nghe chẳng hiểu gì ráo nên vẫn tiếp tục vỗ đầu nó, Hình Tu giải thích: “Nó muốn em vuốt cổ nó đó.”

“Anh nghe hiểu nó nói gì à?” Quý Đằng lật đật gãi gãi cần cổ nhóc ta, Phỉ bèn hết sức thư thái mà nằm duỗi cổ trên chân cậu.

“Ừ.” Hình Tu gục gặc.

Quý Đằng giật mình ngó sang chỗ y, mãi mới cất giọng: “Ờ ha, anh nghe hiểu, cũng hợp lý phết.”

“Em không hiểu, là vì em cho rằng bọn chúng không biết nói, cảm thấy bọn chúng không nên có ngôn ngữ. Lối suy nghĩ theo chiều hướng đó, đã dập tắt mọi khả năng, khiến em mất đi năng lực nghe hiểu.” Hình Tu thong dong giảng giải.

Tiếng nói đâu phải dành riêng cho con người, đâu phải dành riêng cho con vật, càng chẳng phải chỉ dành riêng cho sinh vật, mà thiên địa vạn vật, đều dùng cách thức riêng để lên tiếng, hòn đá dưới chân, gốc cây kế bên, thậm chí ngọn gió thốc vào mặt em, đều đang trò chuyện cả đấy, chỉ là em không nghe thấy mà thôi.

Tình nhân trên thế gian mỗi khi ve vãn nhau, áo quần trên người họ, mão đội đầu, trâm cài tóc, có thứ nào là không đồng thời trao nhau những lời thủ thỉ tình tứ đâu?

Khi em băng qua những cánh đồng hoang vu, ngắm nhìn cảnh vật nơi đó, làm sao biết được sỏi đá dưới chân, có hay chăng đang quan sát ngược lại em. Chúng nó nhìn em đi qua trên mặt đất, cũng giống như em nhìn lũ nhạn chao lượn trên bầu trời vậy, chẳng khác gì nhau cả.

Hình Tu rót tiếng thở dài, bất thần vươn tay ra vuốt ve đỉnh đầu Phỉ, nói: “Nó vẫn luôn trò chuyện với em đấy, chẳng qua tại em không nghĩ vậy, nên mới không nghe thấy thôi.”

“Thế nó nói những gì?” Quý Đằng buột miệng hỏi.

“Nhiều lắm.” Hình Tu chỉ mỉm cười thật khẽ.

Nếu Hình Tu đã không định nói, Quý Đằng cũng không muốn ép, chỉ búng nhẹ lên đầu nhóc Phỉ, rồi tiếp tục với câu chuyện của mình.

Khắp nơi trong Âm Dương Đạo, giờ đây không một bóng người, như thể thế giới này chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Chẳng còn ai tới làm phiền, chẳng còn hình phạt đẫm máu, an nhiên và tĩnh lặng, dường như lọc chữ hay thiên địa dị biến gì đó, đều chẳng hề tồn tại vậy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Quý Đằng đã thay đổi lối xưng hô, cậu chẳng còn xưng quân thượng nữa, mà gọi thẳng tên y, Hình Tu.

Ở thế giới chỉ có đôi ta này, làm gì còn chênh lệch giữa thần và người nữa đâu, ai lại đi để tâm đến khác biệt trong đó nữa chứ?

Khoảng cách diệu vợi đến nhường ấy, bị rút ngắn chỉ với một bước.

Nằm dài trên bãi cỏ Trầm Đường, ngước mặt về phía bầu trời được mang đến bằng pháp thuật, dù đôi mi đã khép chặt, vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của người ngồi bên.

Hình Tu, trước giờ chưa từng thấy bình yên hạnh phúc đến vậy.

Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn mười bảy canh giờ, lại đáng quý hơn hẳn niềm vinh quang tận hưởng suốt hàng chục triệu năm qua khi ngự ở ngôi cao nhất của Âm Dương Đạo.

Vậy mà chỉ chớp mắt đã vụt tan.

Rốt cục vẫn tới lúc phải quay về Vũ Môn rồi.

Mười bảy canh giờ này là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Hình Tu, song đối với tổng tư hình mà nói, mỗi một tích tắc trôi qua lại là một trận hành xác.

Hắn đã gục ngã trong niềm hối hận khôn xiết, hồn phách của hắn đã bị lương tri nhốt chặt trong buồng giam của tội lỗi, thần thức bị chính hắn tự tay phá hủy. Tổng tư hình của thời điểm này, đã trơ ra như đá, không chút sức sống. Chỉ có đôi tay vẫn luôn ôm chặt lấy Lý phán quan, bất luận làm gì cũng không chịu buông ra.

Thậm chí sau khi Hình Tu búng nhẹ lên trán Lý phán quan, để Lý phán quan mở choàng mắt ra, do dự lách mình ra khỏi cái ôm của tổng tư hình, thì tổng tư hình vẫn cứ duy trì tình trạng như vậy, giữ rịt lấy thứ đã không còn tồn tại.

“Lý phán quan?” Quý Đằng cả kinh nhìn Lý phán quan đang bất ngờ đứng dậy, không phải anh ta đã gần như hồn phi phách tán rồi ư?

Sau đó Quý Đằng lập tức tỏ tường, Hình Tu chỉ diễn kịch vậy thôi! Quý Đằng bất giác bấu lấy nhóc Phỉ nãy giờ vẫn nép sát bên mình, làm nhóc ta ré lên đầy oan ức.

“Lý phán quan, vất vả cho ngươi rồi.” Hình Tu lãnh đạm lên tiếng.

“Nếu chút ít cực nhọc này của thần có thể gánh bớt tội nghiệt cho tổng tư hình, thì thần không dám kể khổ.” Lý phán quan đáp.

Quý Đằng hiểu cả rồi, Lý phán quan có lẽ thật sự từng bị tơ tội xâm chiếm, chẳng qua hẳn là vẫn chưa đến mức như tổng tư hình tưởng. Những gì Tổng tư hình đã chứng kiến, đoan chắc là do Hình Tu bày trò thôi, chủ yếu là ép cho tổng tư hình phải tiếc đứt ruột.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ Hình Tu đã hoàn toàn đạt được mục đích rồi, sự ăn năn của tổng tư hình khiến hồn phách hắn ngưng tụ lại, nếu không nhờ bên trong hồn phách vẫn còn tiếng Âm Dương Đạo, e rằng đã bị hắn tự tay hủy diệt rồi.

“Thế tổng tư hình thì sao?” Quý Đằng đưa ra nghi vấn.

“Sự ân hận của hắn, đã đạt đến cảnh giới cao nhất của con người, đủ để triệt tiêu một phần tội nghiệt, mà công lao khi để hồn phách lọc chữ cũng có thể triệt tiêu một phần nữa, song vẫn còn một phần, buộc hắn phải đền tội.” Hình Tu nhìn về phía tổng tư hình lúc này đã không cách nào nghe thấy tiếng mình nữa, bình tĩnh mà tuyên án, “Tổng tư hình âm mưu tạo phản, tuy bất thành nhưng lại đẩy nhanh tốc độ thiên địa dị biến, tội nghiệt chất chồng, sau khi hồn phách lọc chữ xong, phạt đầu thai làm súc sinh. Con vật ấy, không thể kiếm ăn, chịu sự ức hiếp, ăn thịt, coi khinh của vạn vật, để chuộc lại lỗi lầm đã gây nên cho vạn vật. Trước khi tội ác bồi hoàn hết thảy, không được phép đưa đi luân hồi.”

Nói đoạn, Hình Tu lại nhìn sang chỗ Lý phán quan: “Ngươi lừa gạt Quý Đằng nhằm hiệp trợ tổng tư hình, song hành vi của tơ tội vốn không phải do ngươi, nên được miễn truy cứu trách nhiệm. Song việc hồn phách ngươi bị tơ tội tổn thương, không thể cưỡng chế rút ra, lại là sự thật. Biện pháp duy nhất, chính là để nguyên hồn của ngươi lọc chữ chung, hồn phách lần nữa chuyển thế, tơ tội sẽ tự động tiêu biến, ngươi, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Lý phán quan câm như hến, ắt cũng tự hiểu được tình trạng của mình hiện thời. Hình Tu đã nói là cách thức duy nhất rồi, thì hiển nhiên là còn mỗi cách đó thôi. Anh ta chỉ lưỡng lự trong chốc lát, rồi đột ngột quỳ rạp xuống trước mặt Hình Tu: “Quân thượng, thần có thể thỉnh cầu một chuyện hay không?”

“Ngươi muốn khẩn cầu việc liên quan đến chuyển thế?”

Lý phán quan gật đầu: “Thần xin mạn phép.”

Hình Tu gật gù, đáp: “Ngươi là vật hy sinh trong chuyện này, hơn hết còn có công với Âm Dương Đạo. Tuy rằng ngươi chưa nhớ ra, song Âm Dương Đạo cũng sẽ không quên. Ta cho ngươi quyền lựa chọn khi chuyển thế. Ngươi muốn đầu thai vào hoàng gia, hay danh gia vọng tộc, hoặc cũng có thể chọn dòng dõi thư hương, ta đều đồng ý. Hay là ngươi không muốn làm người, mà muốn thành yêu tinh linh quái gì đấy, cũng đều được, ngươi chọn đi.”

Lý phán quan dập đầu xuống đất, hồi lâu sau, mới nói: “Thần chẳng mong đầu thai thành bất cứ thứ gì, thần chỉ cầu xin được đầu thai đến bên cạnh tổng tư hình.”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Quý Đằng, mà ngay đến Hình Tu cũng thảng thốt ra mặt.

Lý phán quan vẫn chưa ngẩng lên, cả Quý Đằng và Hình Tu đều không thấy được biểu cảm của anh lúc này, chỉ biết giọng nói vang lên bên tai tuy thoáng run rẩy, song lại cực kỳ kiên định: “Quân thượng, kiếp trước của thần ra sao thì thần không rõ. Thế nhưng, khi ngài muốn thần giả vờ sắp sửa hồn phi phách tán để kích động tổng tư hình——”

Mười bảy canh giờ, tổng tư hình vẫn luôn thỏ thẻ vào tai Lý phán quan, bày tỏ lòng nhung nhớ dành cho Vu Nhiên, niềm hổ thẹn đối với Lý Phàn, sự tắc trách đối với Âm Dương Đạo, nỗi căm hận dành cho bản thân mình. Càng về sau, khi ngôn từ đã không còn đủ để biểu đạt nữa, hồn phách của tổng tư hình cũng dần dần ngưng tụ, sau cùng hoá thành những giọt lệ nhỏ xuống khuôn mặt anh, đến tận khi thần thức tự tiêu tan, về với hư không. Lý phán quan chưa từng nghĩ đến trên đời này sẽ lại có người đối xử với mình như vậy, chỉ vì một nguyên nhân mà đến bản thân hắn còn chẳng rõ, mà vẫn có thể chân thành đến thế, không chút toan tính thiệt hơn, chỉ là, hắn đã dùng sai phương pháp rồi, hết sức sai lầm.

“Cậu ấy ra nông nỗi này, phải dùng đời đời kiếp kiếp để bồi thường, mà thần có tài đức gì, để được hưởng đãi ngộ như vậy, rồi làm sao mà có thể trơ mắt ra nhìn cậu ấy lẻ loi côi cút, chịu sự đày đọa đến muôn đời chứ. Thần nguyện chăm lo cho cậu ấy đời đời kiếp kiếp, khẩn xin quân thượng đồng ý.”

Sau một thoáng trầm ngâm, Hình Tu thở dài thật khẽ: “Cớ sao bao đời tổng tư hình, đều cứ cố chấp như vậy.” Tạm dừng trong giây lát, rồi y gật đầu đồng ý.

Lý phán quan lui bước về sau, chỉnh trang lại y phục, khoan thai quỳ xuống, trịnh trọng vái lạy Hình Tu.

Hồn phách của tổng tư hình và Lý phán quan, lần lượt vỡ thành mảnh vụn trong tay Hình Tu, rồi lại lần nữa tập hợp lại thành hồn phách tinh khiết. Hình Tu thở dài một hơi: “Tổng tư hình bị phạt làm súc vật, ngươi muốn bầu bạn bên cạnh hắn, thế thì ngươi cũng hãy chuyển thế thành một con thú, sánh vai với nó đi.”

(Hậu thế ghi lại: Phương tây có loài thú kề vai, rất hay đi chung với Cùng Cùng Cự Hư, tìm cam thảo cho Cùng Cùng Cự Hư ăn, khi gặp nạn, Cùng Cùng Cự Hư liền cõng nó chạy, tên của nó là Quyết.

<Từ điển Nhĩ Nhã>)

-Hết chương 49-