Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 10: Tâm tư của Trương Thúy Nhi



Hoắc Nhung đành phải nhận bánh quả hồng, lúc này bà bảy mới vui trở lại, cầm lấy kích cỡ của Hoắc Nhung mà Lưu Quế Hương đo được, rồi hai người cùng nhau bắt đầu làm quần áo.

Hai người ngồi trên giường cắt vải may quần áo cho Hoắc Nhung, Hoắc Nhung ngồi bên cửa sổ một bên ăn bánh quả hồng một bên giúp đỡ, nghe mẹ với bà bảy nói chút chuyện nhà, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.

Trương Thúy Nhi còn chưa giặt quần áo xong, người ở mãi trong phòng không ra ngoài, đoán rằng vẫn còn đang giận dỗi.

Trong nhà không còn ai khác, bà bảy nói cha Hoắc Ni bắt đầu đi làm việc, tranh thủ trước tết kiếm thêm ít công điểm, hai em trai Hoắc Ni mới sáng sớm đã ra ngoài chơi, chắc tới giờ cơm mới về. Còn Hoắc Ni cũng không biết đi làm gì, sáng sớm hôm nay cũng ra ngoài, giờ chưa về.

Bận rộn cho tới giờ làm cơm trưa, Lưu Quế hương mới duỗi người thả lỏng xương khớp, thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, bà bảy giữ hai mẹ con ở lại ăn cơm, nhưng làm sao Lưu Quế Hương có thể đồng ý, nói trong nhà còn chờ bà về nấu cơm, hai mẹ con phải nhanh chóng về.

Bà bảy đưa hai người tới cửa, cho rằng Hoắc Nhung thích ăn bánh quả hồng, lại đưa một quả cho cô, Hoắc Nhung không lấy liền nhét vào túi cô, sau liền quay đầu trước khi Hoắc Nhung lấy ra đóng cửa lại.

Hoắc Nhung á khẩu không trả lời được nhìn mẹ, vẻ mặt Lưu Quế Hương cũng đầy bất đắc dĩ.

"Cho con thì con cầm đi, mẹ làm phiền bà bảy một hồi, nhân lúc này đưa cho bà chút đồ."

Nhờ người ta giúp khẳng định không thể nhận không, Lưu Quế Hương đã sớm chuẩn bị tốt đồ đưa cho bà bảy, hiện tại thêm chút cũng không có gì.

Lúc này Hoắc Nhung mới thoải mái nhận, đem cái bánh hồng trong tay cho Lưu Quế Hương.

"Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi, bánh quả hồng này ngọt lắm."

Cái này với bánh quả hồng sản xuất hàng loạt trong trí nhớ Hoắc Nhung hoàn toàn bất đồng, bánh được phơi nắng thủ công, lượng đường cao, ngọt như mật, Hoắc Nhung chỉ ăn một cái, còn một cái không nỡ ăn, cất trong túi, nghĩ về cho mẹ ăn nhưng bà bảy lại cho thêm một cái.

Cô đưa cho Lưu Quế Hương, Lưu Quế Hương không muốn: "Con giữ lại tự mình ăn đi, thích thì mẹ xem nhà ai bán, mua cho con một ít."

Hoắc Nhung chia bánh quả hồng thành hai nửa, đem phần thịt bên trong vàng óng trong suốt tới bên miệng Lưu Quế Hương: "Mẹ mau thử một miếng, thật sự ăn rất ngon."

Lưu Quế Hương bị cô làm cho bó tay, cười nếm một miếng: "Con đứa nhỏ này, được rồi, mau ăn đi, cứ như trẻ con vậy."

Hai người nói nói cười cười về nhà.

Bên kia bà bảy vừa vào nhà, Trương Thúy Nhi liền từ trong phòng đi ra.

Thím ta vừa định ra nấu cơm, nghe được mẹ chồng đưa người ra cửa, đứng ở cửa không nhúc nhích, kết quả nghe được chuyện bà tặng bánh quả hồng, vốn đã không thoải mái trong lòng giờ càng thêm bực tức.

Nếu là đứa bé của phòng lớn, mẹ chồng đối tốt với bọn họ thím ta cũng đồng ý. Nhưng đây là họ hàng khác chi, mẹ chồng đau lòng như với cháu gái mình, trong lòng thím ta sao có thể thoải mái cho được.

Cố tình mẹ chồng không nói một tiếng chuyện làm quần áo đã đồng ý, không phải định làm thím ta không thoải mái sao? Nếu bà cụ nhàn như vậy, sao không làm cho cháu trai cháu gái bộ quần áo? Chịu khó làm việc cho người ta như vậy có ích lợi gì? Về sau còn không phải bọn họ nuôi dưỡng!

Còn mang bánh quả hồng cho người ta ăn! Đồ tốt như vậy bà cũng bỏ ra được!

Ngoài miệng Trương Thúy Nhi chưa nói cái gì, nhưng trong lòng một đống lớn ý kiến, biểu tình trên mặt không quá đẹp, vốn dĩ bà bảy vô cùng vui vẻ, vừa nhìn thấy gương mặt mẹ kế Trương của thím ta, lại tức giận.

"Cô căng mặt cho ai xem!"

Tuy rằng trong lòng Trương Thúy Nhi bất mãn, nhưng không dám nói gì trước mặt mẹ chồng, kéo khóe miệng bày ra gương mặt tươi cười nhưng rất khó coi, cố ý nhỏ giọng hỏi: "Chỗ mẹ còn bánh quả hồng không?"

Khóe mắt bà bảy nâng lên, đã biết thím ta muốn nói cái gì, nhìn xéo Trương Thúy Nhi nói: "Làm sao hả? Chỗ tôi có thứ gì tốt phải nói một tiếng với cô sao?"

Trương Thúy Nhi bị bà nói cho đỏ mặt, nhưng không muốn từ bỏ như vậy, ngập ngừng tiếp tục nói: "Mẹ nói đùa, con sao dám, con nghĩ Táo Sinh đã lâu không được ăn bánh quả hồng, chắc sẽ muốn ăn."

Táo Sinh là em trai nhỏ tuổi nhất của Hoắc Ni, năm nay 8 tuổi, bà bảy vẫn rất thương đứa cháu này, Trương Thúy Nhi lấy Táo Sinh ra nói, còn không phải là muốn bà bảy thương đứa cháu nhà mình nhiều hơn để không mang đồ cho người ngoài hay sao?

Bà bảy tức giận tới bật cười, càng cảm thấy cô con dâu này bụng dạ hẹp hòi.

"Cô yên tâm, tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi cháu tôi, cô không cần ở đây trong tối ngoài sáng nhắc nhở tôi. Tôi già rồi nhưng không có hồ đồ."

Trương Thúy Nhi ngấm ngầm hại người, bà bảy một chút cũng không mơ hồ, đem lời nói kẹp đao giấu kiếm của thím ta ném trở về.

Trương Thúy Nhi bị bà châm chọc mỉa mai mặt càng đỏ hơn, trong lòng càng cáu giận, ngoài miệng không dám nói gì nữa, ấp úng hai câu rồi vào bếp.

Bà bảy hừ lạnh một tiếng, cũng hạ rèm xuống vào phòng.

Trận chiến không khói súng giữa mẹ chồng nàng dâu vừa kết thúc, Hoắc Ni từ bên ngoài hết sức phấn khởi đã trở về, mới tới cửa sân, đã bị Trương Thúy Nhi mây đen đầy mặt gọi lại.

"Cả sáng hôm nay không về nhà, mày chạy đi đâu?"

Trương Thúy Nhi ở trước mặt mẹ chồng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào, còn trước Mặt Hoắc Ni rất có uy tín, thím ta căng mặt, trong lòng Hoắc Ni lộp bộp một tiếng, vô cùng sợ hãi.

"Đi, đi đại đội."

Trương Thúy Nhi vừa mới tức giận ở chỗ mẹ chồng, giờ càng thêm tức giận, mắng Hoắc Ni một hồi: "Mày suốt ngày không trông em trai, cũng không giúp tao làm việc, cũng không ở nhà đi lang thang, trưởng thành rồi phải không? Hay là cũng học Hoắc Tiểu Dung ở bên ngoài tìm nam nhân?"

Ở chỗ mẹ chồng Trương Thúy Nhi dù có thêm lá gan cũng chẳng làm được gì (thêm 3 cây gậy cũng không đánh rắm được), còn trước mặt Hoắc Ni nói vô cùng khó nghe, làm Hoắc Ni sợ tới mức hốc mắt đỏ lên, nhưng lạ là không cãi lại một câu.

Trong đầu Trương Thúy Nhi lóe lên suy nghĩ, đảo một cái bắt được tay Hoắc Ni, cũng không rảnh mà tức giận: "Như thế nào? Mày thật sự tìm nam nhân?"

Hoắc Ni cùng Hoắc Nhung lớn xấp xỉ nhau, quả thực cũng tới tuổi làm mai rồi, Trương Thúy Nhi cũng nghĩ tới việc làm mai cho cô ta, nhưng còn bận tâm những thứ khác, gả ai không quan trọng nhưng không thể kém Hoắc Nhung.

Nghe nói Hoắc Tiểu Dung tìm được một thanh niên trí thức lớn lên không tồi lại có văn hóa, một bên thím ta nói Hoắc Tiểu Dung không biết xấu hổ dính lấy người ta, một bên kêu Hoắc Ni đi theo Hoắc Tiểu Dung lui tới đội thanh niên trí thức, cũng muốn con gái tìm một thanh niên trí thức, người trong đội nhiều như vậy, người lớn lên tốt không có mấy, muốn nói xuất sắc, cũng chỉ có sinh viên Chu kia. Trừ bỏ thanh niên trí thức bên ngoài, người khác giới thiệu cho Hoắc Ni, muốn Hoắc Ni đi nhìn xem, nhưng Trương Thúy Nhi lại chướng mắt trước tiên, đều cảm thấy không bằng sinh viên Chu kia.

Nhưng trước đó hai ngày, Hoắc Ni trở về nói thanh niên trí thức kia cùng Hoắc Tiểu Dung đã chấm dứt, đem Tiểu Dung ném đi, Trương Thúy Nhi cảm thấy rốt cuộc được trả thù, mặc kệ là Lưu Quế Hương hay là Hoắc Tiểu Dung, thậm chí toàn gia đình Hoắc Đại Thành kia, khắp nơi ở Hoắc gia thôn đều đè trên đầu bọn họ, ngay cả mẹ chồng, cũng bất công thích đứa trẻ nhà người ta hơn, thím ta nghẹn lâu như vậy, nghe được tin này hả hê vô cùng.

Lớn lên đẹp hơn Hoắc Ni nhà thím ta thì có lợi ích gì, còn không phải cũng bị người ta vứt bỏ!

Mà hiện tại nhìn thấy biểu tình e lệ ngượng ngùng của con gái mình, trong đầu Trương Thúy Nhi đột nhiên có ý tưởng khác.

"Mày đi đại đội tìm ai?"Trương Thúy Nhi nhìn chằm chằm, trầm giọng hỏi con gái.

Hoắc Ni không nghĩ tới mình ra ngoài có một lần đã bị mẹ nhìn ra manh mối, đỏ mặt rũ đầu không dám nói gì.

Trương Thúy Nhi bắt lấy tay Hoắc Ni, có chút nóng nảy: "Hỏi mày thì mày nói đi, rốt cuộc mày đi tìm ai? Có phải hay không đi tìm sinh viên Chu kia?"

Chuyện Hoắc Ni cũng thích sinh viên Chu, thực ra Trương Thúy Nhi đã sớm biết, chính vì vậy thím ta cảm thấy mọi chuyện của mình đều bị người đè trên đầu, mẹ chồng thích con gái nhà người khác thì thôi, người con gái mình thích lại thích Hoắc Tiểu Dung, nếu không phải quan hệ hai nhà còn ổn, thím ta cũng muốn đoạt lấy thanh niên trí thức kia cho Hoắc Ni, kết quả cái gì cũng chưa làm, Hoắc Tiểu Dung đã bị thanh niên trí thức kia bỏ, cứ như vậy, không phải con gái thím ta sẽ có cơ hội sao?

Quả nhiên, vừa mới hỏi như vậy, mặt Hoắc Ni liền lập tức đỏ như bị thiêu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Trương Thúy Nhi nhẹ nhàng gật đầu.