Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 73: Trở về



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Thương tích trên người Noah không nghiêm trọng lắm, đều là một ít miệng vết thương thật nhỏ, cảm giác giống như là bị lưỡi dao quẹt làm bị thương, đợi Oman và Carmen rửa sạch cho hắn, Liễu Thư vào thấy hắn còn hôn mê, nhìn thấy cô mắt lộ ra lo lắng, Oman an ủi: "Đừng lo lắng, vừa rồi anh nhìn Noah bị thương không nghiêm trọng lắm, chính là quá thoát lực cho nên bây giờ còn mê man, đợi lát nữa sẽ tỉnh thôi."

Vừa nói như vậy Liễu Thư an tâm, tìm tảng đá ngồi xuống nhìn Noah sắc mặt tái nhợt nằm ở trên cỏ khô, lúc này cũng phát hiện hắn hiện tại thế nhưng gầy rất nhiều, khẳng định là vì trong lòng gánh nặng quá nặng, thở dài cũng không biết nói cái gì cho phải, cúi đầu vừa vặn nhìn thấy lương khô buổi sáng mình nướng, sờ sờ cũng không nóng, động thủ nướng lên một lần nữa: "Các anh đều đã mệt mỏi nửa ngày, trước ăn một chút gì đi."

Cũng đến lúc này rồi, có lẽ nên ăn cơm trưa, may mà Liễu Thư đặt bình nước ở trên đống lửa tiếp tục đun, thuận tiện lại cắt chút thịt bỏ vào, còn thả chút lương khô bóp nát, vừa vặn làm một bình canh, món chính vẫn là ăn thịt, dù sao nhu cầu nhiệt lượng lớn, như vậy chút đồ này không đủ ăn.

Mắt thấy Noah trong lúc nhất thời cũng sẽ chưa tỉnh lại, Oman và Carmen cũng không tiếp tục chờ nữa, Liễu Thư vừa nhắc tới bọn họ cũng cảm giác được bụng đói kêu vang, đứng dậy đều tới hỗ trợ, đều lấy thịt ngày hôm qua chưa ăn hết qua nướng lên, ba người ăn một chút, còn để một ít giữ ấm trên lửa, chờ Noah tỉnh lại ăn.

Thời điểm Noah tỉnh lại đã sắp đến chạng vạng, hắn tỉnh không đợi bọn họ kinh hỉ liền thấy hắn cái gì cũng không nói chỉ là nhìn chằm chằm Liễu Thư, hai mắt sợ hãi có thần, chỉ là người bị hắn nhìn mà không hiểu ra sao, nhìn trái nhìn phải hình như mình không làm chuyện gì đi, đang nghĩ muốn nói gì đó thì hắn đã mở miệng: "Allen không chết."

"Cậu nói cái gì?" Liễu Thư còn chưa phản ứng kịp, Oman kích động trước rồi, lập tức liền vượt qua vốn tưởng chụp một cái tát ở trên người Noah, nhưng nhìn bộ dạng hắn hiện tại suy yếu, do dự một chút bàn tay vẫn là rơi xuống, chỉ là cũng chụp ở trên đùi của hắn, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, nhưng trong mắt thật sáng. Carmen ở phía sau Oman co rút khóe miệng, gì cũng chưa nói, nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm Noah tỏ vẻ hắn thực sự để bụng chuyện này.

"Anh xác định?" Liễu Thư rốt cục hoàn hồn, tuy rằng cho tới nay cô đối bất luận kẻ nào, bao gồm chính mình đều nói không tin Allen đã chết, chỉ là cố chấp nói chắc tỏ vẻ sống thì thấy người chết phải thấy thi thể, nhưng trong lòng không yên hoảng loạn chỉ có chính cô biết, một ngày không có tin tức xác thực của Allen, trong lòng dày vò liền càng thêm một tầng, nay rốt cục thì...

Trong mắt rưng rưng, hơi có chút đáng thương hấp hấp mũi, Liễu Thư vội vàng nói: "Làm sao mà anh biết được, anh phát hiện cái gì ở phía dưới hồ?" Tức giận Noah tùy tiện một mình một người liền dám đi dưới hồ địa phương nguy hiểm như vậy, nhưng không thể phủ nhận lúc này Liễu Thư là cảm kích.

"Dòng xoáy dưới hồ rất lợi hại, nhưng mà lại bị tôi phát hiện một bí mật, thì ra ở hồ tại một thời gian riêng biệt sẽ không có dòng nước xoáy, lúc ấy tôi xem tận dụng thời cơ cũng vốn không nghĩ nhiều liền nhảy xuống. Bởi vì như vậy một đường an toàn đến đáy hồ, tôi tìm vài vòng đều không có phát hiện gì, nhưng mà ngay tại thời điểm tôi chuẩn bị đi lên thì dòng nước xoáy lại xuất hiện, hơn nữa tổn thương tôi." Nói xong nâng nâng tay cánh tay, đau đến nhếch miệng, nơi này bị thương nghiêm trọng nhất, vài chỗ đều huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được xương trắng.

"Anh cẩn thận nằm đi, đừng lộn xộn." Lòng Liễu Thư vui vẻ, nhưng không muốn nhìn đến Noah vì thế mà trả giá đại giới, hơi có chút không đồng ý: "Lần sau không cần như vậy nữa, cho dù, cho dù muốn đi, cũng nên thương lượng cùng chúng ta, anh xem nếu không có Oman cùng Carmen, không chừng anh liền bị kéo xuống." Thời điểm Noah phá nước mà ra cũng không phải là còn kém chút như vậy.

Bị nói đầu cũng không nâng dậy nổi, nhưng trong lòng Noah cao hứng, vẫn bị kích động nói: "Tôi không ngại, có thể tìm được Allen mới là chính yếu, thời điểm nước xoáy đi ra tôi mới phát hiện nước hồ lại là nước chảy, phía dưới có thông đạo khác. Hơn nữa tôi tính qua, ngày đó thời gian Allen ngã xuống vừa vặn không sai giờ với nước xoáy luân phiên lắm, cho nên tôi đoán anh ấy cũng không bị nước xoáy tổn hại, mới có thể từ mạch nước ngầm cuốn đi rồi, còn đầu long hình thể to nặng, hơn nữa khi đó nó bị thương cũng sắp chết, đợi nước xoáy xuất hiện bị cắn nát cũng là khó tránh khỏi."

"Như vậy thì thật tốt quá." Hưng phấn nện nện quyền tay, cả người Oman đều hớn hở, một chuyến đi này quả nhiên không đến không, có thể được tin tức tốt này thật sự là không còn gì tốt hơn.

"Thời gian đều qua lâu như vậy, nếu Allen không có việc gì cũng nên trở về mới đúng." Carmen nói nói, lời này vừa ra lập tức hòa tan không khí vui mừng trong sơn động, đúng vậy, nếu không có việc gì đã sớm nên trở lại, nhưng mà hiện tại cũng đã qua hơn một tháng, đừng nói trở lại, ngay cả một tin tức đều không có, nếu không phải bọn họ không buông tay tìm kiếm, khả năng hiện tại cũng không biết tình huống cụ thể đâu.

"Em nghĩ... Hẳn là xảy ra chuyện gì đi." Vừa rồi mới biết được Allen có thể tránh được tử cục hồ nước, Liễu Thư như thế nào cũng không muốn lại thừa nhận đại bi một lần nữa, cắn cắn môi nay cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, ngẩng đầu nhìn mấy thú nhân: "Tạm thời em không muốn trở về, em muốn nhìn một chút cống ngầm hồ nước này rốt cuộc là liên thông tới đâu, ít nhất chúng ta có thể theo manh mối này tìm người."

Oman thầm oán liếc mắt nhìn Carmen một cái, người này cũng quá không ánh mắt, mất lời nói hứng như vậy có thể đừng nói ra trực tiếp như vậy hay không hả, nhưng cũng biết đây là sự thật, đang muốn an ủi Liễu Thư thế nào, vừa nghe đề nghị này, nhất thời liên tục gật đầu đồng ý nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, tối thiểu phải xác thực việc này."

Carmen xấu hổ sờ sờ mũi, hắn cũng là nói ra xong mới cảm thấy không đúng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, ấp úng nói: "Tôi, tôi cũng lo lắng..." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Hiếm khi thấy Carmen chột dạ áy náy, Liễu Thư ngược lại nở nụ cười: "Biết các anh là vì tốt cho em, em đều nhớ rõ lần này liền cảm ơn các anh chạy khắp nơi theo em."

"Đừng nói như vậy, vì Allen những việc này đều nên." Allen là em trai hắn, cũng là Oman nhìn lớn lên, nếu nó gặp chuyện không may hắn cũng không tốt hơn Liễu Thư bao nhiêu.

"Đúng vậy, anh ấy còn là vì em." Có hy vọng Noah nói chuyện cũng thoải mái rất nhiều, cười cười nói: "Anh ấy nhất định sẽ đại nạn không chết." Trong lòng chắc chắc hung hăng gật đầu.

Sau lại nghỉ tạm một đêm ở trong sơn động, ngày hôm sau phải đi bên cạnh hồ nước điều tra, Noah khôi phục sức khỏe xong, cũng đi theo, hơn nữa hắn từng xuống hồ cũng biết chút tình huống, vài người theo từng chút từng chút manh mối bắt đầu tìm kiếm đến, vừa tìm chính là hai ngày.

Thời gian hai ngày đã vượt qua ngày bọn họ dự định trở về rất lâu, nhưng mọi người ai cũng không đề xuất ý niệm phải đi về trong đầu, đã có tình huống, phải tìm hiểu ra toàn bộ mới được, may mắn công phu không phụ lòng người, hướng đi thông đạo cống ngầm phía dưới hồ thật đúng cho bọn họ tìm được, quá trình này cũng gian khổ.

Bởi vì dòng chạt bên dưới, bọn họ tại phía trên lục địa, thật sự rất khó phân biệt ra, cho dù Noah đi xuống cũng không được, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, cũng đã điều tra xong thời gian quá trình nước xoáy dưới hồ luân phiên, còn có chênh lệch thời gian sau đó muốn bơi xuống dọc theo dòng nước. Phương pháp này vừa được đề xuất, Liễu Thư liền lo lắng, không nói cái khác chính là lặn xuống nước nín thở cũng không chịu được.

Nhưng mà hiển nhiên cô vẫn là không biết thú nhân, mắt thấy bọn họ người người nín thở một hai giờ cũng không biến sắc, cuối cùng cô mặt đơ như gỗ đi theo bọn họ, trong lòng yên lặng phun tào vì cái lông gì không có ai nói cho cô, rõ ràng là thú nhân bá chủ lục địa, thế nhưng còn có thiết lập ở dưới nước,thời gian nín thở tốt như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?

Thủy đạo phương hướng liên tiếp rốt cục thì tìm được rồi, nhưng mà ngược lại lại làm cho bọn họ càng thêm lo lắng, dòng nước thủy đạo liên thông là từ một chỗ thác nước lớn hạ xuống một dòng sông, không nói cái khác nếu Allen thật sự từ đây đi ra, cũng không biết sẽ bị thác nước này chảy đi nơi nào.

"Thế nhưng không phải là hợp Xích Hà sao?" Đường sông Xích Hà thông suốt bốn phương, nhưng nước sông hướng đến vững vàng chậm rãi lưu động, nếu thật là liên thông nó cũng sẽ không trôi đến địa phương rất xa, nhưng mà thác nước này thì không giống với, hơn nữa thác nước này lại lớn, dòng nước lại xiết, hiện tại cô có thể xác định, Allen không chừng chính là trôi rất xa, trong lúc nhất thời căn bản cũng không về được.

"Có phải thế không." Oman thực rối rắm nói, chỉ vào khuynh hướng thác nước chảy về, mày mặt nhăn chặt, giận dữ nói: "Đây coi như là Xích Hà, nhưng chẳng qua là một chỗ chi nhánh của nó, đây cũng không phải là mấu chốt, khó giải quyết là chi nhánh này chảy về phía bình thường đều là chỗ núi đá dốc ngược, dòng nước lại xiết. Hiện tại anh lo lắng Allen nếu thật là theo dòng nước này bị cuốn đi, khác không đề cập tới chính là dọc theo đường đi khẳng định sẽ làm bị thương rất nặng." Nguyên bản trên người đã mang thương tích, bị dòng nước chảy xiết đánh sâu vào thủy đạo tràn đầy chướng ngại, nếu gặp được người cứu thì may, nếu không phải, vậy thì quá chịu khổ.

"Làm sao bây giờ, chúng ta hiện tại phải đi tìm sao?" Liễu Thư lo lắng nóng nảy.

"Hiện tại nhất thời cũng không cách nào tìm được." Carmen lắc đầu: "Cũng trôi qua hơn một tháng, hết thảy đều kết cục đã định, chúng ta hẳn là bàn bạc kỹ hơn." Lời này không sai, thời gian dài như vậy, Allen sống hay chết, tình huống như thế nào đều có kết quả rồi, đương nhiên bọn họ là không thể biết được. Nhưng hiện tại thật sự không phải thời điểm tốt lập tức đi tìm, trời càng ngày càng lạnh, hạ xuống trận tuyết, bên ngoài mãnh thú đang tìm không thấy đồ ăn sẽ càng thêm hung mãnh. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

"Chúng ta trở về đi." Thấp rũ rèm mắt xuống, chuyện đã thành kết cục đã định, như thế nào cô cũng phải biết kết quả, chờ một chút cũng không sao.

"Ai..." Oman thở dài không có nói gì nữa.

"Tôi đi tìm..." Noah muốn xung phong nhận việc, bị một ánh mắt của Carmen thì cái gì cũng đều không nói ra được, hơi nhếch môi nhìn Liễu Thư: "Đầu xuân sang năm em đi tìm với chị."

"Được." Giật nhẹ khóe miệng nhẹ gật đầu.

Đã đều có thương lượng, tự nhiên không thể lại ở hang núi nữa, hơn nữa thân nhân trong bộ lạc khẳng định lo lắng không thôi, Liễu Thư cũng nhớ bọn nhỏ, cô đi ra lâu như vậy cũng không biết hai hài tử sẽ nhớ bao nhiêu, bọn nhỏ đều mẫn cảm, có lẽ là biết a ba không ở, đối với Liễu Thư a mẹ này thật sự rất dính, mấy ngày nay không thấy cô lại lo lắng không thôi.

Đường trở về rất nhanh, kỳ thực hang núi cách bộ lạc cũng không quá xa, đợi sau khi trở về dọc đường liền nhìn thấy vài người Eva Mia Gina kết bạn đến, nhất thời liền áy náy, cô đều mang bạn lữ bọn họ đi ra ngoài, nhưng thời gian so với dự định lại ở bên ngoài nhiều hơn hai ngày, không chừng trong lòng họ thật lo lắng đây, biết loại tâm tình này, lui về phía sau để mấy thú nhân tiến lên trước.

"Các anh sao trở về trễ như vậy." Liễu Thư nhìn các thú nhân ôm bạn lữ của mình nói chuyện vô cùng thân thiết, trên mặt mang cười, trong lòng hơi chua, trong mắt trướng trướng không đợi cô nháy mắt mấy cái chớp đi tình cảnh này, một người lớn giọng liền rống lên với cô.

"Kathy..." Co rút khóe miệng cào cào lỗ tai, đối với lớn giọng này cô có đôi khi thực cạn lời, mới nâng mắt nhìn lại, liếc mắt một cái thì ánh mắt chăm chú vào cô ấy... trên người tiểu bao tử trong lòng cô ấy, cảm giác chua trướng trong mắt lúc này không cần nhịn nữa, lúc nước mắt rơi xuống liền nghênh đón, trực tiếp ôm lấy Lotter từ trong lòng Kathy, một ngụm liền bẹp lên.

"Oa oa oa nha nha nha..." Vừa hôn lên, không được nhi tử hồi hôn lại không nói, lại là dâng nước mắt lên, nhất thời đau lòng không thôi, vội ôm chặt dỗ: "Làm sao vậy, làm sao vậy, bảo bối đừng khóc, làm mẹ đau lòng chết đi được."

"Cậu còn biết đau lòng đứa nhỏ hả, vừa đi là mấy ngày, tớ còn tưởng rằng..." Nghĩ đến cứ như vậy ném mất đứa nhỏ, nói nói trong mắt Kathy cũng xuet61 hiện nước mắt, bẹp miệng hung hăng vỗ Liễu Thư một cái: "Cậu quả thực thối tha không lương tâm, không nhớ chúng ta thì cũng thôi, cậu ngay cả Lotter Leila cũng không cần."

Bị đánh, Liễu Thư cũng không hé răng, ngược lại nở nụ cười, mắt hồng hồng: "Vất vả mọi người." Biết mấy ngày nay bọn nhỏ khẳng định rất nháo loạn, nhìn Lotter trong lòng tuy rằng khóc ồn ào, nhưng móng vuốt nhỏ cầm chặt quần áo của cô thì đó thể thấy được, tiểu tử này có bao nhiêu nhớ mong a mẹ.

Hết chương 73_Q3.