Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 12: Gặp mặt



Đoàn người cuồn cuộn ra cửa hướng tới nhà thím Lý Thu Vân, trên đường đi đụng phải Hoắc Ni, không biết sốt ruột cái gì, đầu cũng không ngẩng lên chạy về đầu thôn đằng kia, Lưu Quế Hương thấy thế gọi một tiếng, không biết có nghe thấy không, nhưng không trả lời.

"Con bé này đi đâu mà vội vàng thế? Chạy như là có người đuổi theo vậy?"

Hoắc Nhung cũng nhìn thoáng qua, vô cùng kỳ lạ, không giống như không nhìn thấy, mà có vẻ cố ý trốn tránh các cô.

Lại nói mấy ngày nay theo Lưu Quế Hương tới nhà bà bảy, một lần cũng không gặp được Hoắc Ni, tuy rằng trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung quan hệ của hai người không phải rất tốt, nhưng Hoắc Ni vẫn thường xuyên tới nhà tìm Hoắc Tiểu Dung, mà từ khi cô xuyên tới, trừ lần tới đưa thư, Hoắc Ni không tìm cô thêm lần nào nữa.

Hoắc Nhung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có chút liên quan tới Chu Văn Thanh, ngày đó khi cô đi tìm Chu Văn Thanh, Hoắc Ni cũng ở đó.

Hai người bọn họ có chuyện gì nhỉ? Không phải là ở bên nhau chứ? Hẳn sẽ không nhanh như vậy đâu?

Cô còn đang mải suy nghĩ, thì Hoắc Nhị Quân đột nhiên duỗi tay xoa nhẹ đầu cô: "Nghĩ cái gì vậy? Người đi xa rồi."

Từ nhỏ suy nghĩ của Hoắc Nhị Quân tinh tế hơn hai anh em còn lại, anh cũng nhìn ra Hoắc Ni giống như trốn tránh bọn họ, nhưng lại không biết tâm tư Hoắc Ni dành cho Chu Văn Thanh. Hơn nữa anh ít khi nói chuyện với Hoắc Ni, cũng chẳng phải em gái ruột, anh cần gì phải hao phí tâm tư. Cho nên dù lúc này nhận ra, cũng không biết đang tốt sao Hoắc Ni lại làm vậy.

Hoắc Nhung bị Hoắc Nhị Quân xoa đầu nhẹ, mới hồi phục tinh thần.

Kệ đi, chờ xong chuyện hôm nay lại nói, cô luôn cho rằng mình vừa mới chia tay với Chu Văn Thanh, hai người này sẽ không tiến triển nhanh như vậy. Chờ xong việc của bản thân, cô sẽ tìm cách chu toàn nhắc nhở Hoắc Ni một tiếng, cô ta thích ai cũng được, còn Chu Văn Thanh tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt, tuy rằng hiện tại cô cùng Hoắc Ni không hẳn là bạn bè, nhưng không muốn thấy một cô gái trẻ đi vào con đường cũ của Hoắc Tiểu Dung.

Hoắc Nhung lắc đầu: "Không có việc gì, chúng ta đi nhanh thôi."

Thím Thu Vân đã chuẩn bị tốt mọi thứ, từ xa đã nhìn thấy Hoắc Nhung, liền vỗ chân líu lưỡi nói: "Ôi chao, cháu gái thật xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng phải mất hồn hết thôi!"

Tuy trong lòng Lưu Quế Hương cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn.

"Chỗ nào khoa trương như thế, hôm nay làm phiền em rồi, làm em bận rộn một hồi."

Lý Thu Vân kéo tay Hoắc Nhung, nhìn trái nhìn phải càng xem càng thích, cháu gái vốn đã xinh đẹp, như miếng đậu hũ non vừa ra khỏi nồi vậy, thật làm người ta ghen tị.

Nghe Lưu Quế Hương nói vậy, quay đầu nói: "Khách sáo với em làm gì! Nếu thành không phải là một đại hỷ sao, chị muốn cảm ơn em, đến lúc đó cho em nhiều hơn hai túi đường là được!"

Thím ân cần đem nhóm Hoắc Nhung vào nhà, nhìn thấy Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng luống cuống ở đằng sau, che miệng cười không ngừng: "Biết mấy đứa thương em gái, muốn đi theo quan sát. Nhưng trong hôm nay, mấy đứa đừng có làm loạn lên, vào trong đợi cùng cha cháu, muốn nhìn người xa xa xem cũng được, bằng không đều không tự nhiên."

Hai người chưa kịp nói gì, đã bị Lý Thu Vân xua đi rồi, vào tới trong phòng, thấy cha đứng ngồi không yên đi qua đi lại.

"Bọn con chưa gặp qua Đảng Thành Quân kia mới muốn tới nhìn, cha thì đã gặp qua, còn khen người ta như khen hoa, sao còn khẩn trương như vậy." Hoắc Tam Hưng thấy Hoắc Đại Thành trong phòng đi qua đi lại như vậy, nhịn không được trêu chọc ông.

Hoắc Đại Thành trừng mắt liếc anh một cái: "Con chỉ nói nhiều, cha có gì mà khẩn trương, cũng không phải cha đi xem mắt."

Hoắc Tam Hưng tiếp tục không lớn không nhỏ nói: "Thật ra cha cũng muốn xem, mẹ cũng không cho thôi."

Vừa dứt lời, bị Hoắc Đại Thành trừng mắt đá hai chân, anh cười ha ha, không khí khẩn trương giữa ba người giảm bớt không ít.

Bên kia Hoắc Nhung ngồi trong phòng, có thể tối qua đã khẩn trương một hồi, hôm nay thành hay không cũng chỉ có thế, cho nên một chút cũng không thấy khẩn trương, một bên chậm rãi uống nước thím Thu Vân rót cho cô, một bên chờ đối tượng xem mắt nghe nói là đầu bếp nấu cơm ăn rất ngon.

Thế nhưng chờ mãi một lúc lâu không thấy người tới.

Trong lòng Lưu Quế Hương có chút nghi hoặc, theo lý thuyết thanh niên này đến sớm mới đúng, sao lại muộn như thế? Đây là có chuyện gì sao?

Sốt ruột nhất chắc chắn là Lý Thu Vân, bà nhớ rõ mình đã dặn dò Đảng Thành Quân nhất định phải đến sớm, như thế nào bây giờ người còn chưa tới?

Bà ở cửa nôn nóng xoay hai vòng, ngược lại Lưu Quế Hương tới trấn an bà.

"Có thể bị việc gì đó trì hoãn, không có việc gì, còn sớm mà, gấp cái gì?"

Lý Thu Vân vẫn rất sốt ruột, chuyện này có thể coi như là việc lớn: "Không được, em ra ngoài xem một chút."

Lưu Quế Hương nắm không chặt, Lý Thu Vân đã vén rèm ra cửa.

Nhưng bà còn chưa đi tới cổng, một người dáng vẻ cao lớn vội vàng đi vào.

Lý Thu Vân suýt nữa đụng vào người này, ngẩng đầu liền thấy, oán giận nói: "Không phải nói cháu tới sớm chút sao? Sao cháu lại muộn như vậy! Mau vào thôi, cô gái người ta đợi bên trong hồi lâu rồi!"

Bà cho rằng Đảng Thành Quân có chuyện trì hoãn, nhưng giờ không có thời gian hỏi, tới là được, trước gặp người đã, có chuyện gì nói sau.

Đảng Thành Quân cũng biết mình đến muộn, nói xin lỗi với Lý Thu Vân, sau đó đặt đồ mang theo xuống, sửa sang lại quần áo, vén rèm vào nhà.

Ánh mắt đầu tiên không thấy được cô gái kia, lại thấy Lưu Quế Hương đứng trước cửa.

Anh nghĩ một chút liền biết đây là người nào của nhà gái, trước xin lỗi cùng người này: "Thím, rất xin lỗi, cháu đến muộn."

Vốn dĩ Lưu Quế Hương cảm thấy anh đến có chút muộn, nhưng thấy dáng người thẳng tắp trước mặt, vẻ mặt chân thành nói xin lỗi với bà, lại cảm thấy thanh niên này còn được, ít nhất không có mồm mép láu lỉnh phân bua cho bản thân.

"Không sao, tới là được, Tiểu Dung à, hai đứa cứ nói chuyện, mẹ với thím Thu Vân ở ngoài này."

Lưu Quế Hương quay đầu nói một câu.

Đảng Thành Quân không quay đầu, trước tiên nghe thấy âm thanh trả lời dịu dàng, trong veo như tiếng chuông bạc: "Được ạ."

Lưu Quế Hương vén rèm ra ngoài, lúc này anh mới xoay người, thấy một cô gái xinh đẹp xanh tươi như lá non đang ngồi cạnh bàn.

Khi anh thấy Hoắc Nhung, Hoắc Nhung cũng thấy anh, chờ đến khi nam nhân đi vào trong tầm mắt, ánh mắt Hoắc Nhung không khỏi sáng lên.

Thật cao! Từ cái đầu cũng phải 1 mét 85 trở lên, dáng người thẳng, đứng có dáng đứng, vừa thấy liền biết từng làm lính. Hơn nữa mặt mày sâu sắc sống mũi thẳng, cùng hình mẫu lý tưởng trong lòng Hoắc Nhung trùng hợp vô cùng, ngay cả màu da cũng là màu tiểu mạch khỏe mạnh cô yêu thích!

Hoắc Nhung đối với đối tượng xem mắt vô cùng hài lòng, vì vậy không hề suy nghĩ hướng anh cười.

Mà cô cười như vậy, làm Đảng Thành Quân cũng cười như mất hồn.

Đột nhiên anh nghĩ tới quả hồng treo trên cây giữa trời đông giá rét, mang theo một lớp sương trắng, lại xinh đẹp đỏ chói, còn lòng người say đến hoảng hốt.

Đảng Thành Quân muốn nói chuyện, nhưng miệng mở ra, cảm thấy cổ họng tự dưng có chút khô ngứa, ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: "Đồng chí Hoắc Tiểu Dung khỏe, tôi tên Đảng Thành Quân."

Anh rõ ràng nghĩ dựa theo lời thím Thu Vân cười với cô, nhưng khi mở miệng lại quên mất, thậm chí lúc này càng khẩn trương, bất kỳ biểu hiện nào đều không rảnh mà nghĩ.

Anh sợ dáng vẻ nghiêm túc của bản thân dọa tới cô gái nhìn có vẻ yểu điệu đối diện, lại không nghĩ tới cô ấy một chút cũng không sợ, má lúm đồng tiền trên mặt lại càng sâu.

"Tôi cũng giới thiệu một chút đi, tôi tên Hoắc Tiểu Dung!"

Ngồi tù phủ Khai Phong, mải đọc nên không làm chương mới. Mọi người cũng đọc xem.