Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 221



Hiểu Linh chậm rãi mở mắt. Cô quay sang bên cạnh đã không thấy Tiểu Đông đâu thì có chút hoảng hốt. Hắn dậy sớm như vậy làm gì. Trước đây cô thường nằm ngoài nên chỉ cần hắn trở mình dậy thì lập tức có thể biết. Nhưng từ khi bụng lớn, Tiểu Đông một hai đòi đổi chỗ nên cô cũng đành thuận theo. Hiểu Linh vươn tay tháo chốt, mở cửa sổ. Hóa ra cũng không còn sớm nữa, vậy mà mọi người không ai đánh thức cô dậy.

Lười nhác vặn người một hồi, Hiểu Linh cũng đứng dậy ra ngoài vệ sinh cá nhân. Vừa mới bước ra cửa, cô đã nghe tiếng Tiểu Đông vui vẻ trong bếp:

-         Thật may mấy con lươn dạo trước còn để lại nuôi. Thê chủ về vừa lúc nấu cho ngài ấy bát cháo lươn. Ta thấy thê chủ gầy… công việc nơi đó hẳn là vất vả lắm. Phan Nhan, bánh khô một lát nướng thêm nhé. Ta thấy họ nướng chưa được kỹ lắm.

Tiếng Phan Nhan hồi đáp:

-         Ta biết rồi, chủ phu. Ngài lên nhà đi.. dưới này khói không tốt cho ngài và tiểu chủ. Gia chủ giờ này có khi cũng dậy rồi. Ngài ấy không thấy ngài sẽ lo lắng.

Hiểu Linh cười cười.. đứa nhỏ Phan Nhan thật sự rất tinh ý. Thời gian Phan gia đến đây đã lâu, cô gần như chưa từng phải sai sử hắn. Mọi thứ cô cần đều được chuẩn bị ngay ngắn từ trước. Nếu không cần thiết, đứa nhỏ đó cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô mà thường ở cạnh Tiểu Đông hoặc huynh đệ Lập Hạ. Quả nhiên khi ra đến bờ giếng, chậu nước sạch và khăn mặt của cô đã được chuẩn bị sẵn. Khoát nước lên mặt, Hiểu Linh có chút rùng mình vì lạnh nhưng cũng rất sảng khoái. Ngước nhìn về phía nhà đang xây dở, cô có chút thắc mắc. Hôm nay không có người tới làm ư ?

Tiểu Đông trong bếp đi ra, thấy bóng dáng thê chủ ngoài giếng thì vui vẻ hỏi :

-         Thê chủ đã dậy rồi ?

Hiểu Linh nhanh chóng vệ sinh xong rồi tiến lại gần Tiểu Đông :

-         Ừ.. ta dậy rồi. Hôm nay thợ thuyền không đến làm sao ?

Tiểu Đông gật đầu :

-         Vâng. Hôm qua trước khi về, Đường sư phụ có nói với ta hôm nay họ phải đi phá dỡ một căn nhà lớn ở thị trấn nên cần rất nhiều người qua đó. Họ xin phép nghỉ ở nhà ta một ngày. Ta nghĩ Đường sư phụ đã tự mình nói chuyện thì chắc chắn là công việc bên đó rất quan trọng nên đồng ý.

Hiểu Linh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Đường sư phụ là một người cẩn trọng và giữ chữ tín. Chắc hẳn việc bên kia rất gấp nên bà ấy mới làm vậy. Huynh quyết định rất đúng.

Từ sau vườn Lập Hạ cùng Lưu Thị và Phan Nguyễn khiêng một rổ rau lớn đi vào. Vừa nhìn thấy Hiểu Linh, Lập Hạ cười nói:

- Tỷ tỷ, tỷ đã dậy rồi sao.

Hiểu Linh nhìn rổ rau lớn thì có chút ngạc nhiên hỏi:

- Giờ hái rau sao có thể kịp lên Trấn bán. Có việc gì mà đệ và mọi người hái nhiều rau như vậy?

Lập Hạ đáp:

- Một lát nữa Phúc Lạc lâu sẽ đánh xe ngựa qua thu nấm nên ta cùng mọi người hái rau đưa lên cho họ luôn. À tỷ tỷ, đợt này ta thấy có một số bịch nấm đã cỗi rồi, tỷ có định xử lý làm giống luôn không?

Hiểu Linh gật đầu đáp:

- Lần này ta sẽ xử lý giống nấm và dạy đệ cách làm luôn. Phúc Lạc lâu cho xe ngựa tới lấy hàng sao?

Lập hạ cười đáp:

- Vâng, lần trước đệ có nhờ Lê trưởng quầy phân phó giùm. Tỷ và cả Phan Nhân đều đi rồi, Đông ca không tiện, ta cũng không thể một mình lên trấn nên cách đó là tốt nhất. Tỷ.. sắp mấy tháng mùa mưa, ta muốn dựng thêm các thân cây dọc bờ tường nhà mình để trồng mộc nhĩ, có được không ạ?

Hiểu Linh đáp:

- Đệ sắp xếp như vậy rất tốt. Nấm nhà mình giờ mỗi lần cho thu hoạch cũng 7 - 8 kg, không có người đánh xe đi thì không ổn. Cũng may dân làng đều biết nhà mình thân thiết với Phúc Lạc lâu nên cũng sẽ không nghĩ nhiều. Còn gốc cây để trồng mộc nhĩ phải là một số loại nhất định, mấy ngày này ở nhà rảnh ta đi tìm xem sao. Hay đệ có muốn trồng thử mộc nhĩ giống như nấm bào ngư không? Nhân dịp làm bịch nấm lần này ta chỉ cho đệ cách làm.

Lập Hạ lắc đầu:

- Ta nghĩ không cần mất công như vậy tỷ ạ. Nấm bào ngư non mềm cần chăm sóc thì làm bịch là đương nhiên. Còn mộc nhĩ rất dễ sống, lần trước chỉ tưới chút phân xanh đã rất tốt rồi nên không cần cầu kỳ làm gì.

Hiểu Linh gật đầu:

- Ừ. Tùy đệ vậy.

Nói chuyện công việc gia đình với Lập Hạ hồi lâu, Hiểu Linh chợt thấy có gì đó thiếu thiếu. Ngẩn người suy ngẫm giây lát, cô nhận ra không thấy đứa nhỏ Tiểu Hàn đâu. Bình thường đứa nhỏ này đều dậy cùng Lập Hạ mà. Sáng sớm thế này cũng không thể đã chạy đi chơi đi.

Hiểu Linh nhìn một vòng quanh nhà tìm bóng dáng đứa nhỏ rồi hỏi:

- Tiểu Hàn chưa dậy ư?

Lập Hạ lúc này mới sực nhớ ra đệ đệ. Cậu có chút gấp gáp đáp:

- Sáng nay đệ gọi dậy thì Tiểu Hàn nói có chút mệt muốn ngủ thêm một lát. Đệ thấy hôm qua đệ ấy chơi nhiều, chắc mệt thật nên kệ. Mải hái rau nên thật quên mất.

Hiểu Linh có chút bất đắc dĩ, cười cười:

- Lại chơi đến điên rồi nên giờ mệt không dậy nổi phải không? Tiểu Hàn có khi nào trở thành vương của tụi nhỏ trong xóm rồi không?

Lập Hạ có chút ngẩn người:

- Vương? ý của tỷ là?

Hiểu Linh giải thích:

- Ý ta là dẫn đầu. Tiểu Hàn có khi nào trở thành dẫn đầu đám nhỏ trong xóm đi quậy phá không... Đệ ấy cũng vừa tuổi đi học rồi, ta sẽ nói chuyện với thầy Chu để hai đệ đi học nhé. Lập Hạ, đệ thấy sao?

Lập Hạ do dự hỏi:

- Liệu Chu thầy đồ có nhận huynh đệ chúng ta không ạ? Thầy trước nay chỉ dạy nữ tử mà.. Hay tỷ dạy chúng ta?

Hiểu Linh tính toán trong đầu một chút rồi đáp:

- Có những thứ ta không thể dạy cho hai đệ, vẫn là có sư phụ thì tốt hơn. Chỗ Chu thầy đồ ta khắc có cách.

Đứa nhỏ Tiểu Hàn còn đang say giấc không hề biết rằng những ngày đùa nghịch quên trời đất của cậu sắp sửa khép lại.