Xung Hỉ

Chương 10: Thông suốt



“Có người bắt nạt nương tử ta, ta phải giúp nương tử ta trút giận chứ.”

Tào Ý nghe, nửa ngày không hé răng, Lý Ngoan bất mãn quay đầu lại nhìn y, thấy Tào Ý vẻ mặt quái dị miệng mím thành một đường, liền nâng y lên chút: “Nói chuyện với ngươi đó sao không để ý đến ta.”

Vừa nãy vũng nước kia bị Lý Ngoan thoải mái phóng qua, Tào Ý đáng thương bị hắn mang theo nhảy một cái, vị chua trào lên không chịu nổi muốn nôn rượu.

Càng ngày càng không ổn, vỗ vai Lý Ngoan muốn xuống. Lý Ngoan bướng bỉnh đi tiếp không nghe theo, càng muốn nghe Tào Ý khen hắn kết quả bị nương tử hắn nôn ra một đống lên giày.

“Tào Ý! Ngươi cố ý…!”

“Ai bảo ngươi không nghe lời.”

Bầu không khí lãng mạn không còn sót lại chút gì, hai người ngươi qua ta lại cãi nhau, Tào Ý vốn không muốn cùng Lý Ngoan tính toán, hôm nay cảm giác say dâng lên hiếm thấy không để ý phong độ cùng hắn gân cổ tía tai tranh giành.

Đầu đường vang lên tiếng lăn bánh xe, xe ngựa Tề gia đi ngang qua vốn là từ Lý gia rời đi đi vòng mua điểm tâm. Tề phu nhân ý cười óng ánh từ bên trong cửa sổ dò đầu ra, trêu ghẹo nói: “Từ xa đã nghe thấy đôi phu phu trẻ các ngươi cãi nhau, Lý Ngoan, làm sao kết hôn nhiều năm như vậy còn để nương tử tức giận chứ.”

Lý Ngoan kéo tay Tào Ý về bên cạnh, cũng không đoái hoài tới mới vừa rồi còn đang người giận ta hờn cãi nhau, cười ha ha nói: “Không cãi nhau, do giọng hơi lớn thôi.”

Tay của hai người ở sau lưng âm thầm phân cao thấp, Lý Ngoan nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, không phải vừa nãy cãi nhau tức giận mà là bây giờ bị Tào Ý bấm. Tào Ý không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt tuấn tú đỏ chót, bồi tiếp Lý Ngoan ở trước mặt người ngoài giả phu thê hòa thuận.

Trước kia khi ở nhà, phụ thân cùng mẫu thân cũng thường xuyên như vậy, một khắc trước còn ân ái thắm thiết, Tào Ý đi bày giấy mài mực liền thấy mẫu thân y chống nạnh mắng phụ thân y, phụ thân y chỉ cười khà khà làm lành nếu như lúc này có nha hoàn vào gọi, lão gia có khách đến!

Phụ thân y lập tức nắm tay mẫu thân y ngay, hai người cùng lật mặt liền như không có chuyện gì xảy ra đi đến tiền sảnh, trên thực tế tay mẫu thân y để phía sau lưng lặng lẽ bấm phụ thân, phụ thân bị bấm cũng không giận ngược lại càng cười dữ hơn, Tào Ý theo sau thấy phu phụ hai người đến chỗ không có người, phụ thân hôn lên môi mẫu thân một cái.

Mấy người hàn huyên vài câu Tề phu nhân không yên tâm căn dặn: “Tào Ý, hôm nay nói chuyện đó ngươi suy nghĩ thật kỹ không thể chậm trễ nữa.”

Tào Ý gật đầu đáp lại, đợi xe ngựa vừa đi Lý Ngoan lập tức trở mặt, khó chơi vô cùng víu Tào Ý hỏi y chuyện gì, tại sao hắn cũng không biết lại có chuyện giấu hắn!

Tào Ý giãy giụa muốn rút tay ra, ai biết Lý Ngoan nắm không chịu buông, đầu ngón tay như thành tinh cuốn lấy tay Tào Ý cùng hắn mười ngón tay đan chặt.

Hai người đối diện, Lý Ngoan hừ nhẹ một tiếng cam tâm tình nguyện ở trước mặt Tào Ý cúi người xuống: “Lên đây đi, mau trở về nhà ta thấy ngươi là muốn ta lạnh chết!”

Tào Ý nằm nhoài trên lưng Lý Ngoan, ôm cổ hắn trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ hoang đường, tính tình Lý Ngoan như vậy, đưa hắn vào kinh đọc sách đến cùng là đúng hay sai, là tốt hay xấu.

Năm đó y mang Lý Ngoan đi, cố gắng dành dụm mà nuôi nấng hắn lớn lên, lợi dụng huyết thống Lý gia tới báo thù đại ca hắn, không cần Ôn Như Hối nhà to thế lớn đến giúp y, cần phải tự tay mài bảo kiếm sắc bén, khoét tim róc thịt, tự mình báo mối thù nhục nhã này mới được.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, y làm phụ thân làm mẫu thân lại làm ca, từ năm mười tám tuổi, mình còn chưa thành thục đã cùng Lý Ngoan sống nương tựa lẫn nhau, đem hắn lôi kéo lại, đến bây giờ thời cơ chín muồi sắp có hi vọng, Tào Ý lại đột nhiên nhẹ dạ.

Trong kinh chỗ kia chứa những kẻ ăn không nhả xương, nhiều cơ hội, mê hoặc cũng nhiều, người ở đó lại càng đủ dạng, nói chuyện lời nói như ẩn châm chọc giấu đầu lòi đuôi, ngay cả Tào Ý sống ở kinh thành từ nhỏ, cũng phải ngã nhào. Mà hiển nhiên với tâm tính Lý Ngoan, đến nơi như thế chính là như cá gặp nước, nhất định phải chuẩn bị then chốt đầy đủ, bảo đảm ngày nào đó thành hạt giống tốt cho việc giết người trả thù.

Lý Ngoan là tự tay y nuôi lớn, Tào Ý đột nhiên không nỡ đem hắn đưa đi, cảm thấy được cả ngày hắn sống phóng túng, vạn sự không lo hình như cũng rất tốt.

Hai người mang tâm sự riêng hướng về nhà, lúc muốn vào cửa có người hầu bàn đuổi theo cản lại, đem phong thư giao tận tay Tào Ý nói trong kinh đưa tới.

Lý Ngoan quái gở: “Tháng trước một phong, tháng này lại một phong, đi đường cũng phải tốn thời gian dù cho cước trình nhanh hơn nữa từ trong kinh đưa tới cũng phải hơn nửa tháng, hẳn là cả ngày lẫn đêm nhớ thương ngươi viết thư như luyện chữ chơi rồi.”

Tào Ý làm như không nghe thấy, lúc này mà cãi lại hắn tối nay sợ là đừng mong ngủ.

Sau khi vào nhà liền để thư lên bàn cũng không có ý định muốn mở, Lý Ngoan đi theo phía sau y, mắt nhìn chằm chằm thư, thuận miệng bịa chuyện: “Ta gần đây biết không ít chữ, ngươi kiểm tra ta hen, tùy tiện tìm thứ gì đó đọc cho ngươi nghe.”

Dứt lời, vuốt chó liền sờ tới phong thư, một bên mò, một bên đánh giá phản ứng Tào Ý.

Mười sáu tuổi mà dám mở miệng nói dối mới biết chữ, người bán hàng rong ngoài đường nghe được cũng phải cảm thán hắn da mặt dày, nhưng Tào Ý ngày nào cũng gặp nghĩ thầm y mới không thèm ngăn cản, thằng nhóc này càng cản càng phải xem.

Đúng như dự đoán, Lý Ngoan cầm phong thư thấy Tào Ý không phản ứng, tay xoay một cái thả lại trong tay Tào Ý.

Từ đêm tuyết từ biệt, Tào Ý đã cảnh cáo Lý Ngoan, Lý Ngoan cũng không dễ dàng nhúng tay vào chuyện riêng của y và Ôn Như Hối nữa.

Lý Ngoan thấy thú vị chỉ đùa giỡn đôi chút cũng biết có đạo lý có chừng mực, cũng không thật sự chọc Tào Ý nổi giận, ngay cả vong hồn nơi vại dưa muối của hai con uyên ương hoang dã chết chìm kia cũng là Lý Ngoan thấy Tào Ý mấy ngày trời thở dài phát sầu làm sao hoàn lại cho Ôn Như Hối mà nghĩ ra ý tưởng.

Tào Ý ngẩng đầu, thấy Lý Ngoan ngồi ở đối diện, nâng quai hàm nhìn mình cười ánh mắt cực kỳ chăm chú, nhìn thấy y tâm hoảng ý loạn, cực kì không thích ứng bị Lý Ngoan nhìn như vậy, vừa muốn tìm lời dời đi lực chú ý, Lý Ngoan lại đột nhiên chống bàn cúi người nhẹ hôn lên môi Tào Ý.

Này hôn vừa chạm liền tách ra, Lý Ngoan hôn thôi cũng không lui lại cái trán chặn lại Tào Ý, hô hấp hắn nặng nề nhìn chằm chằm Tào Ý trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Sao ngươi không né.”

Tào Ý còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngoan lại tiếp tục hôn lên, lần này mở miệng ra cũng biết động một chút mà không phải cứng ngắt dán vào.

Lý Ngoan ngậm lấy đôi môi y mút vào nghĩ thầm Tề Uyển quả nhiên không lừa hắn.

Hôn xong rời môi, lần này Tào Ý trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: “Ngươi uống rượu à?”

Y giả bộ hồ đồ biết rõ Lý Ngoan một giọt rượu cũng không dính, lại vẫn hỏi như vậy chỉ coi như cho hắn tìm bậc thang xuống.

Lần này với lần chạm môi lần trước ý nghĩa bất đồng.

Lý Ngoan bị hỏi đến sững sờ, nghĩ thầm uống rượu sao? Vậy dĩ nhiên không có mà lại cảm giác không đúng nhất định là do Tào Ý uống say, hắn hôn môi Tào Ý nên mình giống như cũng uống nhiều chắc do bị lây hơi rượu.

Lý Ngoan thấy vẻ mặt Tào Ý không quá đúng thầm cảm thấy đại sự không ổn, không lẻ hôn môi cũng phải chú ý thời cơ?

Cái hố này của Tề Uyển cũng không báo cho hắn không nên nhận thư của tình nhân cũ người ta, lúc người ta đa sầu đa cảm đi hôn môi người ta, coi chừng không hôn môi được còn có thể bị đánh nữa.

Lý Ngoan đánh đòn phủ đầu ai nha một tiếng nhảy ra làm bộ đi bắt thư Ôn Như Hối: “Nếu thư này ngươi không muốn xem ta thay ngươi đốt!”

Tào Ý giật mình phản xạ có điều kiện tính bắt tay hắn lại cũng không phải đối Ôn Như Hối hoàn niệm tình cũ, tựa như trên phố lớn gặp một con chó hoang nổi điên trước mặt mặc dù không thù không oán nhưng phản xạ đầu tiên là co cẳng bỏ chạy, đây là do y bị Lý Ngoan dằn vặt nhiều năm rèn luyện ra phản xạ.

Chó không nói đạo lý, Lý Ngoan so với chó, không kém bao nhiêu.

Hai người một người trốn, một người bắt, chụp tới chụp lui một chỗ, Lý Ngoan ôm lấy eo Tào Ý, một tay đặt trên vai y, một tay nắm lấy thư, tư thế này quả thực chính là ôm ấp, Lý Ngoan cơ hồ không khống chế được mà dùng sức đem Tào Ý ôm vào trong lòng.

Bốn mắt nhìn nhau không gian liền yên tĩnh lại, Tào Ý không mắng, Lý Ngoan không lộn xộn, ngay cả hắn luôn vạn sự không nghi, nụ cười cà lơ phất phơ đều biến mất trong khoảnh khắc.

Lý Ngoan hầu kết nhốn nháo nghĩ thầm hôn môi thật sự khiến người ta nghiện, chỉ cần nhìn như vậy hắn liền muốn hôn Tào Ý, hôn còn chưa đủ hắn muốn ôm Tào Ý, muốn ôm y xoa nắn y, tốt nhất không cùng y tách ra.

Thư trong tay hắn vừa ném, ôm eo Tào Ý cúi đầu muốn hôn, dư quang đã thấy Tào Ý biến sắc, tiếp theo ánh nến lay động chỉ thấy thư của Ôn Như Hối từ trong tay Lý Ngoan rơi ra, rơi vào trong sáp, từ giữa cháy một lỗ nhỏ.

Tào Ý giãy giụa đấm bã vai hắn, Lý Ngoan lại hôn đến say sưa, cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tự nhủ: “Mùi gì thế.”

Buông Tào Ý ra, quay đầu nhìn lại.

“A!!!!”

Lý Ngoan kêu thảm thiết, luống cuống tay chân nhào tới, đem thư giành lại.

Tào Ý sợ cháy tới Lý Ngoan, Lý Ngoan sợ cháy tới Tào Ý, đem thư vứt trên đất đạp mạnh một trận, lúc cứu được đã bị đốt thành hai mảnh, Lý Ngoan ngồi chồm hổm trên mặt đất một tay một nửa, khóc không ra nước mắt nói: “Thật sự không phải cố ý, nghĩ đến hẳn không có gì đáng ngại dù sao hắn luôn cách năm lần bảy lượt đều phải cằn nhằn với ngươi một chập.”

Lý Ngoan làm xong chuyện xấu còn muốn trở tay mắng Ôn Như Hối một hơi.

Tào Ý hoàn toàn không tức giận lúc này cũng không để ý phong thư, bị hôn một cái choáng váng đầu óc hồn vía lên mây đem thư ghép lại trên bàn để dễ nhìn.

Y từng chữ đều biết nhưng hôm nay giống như bị đánh về trong bụng mẹ, những chữ này sắp xếp một chỗ là có ý gì, Tào Ý lại nhìn không ra đành phải nhìn chằm chằm thư ngẩn người làm bộ đang nhìn. Y muốn giơ tay chạm miệng mình lại sợ bị Lý Ngoan nhìn ra không đúng càng sợ hơn hắn được đà lấn tới, làm cho chuyện bất ngờ rung động này vọt tới tinh thần hoảng hốt, nghĩ thầm hôn môi thì ra là tư vị như vậy, mình hẳn là tên biến thái, Lý Ngoan là tự tay y nuôi lớn mà!

Ngược lại là Lý Ngoan tên lưu manh này làm chuyện đuối lí lại không cảm thấy thẹn, chiếm tiện nghi không làm tiện nghi, còn đem đầu kề lên vai Tào Ý, nhìn thư đọc nhanh như gió, vô tội nói: “Hắn viết thư cho ngươi làm sao cứ kêu đi trong kinh, chỗ kia có cái gì tốt mà hắn một câu không rời.”

Tào Ý đem đầu hắn đẩy ra, Lý Ngoan lại tiến tới, đẩy nữa, lại tiến lại, cứ lặp lại nhiều lần như vậy Tào Ý triệt để từ bỏ, vừa vặn mượn cơ hội nói sang chuyện khác, giải thích: “Ăn ngon, thú vị, người chơi vui, cảnh nhìn đẹp, tất nhiên là so với Lưu Châu tốt hơn, ngươi muốn đi không?”

Lý Ngoan “À” lên một tiếng như không có chuyện nói: “Đi chứ, có thú vui tại sao không đi nhưng ta đi có thể làm gì.”

“Đi học cho giỏi, tương lai quản lý cửa tiệm, ta dạy cho ngươi làm ăn.”

Tào Ý nói chuyện trịnh trọng, Lý Ngoan lại đột nhiên đem đầu chôn trong cánh tay nằm úp sấp trên bàn cười, thấy vậy Tào Ý không biết nói gì, hỏi Lý Ngoan đang cười cái gì.

Lý Ngoan vẫn còn cười một lát nghĩ thầm cười ngươi vẫn còn có thể giả bộ. Rõ ràng là đưa hắn đi trong kinh ôm đùi lớn, kết bạn với một ít quan to quyền quý, ngang ngửa đại ca để báo thù mới hận cũ, Tào Ý phỏng chừng sẽ muốn cùng hắn chia tay, người như y làm sao cam tâm tình nguyện mai một tại nơi Lưu Châu này.

Sao lại bị nói thành như vậy, hai người ngược lại thật giống những đôi phu thê bình thường, Tào Ý chính là nương tử gian khổ đập nồi bán sắt đưa hắn đi ra ngoài học hành.

(*) Đập nồi bán sắt (砸鍋賣鐵: záguōmàitiě): không ngần ngại hy sinh tất cả, làm tất cả.

Tựa như lúc trước người trước mặt này là chỗ dựa duy nhất của hắn, Lý Ngoan không thể rời bỏ Tào Ý, có thể Tào Ý muốn báo thù, muốn đại ca hắn trải qua cảnh thống khổ mẫu tử chia lìa, thứ trân trọng khó dứt bỏ nhất bị người khác cướp đi nên nhất định phải lợi dụng Lý Ngoan. Hai người lợi dụng lẫn nhau, Lý Ngoan bất giác chịu thiệt, có thể Tào Ý muốn báo thù xong liền bỏ chạy, Lý Ngoan nghĩ thầm không có cửa, lại không như ý của hắn, càng muốn Tào Ý cùng Lý gia càng trói càng sâu.

“Không muốn buôn bán, không muốn đọc sách, cái gì cũng không muốn.”

Lý Ngoan cà lơ phất phơ hai tay chống bàn khom lưng kề sát Tào Ý tựa như cố ý muốn nói lời này chọc y tức giận.

Hắn vừa tới gần Tào Ý lại không quen, giả vờ trấn định nói: “Cái này không muốn kia không muốn vậy nói coi ngươi muốn làm cái gì.”

Lý Ngoan cười vừa ngoan vừa ngọt, vô tội nói: “Muốn cho ngươi làm lão đại Lý gia, ta muốn người khác nhắc đến Lý gia, liền nghĩ đến tên Tào Ý.”

Tào Ý cùng Lý Ngoan nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại quên dời tầm mắt.

Y nhớ tới, lúc Lý Ngoan mười tuổi đã nói lời này.

Khi đó Lý Ngoan nói muốn làm lão đại Lý gia, Tào Ý trêu ghẹo nói hắn đảm đương không nổi, ai bảo hắn sinh muộn hơn so với người ta. Lý Ngoan còn rất không phục, thoáng suy tư một phen, rồi lập tức đổi giọng hướng Tào Ý nghiêm túc bảo đảm, nói vậy y làm lão đại Lý gia còn hắn làm lão nhị, Tào Ý đến làm lão đại Lý gia để cho người khác nhắc đến Lý gia, nghĩ ngay đến tên Tào Ý.

Vẻ mặt Tào Ý thoáng chốc trở nên vi diệu.