Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 5



Tôn Ngữ Đàm lấy một bộ bát đĩa mới trên chạn bếp, vừa rửa vừa ngó ra ngoài nhìn.

Trần Duệ mặc đồ ngủ thoải mái, ngồi yên bên bàn ăn, khoanh hai tay lại.

Trước mặt anh là đống túi lớn bé bày la liệt, chiếm gần nửa cái bàn, nhưng anh không mở túi nào ra xem cả.

Đúng là đại thiếu gia.

Cô đi ra ngoài, mở từng gói một ra, ngồi đối diện với Trần Duệ.

“Anh muốn ăn gì?”

Cô hỏi.

Đồ ăn hẵng còn nóng, phả hơi nghi ngút.

“Để tôi tự mở.”

Trần Duệ cầm lấy túi sủi cảo tôm.

Tôn Ngữ Đàm không nói gì, lặng lẽ ăn sáng.

Sau khi ăn mấy miếng cầm hơi, tốc độ ăn của Tôn Ngữ Đàm đã chậm lại.

Cô thỉnh thoảng ngẩng lên, thấy người nọ đã xắn tay áo, cô cảm thấy rất mơ màng, thế mà họ lại cùng ăn sáng cơ đấy, đúng là kỳ lạ.

Cô vẫn không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, bèn lôi điện thoại ra chăm chú chơi game.

Lúc Trần Duệ đứng dậy rời đi cô cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp “Ok”

khi anh bảo “Tôi đi đây”.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tôn Ngữ Đàm quay lại bàn làm việc đọc tài liệu.

Đọc xong hồ sơ đã là mấy tiếng sau đó, Tôn Ngữ Đàm gọi cơm hộp, ăn ngủ xong thì cô nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tôn Niệm Tây.

Theo chỉ dẫn của bản đồ, Tôn Ngữ Đàm dễ dàng tìm thấy nhà của Tôn Niệm Tây.

Cô đứng ở cầu thang, phân biệt phương hướng rồi đi thẳng.

Cô còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng giảng bài của Tôn Niệm Tây.

Cô ấy thấy Tôn Ngữ Đàm thì cười toét miệng, vẫy tay cuống quít.

Tôn Ngữ Đàm gật đầu, dựa vào cửa chờ đợi.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy kaki có túi gió ở bên hông váy.

Lúc này, cô đút tay đứng đó, đánh giá đám học sinh của cô bạn mình.

Sau khi chuông tan học vang lên, Tôn Niệm Tây dẫn Tôn Ngữ Đàm vào phòng sách.

Căn phòng rất rộng rãi, chỉ bày bốn bàn làm việc.

Tôn Niệm Tây dựa vào một cái bàn.

Ngồi đối diện là một phụ nữ trung niên mập mạp đang gõ máy tính.

Khi cô ấy ngẩng lên thấy hai cô thì mỉm cười nói: “Tiểu Tây dẫn bạn đến à, xinh thế, đúng là bạn của mỹ nhân cũng là mỹ nhân.”

Tôn Niệm Tây nói đùa với cô ấy mấy câu rồi mới đi.

“Quan hệ đồng nghiệp của cậu tốt thật.”

“Là do tớ hòa đồng.”

Tôn Niệm Tây nói.

Cô ấy đẩy Tôn Ngữ Đàm đến nhà ăn, “Nói cho cậu biết, đồ ăn gần chỗ bọn tớ ngon lắm đấy, đến chậm là phải xếp hàng.”

May mà chưa đến giờ cơm, trước cửa quầy bán đồ ăn chỉ có mấy người đứng, Tôn Ngữ Đàm không đói lắm, chỉ gắp mấy miếng trong đĩa của Tôn Niệm Tây ăn tạm.

Sau khi nếm thử, cô nhìn quanh một lượt, “Có món khác không?”

Tôn Niệm Tây chỉ, “Gà hầm gạo nếp ở kia ngon lắm.”

Tôn Ngữ Đàm mua về đây, hai người chia nhau ăn hết.

Mỗi người mua một ly trà sữa đi đến bãi đậu xe.

Tôn Niệm Tây dừng xe trước cửa một quán bar sạch sẽ.

Vẫn còn khá sớm, quán cũng vắng khách.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có vài người phục vụ mặc đồng phục đen đứng đó.

Tôn Ngữ Đàm ngả lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại bên cửa sổ.

Có người cầm menu đi đến, cúi người chào cô.

Là một chàng trai tuấn tú.

Cô gọi một ly rượu trái cây, một đĩa ăn nhẹ, anh ta lại khom người rời đi.

Tôn Niệm Tây đang nói chuyện với một người bên quầy bar.

Tôn Ngữ Đàm bèn uể oải nhìn quanh.

Độ cao của quán bar này quá khoa trương.

Rõ ràng có thể xây hai tầng, nhưng chỉ xây một đài nhảy cao vút ở giữa trung tâm và một gác xép được bao quanh ở ngoài.

Toàn bộ không gian mở được phân vùng bằng dây leo.

Tường ở đây cách âm rất tốt, mặc dù cô ngồi ngay cửa sổ, tiếng xe cộ bên ngoài cũng rất nhỏ.

Có một cái bục cao trước mặt cô, xếp một loạt thiết bị của ban nhạc, một cô gái cúi đầu chỉnh bass.

Tôn Niệm Tây cầm hai ly rượu lại đây.

Phía sau cô ấy là chàng phục vụ ban nãy.

Anh đặt một thùng đá nhỏ trên bàn, đồ ăn lạnh.

“Lần đầu cậu đến đây à?”

Tôn Ngữ Đàm hỏi.

Tôn Niệm Tây gật đầu, “Cũng ổn nhỉ?”

“Khá đặc biệt.”

“Tất nhiên, tớ mất công tìm lắm đó.”

“Cậu tự tìm?”

“Không dám.”

Tôn Niệm Tây thành thật khai báo, “Tớ phụ trách rải tiền thôi.

Haiz, làm phú bà đúng là sướng.”

Mặc dù Tôn Niệm Tây cũng giống Tôn Ngữ Đàm, chỉ mới 25, nhưng hoàn toàn tự tin nhận một tiếng phú bà.

Lúc hai người mới quen cô ấy cũng không khoe gia thế, diễn không đạt nên mới vội khai, thực ra nhà cô ấy có cả đống nhà ở Hải thành, mẹ cô ấy chia cho cổ mấy căn, bảo cổ học cách thu tiền thuê nhà đi.

Tôn Ngữ Đàm nghe xong sửng sốt nói: “Cậu biết không, chúng ta cùng họ Tôn, lại cùng đến từ Hải thành, có lẽ không phải trùng hợp, mà là chị em gái bị thất lạc nhiều năm.”

Tôn Niệm Tây cười ngã sang một bên.

Bạn trai Tôn Niệm Tây bỗng gọi tới, hai người nỉ non một lúc qua điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô ấy nhìn Tôn Ngữ Đàm đang cười tủm tỉm, ho nhẹ mấy tiếng, “Cậu định ở Hải thành bao lâu?”

“Đến cuối tháng 11, tham dự lễ kỉ niệm xong sẽ bay luôn.”

“Có muốn yêu đương không? Tớ có mấy cậu sinh viên đẹp trai lắm.

Dù sao cũng chỉ ở mấy tháng, tìm mấy đứa này mới dễ đá nhất.”

“Cho tớ xin, cậu thích thì tớ nhường đấy.”

“Người ta nghiêm túc mà.”

Tôn Niệm Tây sán lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu với ông sếp kia có gì không?”

Tôn Ngữ Đàm cạn lời nhìn cô ấy, “Cậu nói Chu Thuật Hâm, tớ đâu có điên? Hay là cậu điên rồi?”

Tôn Niệm Tây cười hềnh hệch: “Mỗi lần nhớ lại màn Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã (*) của các cậu, tớ lại thấy buồn cười.

Tôn Ngữ Đàm, buổi triển lãm đó, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, sáng mù con mắt.”

(*) Sự tích Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã ám chỉ việc người giỏi đi chiêu mộ hiền tài về phục vụ cho mình.

Các bạn có thể tìm hiểu sâu tại đây“Cậu hình dung kiểu gì đấy.”

“Tớ nói đúng mà.”

Buổi lễ kia tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, bọn họ đã nhận lời giáo viên đi làm phiên dịch cho doanh nhân với khách nước ngoài.

Vào buổi trưa, một cặp vợ chồng người Úc đến gian triển lãm của Tôn Niệm Tây phụ trách.

Nói chuyện được mấy câu, Tôn Niệm Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cặp đôi này không những nói giọng Úc không chuẩn, mà còn luyến láy thêm mấy âm lạ ở đâu đó.

Cô ấy đã cố lắng nghe nhưng hoàn toàn bất lực, vội vàng đưa mắt cầu cứu Tôn Ngữ Đàm.

Sau khi Tôn Ngữ Đàm đi qua giải vây, thuận lợi tiễn cặp vợ chồng kia đi, Chu Thuật Hâm tiến tới, tự giới thiệu ngắn gọn, tỏ ý muốn hợp tác rồi mời cô và bạn ăn bữa trưa.

Trong bữa cơm, anh ta cho bọn cô xem mấy cái video.

Nhân vật chính của video đương nhiên là anh ta, lúc thì nhảy dù trong tiếng gió xen lẫn tiếng reo hò giữa trời, lúc thì lặn sâu dưới đáy biển đầy màu sắc, có khi thì đi phượt xuyên quốc gia bằng xe đạp.

Hai cô vừa xem video vừa thốt lời cảm thán.

Sau khi cất điện thoại, Chu Thuật Hâm giải thích ý đồ đến đây, nói mình đang lên kế hoạch xây dựng một câu lạc bộ thể thao mạo hiểm.

Anh ta muốn mời Tôn Ngữ Đàm làm phiên dịch viên đi kèm cho chuyến nhảy dù tại Úc của mình và chịu trách nhiệm liên hệ trao đổi với nhân viên bên Úc.

Tôn Ngữ Đàm chưa từng tiếp xúc với những màn vận động kích thích như vậy, dù cô đã bị thu hút nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.

Cô hỏi: “Nhưng người phụ trách ở Úc đã tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới quanh năm, chắc chắn rất chuyên nghiệp.”

Cô không nghĩ việc này cần mình đến vậy.

Chu Thuật Hâm mỉm cười, “Đúng vậy.

Nhưng tôi muốn đến nhiều nơi khác, họ lại không thể nói được giọng địa phương.

Hơn nữa, lúc trước tôi cũng từng thuê phiên dịch, vì tính đặc thù của sơ yếu lý lịch, phí rất đắt, lúc ấy ham chơi thì không sao cả, nhưng giờ tôi là người làm ăn, đương nhiên muốn tăng thu giảm chi.

Cô Tôn, đây là sự suy tính của tôi với tư cách là một ông chủ nghèo.

Tất nhiên,”

Anh ta nói, “Tôi sẽ không bạc đãi nhân viên.

Sự chuyên nghiệp và phản ứng tức thời của cô đều rất xuất sắc, tôi dùng tất cả sự chân thành của mình mong được hợp tác lâu dài với cô, về khoản thù lao chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng.

Nếu cô còn băn khoăn gì, hãy cứ nói ra, hoặc thêm thẳng vào hợp đồng.

Tôi tin đây sẽ là một trải nghiệm không tồi đối với cô Tôn.”