Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 7



Lúc Quý Đằng tỉnh lại thì thấy đầu óc mơ màng, xung quanh dấp dính, như thể đang ở một nơi nóng ẩm vô cùng. Cậu mở choàng mắt ra, nhưng chẳng thể thấy rõ được gì, bốn bề mịt mù khói sương. Nằm thêm một lát, Quý Đằng chợt nhớ tới mục đích của chuyến đi này, liền lật đật chống người dậy, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra mình đang đứng ở một vùng đất đỏ thẫm rộng lớn. Từng luồng hơi nước nóng ẩm lượn lờ, không ngừng xộc đến từ phía trước, rất khó chịu. Cậu xoay người ra sau thì trông thấy một vách núi đen thùi sừng sững, nhìn không thấy đỉnh đâu, trên bề mặt có vô số chấm nhỏ, phần nhiều là màu trắng, xen lẫn với nhiều màu khác, dày đặt chi chít, rải thẳng lên tít tận đỉnh núi cao vời vợi, nơi tầm mắt chẳng thể với tới.

Vách núi chót vót, không trèo lên được. Quý Đằng buộc lòng quay trở lại, từng bước một lần về phía nơi bắt nguồn của đám hơi nước nóng ẩm này.

Đi không bao lâu, liền bắt gặp một vết nứt to đùng trên mặt đất, chính nó đã chia cả mảnh đất ra làm hai. Mà hơi nước nóng ẩm đến cùng cực kia, chính là từ đây ùn ùn thoát ra, Quý Đằng tò mò định đi tới xem thử, song nơi đó lại không ngừng phụt lên hơi nước đầy bỏng rát, làm cậu chẳng cách nào lại gần được, chỉ đành nghiêng tai lắng nghe, từ trong khe nứt kia liên tục phát ra tiếng lục bục, như thể dưới đó có một nồi nước khổng lồ đang sôi sùng sục, thế nên hơi nước nóng hừng hực mới ngùn ngụt bốc lên như thế.

Cái khe này cũng không hẳn là rất lớn, nhưng bởi vì luồng hơi nóng rát nọ, nên Quý Đằng chẳng cách nào đi tiếp, bị kẹt lại ở bên này, mà khói sương mịt mùng, khiến cậu cũng chẳng thể thấy rõ được bờ bên kia, nhưng trực giác lại âm thầm mách bảo rằng, bên kia hẳn cũng chẳng có gì đâu.

Đương khi cậu còn lưỡng lự, dưới lòng đất chợt phát sinh tiếng nổ long trời, nước cũng bắt đầu sôi già hơn, như sắp sửa trào lên tới nơi rồi vậy, phản ứng của Quý Đằng xem như cũng mau lẹ, xoay người chạy ngược trở về. Mới chạy được mấy bước, sau lưng đã nghe thấy tiếng ào ạt rất lớn, như thể một lượng nước khổng lồ tuôn trào ra khỏi không gian chật hẹp.

Quý Đằng cũng ráng ngoái lại nhìn một cái cho bằng được, ai ngờ vừa mới nhìn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa tới nỗi chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Từ chỗ khe nứt, một dòng nước mạnh mẽ phọt lên, tạo thành cột nước cao những mấy chục trượng, có màu đỏ nhàn nhạt, ồ ạt sấn tới như thể muốn nuốt chửng cậu! Mà chỉ cần một cái liếc mắt này thôi, cũng đủ để cậu thấy được bức tường dựng nên từ nước này hoàn toàn chẳng hề bằng phẳng, mà lẫn trong đó là vô vàn gương mặt ma quỷ mờ mờ ảo ảo, uốn éo nhăn nhó sau làn nước.

Bị dòng nước cỡ này cuốn trôi, chết đuối chỉ là chuyện nhỏ, mà bị phanh thây xơi tái mới đáng nói kìa!

Cơ mà chỉ bằng vào cặp chân ngắn ngủn của cậu, cho dù có vắt giò lên cổ mà chạy, thì cũng làm sao thoát được khỏi cơn lũ đang hùng hổ quét ngang kia?

Chứng kiến cảnh bức tường nước đang đổ sập trước mắt như muốn che kín bầu trời, chuẩn bị nghiền nát chính mình, Quý Đằng kinh hãi đến độ eo nhức lưng đau chân vọp bẻ. Bỗng đâu cậu nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, có thứ gì đó thít chặt lấy thắt lưng cậu, cả người lập tức bay vút lên không trung, toàn thân Quý Đằng căng cứng, mắt nhìn đăm đăm xuống dưới, nơi đó đã là một biển nước mênh mông màu đỏ nhạt sôi ùng ục.

Mãi đến khi giọng nữ thùy mị vang lên: “Thấy sao hả?”

Nghe vậy, Quý Đằng mới chú ý tới hoàn cảnh hiện giờ của chính mình, ân nhân cứu mạng cậu dĩ nhiên chính là con Câu Tinh khổng lồ nọ rồi, bản thân bị bộ vuốt nhọn hoắm quắp ngang hông, nhìn theo ảnh phản chiếu dưới nước, có thể thấy Câu Tinh dùng tư thế diều hâu bắt gà con điển hình để vồ tới cắp cậu đi mất.

Dòng nước xiết tiếp tục ùn ùn xộc về phía trước, chẳng mấy chốc đã đập vào vách đá, phát ra tiếng ồn rung trời, sóng nước mang theo hơi nóng ngùn ngụt nhanh chóng men theo vách đá bốc lên cao, chỉ trong tích tắc đã chẳng thể thấy rõ được bức vách đó nữa rồi, chỉ còn sót lại vài mảng đen đúa bị mây mù quấn quanh.

Dòng nước sục sôi thần tốc lao tới, việc nó tông thẳng vào vách đá chỉ là chuyện trong nháy mắt, hệt như tuyệt đỉnh cao thủ tung một đòn nhưng không trúng, chỉ sượt qua thế thôi, luồng nước sôi màu đỏ nhạt ấy còn chưa ngừng nghỉ được phút nào, đã lập tức rút xuống, thế nước hung hãn ấy như thể chỉ tồn tại trong tích tắc rồi vụt tan đi mất, chẳng khác nào có người đứng dưới khe nứt ấy, hút hết nước đi, nhanh chóng để lộ ra mặt đất đỏ ngầu, khiến vết nứt khúc khuỷu đen ngòm nằm ở đó càng trở nên nổi bật hơn, như thể một gương mặt lớn đang cười khẩy.

Quý Đằng vẫn chưa thể hoàn hồn sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, mọi chuyện đến và đi chỉ trong chớp mắt, cậu còn chưa kịp phản xạ lại thì tất cả đã chấm dứt: “Chuyện vừa rồi, vừa rồi là thế nào vậy?”

“Trước hết tìm một chỗ an toàn đã.” Câu Tinh tóm chặt Quý Đằng, khẩn trương bay lên cao, phóng vọt về phía đỉnh núi cao đến nỗi không thấy tận cùng ở đâu kia.

Bởi vì Câu Tinh bay sát vào vách đá, nên đến khi khoảng cách đủ gần, Quý Đằng mới có dịp để ý thấy mấy đốm màu mè kia có vẻ như gồ ghề lên, nhưng vì tốc độ của Câu Tinh nhanh như cắt, cậu còn chưa kịp quan sát gì đã lao vào những tầng mây. Chẳng bao lâu sau, có vẻ như đã bay lên cao hẳn khỏi đỉnh núi, nó mới chuyển sang bay theo phương ngang một hồi, đoạn, Câu Tinh đột ngột vọt thẳng xuống dưới, móng vuốt duỗi ra, Quý Đằng bị bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị gì hết, cứ thế rơi cái vèo xuống dưới.

Chẳng thấy chút đau đớn nên có sau một cú tông mạnh nào cả, trái lại còn cảm nhận được toàn thân bồng bềnh êm ái, Quý Đằng mở bừng mắt ra, mới thấy mình đang lọt thỏm giữa một đụn bông gòn, trong người chẳng thấy khó chịu chỗ nào. Giờ đây cậu mới phát hiện ra mảnh đất mà Câu Tinh thả mình xuống không giống với những nơi khác, nó vô cùng mềm dẻo, như thể một tấm đệm đỡ được đặt làm riêng cho người bị quẳng xuống vậy đó.

Cậu lồm cồm bò dậy, mới phát hiện xung quanh dựng rất nhiều sào tre, bên trên vắt đầy những dải lụa óng ánh, cách đó không xa là một dãy nhà lớn cất từ tre nứa, trước cửa có mấy cái vại đủ kích cỡ nằm vất vưởng, một dòng suối trong ngần uốn lượn ngang qua trước cửa, nhìn sơ qua thì in hệt mấy xưởng dệt ở nhân gian.  

Câu Tinh đảo vài vòng trên không, rồi đột nhiên thu nhỏ lại, đáp xuống vai Quý Đằng: “Đi thôi, chẳng phải ngươi muốn tham quan à?”

Vốn dĩ Quý Đằng còn sợ Câu Tinh đuổi mình về, ai dè lại nghe nó nói thế, lòng liền rộn ràng như hoa nở, lật đật chạy về phía dãy nhà tre, tiện thể hỏi thăm: “Mới rồi là ngươi nuốt ta vào—?”

“Đây là nơi xử phạt những kẻ phạm trọng tội, hổng lẽ ngươi nghĩ dễ đến lắm à?” Câu Tinh bắt đầu ríu rít ba hoa chích chòe rồi đây, “Lối vào Khởi La Huyền Hoàng chính là ở giữa cuống họng Câu Tinh, phạm nhân cũng vậy, đều là bị ta nuốt chửng mới vào được đó.”

“Thế— Ngươi làm sao chui vào cổ họng của mình được?”

“Dào ôi, ngươi đúng là mít đặc mà, đương nhiên là nhờ một đứa đồng tộc khác nuốt ta vào rồi!”

“Ừ ha,” Sau cùng Quý Đằng mới dám hỏi tới vấn đề mà cậu thắc mắc nhất từ đầu đến giờ, “Thế muốn thoát khỏi đây thì phải làm sao? Lẽ nào là ra theo đường—”

Câu Tinh không đáp lời ngay, làm Quý Đằng đợi dài cổ, đến khi không nhịn được phải quay qua dòm nó, mới thấy cái mặt của nó kỳ cục lắm luôn, mà chắc là đang cười, nó thấy Quý Đằng nhìn mình, mới tằng hắng rồi nói: “Với người gác cổng bọn ta và các chấp hành viên thì tự nhiên sẽ có cách ra vào của riêng mình rồi.”

Ẩn ý ám chỉ trong câu trên, nếu thay bằng cách nói của Quý Đằng, chính là chốn này có đi không có về?

Cơ mà chẳng hiểu sao, trong lòng Quý Đằng lại không lo sợ gì mấy, đằng nào thì cái chuyện cứ chốc chốc lại có đôi ba lần thoát chết trong gang tấc kiểu này, cậu đã quá quen rồi. Có thoát ra được hay không, để sau hẵng nói.

Vừa đi vừa nghĩ một hồi thì thấy đã tới trước cửa khu nhà tre tự bao giờ, mấy tấm vải bán thành phẩm trôi lềnh bềnh trên suối, có vẻ đang ngâm cho sạch cặn, mà trong nhà không ngừng vang lên tiếng máy dệt.

Chả nhẽ những người tội tày đình đều bị phạt đến đây làm thợ dệt? Huynh trưởng cũng ở trong đó sao?

Quý Đằng đăm chiêu, ghé sát khung cửa sổ nhìn vào bên trong, trông thấy một loạt sản phẩm dệt may: đoạn, lĩnh, sa, lụa, là, gấm, vóc, xuyến, tơ sống, bất cứ loại vải nào bạn có thể kể tên, đều được giăng chi chít trên giá, trải rộng ra, nhìn là biết hàng mới coóng vừa dệt xong. [1] Ngoài ra còn có mấy món đồ dệt trông rất tinh xảo mà cậu cũng chẳng biết là gì, sáng lấp la lấp lánh, được xếp vào một bên.

Dãy máy dệt được lắp đặt ngay ngắn phát ra kêu đều đặn nhịp ngàng, từng sợi tơ không ngừng được dệt thành vải, mà trên máy dệt hoa văn, những tấm vải tơ lụa đã vẽ khuôn xong đang được dệt lên những họa tiết phức tạp, có vẻ như là hình vô số cánh hoa rơi lả tả. Tay nghề điêu luyện, khéo léo kết hợp với tơ lụa sáng óng ánh, dần dần hình thành nên những tác phẩm có vân nổi, hoàn hảo không chút tì vết.

Nhưng mấu chốt ở đây là, trong nhà xưởng bộn bề công việc này, Quý Đằng lại chẳng bắt gặp bất kì một người, ủa lộn, một hồn ma nào cả.

Những cỗ máy dệt vải dệt hoa đó, đều biết tự vận hành, chẳng những không thấy quỷ lại, mà đến một mống phạm nhân còn không có.

“Sao hả?” Câu Tinh rù rì vào tai tôi, “Mấy món hàng dệt này, đều dùng kỹ thuật hàng đầu ở nhân gian để tạo nên đó!”

“Ý ngươi là sao? Ở đây làm gì có người nào?”

“Nhìn kỹ lại đi.” Câu Tinh vỗ cánh phành phạch, “Dòm dưới đất kìa.”

Quý Đằng tỉ mẩn quan sát, thì ra tuy trong phòng không có một ai, nhưng trên mặt đất vẫn có những cái bóng đang lu bu công chuyện, khéo phải đến hàng chục người tất tả chạy ngược chạy xuôi, bê theo đủ loại vải với mọi màu sắc; đằng trước mỗi guồng quay tơ đều có bóng một công nhân đang chuyên tâm trông coi, mà trước máy dệt hoa văn, cũng có bóng người đang khom xuống, dẫu chỉ là cái bóng, nhưng vẫn thấy được thái độ hết sức cần mẫn tập trung, hoàn toàn chẳng tìm ra cái bóng nào lơ là biếng nhác.

“Là phạm nhân ư?” Quý Đằng phân vân hỏi thử, cậu cứ thấy mấy cái bóng này không giống phạm nhân cho lắm, động tác thuần thục như vậy, nếu không phải là người trong nghề chắc chắn không thể làm ra được. Tất nhiên, cậu cũng không dám hoàn toàn loại trừ khả năng, rằng Âm Dương Đạo thần thông quảng đại, đủ năng lực để cải tạo được ông anh cục súc của mình thành một nữ công nhân dệt vải mẫu mực.

Câu Tinh cười khẩy: “Sao có thể chứ, mấy cái bóng này, đều là bóng của những thợ dệt lành nghề nhất ở trần gian đó. Bọn họ đều là người sống, Âm Dương Đạo chẳng qua là nhân buổi đêm lúc họ đang ngon giấc, mà cho vời cái bóng của họ xuống đây làm việc trong xưởng dệt mà thôi.”

“Chỉ bằng cái bóng của thợ dệt thôi mà cũng làm ra thành phẩm được?”

“Bình thường ngươi hay làm gì, thì cái bóng của ngươi chẳng phải cũng làm theo đó sao? Nên việc mà ngươi làm được, thì bóng của ngươi cũng sẽ làm được.” Câu Tinh trề môi tỏ ý coi khinh, lại cười cười đầy gian tà, “Đương nhiên, không tính cái bóng của ngươi, đoan chắc cái bóng của ngươi chẳng đời nào dám làm ra hành vi, he he, đó đó đâu heng.”

Quý Đằng biết nó đang chọc quê việc cậu tự t.h.i.ế.n, bèn vội vàng đánh trống lảng: “Âm Dương Đạo quả là biết cách tận dụng nguồn nhân công miễn phí nhỉ.”

Câu Tinh giật mình đáp ngay, “Đâu ra mà miễn phí, cái bóng của thợ dệt xuống đây làm việc, xem như tích đức cho sinh hồn của họ đó. Trong tương lai khi bọn họ qua đời, có thể dùng phần phúc đức tích được trong khoảng thời gian này để khấu trừ vào phần tội nghiệt đã gây ra, mà Âm Dương Đạo cũng thông qua đó giải quyết được vấn đề thiếu hụt lao động, chẳng phải là đôi bên cùng có lợi đó sao? Với cả, mấy món đồ này chỉ có thể do cái bóng dệt nên thôi, người sống hoặc là hồn ma thậm chí còn không sờ được tới nữa cơ.”

“Thế, phạm nhân thì sao? Mọi việc đều đã có thợ dệt lo, thế thì phạm nhân phải làm gì? Nhận hình phạt kiểu gì đây?”

Câu Tinh phì cười: “Ngươi vẫn chưa thấy à? Rành rành ra trước mắt đó!”

Trước mắt? Trước mắt ngoại trừ một dãy máy móc đang chạy hết công suất ra, thì còn cái gì nữa đâu?

Câu Tinh như nhìn ra được nghi vấn của Quý Đằng, rốt cục cũng chịu chỉ rõ: “Lúc ngươi mới tới, chẳng phải đã nhìn thấy một ngọn núi, vậy ngươi có chú ý xem trên đó có gì không?”

Quý Đằng hồi tưởng lại, trên vách núi hình như lấm tấm đủ màu.

Câu Tinh gục gặt, “Đúng vậy, chính nó.” Nó nghiêng đầu, ra vẻ như đang nghe ngóng điều chi, rồi nói, “Ồ, khéo thế, đúng lúc có một đứa tới kìa, ngươi tự đi mà xem nhá.”

Vừa dứt lời, từ trên không trung bỗng đổ xuống một bóng đen rất lớn, Quý Đằng ngẩng mặt lên dòm, lại là một con Câu Tinh bự tổ chảng, nó lướt về chỗ đất mềm như bông mà ban nãy cậu rơi xuống, ném vào đó một vật có màu đỏ, rồi nhanh chóng lượn đi mất dạng.

Vài cái bóng tức tốc tiến tới, vác thứ đồ đó đi. Quý Đằng phát hiện ra, cái đó rất giống kén tằm trên trần gian, chẳng qua kích cỡ to hơn gấp nhiều lần, hơn nữa màu sắc lại còn đỏ ối như máu, “Lẽ nào—”

Những đốm màu sặc sỡ trên núi kia, hóa ra là những cái kén tằm đủ màu này đó ư?

“Đúng đó!” Câu Tinh nhảy lóc chóc trên vai Quý Đằng, “Mỗi một tội phạm vào tới Khởi La Huyền Hoàng, đều sẽ phải nuốt hạt giống tơ, hạt giống này vừa vào miệng là sẽ nảy mầm, rồi lập tức bít kín miệng bọn họ. Sau đó sẽ gom hàng loạt nguyên hồn của những tội nhân phạm tội tương tự nhau bó lại thành một cục, hình thành nên một vật như cái trứng, thả vào chỗ vách núi ban nãy. Ngươi cũng thấy rồi đó, rải rác khắp núi đều là những chấm nhiều màu, mỗi chấm như vậy là hàng nghìn hồn ma bị quấn lại với nhau. Cứ cách mỗi khắc, lòng đất sẽ phun lên một luồng nước sôi, hơi nước theo đó dâng lên dọc theo vách núi, tội nhân trải qua quá trình bị hấp chín nhiều lần như thế, tiếng kêu gào thảm thiết mà họ không cách nào phát ra được đều sẽ bị hạt giống tơ hấp thụ, dần sản sinh ra tơ. Những tiếng khóc than đó đại diện cho tội nghiệt của chính họ, từ từ bị xe thành tơ, cuốn lấy thân xác họ, hình thành nên trạng thái kén tằm, cứ thế đến khi nào rút sạch tội nghiệt ra thì thôi, lúc đó phần nguyên hồn thanh khiết còn lại, mới có thể đi đầu thai được.”

Nói thế thì, cái kén màu đỏ mới nãy bị vứt xuống kia, phải chăng mang ý nghĩa là có vô số linh hồn đã nhận hết đủ mọi loại giày vò, sau cùng cũng chuộc được hết mọi lỗi lầm của mình trong kiếp này, có thể đi chuyển kiếp rồi?

Quý Đằng suy tư, lại không khỏi nhìn cái kén đỏ kia thêm vài lần.

“Loại tơ tằm đỏ au như này rất hiếm thấy nha.” Câu Tinh lại lên tiếng.

“Ý ngươi là sao?”

“Tội nhân bị đưa đến Khởi La Huyền Hoàng, ít nhất cũng phải là hạng tội lỗi đầy mình. Căn cứ theo tội nghiệt mà bản thân đã phạm phải khi còn sống, tội nhân sẽ bị rút ra các loại tơ khác nhau. Màu trắng, đại diện cho tội ngộ sát; màu vàng đại diện cho tội giết người rửa hận; màu đỏ đại diện cho tội ngược đãi người khác đến chết, đại loại như vậy đấy.” Câu Tinh nhìn chăm chú cuộn tơ đỏ tươi nọ, “Mấy kẻ này lúc sống hẳn là đã phạm phải tội ác hành hạ người khác một cách dã man tới chết, nên màu mới đỏ rực như vậy.”

Loại tơ có màu đỏ như máu ấy, không ngờ lại đại diện cho một thứ tội lỗi hết sức nặng nề?! Quý Đằng toan thò tay tới sờ thử, Câu Tinh đã hung dữ mổ cái bụp lên mu bàn tay cậu, “Thứ này không phải đồ mà ngươi đụng vào được đâu!”

Lại là ý gì đây?

“Đây là tơ tội, tức là tội nghiệt được thực thể hóa. Nếu nguyên hồn thông thường đụng vào nó, sẽ bị nhiễm bẩn, thậm chí tính tình cũng sẽ thay đổi! Với bọn ngươi mà nói thì cực kỳ nguy hiểm.”

Theo như lời Câu Tinh kể, thứ tơ do tội ác hóa thành này, sẽ làm ô nhiễm những nguyên hồn trong trắng, cho dù chỉ là một sợi tơ, nhược bằng lưu lạc đến dương gian, thì kể cả có là người thanh bạch hồn nhiên đến mấy, hễ mà tiếp xúc với nó một chút xíu thôi, chắc chắn đều sẽ trở thành một tên ác quỷ giết người hàng loạt.

“Xuyên suốt chiều dài lịch sử loài người, lẽ nào còn thiếu ví dụ về những vị đang yên đang lành làm anh hùng cái thế tự nhiên đùng một cái biến thành tên khát máu tàn bạo hay sao?” Câu Tinh bổ sung, “Tuy rằng Âm Dương Đạo đã quản thúc rất chặt chẽ, song vẫn khó tránh khỏi sẽ có kẽ hở á.”

Quý Đằng lại thấy mù mờ: “Nếu nói như vậy, đến đụng chạm còn không được, thế mà lại đi chế tác thành tơ lụa đẹp đẽ đến nhường này, chẳng phải là uổng công vô ích hay sao?! Vả lại, nhân gian lúc nào cũng có tội phạm cả, rồi bọn họ đều sẽ chết, vậy thì, há chẳng phải thứ tơ tội này sẽ không ngừng tích lũy, càng ngày càng chất đống, cứ vậy đương nhiên sẽ tạo thành một rắc rối lớn rồi còn gì?”

“Thế cho nên, Âm Dương Đạo ắt sẽ có biện pháp giải quyết chứ sao.” Nói tới đây, hai con mắt Câu Tinh sáng rực như đuốc, Quý Đằng ngay lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên, nó bỗng trở nên kích động, cái mỏ tía lia xổ một tràng, “Chính vì lẽ đó mới phải tìm cái bóng của những thợ dệt may khéo tay nhất trên trần gian đến làm công đấy, những thứ làm ra đương nhiên là trang phục được chế tác riêng cho quân thượng rồi!

Hình Tu?

“Tuy rằng vải dệt từ tơ này sẽ làm vấy bẩn nguyên hồn, nhưng quân thượng vốn dĩ xuất thân từ chính hỗn mang ban sơ, là hóa thân của hung tàn và chết chóc, căn bản là chẳng hề bị quấy nhiễu bởi chút tội nghiệt ít ỏi này. Huống chi toàn thân ngài ấy đều nhuốm mùi tàn ác, vừa hay có thể trung hòa số tội nghiệt này. Đâm ra những cuộn tơ tội này, đều sẽ được sản xuất thành những bộ y phục lộng lẫy để khoác lên người quân thượng. Một mặt, sự hung tàn bạo ngược trên người quân thượng sẽ được tội nghiệt trong tơ này ngăn lại, nhờ đó mới không hù chết đám thuộc hạ ở Âm Dương Đạo. Mặt khác, tầng tầng lớp lớp tội nghiệt cũng sẽ được thanh tẩy và tiêu trừ dưới sự công kích của khí tàn ác, đồng thời giải quyết luôn mối họa ngầm này, có phải là nhất cử lưỡng tiện không nào?”

Câu Tinh vẫn hăm hở bày tỏ lòng ngưỡng mộ dạt dào, khen không ngớt miệng: “Có thể thanh lọc tội nghiệt, quả không hổ là quân thượng mà. Một bộ quần áo, cứ hết một ngày là lại hoàn toàn chẳng vương chút tội lỗi nào nữa. À, nhưng mà vẫn có ngoại lệ đó nha, quân thượng có một bộ trang phục màu tím thỉnh thoảng sẽ lại lấy ra mặc, thiệt hổng hiểu nổi cái thứ phạm nhân gì mà phạm phải tội ác tày trời như vậy, số tội trên bộ đồ đó tới giờ vẫn chưa thể tiêu tan hết được. Lúc bộ trang phục đó vừa may hoàn chỉnh, đám Câu Tinh bọn ta nè, rồi tụi quỷ lại nữa, đều không dám sờ vào, đành phải nhờ Tổng tư hình đại nhân đưa nó đến Cửu Uyên trình lên cho quân thượng. Ta thật chẳng hiểu sao con người có thể phạm phải tội trạng nghiêm trọng nhường ấy nữa, màu tím đó nha, tím lè tím lịm chói muốn mù con mắt luôn, không biết phải là thứ tội ác cùng cực khiến người người căm phẫn tới cỡ nào mới cho ra được cái màu như thế! À, phải rồi, quân thượng còn có một chiếc đai lưng cũng thuộc hàng ngoại lệ, mang sắc xanh ngọc bích hòa quyện với màu lam bảo thạch, nghe đâu, đó là một đội quân ăn thịt người ở thời chiến loạn, một tối nọ họ đã vùi thây trong trận núi lở, hồn phách của toàn quân bị nhốt lại nơi đó, một trăm năm sau, mới chiết xuất ra được loại tơ tằm hãn hữu có hai màu từ linh hồn của họ—”

Câu Tinh cứ léo nhéo miết, Quý Đằng chẳng hơi đâu mà nghe nữa, chỉ nghĩ bụng, đúng nhỉ, cái tên Khởi La Huyền Hoàng này mới nghe thì thấy thật mông lung khó hiểu, nhưng trên thực tế thì, khởi và la chính là tên của vải vóc, huyền và hoàng chính là màu sắc đó thôi! [2]

Nói trắng ra là, cái chốn khổ hình này, căn bản chỉ là hiệu may đo của riêng Hình Tu mà thôi…

Câu Tinh mới rồi còn đang liến thoắng tự dưng ngưng bặt, rồi lập tức bay từ trên vai Quý Đằng xuống đất, cúi đầu đầy kính cẩn. Cảm giác như có luồng gió lạnh thổi qua, theo như hiểu biết của Quý Đằng, thái độ của Câu Tinh đối với Tổng tư hình luôn là kiểu thờ ơ mặc kệ, là ai có thể khiến cho nó cung kính nhường này? Quý Đằng liếc mắt về phía khu nhà tre sau lưng, mấy cái bóng bận rộn bên trong đột nhiên bất động, như thể bị trói chặt tại chỗ vậy.

Tự mình đến đây sao?

Hình Tu, quân vương của Âm Dương Đạo.

-Hết chương 7-

Chú thích:
  1. Nói chung thì ba cái vải vóc này cũng chỉ kể tên cho vui ấy mà, bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể vào LINK này hoặc tra google nhé [↑]
  2. Khởi (绮)là lụa vân / la (罗)là vải là (trong lụa là gấm vóc á) / huyền (玄)là màu đen / hoàng (黄)là màu vàng [↑]
Hóa ra đây chính là bộ đồ hay thấy trên fanart của ảnh:v Còn dưới đây có vẻ như là một nạn nhân của tơ tội?? XD