Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 12



Nói thì nói vậy nhưng Tôn Ngữ Đàm vẫn lấy điện thoại ra, chụp cánh cổng trường gửi cho Trần Duệ.

Đợi một lúc, Trần Duệ cũng không trả lời, Tôn Ngữ Đàm giận dữ ném điện thoại lên bàn, “Cậu thấy chưa, đúng là đồ xuống giường không nhận người.”

Tôn Niệm Tây cầm điện thoại, bị cái tên thu hút, “Hả? Sao lại đặt là Một lần?”

Tôn Ngữ Đàm nháy mắt: “Làm một lần, yêu một lần.”

Tôn Niệm Tây sặc dưa hấu, cô ấy nghẹn lời một lúc lâu,”

Tôn Ngữ Đàm, cậu quá lẳng lơ!”

“Vớ vẩn, cậu thì hàm súc hơn tớ chắc?”

Tôn Ngữ Đàm gửi ảnh khoai tây chiên vào vòng bạn bè, đăng kèm cap “thèm sữa”

của Gavin quá đi, rồi cất điện thoại, đi mua trà sữa với Tôn Niệm Tây.

Hai người đi trên đường lớn, Tôn Niệm Tây đột nhiên nói: “Hồi trước tớ cũng từng mến một người đấy.

Đúng là lạ, chẳng biết gì về người ta nhưng vẫn thích.”

“Rồi?”

“Tớ không gặp được anh ấy nữa.

Nếu có thể, tớ rất muốn gặp anh ấy một lần.

Đáng tiếc, không thể, bọn tớ không cùng khóa, hồi đó tớ nhát gan, không dám làm gì cả, giờ chỉ biết mỗi tên anh ấy thôi.”

“Cậu muốn có gì với người ta à?”

“Tất nhiên, haiz, thanh xuân chết yểu của tớ, giờ nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.”

“Muốn tìm cũng được mà, nhưng cậu không sợ Lâm Hiên giết cậu à?”

“… Sợ chứ.”

“Chúc mừng Tôn tiểu thư đã tỉnh táo kịp thời!”

Lúc về nhà ngó di động, bài của Tôn Ngữ Đàm đã đầy ắp bình luận, đám bạn cũ bày tỏ sự nhớ nhung với đồ ăn đồng thời lên án buộc tội cô.

Tôn Ngữ Đàm vừa xem vừa cười, cô nghĩ xem phải trả lời kiểu gì, còn Trần Duệ thì đợi mãi không tới.

Bỗng Trần Đình gọi video cho cô.

Tôn Ngữ Đàm hơi ngạc nhiên, cô nhấn nút chấp nhận.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Đình xuất hiện trên màn hình, “Tiểu Đàm”

, cô ấy hồ hởi gọi cô, “Em về Hải thành rồi à?”

“Vâng ạ.”

Tôn Ngữ Đàm mỉm cười đáp: “Em vừa mới về, sao thế ạ?”

“Không có gì, Trần Duệ cũng ở Hải thành đấy, – hai đứa lâu lắm không gặp rồi nhỉ?”

Tôn Ngữ Đàm: “Dạ vầng.”

“Thế em có muốn gặp không, rồi đập thằng đấy một trận ra bã.”

Tôn Ngữ Đàm vội vàng xua tay: “Không cần ạ, bọn em gặp nhau rồi.

Đập cũng đập rồi, không nương tay đâu ạ.”

“Ồ?”

Trần Đình ngồi thẳng dậy, có vẻ rất ngạc nhiên, “Gặp kiểu gì? Nó đến tìm em?”

“Ở quán…”

Tôn Ngữ Đàm đang định trả lời, một bé gái chui vào màn hình, lao vào vòng tay của Trần Đình, mặt hớn hở, giọng ngọt ngào, đáng yêu như que kẹo bông.

Trần Đình dỗ dành cô bé một lúc, bé ngoan ngoãn ngồi trong ngực Trần Đình, tiến đến màn hình nói chuyện với cô, “Chị ơi, em tên là Lục Ngộ Khê ~ biệt danh là Tây Tây ~ ”

“Chào Tây Tây ~ ”

Tôn Ngữ Đàm cười tủm tỉm.

Vào ngày sinh nhật của bạn nhỏ Lục Ngộ Khê, Trần Đình đều đăng mấy tấm ảnh lên vòng bạn bè.

Công chúa nhỏ ngồi ở vị trí trung tâm nhà họ Trần như một ngôi sao, đằng sau là Trần Duệ với nụ cười hiếm hoi.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tôn Ngữ Đàm còn ấn lưu ảnh về máy, vậy nên cũng coi như cô ngắm cô công chúa nhỏ này lớn lên.

“Được rồi, mau đi tìm bố con đi.”

Trần Đình véo mặt Tây Tây, “Mẹ muốn nói chuyện riêng với chị.”

Tây Tây lầu bầu mấy câu rồi bỏ chạy.

“Dễ thương quá.”

Tôn Ngữ Đàm cảm thán.

“Em tới nhà chị mà chơi với Tây Tây.”

“Xa lắm.

Hay chị đóng gói Tây Tây rồi gửi đến đây cho em đi.”

Tôn Ngữ Đàm cũng nói đùa.

“Thế thì phiền lắm, để bảo cậu nó đến bắt cóc nó đi, nhưng mà thằng ranh Trần Duệ ấy, chị gọi điện mười lần thì chín lần nó không bắt máy, chọc chị tức điên.

Đúng rồi, em vừa mới nói, hai đứa gặp nhau kiểu gì?”

“Rất trùng hợp luôn, hôm em vừa về nước đã gặp nhau, còn cùng nhau ăn tối nữa.”

“Mỗi hai đứa?”

“Không ạ, còn có sếp của em với trợ lý của anh ấy.”

“Đúng là trùng hợp.”

Trần Đình nói, lại đột ngột chuyển đề tài: “Em trai chị có bạn gái chưa?”

Tôn Ngữ Đàm do dự, “Em không rõ lắm, hình như anh ấy bận suốt.”

“Sao em biết?”

“Anh ấy đang ở đường An Sơn, đối diện nhà em.

Ngày nào cũng đi sớm về trễ.”

Trần Đình nhướn mày: “Nó sống ở đó?”

“Vâng, hình như có dự án bên này, dọn qua đây sống sẽ thuận tiện hơn.”

“Ồ ”

Trần Đình cười nói: “Tiểu Đàm, em giúp chị khuyên nó ăn ngủ nhiều nhé, đừng tham công tiếc việc quá.”

“Vâng ạ.”

Tôn Ngữ Đàm đồng ý xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, vội giải thích, “Bình thường em cũng ít thấy anh ấy lắm.”

“Không sao,”

Trần Đình nhịn cười, “Nếu em thấy nó thì nhắc giúp chị.

Cám ơn Tiểu Đàm nhé.”

Tôn Ngữ Đàm bình tĩnh gật đầu, “Được ạ.”

Cô cảm thấy không thể nói tiếp, không thì sẽ lộ đuôi cáo mất, cũng may sau đó Trần Đình không nhắc đến Trần Duệ nữa.

Vào ngày Đường Nặc đến Cánh Tông thảo luận về vấn đề xây dựng đội ngũ, Tôn Ngữ Đàm cũng ở đó, Tiểu Sơn bèn lôi cô vào phòng họp.

Đây được coi là một dự án tương đối lớn của công ty kể từ khi thành lập chi nhánh ở Hảithành.

Mọi người đều suy nghĩ lung tung, mong ngóng về một kết quả tốt, để danh tiếng công ty được vang xa.

Tôn Ngữ Đàm chỉ tham gia giai đoạn đầu.

Rốt cuộc, cô bây giờ chỉ là một nhân viên ngoài biên chế, cơ hội phát triển cũng rất quý giá, nên để đám nhân viên mới tự lên kế hoạch, suy nghĩ rồi vấp ngã mới trưởng thành được.

Do đó, toàn bộ quá trình cô chỉ lắng nghe, không nhúng tay vào.

Lúc ký hợp đồng mới thấy tên công ty đối tác, là tập đoàn Vân Khai mà Trần Khai Sinh một tay gầy dựng lên.

Cô rất ngạc nhiên, rồi liếc Đường Nặc lần nữa.

Đường Nặc đã sớm chú ý đến cô.

Anh nhìn mặt cô thấy rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Đường Nặc cau mày rời đi.

Đám nhân viên trong phòng họp thở phào nhẹ nhõm, một cô gái vỗ ngực: “Anh ta cứ xị mặt suốt.

Tôi còn tưởng có gì đó không ổn.”

Tôn Ngữ Đàm hỏi Tiểu Sơn: “Họ hẹn bao giờ?”

Tiểu Sơn nói ngày cụ thể, đùa: “Sao thế, chị muốn đến chơi à?”

“Linh tinh.”

Tôn Ngữ Đàm gõ văn kiện lên trán anh ta, “Chơi cái gì mà chơi, chị đi làm việc nhé.”

Tất nhiên là Tôn Ngữ Đàm nói nhăng nói cuội với Tiểu Sơn.

Mọi người đều đã hoàn thành công việc của mình, nào cần cô đến giúp nữa.

Tuy cô mặc quần áo nhân viên, nhưng cũng chỉ đi loanh quanh khắp nơi thôi.

Xe cộ nườm nượp đến, tốp năm tốp ba trai gái sánh vai bước vào.

Hoàng Sơ Vũ đội mũ tennis, xuống xe cùng Trần Duệ.

Trong lúc Trần Duệ bận đỗ xe, cô ấy lặng lẽ nói với anh: “Anh Duệ, nếu lát nữa phải chia đội, hai anh em mình một đội nhé.”

Trần Duệ từ chối: “Anh không chơi.”

Hoàng Sơ Vũ khiếp sợ nhìn anh: “Thế anh đến đây làm gì?”

“Xem mấy đứa chơi.”

Hoàng Sơ Vũ khuyên anh hết lời: “Sếp Trần, với bản lĩnh của anh, không chơi thì phí lắm.”

Trần Duệ nhìn xung quanh, toan nhấc chân đi.

Hoàng Sơ Vũ kéo anh lại, “Anh không chơi thật à, sếp Trần, tế bào vận động của em phát triển tốt lắm, chúng ta hợp lực thì chỉ có thiên hạ vô địch.”

Trần Duệ bật cười, anh nói, “Em chắc không? Em nhớ mấy tuổi mình mới tập đi không?”

“Đừng nhắc chuyện cũ.”

Hoàng Sơ Vũ bỗng mở to mắt, “Anh Duệ, em thấy chị đẹp anh thích.”

Trần Duệ định quay đầu nhìn, lại bị Hoàng Sơ Vũ nhón chân giữ lấy mặt.

Cô ấy nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Đừng nhìn lại.

Sếp, anh có muốn kẻ hèn này giúp anh không, xem chị gái kia có thích anh hay không?”

Trần Duệ dùng hai ngón tay đẩy trán cô ấy ra, cảnh báo: “Hoàng Sơ Vũ, còn động tay động chân là anh đánh em đấy.”

“Èo.”

Hoàng Sơ Vũ bĩu môi, “Thôi vậy, sếp Trần đúng là có mới nói cũ, thấy trăng quên đèn.”

Trần Duệ mặc kệ cô ấy, quay người đi về phía Tôn Ngữ Đàm.

Hoàng Sơ Vũ đứng tại chỗ nhìn theo anh, sao nhìn phía sau cứ thấy anh ngốc ngốc đáng thương thế nhỉ.

Đường Nặc bước tới, dựa theo tính xỉa xói bình thường của anh, nhất định phải mỉa mai cô vài câu, nhưng lời đến miệng lại thấy mủi lòng, đành nuốt ngược vào trong.

Hoàng Sơ Vũ quay lại nhìn anh, lại nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh đang nhìn tôi đấy à? Anh nhìn tôi làm gì?”

Đường Nặc hất cằm: “Ai nhìn cô? Tôi nhìn trai tài gái sắc bên kia kìa.”

“À.”

Hoàng Sơ Vũ lui sang một bên, trước khi đi còn vỗ nhẹ tay anh, “Vậy anh cứ từ từ xem, không quấy rầy.”.