Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 19: Thành thật khai báo



Thịt kho tàu của Đảng Thành Quân hương vị quả nhiên vô cùng xuất sắc, thịt không biết hầm bao lâu, nước sốt nồng đậm, vào miệng là tan, một chút dầu mỡ dư thừa đều không có.

Hoắc Nhung hoàn toàn không nhớ rõ lần trước ăn thịt kho tàu ngon như vậy là khi nào, chỉ biết món này cô đã thương nhớ rất lâu cuối cùng khi ăn vào trong miệng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không nói rõ được.

Không hổ là nam nhân cô nhìn trúng, trù nghệ không cần phải bàn cãi.

Bình thịt kho tàu này không riêng một mình Hoắc Nhung bị bắt làm tù binh, mấy miệng người lớn lớn bé bé Hoắc gia đối với cái này đều hết lời khen ngợi, cuối cùng đến cả nước dùng trong bình đều không còn, tất cả đều bị Hoắc Tam Hưng chấm ăn. Ngay cả Lưu Quế Hương người thường xoay quanh bên bệ bếp đối với trù nghệ Đảng Thành Quân rất là tán thưởng, nói anh không hổ là đầu bếp, đồ làm ra ăn rất ngon.

Hoắc Tam Hưng đã sửa miệng hỏi han người ta kêu em rể, nói nếu lần sau còn đến, anh sẽ mang đi cùng câu cá, lại câu cá lớn, để Đảng Thành Quân thi triển tay nghề cải thiện bữa ăn cho mọi người.

Cơm nước xong, Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương đi phòng bếp rửa chén, Lưu Quế Hương cọ rửa bình thịt sạch sẽ, nói lần sau để Thành Quân mang về.

Hoắc Nhung ở bên cạnh hỗ trợ nhóm lửa, thuận tiện đem việc ngày mai Đảng Thành Quân sẽ tới nhà nói chuyện với Lưu Quế Hương.

Lưu Quế Hương hỏi: "Không phải thím Thu Vân con tới sao? Như thế nào là thằng bé tới?"

Hoắc Nhung cho thêm củi vào bếp, nói: "Đính hôn chính là hai người chúng con, tự nhiên phải là anh ấy tới."

Trên mặt cô mang theo sự thẹn thùng của con gái, cảm thấy việc này hiển nhiên Đảng Thành Quân nên đến bày tỏ thái độ với cha mẹ anh trai của cô, Lưu Quế Hương thấy cô đứa nhỏ này dáng vẻ tức giận thì nhịn không được cười nói: "Bà mối làm mai là quy củ từ xưa tới nay, thế nhưng con nói đúng, thằng bé bằng lòng tới, vậy liền nói rõ đem con để trong lòng, mẹ cũng có thể yên tâm một chút."

Buổi tối trước khi ngủ, Lưu Quế Hương đem chuyện này nói với mọi người trong nhà, nghe nói ngày mai Đảng Thành Quân chính thức tới cửa, hai anh của Hoắc Nhung còn kích động hơn cả cô.

Hoắc Tam Hưng ăn thịt kho tàu của người ta, tuy rằng cũng ngượng ngùng còn gây khó dễ người ta, nhưng anh chỉ có một em gái bảo bối như vậy, muốn anh yên tâm đem người giao cho Đảng Thành Quân, vậy một bình thịt kho tàu khẳng định không được, anh phải cẩn thận giúp em gái nhìn một chút mới yên tâm.

Người một nhà tụ ở một chỗ nói chuyện cho đến khi chậu than tàn hết, mới bị Lưu Quế Hương buồn ngủ díp cả mắt vội vã đuổi về phòng mình ngủ.

Lúc Đảng Thành Quân tới cửa là buổi trưa hôm sau, anh mặc một bộ quân trang màu xanh lá cây, cúc áo cài kín kẽ, hiện ra gương mặt anh vốn đã nghiêm túc càng thêm uy nghiêm, khi đẩy xe đi ngang qua thôn, dẫn đến không ít người hướng mặt anh nhìn, tưởng là nhân vật lớn nào tới, đến khi thấy anh đẩy xe gõ cửa nhà Lưu Quế Hương.

Lưu Quế Hương sáng sớm đã chuẩn bị xong, cũng thay quần áo thường ngày luyến tiếc mặc áo bông mới, chải tóc gọn gàng, từ xa nhìn thấy người đi tới, dứt khoát đứng gần cửa chờ, Đảng Thành Quân đến gần, liền nhanh chóng mở cửa cho anh.

"Thím." Đảng Thành Quân kêu lên.

"Ôi, mau vào nhà mau vào nhà." Lưu Quế Hương trả lời một tiếng, nhìn Đảng Thành Quân đẩy xe đạp vào sân.

Trên xe đạp túi đựng đồ vật đóng thành một túi lớn, nhìn không ra là cái gì, anh đem túi tháo xuống, xách toàn bộ vào nhà.

Trong nhà ngồi đầy người giống như tam đường hội thẩm, Hoắc Đại Thành Hoắc Nhị Quân ngồi trên ghế dài, Hoắc Nhung ở xa ngồi tại mép giường, lập tức Đảng Thành Quân liền chú ý tới, ánh mắt không vội vàng nhìn về phía cô, trước tiên chào hỏi cùng Hoắc Đại Thành, sau đó gọi Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng một tiếng anh.

Hoắc Tam Hưng bị tiếng gọi anh này làm thân thể thoải mái, ấn tượng đối với em rể tương lai tốt hơn rất nhiều.

"Từ xa tới vậy chắc là mệt mỏi đi, mau uống chút nước rồi nói tiếp." Hoắc Đại Thành chỉ cái bàn, để Đảng Thành Quân ngồi xuống, rót cho anh bát nước.

Đảng Thành Quân tiến lùi có mức độ, cũng không có dáng vẻ luống cuống tay chân như khi đối mặt Hoắc Nhung, cảm ơn một tiếng rồi bưng nước ngồi xuống.

Hoắc Đại Thành càng nhìn càng vừa lòng, chỉ cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt, lớn lên không tồi một thân bản lĩnh không nói, nhìn thấy tin cậy hơn thanh niên trí thức kia, đối với con gái ông mười phần để tâm, ở cùng con gái ông không thể phù hợp hơn.

Còn chuyện đính hôn này, đêm qua ông cùng vợ đã thương lượng qua, còn cụ thể ra sao, phải xem hôm nay Đảng Thành Quân nói thế nào.

"Thành Quân này, chuyện của cháu và Tiểu Dung, cháu tính thế nào?"

Đảng Thành Quân nghĩ sẵn trong đầu cả nửa buổi tối, anh tới chính là vì cái này, tự nhiên chuẩn bị thỏa đáng, lập tức để bát trà xuống, mặt nhìn Hoắc Đại Thành ngồi thẳng bắt đầu trình bày.

"Chú, cháu lấy quân trang trên người thề, về sau đối tốt với Tiểu Dung, nếu ngài yên tâm, xin giao cô ấy cho cháu."

Lời này nói ra, trên mặt mọi người ở đây đều xuất hiện vui mừng, Hoắc Nhung ở xa nhìn anh một cái, cũng không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, lời hứa hẹn này không có bất kì hoa ngôn xảo ngữ nào vào tai Hoắc Nhung, so với bất cứ lời âu yếm nào khác cảm động hơn nhiều.

Hoắc Đại Thành càng không cần phải nói, ông không có văn hóa, cũng chưa từng gặp qua tình huống này, nhưng ông biết Đảng Thành Quân có ý tứ gì, ông thật sự hạnh phúc thay con gái.

Đảng Thành Quân còn chưa nói xong, anh không dám hướng Hoắc Nhung nhìn một cái, nhìn Hoắc Đại Thành nghiêm túc ngay thẳng tiếp tục nói: "Cha mẹ cháu đều không còn, nếu mọi người nguyện ý gả Tiểu Dung cho cháu, về sau cô ấy chính là người quan trọng nhất trong gia đình chúng cháu, chỉ cần có cháu còn sống, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu bất kì ủy khuất nào."

"Cháu sẽ làm việc chăm chỉ kiếm công điểm nuôi cô ấy, cháu bảo đảm, cô ấy ở nhà mình như thế nào, gả cho cháu cũng như thế, tuyệt đối không để cô ấy ủy khuất."

Ánh mắt anh chân thành, từ Hoắc Đại Thành đến Hoắc Nhị Quân mọi người nhất nhất nhìn qua, chỉ duy nhất không dám nhìn Hoắc Nhung, giống như nhìn cô ấy một cái liền nhụt chí vậy.

Hoắc Đại Thành há miệng thở dốc, hồi lâu sau mới nói.

"Tốt, tốt, tốt! Cháu có thể nói như vậy, chú cùng mẹ con bé đều yên tâm rồi."

Hai vợ chồng bọn họ lớn tuổi mới có con gái, hơn bốn mươi tuổi mới sinh Hoắc Tiểu Dung, trong nhà lại khó khăn, cũng đau như đau con mắt, không để cô chịu ủy khuất, tìm con rể cũng không có yêu cầu khác, chính là đối tốt với con gái ông là được.

Mà những lời này của Đảng Thành Quân chứng minh ông, Hoắc Đại Thành quả nhiên không có nhìn lầm người.

Ông cũng không biết nói cái gì tốt, Lưu Quế Hương càng không có gì tốt để nói, những gì bà muốn hỏi anh đã đều trả lời, lúc này cảm động rưng rưng nước mắt, bản thân cũng không biết mình khóc cái gì.

"Đây là chuyện tốt, bà khóc cái gì?" Hoắc Đại Thành quay đầu nói với vợ, nhưng trong lòng cũng có chút không dễ chịu.

Lưu Quế Hương nhanh chóng lau mắt: "Chuyện tốt, chuyện tốt. Tôi đây là hạnh phúc."

Hạnh phúc vì cuối cùng con gái bà đã tìm được con rể tốt.

Hoắc Nhung thấy mẹ cô đau lòng vừa khóc vừa cười, lúc này nhanh chóng ngồi trước mặt bà an ủi, Đảng Thành Quân nhịn không được ngước mắt lên, cùng người bốn mắt chạm nhau, những lời chuẩn bị tốt trong đầu lập tức mắc kẹt, không biết nói cái gì.

Hoắc Nhung thấy thế dứt khoát kéo Lưu Quế Hương đứng dậy, để bà cùng cô trước tiên ra ngoài.

Đảng Thành Quân thái độ cũng tỏ rõ, còn lại chính là thương lượng thời gian, cái này để cha cô nói với anh là được.

Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương chân trước vừa ra, chân sau Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng cũng ra tới.

Hoắc Nhung mới vừa dỗ dành mẹ cô tốt, thấy hai người ra tới, cười hỏi: "Anh ba, không phải anh nói phải khảo nghiệm thật tốt anh ấy sao? Như thế nào lại ra đây?"

Hoắc Tam Hưng vẻ mặt thất bại: "Hắn đem trong nhà chuẩn bị mấy gian phòng, trong tay có bao nhiêu tiền bao nhiêu phiếu đều khai báo, nói để cha yên tâm, anh còn cần khảo nghiệm cái gì nữa? Cũng không thể hỏi hắn đến bữa sẽ làm cái gì cho em ăn chứ?"

Vốn là Hoắc Nhung thuận miệng hỏi, ngược lại bị Hoắc Tam Hưng trả lời làm hoảng sợ.

Đến cả trong tay có bao nhiêu tiền bao nhiêu phiếu đều khai báo? Này không khỏi cũng quá thành thật.

Hoắc Nhị Quân sờ đầu Hoắc Nhung, ngược lại vô cùng vui mừng: "Cái này cuối cùng anh đã có thể yên tâm, Đảng Thành Quân này, anh thấy không tệ."

Ngay cả Hoắc Nhị Quân hướng nội nói như vậy, vậy xem ra Đảng Thành Quân ở trong cảm nhận của mọi người quả nhiên là mười phần làm người khác hài lòng.

Đảng Thành Quân cùng Hoắc Đại Thành còn nói chuyện gì, Hoắc Nhung không rõ lắm, dù sao cho tới buổi trưa muốn ăn cơm, Đảng Thành Quân mới đi, anh đi trước gọi thím Thu Vân nói cái gì đó, nhóm Lưu Quế Hương đều đi, còn một mình Hoắc Nhung cái gì cũng không nghe được.

Khi Đảng Thành Quân đi, cả nhà tính cả thím Thu Vân đều ra tiễn, Hoắc Nhung ở sau cùng, bị hai anh trai vây quanh, Đảng Thành Quân quay đầu lại nhiều lần, cũng không thể cùng cô chạm mắt, ngược lại bị Hoắc Nhị Quân nhìn thấy.

Anh nhìn thoáng qua Đảng Thành Quân, hướng bên cạnh nhường ra, lúc này Đảng Thành Quân mới nhìn đến Hoắc Nhung bị mọi người chắn kín kẽ, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Hoắc Nhung hướng anh cười, anh lại vội vã xoay đầu đi.

Hoắc Nhị Quân ở trước mặt Hoắc Nhung cười ra tiếng, bị Hoắc Nhung đẩy một cái, mới ngậm miệng không cười.

Hoắc Đại Thành cùng Lưu Quế hương đưa Đảng Thành Quân tới cửa thôn, Hoắc Đại Thành dưới chân còn không dừng, như là muốn đưa người tới tận nhà, vẫn là Đảng Thành Quân can ngăn nhiều lần, ông mới dừng lại. Nhìn dáng vẻ này quả thật đối với con rể hài lòng vô cùng, biểu hiện so với Hoắc Nhung lưu luyến không rời.

Chờ Đảng Thành Quân đi không còn bóng dáng, ông mới cùngvợ trở về, lúc này bà con hàng xóm cuối cùng không thể nhịn được, chặn người lại hỏi: "Người vừa mới xách bao lớn bao nhỏ đến nhà hai người là ai vậy hả?"

Hoắc Đại Thành mở miệng không chút do dự nói: "Cái kia sao, là đối tượng đính hôn của Tiểu Dung nhà tôi!"

Ông mặt đầy vui mừng, còn đối với Đảng Thành Quân cực kỳ vừa lòng, lúc này thấy có người hỏi, hận không thể tìm cái loa ra khoe với hàng xóm một chút, cũng may còn có chút lý trí nhịn xuống. Thế nhưng vấn đề mọi người hỏi ông đều một năm một mười trả lời, Hoắc Nhị Quân tới kêu ông về ăn cơm, ông mới theo trở về.

Trương Thúy Nhi đứng ở chỗ ngoặt liên tục đợi người đi hết mới xách giỏ rau chuẩn bị về nhà, trong đầu nhớ lại tin tức vừa mới nghe được, trong lòng không cam tâm mà nghĩ: Không được, nếu để nha đầu Hoắc Tiểu Dung kia kết hôn trước, vậy chuyện Hoắc Ni nhà mình gả cho Chu Văn Thanh không thể đè không được chị ta một cái đầu hay sao? Mình phải làm con gái tăng nhanh tiến độ, nhanh chóng thúc dục Chu Văn Thanh kia kết hôn mới được, nếu có thể cùng lúc với Hoắc Tiểu Dung thì không còn gì tốt hơn, phải để chị ta chính mắt nhìn thấy Chu Văn Thanh cưới Hoắc Ni nhà mình, xem Hoắc Đại Thành còn mạnh mẽ cái gì.