Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 106: Hắc kiếm quỷ dị



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Lúc này ở bên trong hang động, sau khi khói lửa tản đi, Thiên Tử Dật và Thiên Sinh Đông bình yên vô sự, mà bầy kiến đối diện lại bị biển lửa thiêu đốt gần như toàn bộ, một số con cấp bậc cao thì đang thoi thóp.

Trong số xác chết của bầy kiến, có một con kiến rất nổi bật, nó to lớn hơn những con khác rất nhiều, cả người nó không phải màu đỏ mà là màu đen óng ánh, một màu đen huyền bí. Hai chiếc càng rực lửa to lớn càng làm cho nó nổi bật hơn.

Kiến chúa lửa.

Kiến chúa lửa nhìn bầy đàn của mình nằm vươn vãi không cử động, cả cơ thể cháy đen thui, nó tức giận mà gào lên, một tiếng gào đầy đau thương và căm phẫn.

Sau khi tiếng gào kết thúc, Thiên Tử Dật lập tức nghe thấy tiếng động bước chân mạnh mẽ, hơn nữa còn rất nhiều.

Ngay lập tức từ bốn cái hang động trào ra thêm mấy trăm con kiến lửa, hơn nữa bọn chúng đều là cấp 4, thấp nhất cũng là cấp 3.

Bọn chúng phát ra tiếng két két về phía Thiên Tử Dật, như là muốn trách mắng hắn sao lại giết nhiều đồng loại của bọn nó như vậy, còn dám cả gan khiến mẹ của tụi nó thương tâm đau lòng như vậy.

Thiên Tử Dật làm như không nghe thấy tiếng oan giận của bọn nó, hắn nhíu mày nhìn ra phía hang động, bên ngoài hang động hình như đang có chuyện, hơn nữa hắn mơ hồ cảm nhận được nguồn năng lượng cấp 7 bên ngoài hang động.

Kiến chúa lửa thấy Thiên Tử Dật lơ mình, nó tức giận phun lửa, ngọn lửa mạnh mẽ nóng rực phóng về phía Thiên Tử Dật, những hòn đá nhỏ bị ngọn lửa đi qua đều bị nó thiêu đốt thành bột đá.

Thiên Tử Dật nhanh chóng nhảy lùi về sau, hắn lạnh lùng nhìn con kiến chúa.

Thiên Tử Dật xác định bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện, khả năng cao là xuất hiện một con yêu thú cấp 7, hắn không thể tốn thời gian ở chỗ này được.

Thiên Tử Dật liếc cái xác máy bay bị biển lửa thiêu đốt ở gốc hang, hắn từ trong không gian lấy ra một thanh kiếm, thế nhưng không phải là thanh kiếm mà hắn thường dùng.

Thanh kiếm màu đen, từ đầu đến thân đều là một màu đen, trên thân kiếm có những ký tự giống với thanh Bảo Khí của Châu Thanh, có điều nó lại là màu đỏ, đỏ chót như được khắc từ máu. Cũng vì vậy mà càng khiến thanh kiếm ấy trở nên nổi bật hơn.

Bầy kiến nhìn thanh kiếm trên tay Thiên Tử Dật, đột nhiên bọn chúng lùi lại một bước, ngay cả kiến chúa cũng không dám kêu gào mà lùi lại.

Không riêng gì bầy kiến chúa, Hoả Thiên Sư cũng lùi lại một bước, đôi mắt nó e dè nhìn thanh kiếm trên tay Thiên Tử Dật.

Bọn chúng cảm nhận được một luồng hắc khí toả ra từ thanh kiếm ấy, là căm phẫn, là hận thù, là sợ hãi, là thịnh nộ, là oán hận. Không những thế, bọn chúng còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng từ thanh kiếm ấy toả ra.

Lại nhìn người cầm lấy nó, từ lúc cầm thanh kiếm trên tay, Thiên Tử Dật như thay đổi, cả người toát ra luồng khí chết chóc, đôi mắt màu vàng chậm rãi biến thành màu đỏ quỷ dị, hắn lạnh lẽo nhìn bầy kiến lửa đang sống sờ sờ lại như nhìn những xác chết.

Thiên Sinh Đông ở phía sau nhìn bóng dáng Thiên Tử Dật mà cảm thấy sợ hãi, người cha trước mắt này hoàn toàn thay đổi như một thần chết. Thiên Tử Dật đột nhiên liếc mắt về phía nhóc, đôi mắt hắn lạnh lùng không cảm xúc, hai con ngươi đỏ chót sáng rõ trong bóng tối. Cả người Thiên Sinh Đông cứng đờ, sống lưng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, đến cả thở nhóc cũng quên mất.

Hoả Thiên Sư thấy vậy đột nhiên chắn trước mặt Thiên Sinh Đông, mặc dù nó sợ hãi nhưng nó vẫn phải bảo vệ chủ nhân.

Hoả Thiên Sư chưa từng có biểu hiện chống đối với Thiên Tử Dật, nó biết Thiên Tử Dật là cha của chủ nhân, chắc chắn sẽ không hại chủ nhân. Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy bộ dạng âm trầm, cả người toả ra hắc khí chết chóc, đôi mắt vô cảm như nhìn một cái xác chết, nó không thể không đứng lên đối đầu với Thiên Tử Dật.

Thiên Tử Dật chỉ nhìn qua một cái rồi thôi, hắn thu ánh mắt lại nhìn về phía bầy kiến trước mắt.

Bầy kiến thấy hắn nhìn qua thì hết hồn hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng kiến chúa vẫn còn ở đây, bọn chúng không thể bỏ mẹ của mình mà chạy đi được.

Kiến chúa lúc này cũng biết Thiên Tử Dật rất nguy hiểm, ban đầu nó còn cảm nhận được Thiên Tử Dật là bằng cấp bậc với mình, nhưng từ lúc Thiên Tử Dật lấy thanh kiếm quỷ dị kia ra, nó cũng không còn cảm nhận được cấp bậc của Thiên Tử Dật lúc này là bao nhiêu.

Kiến chúa kêu một tiếng, bầy kiến lập tức phóng hoả cầu về phía Thiên Tử Dật, vừa phóng vừa lùi lại, có ý đồ muốn chạy trốn.

Thiên Tử Dật yên lặng nhìn những hoả cầu phóng tới với tốc độ chậm chạp, hắn đưa thanh kiếm lên, hắc kiếm đột nhiên rực cháy, cả thân kiếm cháy lên ngọn lửa màu đen.

Thiên Tử Dật vung kiếm vào không trung, kiếm khí màu đen phóng ra chém ngang qua những hoả cầu, hoả cầu phát ra tiếng nổ ầm ầm. Kiếm khí mặc kệ những tiếng nổ đó, nó thẳng tấp bay tới bầy kiến lửa đang chạy trốn.

Xoẹt.

Một tiếng chém giòn tan vang lên, tiếp đó là những tiếng la hét thảm thiết.

Kiếm khí chém xuyên qua bầy kiếm, những con kiến bị chém đứt làm đôi một cách nhẹ nhàng như thứ Thiên Tử Dật chém là đậu hủ chứ không phải là thân kiến cứng rắn.

Những con kiến bị chém đôi thân thể, cơ thể nó lập tức bị ngọn lửa đen nuốt chửng không còn một mảnh.

Thấy bầy đàn của mình bị giết hại, kiến chúa đau lòng nhưng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn, kẻ trước mặt này điên rồi.

Thiên Tử Dật xoay kiếm, hắn cắm thanh kiếm xuống mặt đất, lấy thanh kiếm làm trung tâm phóng ra những đường lửa màu đen chạy theo bầy kiến.

Ầm.

Bầy kiến bị những đường lửa đen đánh bay đi. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt lấy cơ thể bọn chúng. Cả một bầy kiến hàng trăm con cấp 4 đau đớn vùng vẫy trong ngọn lửa đen, lửa đen cắn nuốt tất cả, kể cả chiếc càng rực lửa bọn nó tự tin nhất cũng không thể cháy nổi.

Tiếng thét thảm thiết khiến Thiên Sinh Đông rùng mình, nhóc nhìn Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật lạnh lẽo đứng đó, đôi mắt hắn vô cảm nhìn một màn này, luồng khí màu đen kỳ quái kia dường như xuất hiện nhiều hơn, nó như ẩn như hiện mà từ thanh kiếm toả ra rồi quấn lấy Thiên Tử Dật.

Thiên Tử Dật nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, hắn búng tay một cái, ngọn lửa đen đang nuốt chửng bầy kiến lập tức biến mất, chỉ để lại những cái xác bị cháy ăn mòn, máu thịt hỗn độn, một khung cảnh ghê tởm.

Chỉ một chiêu thức của Thiên Tử Dật, hơn nửa bầy kiến đã bị hắn tiêu diệt, những con còn lại lẽ ra cũng nối đuôi theo sau, nhưng không biết vì sao Thiên Tử Dật lại đột nhiên ngừng tấn công, lửa trên người bọn chúng bị dập tắt.

Bầy kiến đưa mắt nhìn Thiên Tử Dật, chỉ thấy hắn bước lên một bước, thân ảnh lập tức biến mất. Bầy kiến hoảng hốt, dáo dát hoảng sợ nhìn xung quanh hòng tìm được thân ảnh của Thiên Tử Dật, thế nhưng nhìn trước sau trái phải hang động gì cũng chẳng thấy thân ảnh của hắn đâu.

Đột nhiên kiến chúa gào lên một tiếng chói tai, nó đau đớn hét lên, cả người dẫy giụa lăn trên mặt đất.

Mấy con kiến khác giật mình, quay sang nhìn thế mà thấy Thiên Tử Dật đang ở trên người kiến chúa, thanh kiếm của hắn chuẩn xác đâm vào đầu kiến chúa, cả người kiến chúa lập tức chìm trong lửa đen. Lửa đen cắn nuốt thân thể kiến chúa.

Thân thể kiến chúa cũng được xem như là một cơ thể rắn chắc, lớp da màu đen chính là một lớp áo săn chắc của kiến chúa, thế mà lửa đen của Thiên Tử Dật lại có thể dễ dàng ăn mòn, có thể thấy được nhiệt độ của ngọn lửa đen đó không hề thấp một chút nào.

Kiến chúa lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, những con kiến gần đó bị nó lăn qua trúng phải ngọn lửa đen, ngọn lửa đen mau chóng lan ra khắp cơ thể bọn nó. Mấy con khác thấy vậy thì hoảng sợ lùi ra sau, tránh xa ngọn lửa đen kỳ dị đó.

Kiến chúa lăn vài vòng thì nằm bất động, Thiên Tử Dật búng tay thêm một cái nữa, ngọn lửa đen trùm lấy kiến chúa lập tức biến mất.

Hình ảnh trước mặt này nếu như máy bay vẫn còn hoạt động, những người đang theo dõi nhóm Châu Thanh chắc chắn sẽ buồn nôn.

Kiến chúa nằm trên mặt đất, một nửa người của nó bị đốt hoàn toàn, ruột gan phèo phổi gì đều rơi ra hết, cơ thể bị đốt cháy nhăn nheo lỡ loét, máu thịt hỗn độn từ trong cơ thể nó chảy ra, một màn ghê tởm không dành cho người đang ăn cơm.

Thiên Tử Dật cầm kiếm đi về phía Thiên Sinh Đông, bầy kiến kia thấy kiến chúa bị giết thì mất hết tinh lực, nhìn thấy Thiên Tử Dật chuyển động, bọn chúng sợ hãi tránh sang một bên, cũng không dám chạy trốn nữa.

Thiên Sinh Đông nuốt nước miếng ngẩng đầu nhìn Thiên Tử Dật, trong mắt nhóc tràn đầy sợ hãi, nhóc chưa từng thấy cha như thế này bao giờ, đôi mắt đỏ máu kia lạnh lẽo âm trầm tỏa sáng trong hang động u ám khiến hơi thở của nhóc như bị đè nén không thể thở được. Hoả Thiên Sư cũng xù lông với Thiên Tử Dật.

Thiên Tử Dật không quan tâm Hoả Thiên Sư, hắn cầm thanh kiếm không có một giọt máu đi lại, dường như ngọn lửa trên thanh kiếm nóng đến mức có thể khiến cho máu bốc hơi, một chút dấu vết lưu lại cũng không có.

Sau khi giết chết kiến chúa, mùi máu tanh trên thanh kiếm so với lúc nãy còn nồng hơn, hắc khí cũng dày đặc nhìn thấy rõ ràng.

Hắc khí tỏa ra từ thanh kiếm quấn quanh lấy Thiên Tử Dật, những ký tự màu đỏ dường như nhiễm phải máu của kiến chúa mà sáng lên một cách kỳ dị.

Thiên Tử Dật từ trong không gian lấy ra một cái máy bay ghi hình dự trữ, hắn đưa cho Thiên Sinh Đông, giọng nói có chút lạnh: "Khởi động lại đi."

Thiên Sinh Đông nhận lấy nhanh chóng gật đầu, lại nghe Thiên Tử Dật nói: "Ở đây giao cho con." Nói xong thì thân ảnh biến mất.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Đăng lộn chương nên thành ra từ đăng một chương thành hai chương luôn (●'⌓'●)